Phi Thiên

Chương 617-1: Suy nghĩ ba ngày (1)




Không biết thiệt giả? Không tiện nhiều lời? Miêu Nghị cười cười nhìn hắn không nói.

Dương Khánh ngẩn ra, theo tiếng cười, nâng chung trà lên từ từ uống trà, không nhìn Miêu Nghị nữa.

- Bổn tọa hiện nay là người đứng đầu hai điện Trấn Nhâm điện và Trấn Quý điện của Mộc Hành cung, chấp chưởng hai điện đồng thời kiêm hành tẩu ngồi trước cung chủ, ở Mộc Hành cung ngoại trừ cung chủ không có người nào có thể tiết chế bổn tọa, không biết địa vị của bổn tọa hiện giờ so với Dương phủ chủ như thế nào?

Giọng điệu này của Miêu Nghị có chút người gây sự, hắn lười vòng vo với Dương Khánh, mấu chốt là Dương Khánh là người lòng dạ quá sâu, vòng tới vòng lui không phải là đối thủ của người ta, đối phó với người như Dương Khánh thì phải lấy thế đè người!

Nói trắng ra là lấy dài tránh ngắn, ưu điểm của mình so với Dương Khánh có quyền thế địa vị hơn, ở phương diện này Dương Khánh đối mặt với khuyết điểm của mình, sẽ bị chèn ép ép buộc.

Dương Khánh thở dài nói:

- Địa vị của đại nhân tất nhiên là hơn xa Dương Khánh.

Miêu Nghị thẳng thắn nói tiếp:

- Vậy Dương phủ chủ có nguyện đi theo bổn tọa đến Mộc Hành cung dốc sức cho bổn tọa không?

Lời này vừa nói ra, Thanh Mai và Thanh Cúc không nhịn được theo bản năng nhìn nhau, thật đúng là như thế, đại nhân quả nhiên liệu sự như thần.

Dương Khánh sớm có chuẩn bị tâm tư, hỏi ngược lại:

- Đại nhân nói vậy là có ý gì?

Hai mắt Miêu Nghị khẽ nheo lại, nhìn phản ứng của ba người này, Dương Khánh tựa hồ hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ trước đó hắn đã đoán được ý đồ của mình? Không khoa trương như vậy chứ?

- Ta và Phủ chủ chính là bạn thâm giao, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, người nghĩ đến đầu tiên dĩ nhiên là Phủ chủ.

Dương Khánh cười ha hả nói:

- Đại nhân nói đùa, ta là tu sĩ Nguyệt Hành cung, Trấn Ất điện cũng đối đãi không tệ...

- Ôi chao!

Miêu Nghị trực tiếp giơ tay lên chặn lời hắn, hoàn toàn không cho Dương Khánh tiếp tục:

- Những gì Trấn Ất điện có thể cho ngươi, bổn tọa cũng có thể cho ngươi. Nhưng những gì ta có thể cho ngươi, Hoắc Lăng Tiêu chắc chắn không cho được, người thường đến chỗ cao nước thường chảy xuống thấp. Phủ chủ phải làm như thế nào, chắc chắn không khó lựa chọn.

Dương Khánh cười nói:

- Nếu theo như lời đại nhân, sau này người khác đưa ra điều kiện tốt hơn, Dương Khánh chẳng phải cũng...

- Ôi chao!

Miêu Nghị lại giơ tay lên cắt đứt:

- Nếu ta không đồng ý thả người, người khác đưa ra điều kiện lớn thế nào cũng vô dụng, trừ phi Dương Khánh ngươi có năng lực khiêu chiến pháp tắc của cả Tiên quốc.

Cường thế của Miêu Nghị, khiến cho Dương Khánh luôn có cảm giác chỉ nói được một nửa, điều này làm cho Dương Khánh cảm giác cả người không được tự nhiên, nhưng địa vị của người ta đặt ở đây... chỉ có thể theo đề tài cười ha hả nói: - Vậy như lời đại nhân, nếu phía trên không thả người, Dương Khánh bước đi không được, cho nên...

- Ôi chao!

Miêu Nghị lại giơ tay lên cắt đứt:

- Nếu bổn tọa đã tới tìm ngươi, vậy chuyện này không cần ngươi quan tâm, bên phía Hoắc Lăng Tiêu chỉ cần một câu nói của ta, hắn đã đồng ý thả người.

Miêu Nghị trực tiếp lấy ra một khối ngọc điệp, đẩy tới trước mặt Dương Khánh:

- Chỗ Hoắc Lăng Tiêu không có vấn đề gì. Ngươi không cần suy nghĩ đến hắn, hôm nay chỉ cần một mình ngươi gật đầu.

Dương Khánh cầm khối ngọc điệp lên xem xét, quả nhiên là văn thư điện chủ Hoắc Lăng Tiêu thả người, sau khi xem qua trong lòng hắn mơ hồ có chút tức giận. Loại chuyện này thậm chí người ta cũng không đánh tiếng cho hắn lời nào, Hoắc Lăng Tiêu đúng là khinh người quá đáng, mình dù sao cũng là một Phủ chủ, không phải con hát thanh lâu có thể tiện tay tặng người khác. Hắn có điều không biết, sau khi Miêu Nghị lấy được văn thư đã trực tiếp chạy tới, tốc độ của hắn còn nhanh hơn đại bàng, Hoắc Lăng Tiêu phía sau cũng phát tin tức tới đây, chỉ là bây giờ còn chưa tới mà thôi.

Phẫn nộ trong lòng, nhưng ngoài mặt Dương Khánh vẫn không toát ra, đẩy khối ngọc điệp trở lại trước mặt Miêu Nghị, chắp tay nói:

- Thứ cho Dương Khánh bất kính, Dương Khánh đã quen ở nơi này, không muốn chạy đông chạy tây nữa, tâm ý của đại nhân Dương Khánh xin ghi nhận! Đây là quyết đoán cự tuyệt đi theo mình! Miêu Nghị hỏi:

- Không biết tu vi của Phủ chủ hiện nay là bao nhiêu?

Mi tâm của Dương Khánh lộ ra ngay Thanh Liên thất phẩm:

- Dương Khánh bất tài, Thanh Liên thất phẩm, không so sánh được tiến độ thần tốc của đại nhân.

Khi Miêu Nghị gặp hắn năm đó, Miêu Nghị mới vừa đột phá đến Thanh Liên ngũ phẩm, gần hai trăm năm trôi qua mới đột phá hai cấp, nói nhanh không nhanh, nhưng cũng không chậm hơn tu sĩ bình thường, thích thú gật đầu nói:

- Phủ chủ thân kiêm hai phủ, thu hoạch hôm nay miễn cưỡng cũng có thể được thông qua, nhưng Phủ chủ có từng nghĩ tới hao tổn khi tu vi đột phá Hồng Liên hoặc đột phá sau Hồng Liên?

Dương Khánh trả lời:

- Dương Khánh tư chất bình thường, tốc độ tu luyện có hạn, đột phá đến Hồng Liên cảnh giới không có một ngàn năm thì cũng đừng nghĩ tới, tích lũy một ngàn năm, Dương Khánh thân kiêm hai phủ, tài nguyên đột phá Hồng Liên có lẽ không lo, về phần chuyện sau khi đột phá Hồng Liên, hiện tại quan tâm tựa hồ hơi có chút xa xôi.

Không vòng vo với hắn nữa, Miêu Nghị trực tiếp ra giá nói:

- Ta cho ngươi đãi ngộ điện chủ!

Dương Khánh ngẩn ra, hắn biết Miêu Nghị sẽ đưa ra điều kiện cao hơn, nhưng không ngờ lại đưa ra điều kiện cao như vậy, có chút kinh ngạc... Trên mặt từ từ hiện ra nụ cười nói:

- Chẳng lẽ đại nhân đang lấy tại hạ ra làm trò cười? Đại nhân cho ta đãi ngộ điện chủ, vậy đại nhân phải tự xử làm sao?

Miêu Nghị nói:

- Ngươi cảm thấy ta dựa vào chút tiền lương này có thể có ngày hôm nay sao? Nói một câu khó nghe là, thu nhập của điện chủ Hoắc Lăng Tiêu các ngươi ngay cả thị nữ của ta cũng sẽ không đặt trong mắt.

Lời khí phách này, thị nữ của hắn cũng không đặt Hoắc Lăng Tiêu vào trong mắt, dĩ nhiên càng sẽ không đặt Dương Khánh vào trong mắt.

Khóe miệng Dương Khánh khẽ nhếch lên, thì ra mình lăn lộn nhiều năm như vậy chẳng những không bằng tiểu tử này, ngay cả thị nữ của tiểu tử này cũng không so được.

Thanh Mai và Thanh Cúc đứng phía sau hắn không biết nói gì, Thanh Cúc thỉnh thoảng còn liếc về phía Miêu Nghị.

Lại nghe Miêu Nghị nói:

- Đúng! Phủ chủ sau này cũng có làm điện chủ, nhưng ta muốn hỏi một câu, phải đợi bao nhiêu năm? Ba ngàn năm sau hay là năm ngàn năm sau? Từ vị trí phủ chủ bò đến vị trí điện chủ tốn thời gian trên vạn năm nhưng số lượng cũng không ít!

Đối mặt với ích lợi như thế, Dương Khánh đúng là động tâm, nhưng sau khi hít sâu một hơi, vẫn lắc đầu cự tuyệt nói:

- Đại nhân vẫn đi tìm người hiền tài khác đi.

Miêu Nghị nhíu mày nói:

- Tại sao? Chẳng lẽ Dương phủ chủ không xem trọng Miêu Nghị?

- Bởi vì đi theo đại nhân quá nguy hiểm, Dương Khánh còn muốn sống thêm mấy năm!

Dương Khánh từ từ phun ra đáp án.

---------------