Phi Thiên

Chương 620-2: Sắp tai vạ đến nơi (2)




Lời này vừa nói ra, ý vị như thế nào không khó minh bạch, ánh mắt mọi người tỏa sáng, rất nhanh cùng kêu lên hô to nói:

- Chúng ta nguyện đi theo đại nhân!

Đây là chuyện trong dự liệu, Dương Khánh cũng không chậm trễ, đứng lên, trầm giọng nói:

- Thời gian cấp bách, Miêu điện chủ không có thời gian chờ chúng ta quá lâu, chúng ta cũng không thể mang theo toàn bộ nhân mã của hai phủ, chư vị sau khi trở về lập tức chọn lựa những tinh anh nòng cốt có thể giúp các vị, nhanh chóng báo danh sách lên, ta sẽ thỉnh điện chủ phê chuẩn.

- Vâng!

Mọi người mang theo hưng phấn ầm ầm lĩnh mệnh rời đi.

Ích lợi điều khiển, làm một đám người vô cùng có động lực, có thể nói một đường ngựa không ngừng vó câu. Sau khi hoả tốc trở lại địa bàn của mình, lại nhanh nhanh chóng triệu tập. hỏi thăm ý kiến nồng cốt chuẩn bị mang đi, chuyện này không thể không được đối phương đồng ý đã trói người đưa đi.

Thiếu Thái sơn, trong đại điện nghị sự, sau khi một nhóm người hô to “Sơn chủ anh minh”, cũng nhanh chóng tan cuộc đi chuẩn bị.

Tần Vi Vi vẫn ngồi trên bảo tọa sơn chủ, Hồng Miên, Lục Liễu đứng hai bên, ở phía dưới, Công Tôn Vũ cũng có chút hồn xiêu phách lạc.

- Công Tôn Vũ, ngươi thật sự không muốn đi theo bổn tọa?

Tần Vi Vi từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Công Tôn Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu, không biết lấy ở đâu ra dũng khí, trong mắt tách ra hi vọng cuối cùng, lớn tiếng khuyên can:

- Sơn chủ, tuyệt đối không được đi! Miêu Nghị là ai? Thế nhân đều biết hắn là Miêu tặc! Sống chung một chỗ với người bụng dạ khó lường, tâm tư ác độc như vậy, chúng ta tất không được chết già! Sơn chủ, kết quả của tu sĩ Thủy Hành cung chính là vết xe đổ! Ty chức khẩn cầu sơn chủ van xin Phủ chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hiện tại quay đầu lại vẫn chưa muộn, vẫn còn kịp!

Chân mày Tần Vi Vi chau lại, lời này nàng khẳng định không thích nghe, nếu không phải là lão nhân đi theo nhiều năm, nàng cũng không muốn nói nhảm với hắn.

- Ý của Phủ chủ đã quyết, không thể thay đổi, đi hay ở tự ngươi suy nghĩ đi!

Công Tôn Vũ mặt lộ buồn bã, hôm nay phát hiện dưới đại thế mình thật sự không thể làm gì thay đổi, vận mệnh của mình căn bản không thể do mình nắm giữ. Hắn cũng muốn cùng đi, nhưng hắn không dám đi, năm đó hắn và Miêu Nghị náo thành như vậy, hiện giờ Miêu Nghị quyền cao chức trọng, chạy đến dưới trướng không phải là tìm chết sao.

- Sơn chủ, ta và Miêu Nghị có cừu oán, nếu đi dưới trướng hắn, ty chức đâu còn mạng!

Công Tôn Vũ cười khổ lắc đầu.

Hồng Miên, Lục Liễu nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ, điều này sợ rằng mới là ý tứ trong lòng ngươi!

Ánh mắt Tần Vi Vi lạnh lùng, nếu ban đầu Công Tôn Vũ nói ra lời này, nàng còn có thể nói sẽ bảo vệ hắn, chỉ cần nàng mở miệng, dựa vào địa vị hiện giờ của Miêu Nghị không đến nỗi so đo với hạng tiểu nhân vật phía dưới, nhưng Công Tôn Vũ trước hết tìm một đống lý do thoái thác, bản tính lộ ra, làm người ta nảy sinh chán ghét! Làm sơn chủ nhiều năm như vậy, nàng dĩ nhiên cũng có một chút nóng tính của cấp trên, Tần Vi Vi có thể hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng dậy sải bước rời đi.

Hồng Miên, Lục Liễu liếc nhìn Công Tôn Vũ đang há hốc mồm, hơi hưng phấn đi theo phía sau Tần Vi Vi, vòng một vòng lại muốn đi tìm Miêu gia, rốt cục không cần lo lắng đề phòng ngày nào đó phải làm thị tì của Công Tôn Vũ nữa rồi...

Sau khi Dương Khánh thu thập đủ danh sách thủ hạ phía dưới, liền đi tìm Miêu Nghị:

- Đại nhân, tổng cộng hơn hai trăm người, trong một lúc mang đi nhiều người như vậy, Hoắc điện chủ có thể đồng ý hay không?

Miêu Nghị cười nói:

- Làm sao có thể không đồng ý, ngươi đã quên hắn là huynh trưởng kết bái của ta sao? Huynh trưởng giúp tiểu đệ một chút bận rộn cũng là chuyện đương nhiên, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, văn thư hắn đồng ý thả ngươi cho ta chính là chứng minh.

Lời này lừa gạt người khác còn có thể tiến hành! Trong lòng Dương Khánh thầm nhủ, quỷ mới biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng hắn cũng không đề cập tới suy nghĩ trong lòng, trầm ngâm nói:

- Đại nhân, còn có một việc, trong danh sách này có không ít người của ba đại phái, ngài cũng biết, thủ hạ của ty chức có không ít người của ba đại phái.

Hắn dĩ nhiên biết mâu thuẫn giữa Miêu Nghị và ba đại phái.

Miêu Nghị gõ ngón tay lên bàn trà, từ từ đứng lên, chắp tay ra sau lưng, đi tới đi lui trong lương đình nói:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Dương Khánh có thể nhanh chóng tiến vào vai trò của mình, hắn vốn là người thông minh, biết mình nên làm cái gì, đi theo nện bước của Miêu Nghị, hỏi ngược lại: - Ty chức muốn hỏi một câu, đại nhân muốn trả thù thống khoái nhất thời, hay là muốn ổn thỏa Điếu Ngư Đài?

Miêu Nghị dựa vào lan can, đứng lại:

- Ta đều mơ tưởng.

Dương Khánh không biết nói gì, phát hiện người này có chút hành động không theo như lẽ thường, vòng vo với hắn không có ý nghĩa, dứt khoát nói thẳng:

- Đại nhân lúc trước đã nói đến thế cục trước mắt của hai điện với ty chức, ty chức cho rằng nếu đại nhân chỉ cầu trả thù thống khoái nhất thời với ba đại phái, thật sự không phải là cử chỉ sáng suốt. Nếu tiếp tục đối đầu với ba đại phái sẽ hao phí tinh lực của đại nhân, nói cách khác, đại nhân trước mắt chấp chưởng hai điện, đấu thắng cũng chỉ là thắng đệ tử của ba đại phái trong cảnh nội hai điện, còn có đệ tử ba đại phái trải rộng khắp Thần Lộ. Thù hận giữa đại nhân và ba đại phái thật sự không nên càng kết càng sâu, nếu không ba đại phái không thể nào để cho đại nhân kiêu ngạo, bởi vì một khi đại nhân thế lớn, chắc chắn sẽ có nhiều đệ tử ba đại phái xui xẻo hơn, ảnh hưởng đến ích lợi khổng lồ của ba đại phái, vì vậy phải nghĩ hết biện pháp ngăn cản sự phát triển của đại nhân, đây là bất lợi đối với tiền đồ của đại nhân.

Miêu Nghị cười lạnh nói:

- Lẽ nào ta đường đường là điện chủ tôn sư, còn phải cúi đầu dưới trướng thuộc hạ của mình hay sao?

- Đại nhân nói như vậy là sai rồi!

Dương Khánh khoát tay nói:

- Ty chức xin hỏi đại nhân, đại nhân có biết vì sao ba đại phái sau khi biết được đại nhân đến hai điện nhậm chức lại án binh bất động?

Miêu Nghị nhướng mày:

- Ta cũng đang kỳ quái chuyện này, không ít môn phái mang theo dẫn lễ vật đến cửa tìm ta, ba đại phái biết rõ ta nắm giữ tiền đồ của rất nhiều đông đảo đệ tử bọn họ lại có vẻ thờ ơ... Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì?

Dương Khánh thở dài nói:

- Lúc trước sau khi ta nghe thế cục hai điện mà đại nhân nói, quay về đã cẩn thận suy nghĩ, phát hiện đại nhân hiện tại đã nguy như chồng trứng, sắp tai vạ đến nơi!

Có khoa trương như vậy hay không? Miêu Nghị thiếu chút nữa bị lời này của hắn làm cho giật mình, người khác nói lời này còn có thể hoài nghi, khả năng của Dương Khánh hắn cũng đã biết đến, nếu không cũng sẽ không đào hắn đến làm thủ hạ của mình.

Thấy Miêu Nghị nhìn mình chằm chằm không nói, Dương Khánh một lần nữa cường điệu:

- Thuộc hạ tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân, chỉ cần sơ sẩy, đại nhân rất có thể sẽ vứt bỏ địa vị trước mắt, ít nhất là không giữ được vị trí điện chủ hai điện.

Lúc này Miêu Nghị hỏi:

- Tại sao nói như vậy?

---------------