Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 291: Rơi xuống: Được ăn cả ngã về không (3)




Edit + Beta: Dực

Cảm giác thỏa mãn không nói nên lời trong nháy mắt đã giúp nàng trút hết những nặng nề trong nàng.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, cảm giác lần này chân thực như vậy, khiến nàng cảm thấy an toàn vô cùng.

Trái tim phủ đầy bụi, cuối cùng cũng vì hắn mà mở ra, nàng cũng không thể “không biết tự lượng sức mình” lần thứ hai —

Nàng, bây giờ không còn là kẻ cô đơn nữa rồi —

“Nhất định phải ngoan cố như vậy?”

Long Thiên Giới nhíu chặt mày, bị thái độ ngu xuẩn của Thuộc Phong làm cho tức giận vô cùng.

“Cứ cho là như vậy đi!”

Thuộc Phong híp mắt, ôm chặt lấy Hữu Nhàn, bảo kiếm hoàn toàn chắn trước mặt bọn họ

“Được! Vậy đừng trách trẫm không niệm tình quân thần!”

Long Thiên Giới khó chịu nhướn mày, cánh tay cũng vung lên.

“Lên!”

Tiểu tử thối này không thèm coi ai ra gì, phải làm giảm nhuệ khí của hắn —

“Phi!”

Ánh mắt Thuộc Phong dò xét, khinh thường mắng xuống mặt đất.

Binh sĩ từ mọi phía ùa đến, không đến một khắc, Thuộc Phong thi triển khinh công, một tay bảo vệ Hữu Nhàn, một tay vung kiếm chống lại công kích của đối phương.

Lấy một trọi trăm, nhưng Thuộc Phong không hề tỏ ra yếu thế, trái lại còn đánh cho quân binh tan tác, bỏ binh khí mà chạy.

Long Thiên Giới nhướn mày, con người vẫn yên tĩnh như thường.

Lại có thân thủ tốt như vậy, quả đúng là nhân tài trời sinh.

Những người như vậy, hắn càng không có khả năng thả đi.

“Hoàng thượng! Để thần đối phó với hắn!”

Chúc Kiếm Khác quỳ một chân xuống đất, trên gương mặt tuấn tú phủ kín một tầng u ám.

Long Thiên Giới nhíu mày, không lập tức đồng ý.

Rất nhanh, Thuộc Phong mở được đường máu chạy thoát, Long Thiên Giới mới gật đầu đồng ý.

“Chú ý chừng mực, trẫm muốn còn sống!”

Chúc Kiếm Khác nhíu chặt mày, hai tay chắp lại, nhưng miệng không nói tuân lệnh.

“Thuộc Phong! Ngươi lại dám cướp tân nương của ta, ngươi chán sống rồi sao?”

Chúc Kiếm Khác phi người tới trung tâm, nhìn thẳng vào Thuộc Phong đang ôm chặt Hữu Nhàn, ánh mắt quỷ dị dò xét.

Thuộc Phong một bên chống đỡ quân binh, một bên vẫn còn tà tà nhếch nụ cười nhạt trên môi.

“A, nàng là nữ nhân của ai, ngươi hẳn là không thể không biết nhỉ?”

“Đó là chuyện trước đây, hiện tại nàng là người của ta!”

Vẻ mặt Chúc Kiếm Khác căng thẳng.

“Phải không?” Vẻ mặt tà tà của Thuộc Phong vẫn không thay đổi, ngoái đầu lại nhìn Hữu Nhàn “Vậy nàng có muốn gả cho hắn không? Ta muốn nàng chính miệng nói ra!”

“Phong…”

Hữu Nhàn khổ sở nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu.

Thuộc Phong lại nhìn về phía Chúc Kiếm Khác, khóe môi lại cong lên.

“Thế nào? Tận mắt thấy rồi chứ, nàng cũng không muốn gả cho ngươi!”

Chúc Kiếm Khác đột nhiên nheo mắt, ánh mắt thâm quỷ khôn lường.

“Thuộc Phong, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn thân!”

Rống giận một tiếng, Chúc Kiếm Khác rút trường kiếm, phi thân đâm thẳng về phía Thuộc Phong.

“Phong!”

Hữu Nhàn trợn to mắt, kinh hoàng kêu lên.

Thuộc Phong nhanh nhẹn né tránh, thành công tránh một kiếm của Chúc Kiếm Khác.

Chúc Kiếm Khác nhíu mày, lập tức xoay người lại tiếp tục công kích Thuộc Phong.

Thân thủ Thuộc Phong nhanh nhẹn né tránh, nhưng mỗi lần Chúc Kiếm Khác xuất chiêu lại thêm một phần hung hiểm, chỉ cần Thuộc Phong sơ xuất tránh không kịp là có thể mất mạng.

“Phong, đừng miễn cưỡng quá, chúng ta không thể địch lại họ!”

Hữu Nhàn dần cảm thấy Thuộc Phong chống đỡ khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gấp tới muốn khóc.

Chúc Kiếm Khác và Thuộc Phong vốn có thực lực tương đương, hơn nữa bây giờ còn phải đối phó với quân bình, khả năng giành phần thắng là quá nhỏ bé.

Hiện tại nàng đã vô cùng hoang mang, đầu óc lộn xộn hết cả, điều quan tâm duy nhất là hắn có bị thương hay không.

Nếu như hắn thực sự có chuyện gì, nàng cũng không thể sống nổi nữa.

“Có gì mà phải sợ, cùng lắm là nàng sớm thành quả phụ, đến lúc đó nàng muốn gả cho ai thì gả, không phải lo ai đến phá nữa, không phải rất đúng ý của nàng hả?”

Thuộc Phong mãnh liệt nói, nhếch môi cười khinh thường, vung kiếm phản kích trong nháy mắt, kiếm quang lóe lên khiến người ta không thể nào mà mở mắt ra được.

“Ai muốn gả đi? Chàng còn rảnh rỗi trêu đùa ta sao?”

Hữu Nhàn trách hắn.

Thuộc Phong tà tà liếc mắt, bĩu môi một cách khó hiểu.

“Vậy không nói nữa!”

Hữu nhàn đang thương chớp chớp đôi mắt to, thực sự đối với vẻ tà vọng của hắn hoàn toàn không có cách nào đối phó.

Nhưng mà ở loại tình cảnh nguy hiểm tới tính mạng trước mắt, còn có thể trêu đùa nàng, trên thế gian này ngoại trừ Thuộc Phong hắn, có lẽ không thể tìm ra người thứ hai.

Nhưng mà bọn họ bây giờ, thế đơn lực mỏng, bất lợi của bọn họ hiện ra cực kỳ rõ ràng.

Thuộc Phong muốn bảo vệ Hữu Nhàn không bị thương, lại phải phòng bị quân binh đánh tới, có rất nhiều chiêu thức không thể thi triển, chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ, không thể chủ động phản công, thế cục vô cùng bất lợi.

Chúc Kiếm Khác bắt đầu nhìn ra thể lực của Thuộc Phong không thể chống đỡ nổi nữa, con ngươi hắn phát ra âm quang lạnh lẽo, nhân lúc đó vung kiếm lên đánh vào bên sườn hắn.

“Đừng!”

Hữu Nhàn vô tình nhìn thoáng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mất khống chế hô to lên.

Chúc Kiếm Khác ngẩn ra, mũi kiếm khựng lại giữa không trung.

Đột nhiên thấy Hữu Nhàn khẩn trương muốn bảo vệ Thuộc Phong, lòng bàn tay nắm chuôi kiếm lại xiết chặt hơn, bàn tay to đang nắm quyền thậm chí còn run lên.

Hắn nheo mắt, mũi kiếm lại một lần nữa đâm về phía Thuộc Phong.