Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 52: Tới cửa




Editor: Mây

Thích Bạch ngủ không bao lâu đã tỉnh, nhưng hắn không đứng lên, chỉ lẳng lặng nhìn người đang nằm trong lòng hắn. Nhìn dung nhan khi ngủ say của Quý U, thấy khóe môi nàng mang theo ý cười, không biết nàng mơ thấy cái gì, có hắn ở đó không, khóe môi Thích Bạch cũng hơi cong lên.

Thích Bạch đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt trắng mềm của nàng, ngón tay thon dài vẽ lên mi mắt, mũi, gò má nàng, ôn nhu miêu tả từng nơi, cuối cùng dừng lại ở cánh môi quyến rũ đầy đặn của nàng, hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn, sợ đánh thức nàng nên hắn cũng không thâm nhập vào.

Nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thích Bạch thở dài trong lòng, chỉ có thể lưu luyến không rời buông Quý U ra. Thích Bạch đắp chăn cho nàng, buông màn giường xuống rồi đi ra ngoài.

Tiểu Thịnh Tử thấy sắc mặt không tốt của Hoàng thượng liền muốn kêu khổ một trận, Hoàng thượng a, không thể trách nô tài được, không phải ngài nói nếu có chuyện gì thì cứ đến bẩm báo sao, nô tài mà không có chuyện gấp thì cũng không muốn quấy rầy Hoàng thượng và Tích tiệp dư ngủ trưa đâu.

“Hoàng thượng, Lục thống lĩnh và Lục tiểu thư đến tạ ơn, hiện tại vẫn đang chờ ở ngoài cửa.” Tiểu Thịnh Tử đã từ chối qua một lần, hắn cảm thấy lúc ở Vĩnh Thọ cung Hoàng thượng không thích bị người khác quấy rầy. Lần nào Hoàng thượng cũng xử lý hết mọi chuyện rồi mới đến Vĩnh Thọ cung, chỉ sợ bồi Tích chủ tử một chút mà đã bỏ đi Dưỡng Tâm điện, chọc Tích chủ tử mất hứng. Có thể chuyện này là do Lục tiểu thư yêu cầu, Tiểu Thịnh Tử luôn cảm thấy Lục thống lĩnh không phải là người khách khí như vậy.

Muội muội của Lục thống lĩnh cũng thật là hiểu chuyện, vừa có thể động đậy đã vội vàng đến bồi tội với Trần Trang phi và Lục Hiền phi, sau đó lại còn đến tạ ơn, tuy nói là quấy rầy Hoàng thượng cùng Tích chủ tử, nhưng dù sao cũng là một mảnh chân thành.

Thích Bạch hơi nhíu mày, tuy chuyện đến tạ ơn không có gì sai, nhưng có phải là Lục Viễn không có mắt nhìn không, nếu hắn không có ở Dưỡng Tâm điện thì bọn họ hồi phủ là được. Nhưng nghĩ lại, có lẽ là Lục Nhạc Dao băn khoăn, Thích Bạch gật đầu cho phép Tiểu Thịnh Tử để bọn họ tiến vào.

Lục Viễn bị Lục Nhạc Dao cầu xin, không có cách nào mới đành phải đến đây, dù sao nàng cũng phải đến bồi tội với Lục Hiền phi và Trần Trang phi, do nàng đánh bóng dọa hai vị nương nương này, cho nên hắn đứng ở cửa cung chờ muội muội bồi tội rồi chuẩn bị mang nàng về phủ. Nhưng xong việc Lục Nhạc Dao lại nhất định muốn đi tìm Hoàng thượng tạ ơn, Lục Viễn đã cự tuyệt, trước không nói đến tâm tư của Nhạc Dao, chỉ nói đến chuyện Tiểu Thịnh Tử chuẩn bị xong xe ngựa đã chứng tỏ Hoàng thượng không quá để ý đến chuyện này, căn bản là không muốn hắn đến tạ ơn hay thỉnh tội, Lục Viễn cảm thấy không cần khách sáo như thế.

Nhưng Lục Nhạc Dao lại quá cố chấp, nghe Hoàng thượng đang ở Vĩnh Thọ cung liền cố chạy đến nơi này, Lục Viễn nhìn Lục Nhạc Dao, nghĩ tới chuyện hắn đã đáp ứng nàng, chỉ có thể bất đắc dĩ bồi nàng đi đến Vĩnh Thọ cung.

Nghe Tiểu Thịnh Tử gọi bọn hắn đi vào, hắn đành mang theo Lục Nhạc Dao tiến đến.

Lúc hai người vào đến nội thất Vĩnh Thọ cung chỉ thấy một mình Hoàng thượng ngồi bên cạnh bàn, không thấy Tích tiệp dư nương nương đâu, cả hai vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Được rồi, Nhạc Dao vừa bị thương, đừng quỳ, cả hai ngươi cứ ngồi xuống đi.”

Nếu Thích Bạch đã cho phép cả hai tiến vào thì cũng không có ý trách tội, vừa vặn để cho hắn hỏi một chút xem thân thể Lục Nhạc Dao có ổn hay không.

Lục Viễn nhanh chóng đứng dậy, nâng Lục Nhạc Dao ngồi lên ghế, sau đó ngồi bên cạnh nàng.

“Thích ca ca…” Lục Nhạc Dao nghẹn ngào hô lên, dường như muốn đem ủy khuất và cảm kích biểu đạt qua loại xưng hô mà hằng ngày nàng luôn nghĩ đến này.

“Nói chuyện nhỏ tiếng một chút, Tích tiệp dư còn đang ngủ. Nhạc Dao hiện tại thấy thế nào? Có không thoải mái ở đâu không?”

Lời nói của Lục Nhạc Dao liền bị ngăn trở trong cổ họng, phun không ra, nuốt không trôi… Chỉ có thể gật đầu, nói tốt hơn nhiều rồi, không có chỗ nào không thoải mái hết.

Lục Viễn cảm thấy lời này không có ý gì, Tích tiệp dư đang ngủ thì đương nhiên âm thanh nói chuyện phải nhỏ một chút, “Hoàng thượng vừa mới ngủ dậy sao?”

Thấy Thích Bạch gật đầu, Lục Nhạc Dao vội vàng áy náy nhỏ giọng nói “Do muội và ca ca không tốt, quấy rầy Thích ca ca và Tích tỷ tỷ nghỉ ngơi.”

Thấy Lục Nhạc Dao tự trách, Thích Bạch khuyên nhủ “Tuy Nhạc Dao bị thương không nghiêm trọng nhưng cũng nên nằm nghỉ hai ngày. Không cần tạ ơn, đừng nói đến chuyện ngươi bị thương trẫm đã muốn quan tâm rồi, huống chi ngươi lại xảy ra chuyện ở trong cung, trẫm càng không thể mặc kệ được.”

Lục Nhạc Dao nghe được lời này, tâm tình suy sụp nháy mắt đã tốt lên, vẻ mặt cười duyên nói “Thích ca ca, người đối với Nhạc Dao thật tốt, Nhạc Dao đã trưởng thành rồi, về sau Nhạc Dao sẽ càng đối xử tốt với ngài.”

Thích Bạch không suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái nói “Ngươi thật không giống ca ca ngươi, trong mắt hắn chỉ thấy châu báu vàng bạc của ta, trong đầu hắn luôn nghĩ đến chuyện lấy được gì đó từ ta mà thôi.”

“Hoàng thượng, ngài nói lời này là không đúng nha, lúc nào thì thần chỉ thấy vàng bạc châu báu chứ, thần thừa nhận là luôn nghĩ đến ngài, nhưng không phải là muốn lấy gì đó mà lúc nào cũng đều hi vọng Hoằng La quốc quốc thái dân an, Hoàng thượng có thể đạt được mọi điều, có trung thần như thần ngài không nói lời khích lệ thì thôi vậy mà còn châm chọc thần… Ngài quả thực là…” Lục Viễn nhìn ánh mắt Thích Bạch phóng tới thì vội vàng nuốt những lời còn lại vào lòng, vô luận là bạch nhãn lang, không có lương tâm hay lấy oán trả ơn, câu nào hắn cũng không dám nói…

Lục Nhạc Dao chỉ hận không thể đá văng Lục Viễn đi chỗ khác, nói đến hỗ trợ nàng nhưng lại nói lệch đề tài… Ngươi phải nói là “Từ nhỏ muội muội thần đã luôn hướng về ngài” thì nàng mới nói tiếp được chứ.

Lục Nhạc Dao chỉ có thể ho nhẹ một tiếng giả bộ không thoải mái…

Đang định mở miệng thì Lục Nhạc Dao thấy Thích ca ca của nàng cuống quýt đứng dậy đi đến trước cửa nội thất, nàng chưa kịp thấy rõ ràng đã nghe được thanh âm đóng cửa, mơ hồ nghe thấy thanh âm mà nàng vẫn luôn mơ được nghe truyền đến “Đi ra cũng không chịu mặc thêm y phục, nàng muốn bị lạnh đúng không, mau nằm nghỉ đi.”

Ngay sau đó truyền đến âm thanh nỉ non của Tích tiệp dư, bởi vì chưa tỉnh ngủ nên nàng nghe không rõ lắm “Ta nghe bên ngoài có tiếng nói nên mới đi ra nha, ta vừa tỉnh ngủ chàng đã hung dữ với ta…” Những từ phía sau nàng không nghe được, đúng là thị sủng mà kiêu, rõ ràng là do Thích ca ca lo lắng cho nàng ta mà!

Nhưng nhĩ lực của Lục Viễn lại phi phàm, hắn thề là hắn không cố ý nghe nha, hắn không cố ý… Lục Viễn cực lực lắng nghe động tĩnh trong nội thất, hai vị bên trong hình như đang ở cùng một chỗ…

“Ta là gì có hung dữ với nàng, ta đây là lo lắng cho nàng.”

“Chàng hung dữ với ta, ta muốn ngủ, chàng tránh ra.”

Thích Bạch muốn dỗ nàng, nhưng nghĩ đến hai người ở ngoài, liền ôm lấy nữ nhân đang bất mãn với hắn, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, ôn nhu hôn nàng dỗ dành “Ngoan, lát sau lại nói.”

Thích Bạch xoay người ra ngoài nói với hai người Lục Viễn “Ngươi mang theo Nhạc Dao trở về đi, Tiểu Thịnh Tử đã chuẩn bị xe ngựa rồi.” Lại nhìn Lục Nhạc Dao bên cạnh Lục Viễn nói “Nhạc Dao về phủ thì chú ý nghỉ ngơi, không thoải mái thì nói Lục Viễn tìm thái y.” Sau đó liền vào nội thất, đóng cửa lại.

Lục Viễn nhanh chóng mang Lục Nhạc Dao rời đi, hắn nghe thấy Tích tiệp dư bất mãn với Hoàng thượng, vẫn là không nên ở đây để Hoàng thương trút giận lên người hắn, đi nhanh thôi.

Lục Nhạc Dao thuận theo ca ca cùng tiến lên xe ngựa. Nghe được Hoàng thượng ở Vĩnh Thọ cung nàng đã rất ghen tỵ, nhưng nàng vẫn phải tới, nếu ngay cả điểm này nàng cũng không chịu nổi thì tiến cung làm gì. Làm gì có người nào vào cung mà thuận buồm xuôi gió, bất luận thế nào, nàng với Hoàng thượng mới là một đôi định mệnh.

Lục Viễn không biết lúc nàng đến chỗ Trần Trang phi không hề thuận lợi, Trần Trang phi là người không dễ ở chung tự nhiên không hề khoan hồng độ lượng, Trần Trang phi không giữ nàng ở lại lâu, châm chọc khiêu khích vài câu liền kêu mệt mỏi, cho nàng lui ra.

Lục Hiền phi không có biểu hiện rõ ràng như vậy, bất quá cũng lạnh nhạt nói vài câu không đáng ngại liền nói mệt mỏi.

Lục Nhạc Dao nàng hận thấu bộ dáng cao cao tại thượng của những người này, tựa như đời trước nàng nhìn thấy những diễn viên hạng A vậy, giống hệt ảnh hậu ảnh đế, xem nàng như người vô hình, một ánh mắt cũng lười bố thí. Một câu tùy tiện nói ra của các nàng đã đạt được thứ mà một đời nàng phấn đấu. Nàng thề, nàng sẽ là người cao nhất, để không ai dám xem thường nàng nữa!

Trong tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe lộc cộc, Lục Nhạc Dao đã ra tới cửa cung, nhìn qua cửa sổ, nàng âm thầm thề, cả đời Lục Nhạc Dao nàng nhất định sẽ huy hoàng, nàng nhất định là nữ nhân bồi bên cạnh Hoàng thượng đến sau cùng!

Thấy Lục Nhạc Dao nhìn về phía hoàng cung, Lục Viễn nghĩ hẳn là muội muội luyến tiếc Hoàng thượng… Làm ca ca như hắn cũng quá khó khăn, hắn cùng Hoàng thượng lớn lên, ở trước mặt Hoàng thượng hắn không giữ được bí mật. Ôm chuyện của muội muội sắp bức hắn đến điên rồi, hơn nữa thời điểm ở chung một chỗ với Hoàng thượng hắn lại theo thói quen ba hoa đủ chuyện, quên mất chuyện muội muội kính nhờ.

Chờ đến lúc hắn nhớ lại thì Tích tiệp dư lại đột ngột xuất hiện… Càng lúc hắn càng có cảm giác, chuyện gì gấp hắn cũng không giúp được…

-----ta là đường phân cách của tiếng vó ngựa và âm thanh bánh xe---- ---

Trong Vĩnh Thọ cung, đầu Thích Bạch càng lúc càng lớn…

Lúc hắn trở lại nội thất, hắn phát hiện Quý U bọc kín chăn, không chịu nhìn hắn. Quả thật là hắn không có hung dữ với nàng, chỉ là sợ nàng cảm lạnh mà thôi, hiện tại nàng đang mang thai phải tận lực tránh việc uống thuốc, lo lắng cho nàng nên giọng nói hắn có hơi nóng nảy một chút, nhưng mà cái nữ nhân vô tâm này lại rõ ràng là không có nghĩ như vậy nha.

“U U, đừng như vậy, nàng muốn gì cũng phải để đầu lộ ra ngoài chăn mới được, vừa rồi là do ta sốt ruột lo lắng cho nàng, dù nàng có tức giận cũng phải nói vài câu với ta chứ.”

Quý U nghe lời này, vén chăn ra, hung hăng hít mấy hơi nói “Chàng hung dữ với ta, trước mặt người khác hung dữ với ta…”

Thích Bạch cảm thấy mặt hắn cũng đen đi rồi, náo loạn nửa ngày, thì ra là do cảm thấy mất thể diện, thật là… Còn có thể dỗ dành nha. Bất quá hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra lời gì dễ nghe, Quý U lại tiếp tục bịt kín chăn, không chịu nhìn hắn.

Thích Bạch thoát áo ngoài, muốn chen vào trong chăn nói đạo lý với nữ nhân tính tình càng ngày càng lớn này, nàng tức giận thì tức giận nhưng không thể không để ý đến hắn. Thích Bạch phải rất vất vả mới nằm được vào trong chăn, Quý U liền quay lưng lại không thèm nhìn hắn. Thích Bạch ôm nàng từ phía sau không chịu buông tay, trầm mặc phản kháng nàng, hắn không tin nàng không chịu nói chuyện với hắn.

Quý U vừa tỉnh ngủ, loáng thoáng nghe được âm thanh nói chuyện ở bên ngoài, nhưng cũng không nghe rõ, liền mơ mơ màng màng mở cửa xem là ai, ai biết là hai huynh muội Lục Viễn chứ, thấy Lục Nhạc Dao vừa đứng lên được đã đi tìm Thích Bạch thì nàng có chút mất hứng, kết quả là nghe được thanh âm Thích Bạch gọi nàng, người này lúc nãy ở trận đấu mã cầu ngắm mỹ nhân còn chưa đủ sao, còn đưa đến Vĩnh Thọ cung… Còn dám hung dữ với nàng, Quý U liền không để ý đến hắn nữa.

Tuy rằng lúc đầu óc thanh tỉnh Quý U đoán được nhất định là do Lục Viễn cầu kiến, không đời nào Thích Bạch truyền bọn họ đến Vĩnh Thọ cung. Bất quá chuyện Thích Bạch ở trước mặt người khác hung dữ với nàng là sự thật, nàng vẫn không thèm để ý đến hắn.

Thích Bạch lẳng lặng ôm trong chốc lát, phát hiện U U không có ý tứ tha thứ cho hắn, tay liền không tự chủ được, sờ loạn lên, Quý U nhịn nhịn, bất quá tay hắn càng lúc càng làm càn…

Quý U giận dữ đá một chân về phía sau, lập tức có tiếng kêu đau đớn truyền đến, tay Thích Bạch không lộn xộn nữa, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

Quý U đợi trong chốc lát nhưng phía sau vẫn không có động tĩnh, trong lòng có chút hoảng loạn, đánh trúng hắn rồi sao? Cuống quýt quay đầu nhìn Thích Bạch, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, một tay ôm bụng.

Tuy Quý U do dự sợ hắn giả vờ, nhưng cũng sợ nàng đánh trúng chỗ đau của hắn.

“Không nên làm ta sợ, chàng có đau hay không? Chàng đừng che, để ta xem xem.” Quý U nói xong thì muốn kéo tay hắn ra để xem hắn có bị gì hay không.

Thích Bạch không lừa nàng nữa, tuy trong lòng đang rất vui. Thích Bạch đem Quý U đang lo lắng cho hắn ôm vào lòng, hôn trán nàng “Không đau, nàng đừng giận ta nữa, hãy nói chuyện với ta đi.” Sau đó hắn cầm tay nàng, muốn nàng đánh hắn, nhưng Quý U ngăn lại.

“Ta có cho phép chàng đánh nam nhân của ta sao? Không cho phép chàng nhúc nhích!”

Thích Bạch liền cười ra tiếng, nữ nhân này luôn có biện pháp làm hắn vui tận đáy lòng, hắn chỉ có thể dùng sức hôn lên môi nàng, biểu đạt sự vui vẻ mà hắn khó nói ra.