Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 72: Khó bề phân biệt




Tong hậu cung thứ không đáng giá tiền nhất chính là mạng người, sau ngày tìm thấy thi thể Thẩm thường tại, các thị vệ trong hành cung lại tìm thấy hai thi thể cung nữ dưới một cái giếng cạn. Trên người bọn họ có chút vết thương, thị vệ liền kết luận bọn họ là người đẩy Thẩm thường tại. Sau đầu hai cung nữ có vết thương chí mạng, chính là bị đánh chết rồi mới ném xuống giếng, tình trạng vô cùng thê thảm.

Sau khi kiểm chứng lại thì hai cung nữ này là cung nữ thô sử quét sân ở An Hòa điện, không bối cảnh thân phận, mất sạch dấu vết. Thống lĩnh thị vệ đến nơi ở của họ tìm được mấy đĩnh vàng thông thường, không còn chứng cứ thuyết phục nào khác.

Vốn chỉ là hãm hại đơn giản, nay lại trở thành khó bề phân biệt, chung quy cũng là cung nữ của An Hòa điện, nhưng Hoàng thượng luôn bảo vệ Tích tiệp dư… Bọn họ đã xét người phục vụ bên cạnh Tích tiệp dư, không hề phát hiện chút khả nghi nào. Thống lĩnh thị vệ vô cùng nôn nóng, nếu cuối cùng vẫn không tra được cái gì, chẳng những không thể phá án, mà những thị vệ như hắn cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.

Trong Thân Hiền điện, Thích Bạch phân phó tiếp tục điều tra rồi phất tay cho thống lĩnh thị vệ lui xuống. Thích Bạch cúi đầu trầm tư.

Nếu như ban đầu Thích Bạch hoài nghi chuyện này do các phi tần có địa vị thấp bày ra thì giờ này hắn có thay đổi suy nghĩ một chút rồi.

Thủ đoạn bí ẩn như vậy, có thể mua chuộc được cung nữ ở hành cung, không giống như chuyện mà các nàng có thể làm được. Căn cơ của các nàng còn bất ổn, trừ phi có người hỗ trợ, bằng không sẽ không có năng lực làm ra chuyện này.

Tuy hồ Thái Dịch hơi hẻo lánh, nhưng xảy ra động tĩnh lớn như vậy mà có thể không bị thị vệ tuần tra để ý là điều không dễ dàng, nay cung nữ chết không tiếng động, người mua chuộc bọn họ đã hành sự lúc nào?

Về phần cung nữ thiếp thân của Thẩm thường tại không thành vấn đề, chỉ là khó có được nô tài nào sống chết đòi lại công đạo cho chủ tử như vậy mà thôi.

Hiện tại các chứng cớ đều rất bất lợi cho U U, càng như vậy thì hắn càng phải điều tra, không bắt được người đứng đằng sau thì hắn không thể nào an tâm được. Hắn nhất định phải lấy lại trong sạch cho nàng, bằng không dù Quý U không để ý đến cái ô danh này nhưng hắn lại rất để ý.

Tiểu Thịnh Tử thấy Hoàng thượng rơi vào trầm tư, lặng lẽ ra ngoài. Trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, tiếc hận nghĩ, chắc chắn không phải là Tích chủ tử làm nên, cũng không biết là kẻ nào, đáng chịu ngàn đao mà.

Quý U cũng nghe được tin tức, các chứng cớ đều hướng về phía nàng. Sự thật là khăn tay của nàng ở bên bờ hồ Thái Dịch, tuy tờ giấy đã mất, nhưng cung nữ thiếp thân của Thẩm thường tại lại một mực chắc chắn là nàng đã gọi nàng ấy đến hồ Thái Dịch. Hiện tại hai cung nữ chết trong giếng cạn vẫn là cung nữ của An Hòa điện…

Chuyện duy nhất an ủi được nàng đó là Thích Bạch vẫn luôn tin tưởng nàng. Nàng có dự cảm là hành cung sẽ còn phát sinh thêm chuyện khác, bây giờ chỉ là bắt đầu mà thôi. Khổ nỗi, Quý U hoàn toàn không biết ai hãm hại nàng, tất cả nữ nhân trong hậu cung đều coi nàng là kẻ thù.

Quý U bắt đầu phân tích từng người. Tính tình Vũ thục nghi ngay thẳng, nếu nàng ấy làm thì chắc sẽ không dám đứng ra nói chuyện như lúc đó.

Nghĩ tới Tình quý tần, Quý U có chút nghi ngờ. Lục Nhạc Dao tuy có hiềm nghi, nhưng nàng ta không có tâm phúc để dùng, Quý U chắc chắn Lục thống lĩnh sẽ không giúp Lục Nhạc Dao làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Phụ thân của Lý Ngưng Nguyệt và Phó Như Tuyết đương nhiên là có loại năng lực này, nhưng thật sự giúp nữ nhi gây chuyện trong hậu cung sao?

Quý U thở dài, nàng thật sự không nghĩ ra được, buồn cười suy nghĩ tiếp, giao hết cho Thích Bạch vậy. Nàng quả thực vô dụng nha, chuyện nàng có thể làm là để hắn bảo vệ nàng, che chở cho bảo bảo trong bụng. May mà Thích Bạch luôn ở bên cạnh nàng, là nhân chứng tốt nhất, nàng làm gì có thời gian, cơ hội để bày âm mưu chứ.

Quý U ngẩng đầu thấy sắc mặt Hứa ma ma nghiêm trọng, cười cười “Không cần lo lắng, Hoàng thượng sẽ không hoài nghi ta, lưới trời tuy thưa mà khó lọt, chắc chắn là chúng ta sẽ tìm ra kẻ xấu đó.”

Sắc mặt Hứa ma ma hòa hoãn một chút “Chủ tử, Hoàng thượng không hoài nghi là phúc khí của chủ tử, nhưng dù tín nhiệm nhiều đến đây thì lặp đi lặp lại vài lần như thế đủ làm nó bị phá hủy. Không bắt được người này, trong lòng nô tỳ không thể an ổn.”

Quý U rất lạc quan, lần này hãm hại là muốn châm ngòi giữa nàng và Thích Bạch, nhưng tiếc là thất bại rồi. Một kế không thành, chắc chắn đối phương sẽ không để yên, chỉ cần đã làm ra thì khó có thể che giấu được, vấn đề là che giấu được bao lâu.

“Không cần lo lắng, ma ma, ta đói bụng.”

Hứa ma ma “…”

----Ta là đường phân cách nhất định phải bắt được hung thủ-------

“Chủ tử, người quá đẹp.” Châu nhi nhìn chủ tử diễm lệ, vẻ mặt kinh diễm.

Lục Nhạc Dao mặc một bộ y phục bó sát, vẫn chưa khoác áo ngoài, y phục không giống các kiểu truyền thống, rất đặc biệt, làm thân hình nàng lung linh hiển lộ. Mái tóc đen dài chưa được vấn lên, mà thả dài sau lưng. Cả người giống như tiên tử, lại càng giống như yêu tinh mị hoặc lòng người.

Lục Nhạc Dao kết thúc điệu vũ, hơi thở có chút dồn dập, lâu lắm rồi nàng chưa luyện tập. Thấy vẻ mặt tán thưởng hâm mộ của Châu nhi, trong lòng nàng đắc ý, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

“Nào có… Ngươi cũng biết sau khi Tích tiệp dư độc chiếm Hoàng thượng, những người như chúng ta mà có được một ánh mắt của Hoàng thượng là đủ thỏa mãn rồi. Điệu vũ này chỉ là một phần tâm ý của ta dành cho Hoàng thượng, dù ngài ấy có cảm kích hay không, chỉ cần có thể khiến ngài ấy nhìn ta một chút, ta đã cảm thấy vui sướng.” Ngữ khí Lục Nhạc Dao mang theo vẻ phiền muộn.

“Chủ tử, sự việc của Thẩm thường tại còn chưa điều tra rõ, nếu quả thực là Tích tiệp dư nương nương làm, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không sủng ái nàng ấy nữa, sớm muộn gì chủ tử cũng có cơ hội mà.” Châu nhi không muốn chủ tử tiếp tục khổ sở nên vội vàng nói lời khuyên nhủ.

“Ta cảm thấy Tích tiệp dư nương nương không phải là loại người này, chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu… Tuy khăn tay là của Tích tiệp dư, cung nữ cũng là người của An Hòa điện nhưng thoạt nhìn Tích tiệp dư lại lương thiện như vậy, lại đang mang thai, sao nàng ấy làm chuyện đó được.” Tuy ngoài miệng Lục Nhạc Dao nói vậy nhưng trong lòng còn hận không thể làm cho tất cả mọi người đều hoài nghi Tích tiệp dư.

“Ân, nô tỳ không dám nhiều lời nữa, nô tỳ tin tưởng nhất định Hoàng thượng sẽ xử lý việc này thật công bằng.” Châu nhi nghe giọng điệu không xác định của chủ tử, trong lòng cũng đánh trống, tuy nói việc hãm hại trong hậu cung không thiếu, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, rất khó làm người khác tin tưởng Tích tiệp dư. Không thể lấy chuyện mang thai làm chứng cớ được, Tích tiệp dư đâu cần tự mình động thủ. Nếu quả thực là Tích tiệp dư làm thì… Nàng ấy thật đáng sợ.

Trong lòng Lục Nhạc Dao “Xuy” một tiếng, lòng Hoàng thượng đã lệch hẳn sang một bên rồi, còn xử lý công bằng gì nữa, chỉ nói đến việc đáng lẽ giờ này Tích tiệp dư nên bị cấm túc, thành thật chờ thẩm tra và Hoàng thượng cũng nên ở Thân Hiền điện mới đúng. Vậy mà hai ngày này Hoàng thượng vẫn nghỉ lại An Hòa điện, căn bản là không thèm để ý đến suy nghĩ của phi tần các nàng!
Bất quá Lục Nhạc Dao thấy Châu nhi không dám nhiều lời nên cũng không nói tiếp.

Dù bây giờ Hoàng thượng không hoài nghi Tích tiệp dư thì đã làm sao, nàng không tin một nam nhân có nhiều nữ nhân vây quanh như Hoàng thượng có thể an phận ngồi canh chừng một lão bà bụng bự.

Hiện tại Hoàng thượng đang sủng ái Tích tiệp dư nên nàng ta làm cái gì Hoàng thượng cũng thấy tốt, đợi đến khi có người khác lọt vào mắt Hoàng thượng thì Tích tiệp dư làm gì cũng đều sai hết, lần vu oan này sẽ làm Hoàng thượng và Tích tiệp dư bất hòa. Có câu “Khi hắn yêu ngươi ngươi làm gì cũng đúng, khi hắn không còn yêu ngươi, ngươi có thở cũng là sai!”

Bất quá chuyện này là ai làm ra đây, động tĩnh lớn như vậy nàng nghĩ cũng không dám nghĩ. Nếu ca ca chịu phái vài người cho nàng thì trong hành cung này nàng sẽ không đến nỗi tứ cố vô thân, chỉ có tìm người xung quanh châm ngòi. Hơn nữa nàng càng không dám nói với ca ca, bằng không mấy năm giả làm thiếu nữ ngoan ngoãn sẽ đổ sông đổ bể.

Bất luận là ai làm, Lục Nhạc Dao hy vọng người đó tiếp tục làm tới đi.

Mà chuyện nàng cần làm là luyện điệu vũ này thật tốt, vài ngày sau chính là sinh thần của Hoàng thượng, nếu có thể tỏa sáng trên yến hội… Nàng không tin Hoàng thượng sẽ không đổi cách nhìn với nàng. Lần trước đã gặp sai lầm một lần, nhưng nàng không tin sẽ có người múa giống nàng, lúc trước nàng làm minh tinh đã lén tập luyện, vũ đạo có nghìn vạn loại, làm gì có khả năng nhảy giống nàng như đúc được.

--- ----Ta là đường phân cách Lục Nhạc Dao mộng tưởng tỏa sáng---- ---

Tình quý tần cũng đang luyện tập điệu vũ này.

“Chủ tử, điệu vũ của ngài thật là đẹp, trên yến hội sẽ khiến mọi người xem thật vui mắt!”

Tình quý tần nghe cung nữ khen trong lòng vui vẻ, sở dĩ nàng múa lại điệu vũ này là vì nàng biết rõ Lục Nhạc Dao muốn biểu diễn tài nghệ gì, nàng thật mong chờ được xem vẻ mặt kinh ngạc của Lục Nhạc Dao.

“Lần yến hội này là sinh nhật của Hoàng thượng, ra sức biểu diễn cho ngài ấy là một phần tâm ý của ta, Hoàng thượng nhận thấy thì càng làm ta vui vẻ.”

Cung nữ luôn thấy chủ tử khiêm tốn nên đã quen rồi, “Tết nguyên tiêu chủ tử múa một điệu khuynh thành, thoạt nhìn Hoàng thượng rất vừa lòng.”

Tình quý tần cười e lệ “Từ lúc tiến cung đến nay, Hoàng thượng đối xử với ta không tệ. Trong cung này toàn là đồ Hoàng thượng ban thưởng, ta không có sở trường nào khác chỉ có thể dựa vào điệu múa này để hồi báo thánh ân.”

Cung nữ thở dài trong lòng, không lâu trước đây, chủ tử rất nổi bật trong hậu cung, tuy không bì kịp Tích tiệp dư nương nương, nhưng trong một tháng chủ tử luôn được sủng ái nhiều nhất. Nhưng hôm nay… Chỉ có thể dựa vào tương tư để sống qua ngày, gửi gắm tình cảm qua một điệu vũ, trong lòng chua xót, hy vọng chủ tử nghĩ thoáng hơn, sống thật tốt là được.

“Chủ tử, lần trước Hoàng thượng đã rất thích mà, ngài không nên lo lắng, nếu ngài nói ngài không có sở trường nào thì những người khác chẳng phải là không có đất dung thân sao?”

Cung nữ khuyên giải, an ủi chủ tử, trong lòng bênh vực chủ tử. Lúc Hoàng thượng đang sủng ái Tích tiệp dư nương nương cũng từng đưa đèn hoa sen bát bảo cho chủ tử của nàng, hiện tại đã quên mất chủ tử rồi. Đế vương bạc tình, Tích tiệp dư có thể đắc ý được bao lâu? Huống chi bây giờ Tích tiệp dư đang mang theo hiềm nghi, dù Thẩm thường tại không được sủng ái, nhưng vẫn là mạng người, là phi tần trong cung, lúc chân tướng sáng tỏ, Hoàng thượng nhất định sẽ không mặc kệ.

“Nói bậy, tất cả tỷ muội trong cung đều tài mạo song toàn, lúc nào ngươi cũng thấy chủ tử của mình tốt nhất là sao. Nếu để người khác nghe được thì ta sẽ xấu hổ đến mức nào chứ, mà người ta sẽ cười ta đến rụng răng…”

Tình quý tần cười biện bạch, nàng thật sự không thấy bản thân có tài năng gì, chỉ nói riêng điệu vũ này cũng là nàng học từ Lục Nhạc Dao, nàng lợi hại ở chỗ có thể sống lại thêm một lần nữa, có cơ hội trả lại mọi thứ mình từng nhận lại cho kẻ thù!