Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc

Chương 82: Được ăn (3)




Không biết là do hơi nóng trong không khí làm thân thể dễ chịu thư giãn hay là lần đầu bị nam nhân làm thế, hơn nửa ngày Tiêu Tương Phi mới hồi phục lại tinh thần.

Đôi tay không thể cử động, chân không thể dùng, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nghiêng đầu, muốn thoát khỏi cái hôn của hắn trên miệng mình. Nàng trợn to hai mắt, phát hiện kẻ xâm phạm nàng không phải ai khác, chính là Hiên Viên Vũ.

Không ngờ hắn sẽ lặng lẽ tiến vào trong bồn tắm, thừa dịp lúc nàng chưa chuẩn bị, lặn xuống nước tập kích nàng, nàng không dự liệu đến cũng không có phòng bị.

Nàng muốn gọi Hỉ Nhi, nàng muốn gọi Nộ Nhi, nàng muốn gọi Thảo Nhi, nàng muốn gọi Hoàn Nhi, nhưng nàng phát hiện dù cho có gọi hay không thì động tĩnh trong bồn tắm lớn như vậy, họ làm sao có thể không nghe được, chắc là làm bộ không nghe rồi. Nhưng như vậy cũng không thể không vào vào xem nàng có gì cần hay lấy cái này cái nọ không.

Họ không vào thì rõ ràng là đứng về phía Hiên Viên Vũ, vì biết Hiên Viên Vũ tiến vào cho nên các nàng cố ý không vào.

"A. . . . . ." Nàng hung ác quyết tâm dùng sức cắn cái lưỡi vẫn đuổi theo đầu lưỡi của nàng, ngửi thấy mùi máu tươi, nếm được vị mằn mặn.

Hiên Viên Vũ thật vất vả mới khống chế được mình, hắn lại thấy nàng buông xõa mái tóc dài bóng loáng đen nhánh, rồi lại ưu nhã cởi xuống y phục trên người, hắn còn chưa thấy được thân thể của nàng máu nóng đã sục sôi, phân thân rục rịch ngóc đầu dậy, không khống chế được nữa.

Y phục rơi xuống lộ ra toàn bộ thân thể bạch ngọc tuyết trắng, tựa như viên minh châu trong đêm tối phát sáng chói lọi hấp dẫn vô số người tham lam.

Mà nàng lại không tự giác chút nào, nâng cao gò ngực đã đứng thẳng, khép chặt lại hai chân thon dài trắng như tuyết, giống như tiên nữ hạ phàm nhẹ nhàng bước liên tục, ưu nhã bước vào trong nước.

Hắn, thiếu chút nữa bởi vì một màn này mà chảy máu mũi, thiếu chút nữa mất khống chế nhào tới, chỉ muốn cùng nàng cùng nhau. Thật vất vả hắn mới ép tinh thần ổn định, hết sức  nhẫn nại chờ đợi cơ hội.

Mỗi một phút, mỗi một giây, mỗi một khắc, đều là đau khổ, đều là khảo nghiệm, đều là khó nhịn. Trên người hắn rịn đầy mồ hôi, hắn vốn là chờ đợi trong cung, hắn vốn định thừa dịp nàng đi tắm thì mình cũng vội vàng đi rửa ráy một phen, như vậy nàng cũng sẽ không cự tuyệt mình cùng ngủ, càng sẽ không để cho hắn đi nha.

Nhưng mà, hắn nghĩ tới nghĩ lui, hắn không muốn mất đi nàng, hắn không muốn làm cho nàng bay đi, hắn không muốn làm cho nàng xem mình là người xa lạ, không muốn nàng chỉ coi mình là bằng hữu bình thường.

Hắn thích nàng, không thể phủ nhận, nếu không, hắn sẽ không đem nàng vào cung, càng sẽ không để nàng ở Hướng Dương cung, càng cố ý để cho nàng trở thành phi tử của mình.

Cho nên, hắn cuối cùng hạ quyết tâm, hắn muốn nàng, hắn muốn nàng trở thành của mình, hắn muốn trong lòng nàng trong mắt trong thân thể, tất cả đều là hắn, cũng chỉ có thể là hắn, cũng chỉ có hắn.

Lặng lẽ phân phó đám người Hỉ Nhi xong, hắn tiến vào hồ tắm. Trong hồ hơi nước mù mịt khiến nàng một người luôn luôn nhạy bén cũng không phát hiện được sự có mặt của mình. Điều này chính là cơ hội để hắn ra tay.

Thừa dịp nàng ở trong nước, được làn nước ấm làm cho thư giãn nhắm mắt dưỡng thần  , hắn lặng yên không tiếng động lặn vào đáy nước.

Sau đó, không kịp chờ đợi lặn đến trước mặt nàng, nhắm ngay hai quả lớn trước ngực nàng há miệng cắn lên. Hắn không cách nào hình dung cảm giác của mình, trái tròn kia đang ở trong miệng hắn, khi đỉnh núi bị hắn nuốt ở trong miệng hắn vô cùng hưng phấn, hắn kích động, hắn run rẩy.

Hắn cũng không vì đắc thủ thành công mà đắc ý, càng không dám khinh thường, cũng dám để cho dục vọng ngay lập tức khiến mình mê muội. Hắn thừa dịp vẫn còn lý trí, cầm giữ hai tay của nàng, không để cho nàng có thể sử dụng tay phản kháng, mà trong nước chân của nàng không thể chạm đáy đã để cho hắn chiếm hết tiên cơ.

Quả nhiên, hắn không tính sai, nàng không dám động.

Càng làm cho hắn mừng rỡ như điên chính là, nàng thế mà lại ngây ngô đáng yêu như thế, đầu lưỡi của hắn mới vừa đụng nàng, nàng hơn lập tức nhạy cảm, ngạo nghễ đứng thẳng, nụ hoa càng thêm hồng giống như đang đợi hắn hái.

Hắn dùng kỷ xảo phong phú, hút, cắn, gặm, kéo, liếm, không chỗ nào không cần, thậm chí hoàn toàn đem vật rất tròn nuốt.

Tiếng thở nặng nề, còn có rải rác rên rỉ nho nhỏ, cùng với thân thể nàng căng thẳng kiềm chế, nàng không tự chủ cong lên thân thể của mình, kêu không ra tiếng nhưng không thể làm gì cả, mọi thứ hắn đều cảm thấy.

Vậy mà, đó không phải là điều khiến hắn vui vẻ nhất, hắn vui vẻ nhất chính là, nàng là xử nữ, hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, chỉ thuộc về mình hắn thôi.

Hắn rất muốn vuốt ve thân thể của nàng, nhưng hắn biết, một khi buông nàng ra, nàng sẽ phản công, nàng sẽ cùng hắn liều mạng, nàng nhất định sẽ rất tức giận.

Cho đến khi ở trong nước lâu cần lấy hơi hắn mới ngoi lên, nhưng vẫn chú ý chế phục nàng. Võ lực được hắn sử dụng như một thủ đoạn, hắn là người tập võ sức lực đương nhiên hơn hẳn nữ nhân, biện pháp lại càng thêm nhiều.

Hắn thành công, khi hắn mút lấy ngọt ngào trong miệng nàng, nhìn ánh mắt cùng thân thể của nàng, hắn thề tối nay hắn nhất định phải lấy được nàng.

Bị nàng cắn hắn không thể không buông nàng ra, nhưng đôi tay như cũ vững vàng khống chế nàng. Sau đó, thuận đường di chuyển xuống cổ.

Cổ của Tiêu Tương Phi chính là một trong những điểm đẹp trên thân thể nàng, một nữ nhân xinh đẹp cao quý, cái cổ của nàng dĩ nhiên chiếm tỉ lệ không nhẹ, nó không hề có một nếp nhăn nào mà trắng bóc.

"Ngươi buông ta ra, có nghe hay không." Tiêu Tương Phi cố gắng để cho thanh âm của mình nghe lãnh khốc một chút, nàng không muốn để cho hắn phát hiện sự biến hóa trong nội tâm cũng như thân thể của mình.

Hiên Viên Vũ nghe được, nhưng sự chú ý của hắn giờ phút này đang trên cổ của nàng, hắn chui vào trong đó, tinh tế nhẹ hôn, thỉnh thoảng cắn một cái, tạo ra đủ loại dâu tây.

"Hiên Viên Vũ, ngươi có nghe hay không, ngươi mau buông ta ra, nếu không, ta nhất định sẽ giết ngươi." Nàng tức giận phẫn nộ, nàng điên, nàng ngượng ngùng, nàng khó chịu. Thanh âm cũng vì vậy mà thay đổi, tại sao hắn có thể như thế đối với nàng.

Trả lời nàng vẫn là trầm mặc, là hắn ở trên cổ  hôn, còn có hắn đang hướng xuống phía dưới cử động. Hắn hôn rất cẩn thận rất chậm, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào, nhưng vẫn không thể không đến trước ngực nàng, nơi đã bị hắn vuốt ve qua.

"Ngươi. . . . . ." Nàng phẫn hận phun ra một chữ, liền lập tức không có thanh âm, vì vậy nam nhân kia đã lần nữa cắn lên trước ngực nàng, cắn lên hai trái đầy đặn mê hồn. Hai trái đào đang ngâm trong nước vì có vuốt ve của hắn mà càng thêm căng cứng.

"Hỉ Nhi, Nộ Nhi, mau cứu ta, người đâu mau tới a." Dưới tình huống nàng không thể động đậy, không thể không nhớ tới gọi người tới cứu, mặc dù không biết ai có khả năng cứu nổi nàng nhưng bản năng vẫn kêu gọi.