Phi Trần

Chương 11






Đệ thập nhất chương


"Ta không nói mùi rượu." âm điệu của Hà Uẩn Phong trầm xuống khiến tâm Mạc Phi Trần giật mạnh.


"Vậy.... ta đi tắm rửa thay đổi quần áo được chứ?"


"Không cần, đêm nay ngươi về ngủ cùng các sư huynh đệ đi." Hà Uẩn Phong cầm tờ giấy kia lên, đưa đến ngọn lửa thiêu đốt.


Mạc Phi Trần thật sự không rõ y nghĩ cái gì, nhưng nếu đã nghĩ không ra hắn cũng không thắc mắc, "Thật sao? Vậy ta trở về ngủ, còn có thể cùng các sư huynh đệ trò chuyện."


Hà Uẩn Phong sắc mặt không chút biến hóa, chỉ "ân" một tiếng, ngồi bên giường cởi bỏ ngoại y.


Mạc Phi Trần trở lại gian phòng cho đệ tử trẻ tuổi trước kia hắn từng ở, đáng tiếc chỗ của hắn sớm đã không còn, các vị sư huynh đệ cũng tốt bụng, nằm dịch ra chừa cho hắn một chỗ nằm.


"Mạc sư huynh, ngươi về đây ngủ đơn thuần là vì muốn cùng chúng ta nói chuyện phiếm, hay là bị sư tổ đuổi đi rồi?" một vị sư đệ nhỏ tuổi hơn hỏi hắn.


"Còn phải hỏi, đương nhiên hầu tử này chọc giận sư tổ, bị người đuổi lại đây rồi!" lại một vị sư huynh cười nói.


"Đúng vậy đúng vậy!" Mạc Phi Trần cố tình trưng ra bộ mặt đáng thương, "Sư tổ chê ta không chịu tắm rửa, trên người có mùi khó nghe liền đá ta đến đây đó."


"Thực sự khó nghe sao?" tiểu sư đệ kia tới gần hắn ngửi ngửi, "Đâu có đâu, trên người Mạc sư huynh có mùi rất thơm nha...."


"Thật hay giả vậy? Hầu tử này ngoài mùi thối ra thì còn gì nữa?" Vị sư huynh kia cũng đưa mũi tới ngửi, "tiểu tử này, hôm nay ngươi đi đâu vậy, trên người toàn mùi son phấn!"


Mạc Phi Trần ngây người, lúc này mới hiểu Hà Uẩn Phong nói chính là mùi son phấn bị nhiễm từ người Trương Ngọc lúc nàng châm rượu.... Mùi vị của nữ nhân cũng không tính là khó nghe đi? (Em ơi là em >"<) Phỏng chừng sư tổ chúng ta đã quen Lạc Liên Vân không son phấn, mấy mùi vị này y có lẽ chịu không nổi đi.


Nghĩ nghĩ, Mạc Phi Trần cũng ngủ quên.


Đang lúc mơ màng, có người vỗ vỗ hắn, Mạc Phi Trần tưởng mình chiếm chỗ của sư đệ nằm cạnh, vì thế mắt cũng không mở hơi dịch người tránh sang, ai ngờ lại bị vỗ tiếp.


Thực phiền, nếu có ngày Mạc Phi Trần ta trở thành trang chủ Côn Uẩn sơn trang, chuyện đầu tiên cần sửa đổi là cơ cấu ký túc xá! Ngủ chung cái gì chứ, phải mỗi người một giường!


Hắn mơ màng hé mắt, chợt thấy một bóng trắng đứng ở chân giường.


"Oa – quỷ a" hắn sợ tới mức bật dậy, mấy sư huynh đệ khác cũng bị hắn làm cho tỉnh ngủ.


Người kia cũng không phải ma quỷ gì, mà là Hà Uẩn Phong.


"Trở về ngủ cùng ta đi." Thanh âm Hà Uẩn Phong nhàn nhạt không rõ hỉ nộ ái ố (vui, buồn, thương, hận =))), Mạc Phi Trần ngồi im tại chỗ.


Mấy vị sư huynh đệ khác vừa nhận ra người tới, đều cứng người sững sờ tại chỗ, cùng may phản ứng mau lẹ, trực tiếp từ trên giường quỳ xuống hành lễ, "Thỉnh an sư tổ."


Nương a, nửa đêm nguyệt hắc phong cao (đêm khuya gió lớn =))), thỉnh cái gì an chứ?


"Ngươi ở đây chen chúc chỗ người khác, các sư huynh đệ khác làm sao ngủ được?" Nói xong, Hà Uẩn Phong lôi chân kéo hắn xuống giường, "đi thôi."


Mạc Phi Trần nhanh tay phủ thêm áo khoác, từ trong ánh mắt ngạc nhiên của các sư huynh đệ, một đường trở về nhà tranh.


Hà Uẩn Phong leo lên giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói: "Ngươi còn ở đó thất thần cái gì?"


Mạc Phi Trần bỗng nhiên không biết mình có nên tới đó nằm hay không, lắp bắp nói: "Sư phụ.... Hôm nay ta đi kỹ viện."


"Ân."


"Nhưng ta chỉ uống chút rượu, không có phiêu (làm cái gì đó ngoài ăn và uống trong kỹ viện? =)))...." Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước miếng.


Trong phòng không có ánh sáng, làm hắn không thể thấy rõ biểu tình của Hà Uẩn Phong.


"Ngươi không phiêu, vậy đến đó làm gì?"


Mạc Phi Trần ngây người, không nghĩ có khả năng được nghe Hà Uẩn Phong nói một chữ "phiêu" này.


"Ta.... Vốn là phải phiêu, các vị sư huynh nói ta cũng mười sáu không thể làm trai tơ mãi được. Nhưng nữ nhân đó già hơn ta, lại so với sư phụ kém vạn phần, nên ta đành trở về sớm." ( xong em rồi!)


Trong bóng đêm truyền đến tiếng cười của Hà Uẩn Phong, "Ý ngươi là, ngươi muốn trở về phiêu ta sao?" ( này là tự anh nói =)))


"Không không không! Đồ đệ nào dám." Mạc Phi Trần lần đầu trước mặt Hà Uẩn Phong nói lắp bắp. Nhưng Hà Uẩn Phong chỉ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình gọi hắn qua, Mạc Phi Trần cứng ngắc thân mình nằm lên.


"Cũng đúng, Hà Uẩn Phong ta tuổi cũng lớn, Mạc thiếu gia chỉ sợ không thấy hợp khẩu vị đi?"


"Không có, không có. Sư phụ làm sao lại lớn tuổi chứ!" (chính xác là quá già rồi!)


"Chẳng lẽ ngươi xem ta hợp khẩu vị sao?" Hà Uẩn Phong cố tình kéo dài âm thanh, Mạc Phi Trần thật muốn tự cắn đứt đầu lưỡi, mở miệng ra là nói bậy!


"Sư phụ....."


Hà Uẩn Phong bỗng nhiên xoay người nằm đè trên người Mạc Phi Trần, mặt y ở rất gần, nhìn kỹ có thể thấy được hàng lông mi tinh tế.


"Cũng đúng, ngươi đã mười sáu tuổi, sư phụ cũng không có gì tặng cho ngươi."


"a a...." Mạc Phi Trần cứng ngắc tại chỗ, không dám động, "Đồ đệ nào muốn sự phụ tặng gì đâu a....."


"Ta quả thật không có gì tặng ngươi, chẳng qua có thể hầu hạ ngươi một chút." (trắng trợn!)


Mạc Phi Trần muốn xua tay, nhưng thân mình bị đè nặng không thể động đậy, "Sư phụ, người đừng đè ta nữa, để người hầu hạ, ta chẳng phải muốn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục...."


Giây tiếp theo, Hà Uẩn Phong hàm trụ môi hắn, đầu lưỡi uyển chuyển dò xét đi vào, trong đầu Mạc Phi Trần nhất thời trống rỗng.


Cái.... Cái gì đang diễn ra vậy?


Bàn tay Hà Uẩn Phong từ bên hông trượt xuống, luồn vào quần hắn.


"Ngô....." Mạc Phi Trần muốn bắt lại tay hắn, đối phương lại hung hăng dùng môi cố định hắn tại chỗ....


Ngoài cửa gió thổi từng cơn, màn cỏ treo trên cửa sổ lay động nhịp nhàng, cùng hô hấp khẩn trương của Mạc Phi Trần một chỗ, phá lệ ám muội.


Tinh quang như ẩn như hiện, Mạc Phi Trần nhìn mi mắt nhắm chặt của Hà Uẩn Phong.....


"Sư phụ.... Ta .... Ta không cần người hầu hạ, ta chính mình có thể xử lý...."


Hà Uẩn Phong thật vất vả rời đi môi hắn, lại hàm trụ cằm, không giống vừa rồi ôn nhu dẫn dắt, ngược lại bỗng nhiên dùng lực, giống như muốn đem Mạc Phi Trần nuốt vào....


Nhiệt độ toàn thân tăng cao, Mạc Phi Trần giương giương cằm, "Sư phụ.... Sư phụ không cần....."


Hai mắt Mạc Phi Trần mở lớn, hô hấp cũng ngưng lại, không nghĩ tới hạ thân lại bị áp chế, có cái gì đó muốn xuất ra, nhưng lại không thể.


Hà Uẩn Phong một đường hôn xuống phía dưới.... Mạc Phi Trần chỉ cảm thấy mình sắp khóc tới nơi rồi....


"Sư phụ.... Người đừng cầm lấy ta nữa...."


Hà Uẩn Phong vẫn không để ý tới hắn.


Mạc Phi Trần bị cầm đến khó chịu, bắt đầu vặn vẹo giãy dụa, hai chân muốn đem Hà Uẩn Phong trên người mình đạp xuống.... này quả thật là hai tầng tra tấn, làm hắn rất muốn đi tìm khối đậu hủ mà đập đầu chết.


"Cầu người.... Sư phụ..." Mạc Phi Trần hừ hừ đứt quãng, "Người buông tay.... Buông tay đi....."


Hà Uẩn Phong bỗng nhiên ngẩng lên, hôn trụ môi Mạc Phi Trần, buông ra bàn tay đang áp chế hắn.


Một dòng nhiệt lưu bắn ra, đại não Mạc Phi Trần nhất thời trống rỗng.


Còn chưa phản ứng lại, cổ tay hắn đã bị Hà Uẩn Phong cầm lấy, chạm đến cái □ của y. (>///<)


Ngón tay vừa đụng đến vật thể nóng bỏng, Mạc Phi Trần cả kinh muốn rụt về lại bị Hà Uẩn Phong giữ chặt... Hà Uẩn Phong gục đầu bên cần cổ hắn, Mạc Phi Trần ngơ ngẩn nhìn trần nhà làm bẳng rơm khô, trừ cảm bàn tay bị ép chuyển động trên vật thể nóng rực, những thứ khác đều hư vô.


Đến khi sức nặng cơ thể Hà Uẩn Phong đều đè trên người, hắn mới có thể mở miệng, "Sư phụ... chúng ta như vậy có tính là ... Li kinh bạn đạo? Có bội luân thường không (làm trái lễ nghĩa, phép tắc. Phá vỡ luân thường)?"


Hà Uẩn Phong mỉm cười, lồng ngực phập phồng khiến Mạc Phi Trần cảm nhận rất rõ.


Âm thanh y có chút khàn khàn, lại thêm vài phần gợi cảm, "Cái gì gọi là kinh cái gì gọi là đạo? Cái gì là luân thường? Chúng ta cũng không phải văn nhân.... trong lòng ngươi nghĩ thế nào, chính là thế ấy. Hơn nữa... Mạc Phi Trần ngươi muốn nói li kinh bạn đạo, bội luân thường, không phải muốn chọc mọi người trong Côn Uẩn sơn trang cười đến rụng răng chứ?"


Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước miếng, dùng ngữ khí phi thường sùng bái nói: "Không hổ là sư phụ, nói có lý!"


"Kia... sư phụ hầu hạ, ngươi thấy thoải mái chứ?" Hà Uẩn Phong nâng thân lên, sơi tóc rơi xuống trên vai Mạc Phi Trần, lại là một cỗ phong tình, trái tim Mạc Phi Trần lại không tự chủ nhảy dựng.


"Thoải mái, chính là người đừng cầm ta lâu như vậy... để lâu đối cơ thể sẽ không tốt a." (mặt dày!)


Hà Uẩn Phong hừ một tiếng, nhưng thanh âm lại không chút tức giận, y kéo chăn trùm lên hai người, nhẹ giọng nói: "Vậy ngủ đi. Lần sau đừng đi kỹ viện nữa."


Mạc Phi Trần trừng mắt, náo loạn nửa ngày, chung quy là Hà Uẩn Phong giận mình đi kỹ viện "cái loại địa phương này" (vâng! Anh ấy ăn giấm đó. Ngốc!)


Hắn cẩn thận nghiêng mình, Hà Uẩn Phong dịch người tới, một tay ôm lấy, hơi thở phả vào gáy hắn, Mạc Phi Trần nhìn mấy con cào cào cỏ trên trên cửa sổ, ánh mắt có chút cay cay.


Tất cả mọi người đều nghĩ hắn Mạc Phi Trần mỗi ngày chỉ biết ăn với ngủ, nhưng kỳ thật hắn suy nghĩ rất nhiều thứ, chỉ là những gì hắn nghĩ, mọi người cũng sẽ không nghĩ.


Tỷ như....


Sư phụ, có phải ngươi giữ ta bên người bởi vì thiếu vắng Lạc Liên Vân, ngươi chỉ là tiện tìm người cùng ở trong mái nhà tranh này mà thôi?


Suy nghĩ của Mạc Phi Trần mau đến, cũng mau đi.


Mành cỏ lay động mấy cái, khiến Mạc Phi Trần nhìn tới hoa mắt, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.


Tác giả có chuyện muốn nói: Nội tâm tranh đấu sẽ giúp mọi người hiểu được nội dung câu truyện, ta cam đoan sẽ không vượt quá một trăm năm mươi chữ đâu. (thề là ta chém gió đó!)


Hà hải uy vũ......