Phi Trần

Chương 21






Đệ nhị thập nhất chương


"Phi Trần, đây là chuyện giang hồ, ngươi nói đối giang hồ vô tâm, một khi đã như vậy, ngươi đừng đi quản nhiều." Tay Vu Cấm đặt trên vai Mạc Phi Trần, tựa hồ sử dụng nội lực, làm hắn không cử động được.


"Vu sư huynh, sư phụ cùng Lý Độ bọn họ đều ở lôi đài."


"Bọn họ cùng ta đã không còn quan hệ." Ánh mắt Vu Cấm đã bắt đầu hóa lạnh.


Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới thanh âm nữ tử, "Bẩm hộ pháp, dịch cân tán trong trà đã phát huy tác dụng, bọn người Ôn Tiềm Lưu đã phát hiện mình không thể dùng nội lực."


Mạc Phi Trần nhìn về phía thanh âm, nàng kia đúng là nha hoàn dâng trà lúc nãy.


Vu Cấm không hề quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạc Phi Trần, "Tốt lắm, phó giáo chủ biết chưa?"


"Vâng, Phó giáo chủ nói ngài ở Phượng Bạc Đình ngoài sơn trang chờ tiếp ứng,"


"Đã biết, ngươi trước tiên đi trói bọn họ lại." Nghe xong mệnh lệnh của Vu Cấm, nha đầu kia liền chạy đi.


"Các ngươi muốn.... làm gì sư phụ cùng bọn họ?"


Vu Cấm cười không đáp, tay đặt trên vai Mạc Phi Trần bỗng nhiên điểm huyệt đạo của hắn, sau đó ôm ngang đem hắn đặt trên giường, "Phi Trần, ngươi ở đây hảo hảo ngủ một giấc. Chờ huyệt đạo giải khai rồi, liền trở về đi."


Mạc Phi Trần kêu to, "Ngươi cái tên đầu gỗ kia! Làm ta còn tưởng ngươi là người tốt! Ngươi chính là đầu gỗ!"


Đi đến trước cửa, Vu Cấm quay đầu lại, dùng vô hình kiếm khí điểm á huyệt (huyệt câm) của Mạc Phi Trần.


Hỗn đản! Ngươi là đại hỗn đản!


Nhưng Vu Cấm lại không ngờ, nội công của Mạc Phi Trần là do đích thân Hà Uẩn Phong truyền thụ, đã sớm học được chút thành tựu, chân khí trong người lưu chuyển, tuôn theo bốn phương tám hướng trong cơ thể, chưa đến thời gian nửa nén hương đã có thể phá giải huyệt đạo, hắn ngay cả kiếm cũng không kịp mang liền dùng khinh công xông ra ngoài.


Đi tới trước lôi đài, Mạc Phi Trần núp sau một cái cây, quả nhiên nhìn thấy một đám hắc y nhân đi tới đi lui quanh lôi đài.


Ôn Tiềm Lưu thậm chí còn có Vô Lượng Thiền Sư bọn họ đều bị trói. Mạc Phi Trần nôn nóng, tầm mắt nhìn thấy bọn người Văn Thanh Viễn, Văn Thanh Viễn cũng bị trói, các đệ tử khác cùng Lý Độ đều bị điểm huyệt đạo ngồi tại chỗ cũ.


Mà Lục Khinh Mặc bên ngươi Ôn Tiềm Lưu tựa hồ đã nhìn thấy hắn, lông mày hơi cau lại, khẩu ngữ tựa hồ muốn nói "Đi nhanh đi."


Nếu ở bình thường, Lục Khinh Mặc tuyệt đối sẽ không để ý mình bị trói có bao nhiêu chật vật, Mạc Phi Trần tựa hồ cảm thấy Lục Khinh Mặc đến tính mạng của chính mình y còn không để trong mắt, nhưng giờ thì khác, Ôn sư huynh của y bên cạnh cũng đã bị trói chặt.


Mà Quân Vô Sương cũng bị điểm huyệt đạo, nhưng lúc này hắn lại đối lưng với Mạc Phi Trần, nên cái gì cũng không thấy.


Vô luận là Văn Thanh Viễn cũng được, huynh đệ trong sơn trang cũng được, hay Quân Vô Sương cùng Lục Khinh Mặc và đại ca hắn cũng tốt, hiện giờ bọn họ gặp nạn, kêu hắn bỏ đi chắc chắn là không thể làm được.


Nếu có thể tìm viện binh từ bên ngoài, hắn sẽ đi. Nhưng vấn đề chính là ở chỗ hắn không thể tìm được.


Mạc Phi Trần thừa dịp mọi người xung quanh không để ý, hắn ngồi xuống bên người Lý Độ, giả vờ như cũng bị điểm huyệt đạo.


Bị nhốt trên lôi đài này có hơn ngàn người, mà đệ tử Kính Thủy giáo phụ trách trông coi bọn họ trên dưới cũng hai trăm, Mạc Phi Trần bắt đầu suy nghĩ, nếu như mình xuất kiếm có khả năng đánh lại bọn họ hay không, còn vị Phó giáo chủ kia khi nào mới xuất hiện?


Mẹ nó, nếu tiếp tục nghĩ, chỉ sợ mình không thể gượng nổi, Phó giáo chủ kia rất nhanh sẽ tới, hiện tại cần nhất là phải tốc chiến tốc thắng!


Mạc Phi Trần cắn răng một cái, đạp trên vai một vị sư huynh mà nhảy ra, kiếm khí theo đầu ngón tay xuất ra, vẽ nên một đạo đường cong. Các đệ tử Kính Thủy giáo đều quay đầu lại rút kiếm, kiếm khí Mạc Phi Trần giống như chuỗi dài, lập tức đem mười mấy ngươi giải quyết.


Nhưng người Kính Thủy giao an bài để áp chế trưởng môn các môn phải chắc chắn không hạng tầm thường, nháy mắt năm, sáu đạo kiếm khí vọt tới, Mạc Phi Trần vội vàng tránh né, cổ tay quay một vòng đem mấy đạo kiếm khí cuốn lấy nếu không chắc chắn sẽ làm các vị sư huynh đệ ở đây bị thương.


Sau khi thành công dời đi lực chú ý của họ, Mạc Phi Trần xoay người chạy, vài cao thủ nơi đó thấy vô hình kiếm khí của hắn lợi hại, đoán rằng hắn chắc chắn là đệ tử nổi danh trong môn phái nào đó, đều tiếp tục truy bắt.


Khóe miệng Mạc Phi Trần nhếch lên tiếu ý, cước pháp khinh công của hắn bất phàm, lướt trên đỉnh viện xuất ra một đạo kiếm khí, khúc chiết (ngoằn ngoèo) như nước, có hai gã tránh không kịp liền bị đánh trúng. Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau, một người đánh úp về phía trước Mạc Phi Trần, Mạc Phi Trần vận khí cản lại, kiếm khí đảo qua mặt nước ao sen, xẹt một đường cong sau đó phản xạ trở về, lại trúng một người khác. Lúc này, Mạc Phi Trần xuất ra đạo kiếm khí thứ hai, chống lại người đang cố gắng đánh lén.


Mạc Phi Trần nhanh chóng trở lại khu vực gần lôi đài, hắn biết mình tiếp tục dây dưa sẽ bị truy kích đến mệt mỏi, vì thế trốn ở một nơi bí mật gần đó, một kiếm quét ngang, lập tức giải quyết hết bảy, tám người. Mười mấy ngươi chạy nhanh đến chỗ Mạc Phi Trần, không biết hắn đã sớm chạy đi chỗ khác.


Trong lòng cân nhắc, tiếp tục dây dưa như thế, phó giáo chủ kia rất nhanh sẽ tới. Hắn chạy nhanh sờ trên thi thể các đệ tử Kính Thủy giáo, đáng tiếc trên người họ không có giải dược.


Làm sao bây giờ?


Mạc Phi Trần thoáng nhìn ra Lục Khinh Mặc tựa hồ đang nói hắn gì đó nữa, "Quay lại đây."


A, Lục Khinh Mặc không phải cao thủ sao? Trước tiên cứu hắn đã, vậy thì có người đối phó được phó giáo chủ kia rồi.


Mạc Phi Trần quyết định, liền dùng khinh công hướng đến lôi đài, mấy đệ tử canh gác liền rút kiếm vọt tới, hiệu quả thật giống như trước kia xem Young and Dangerous* đầu đường sống mái với nhau.


(* phim này tên đầy đủ là , khá nổi tiếng và được nhiều người yêu thích. Là phim Hồng Kông đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường. Về sau được công chiếu với 6 phần, rất được ủng hộ. ^^)


Mạc Phi Trần dùng kiếm khí quét sạch kiếm của bọn họ, sau đó cởi ra dây thừng trên người Lục Khinh Mặc, "Ta giúp ngươi thế nào đây?"


"Điểm ngọc trì huyệt!"


Cái gì? Chỉ là điểm huyệt mà thôi, còn muốn ta tới gần ngươi sao? Ngươi trực tiếp hét một tiếng ta đã hiểu rồi!


Mạc Phi Trần điểm ngọc trì huyệt giúp Lục Khinh Mặc, sau đó dùng vô hình kiếm khí làm tương tự đối với Ôn Tiểm Lưu cùng bọn người Văn Thanh Viễn.


Lục Khinh Mặc trực tiếp cúi đầu nôn mửa, chưởng môn các môn phái khác cùng nôn, Mạc Phi Trần càng khoa trương, "Ngô" một tiếng cúi đầu nôn theo.


Hiệu quả của nôn mửa rất tốt, mấy đệ tử Kính Thủy giáo kia thế nhưng cũng không nhịn được nữa, Mạc Phi Trần nhân cơ hội xuất kiếm đánh ngã bọn họ.


"Chúng ta đã nôn dịch cân tán ra, nhưng vẫn cần chút thời gian để vận khí, khôi phục nội tức." Lục Khinh Mặc lau lau miệng nói.


"Thời gian? Ngươi cần bao nhiêu thời gian?" Mạc Phi Trần muốn khóc lên, "Phó giáo chủ Kính Thủy giáo sắp tới đây."


"Nàng đã tới." Lục Khinh Mặc hất hất cằm.


Chậm rãi quay đầu, chỉ thân một nữ tử mặc váy dài màu đen, mang mặt nạ cười lạnh nhìn hắn.


"Không nghĩ tới lại bị một tên đệ tử vô danh làm hỏng, Lãnh Ngọc Phương ta đúng là tính sai rồi a."


Tuy rằng chỉ có thể thấy được nửa mặt, nhưng Mạc Phi Trần có thể kết luận nếu nửa bên kia dưới lớp mặt nạ cũng đối xứng như vậy, nàng chắc chắn là một đại mỹ nữ.


Mạc Phi Trần trừng mắt, chính nữ nhân này là kẻ đã câu mất hồn cha hắn....


"Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì...." Vừa dứt lời, một đạo kiếm khí sắc bén như độc xà bắn tới, Mạc Phi Trần nhanh chóng xuất kiếm ngăn cản, không nghĩ liên tiếp nhiều đạo kiếm khí mình xuất ra đều bị đối phương triệt để phá giải, cũng may khinh công của hắn khá tốt, tránh được nguy hiểm.


"Được lắm! Bất quá muốn xem ngươi có thể chống đỡ nổi đến khi bọn họ hồi phục nội lực hay không!" Lãnh Ngọc Phương thả ngươi tới, trong mắt hiện lên tia hứng thú, Mạc Phi Trần biết năng lực của nữ nhân này chắc chắn không chỉ như vậy, dựa theo cách nói Hà Uẩn Phong, nữ nhân này tuyệt đối là nhất lưu cao thủ.


Trong lòng Mạc Phi Trần hoảng sợ, hơn nữa sốt ruột vì mình bị đối phương đùa bỡn, mà Lãnh Ngọc Phương dù có hứng thú cũng không muốn lãng phí thời gian trên người hắn, trong vòng ba kiếm, Mạc Phi Trần phải chết!


"Thuận lưu đạt quên xuyên chỗ, Ngưng Khí chí ngọc đều chi sấn, Thiên Hà địa ấm, Thái Âm vô ngân!" một tay Lục Khinh Mạc bám trên thành ghế dựa, nửa hạ thân mình cao giọng nói.


Mạc Phi Trần nghe ra lời y nói phảng phất là vận khí khẩu quyết, thử một lần, kiếm khí xuất ra, nhất thời có thể ngăn được kiếm khí Lãnh Ngọc Phương.


Lục Khinh Mặc ngẩn người, y chỉ muốn nói dựa vào vận khí, nếu Mạc Phi Trần thật sự bị Lãnh Ngọc Phương đánh trúng sẽ không chết, Lãnh Ngọc Phương có lẽ sẽ giống các đệ tử khác mà đem hắn ném lại đây.


Nhưng y lại không ngờ, nội công Mạc Phi Trần do Hà Uẩn Phong truyền thụ, mà Lục Khinh Mặc lại là đồ tử đồ tôn của Lạc Liên Vân. Hà Uẩn Phong cùng Lạc Liên Vân giao hảo nhiều năm, khi luyện võ công, có lẽ là để hỗ trợ nhau, hiện giờ Lục Khinh Mặc đọc ra khẩu quyết này, vừa lúc hắn sử dụng nội công của Hà Uẩn Phong, tự nhiên có không ít tác dụng.


Lãnh Ngọc Phương thấy Mạc Phi Trần đỡ được một kiếm của mình, kiếm thứ hai xuất ra cơ hồ sử dụng toàn lực.


Mạc Phi Trần lại ngăn không được, kiếm khí bị đối phương phá giải, đánh trúng ngực, lập tức văng trúng trên người một nữ đệ tử Tú Thủy cung, bên cạnh là khuôn mặt Quân Vô Sương.


Đối phương mở to mắt trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi, "Ngươi cái tên ngu ngốc này chạy tới đây làm gì?"


Mạc Phi Trần khẽ động khí, lần này bị thượng không nhẹ, ngay cả đứng lên đều không nổi.


"Mau đứng lên a." Quân Vô Sương một mặt nhìn Lãnh Ngọc Phương đang chậm rãi đi tới, một mặt nói to: "Chạy mau đi! Chạy mau đi!"


Mạc Phi Trần hé mắt, ta đương nhiên có thể bỏ chạy, nhưng sự việc đã đến nước này, xem như sống chết có số đi, "Nương tử của ta.... Còn ở nơi này.... Vi phu sao có thể chạy được...."


Lúc này, một tiểu nha đầu đi đến phía Lãnh Ngọc Phương, "Bẩm báo Phó giáo chủ, thiếu niên này hình như là bằng hữu của hộ pháp."


"Nha." Lãnh Ngọc Phương cười cười, Mạc Phi Trần trong lòng nổi lên áy náy đối với Vu Cấm, hắn đem mình nhốt trong phòng chính là để tránh mình khỏi bị thương, hiện giờ lại.....


"Chờ ta thu thập xong tiểu tử này, sẽ đi hỏi tội Vu Cấm sau."


Sắc mặt Quân Vô Sương bỗng nhiên trở nên thống khổ dị thường, Lạnh Ngọc Phương dĩ nhiên xuất kiếm.


Vào thời khác này, một đạo kiếm khí hùng hậu khác bắn tới, chắn trước người Mạc Phi Trần đụng phải kiếm khí Lãnh Ngọc Phương bắn lên, nháy mắt giống như vết mực, đột nhiên vẽ lên, sau đó biến mất không còn nhìn thấy nữa.


Lãnh Ngọc Phương quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Khinh Mặc.


Cổ tay Lục Khinh Mặc giơ lên, một đạo kiếm khí cuốn tới, Mạc Phi Trần mở to hai mắt, thông thường kiếm khí không ngừng kéo tới, kiếm lực sẽ yếu đi, nhưng Đãng Hiêu kiếm lại không giống vậy, nó giống như muốn chấn động không khí, tựa hồ nháy mắt nuốt trọn đối thủ của mình.


Mạc Phi Trần chậm rãi nhắm lại hai mắt, hắn thấy dáng người tựa như trích tiên của Lục Khinh Mặc, cùng khuôn mặt như hoa như ngọc của Quân Vô Sương.


Có lẽ mình có thể nghỉ ngơi một chút....