Phi Trần

Chương 83






Đệ bát thập tam chương.


Lão quản gia tay bưng trà, chân vẫn giơ lên liền khựng lại, có chút lúng túng không biết làm sao.


"Sao vậy?" Phi Trần nhìn sang, thì thấy trên mặt đất có một con sâu nhỏ màu nâu bò qua bậc cửa, Bạch Cảnh Khê ngoắc ngoắc ngón tay, vật nhỏ kia liền dọc theo chân bàn mà bò lên.


"Được rồi."


Lão nhân lúc này mới hạ chân kia xuống, đi tới bên bàn. Hắn ở Ngọc Lân môn đã nhiều năm, trên giang hồ rất nhiều kẻ cổ quái, Bạch Cảnh Khê như thế đã xem như rất bình thường rồi. Quản gia biết trùng kia rất quý, đặt tách trà cũng rất cẩn thận để không đè lên nó.


"Đây là cổ trùng gì?" Phi Trần nhìn có chút ngạc nhiên.


"Lúc rời khỏi Luyện Hà Động, Ôn Tiềm Lưu từng tới nhờ ta dẫn cỗ trùng trên người hắn ra. Ta nói ta không giải được, phải lấy một chút máu của hắn để nghiên cứu, nhân cơ hội đưa cổ trùng từ cây kim đó vào người hắn, như thế nếu Ôn Tiềm Lưu đi đâu hoặc muốn làm gì, ta đều có thể biết."


Lục Khinh Mặc hít sâu, "Ôn Tiềm Lưu nhất định là muốn đem những nhân sĩ có thực lực ở Trung Nguyên diệt trừ từng người một, Bạch huynh, người có biết mục tiêu kế tiếp của hắn là ai không?"


Lúc này con cổ trùng kia từ mặt bàn bò tới ngón tay của Bạch Cảnh Khê, cuộn tròn ôm lấy ngón tay y.


"Mục tiêu kế tiếp của hắn, có lẽ là Kính Thủy giáo. Hai ngày trước hắn đã tới Kính Cốc."


"Cái gì?" Mạc Phi Trần bật dậy.... Quân Vô Sương....


Lục Khinh Mặc giữ lấy tay hắn, "Ngươi đừng vội, Quân Vô Sương cũng chẳng phải hạng dễ chọc."


"Nếu ta nhớ không lầm, lần trước ở tế điện của Trần Phi gặp hắn, sắc mắc tựa hồ không tốt lắm, chỉ sợ là do nóng lòng cầu thành mà đã tu luyện võ công cao thâm nào đó dẫn đến tẩu hỏa nhập ma? Ít nhất phải mất một tháng điều tức."


"Một tháng..." Như vậy lần này Quân Vô Sương trở về sẽ phải đang bế quan điều dưỡng, Ôn Tiềm Lưu ngày nào đó lẻn vào Kính Thủy giáo lấy mạng Quân Vô Sương chỉ sợ..... Mạc Phi Trần hoảng loạn, Quân Vô Sương tuy đã làm rất nhiều chuyện khiến hắn đau lòng, thế nhưng đau thì đau, cho tới bây giờ hắn chưa hề mong muốn Quân Vô Sương sẽ chết.


Nhưng hiện tại lại phải rời khỏi Ngọc Lân Môn sao?


Khúc phu nhân vừa chịu tang chồng, hơn nữa nếu Hà Uẩn Phong biết hắn lo lắng cho Quân Vô Sương sợ rằng y sẽ không chịu được. Thời gian của họ vốn không còn nhiều, thực sự không nên tiếp tục nghĩ đến kẻ khác nữa.


Lục Khinh Mặc liếc mắt liền nhìn thấu mâu thuẫn của Mạc Phi Trần, y vỗ vỗ lưng Mạc Phi Trần, nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, việc của Kính Thủy giáo giao cho ta."


"Lục đại ca..."


"Được rồi, nếu võ lâm đồng đạo đã đề cử ta làm minh chủ gì đó, ta cũng đâu thể nhìn minh hữu của mình bị ám toán. Ngươi đi ngủ đi, ta sẽ nhanh chóng cứu người." Lục Khinh Mặc đưa Mạc Phi Trần ra cửa.


Bạch Cảnh Khê nâng ấm trà, nước trà lượn lờ chảy xuống, "Thương thế của chính ngươi cũng chưa tốt hơn, cứ coi như có kiếm chủng Trích Phong Kiếm nâng cao nội lực, nhưng để đối phó với Ôn Tiềm Lưu còn rất miễn cưỡng đó."


Lục Khinh Mặc quay đầu nhìn y.


Bạch Cảnh Khê lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đặt lên phía bên kia bàn, "Trước khi gặp Ôn Tiềm Lưu thì ăn nó. Tuy không thể trị hết nội thương của ngươi, nhưng trong lúc giao đấu tạm thời giúp ngươi không bị thương thế ảnh hưởng. Bất quá sau hai canh giờ, thương thế của ngươi sẽ càng nặng hơn."


Lục Khinh Mặc đặt ngón tay trên nắp hộp, "Vì sao lại giúp ta? Bạch huynh đối với cái thứ xung đột gọi là ân oán giang hồ này không chút hứng thú mà."


"Được rồi, Kha Ma La phái Ôn Tiềm Lưu đi giết Quân Vô Sương, rồi cũng sẽ tới phiên ta thôi." Bạch Cảnh Khê uống cạn trà, đi ra cửa.


"Có người nói ngươi đã từng tới hoang mạc ở Tây Vực tìm một loại cây Tiên nhân chưởng (hay còn gọi là xương rồng bà), khi ngươi hấp hối vì thiếu nước, Kha Ma La đã từng cứu ngươi."


"Cho nên?"


Lục Khinh Mặc khựng lại, cười nói: "Đa tạ."


Bạch Cảnh Khê đưa lưng về phía Lục Khinh Mặc, nhíu mày.


.....


Mười hai năm trước, y lạc trong một mảnh cát vàng kia, môi khô nứt, choáng váng tới nỗi không đủ khí lực đi tiếp.


Trong lúc mơ hồ ấy, có tiếng lục lạc vang lên trong gió, một nữ tử dị tộc nhảy xuống từ lạc


đà, chầm chậm đi tới, ngồi xuống bên cạnh y, tháo khăn che mặt xuống.


Y cảm thấy mê man, rằng mình chưa chết, nữ tử này tới dẫn y lên thiên đường.


Nàng cho y nước, đỡ y lên lạc đà, đưa y đến một ốc đảo, chính là nơi như cung điện kia.


Bọn họ cùng nhau nghiên cứu các loại thảo dược, cùng cổ trùng.


Nàng nói rằng y là người đầu tiên không ngại mình là người của Bái Huyết giáo, cũng là người đầu tiên cùng nàng tán gẫu.


Một năm sau, y hỏi nàng có nguyện ý cùng đi Trung Nguyên không.


Nàng nói, không được.


Bởi vì nàng từ nhỏ đã là giáo chủ Bái Huyết giáo.


Nàng hỏi y có thể vĩnh viễn ở lại Bái Huyết giáo hay không, y nói có thể, nàng cười thực vui. Thế nhưng đêm đến, sư phụ đưa cho nàng một bình nhỏ, kêu nàng hạ cổ trùng bên trong lên người y, như thế y vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng, chỉ có thể ở bên nàng.


Thiếu nữ biết y thật tâm, thế nhưng thật tình trong thời khắc này không thể sánh bằng vĩnh cửu, cho nên nàng đã dùng con cổ trùng kia.


Đó là phệ tâm cổ (đại khái là cổ trùng cắn nuốt trái tim), sẽ làm y mất mạng. Sư phụ nàng chỉ muốn nàng chuyên tâm trở thành giáo chủ kế tiếp mà không bị bất cứ kẻ nào mê hoặc mà thôi.


Nam tử nhờ vào y thuật của mình để dẫn con cổ trùng kia ra, cũng rời khỏi ốc đảo kia, từ ấy về sau bọn họ không còn gặp nhau nữa.


....


Hà Uẩn Phong sớm đã lên giường, đang lật xem một quyển sách.


Mạc Phi Trần chui vào, ngửa đầu nhìn y.


"Sao vậy?" Hà Uẩn Phong lật trang sách, cúi đầu, thấy cảnh này liền mỉm cười, khiến người ta khó mà bình tĩnh.


"Không có gì." Mạc Phi Trần điều chỉnh tư thế một chút, ôm lấy hông y.


Hà Uẩn Phong buông sách, ngón tay nghịch tóc Mạc Phi Trần, dịu dàng từ tốn. "Phi Trần, ngươi là người không che giấu được tâm sự. Ngươi đang lo lắng, hơn nữa còn rất rất lo."


Mạc Phi Trần chen đầu ngang hông Hà Uẩn Phong, "Không liên quan, Lục đại ca nói y sẽ đích thân đi giải quyết. Ta tin tưởng y."


"Hắn quả thực rất đáng tin cậy. Thế nhưng có một việc hắn chưa nói ngươi biết – Ôn Tiềm Lưu đã đả thương kinh mạch hắn, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, thế nhưng khi lâm trận phải cùng cao thủ so chiêu, chắc hẳn sẽ rất nguy hiểm?"


Mạc Phi Trần bật dậy, "Uẩn Phong, ngươi nói thật sao?"


Hà Uẩn Phong gật đầu, Mạc Phi Trần nhảy xuống giường lao ra khỏi phòng, Lục Khinh Mặc đã đi rồi, hắn ngơ ngác nhìn căn phòng trống không của y, không biết phải làm thế nào.


Hà Uẩn Phong khoác lên người hắn một chiếc áo, "Ngươi chắc chắn không muốn nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra sao?"


"...Ôn Tiềm Lưu muốn tới Kính Thủy giáo, Bạch Cảnh Khê nói Quân Vô Sương vì tẩu hỏa nhập ma mà trong thời gian nảy phải điều tức kinh mạch..." Nhắc tới Quân Vô Sương, Mạc Phi Trần thực không biết làm sao để quay đầu nhìn lại Hà Uẩn Phong.


Đối phương lại ôm chặt hắn từ phía sau, tựa đầu lên cổ hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã lo lắng như thế, vậy chúng ta cùng đi xem sao."


"Uẩn Phong?" Mạc Phi Trần nghiêng mặt sang, môi liền bị đối phương hôn, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau.


"Chỉ cần hai chúng ta được bên nhau, ngươi muốn làm gì cũng được." Biểu tình Hà Uẩn Phong thực dịu dàng, "Bây giờ chúng ta khởi hành, ít ra có thể đuổi kịp Lục Khinh Mặc."


Mạc Phi Trần trong lòng cảm động, trên đời này còn ai có thể đem Mạc Phi Trần hắn cưng chiều đến độ thế đây?


"Hảo, vậy ta đi cáo biệt Khúc phu nhân."


Mạc Phi Trần đi tới trước phòng Khúc phu nhân, đêm đã khuya, thế nhưng Khúc phu nhân vẫn chưa ngủ.


"Khúc phu nhân, ta là Phi Trần."


"Vào đi."


Khúc phu nhân ngồi bên bàn, trước mặt là ngọn đèn nhỏ cùng một quyển kinh thư, "Trước kia Thiếu Phong đều bên cạnh bồi ta, dù cho có xa nhà, cũng sẽ nhắn nhủ ngày về... Thế nhưng bây giờ lại không như thế, ta làm sao cũng chẳng ngủ được."


"Khúc phu nhân, Bạch thần y trước khi đi nói cho chúng ta biết Ôn Tiềm Lưu có thể sẽ gây bất lợi cho Kính Thủy giáo, cho nên chúng ta...." Mạc Phi Trần cúi đầu, đây là lúc nàng cần người bên cạnh nhất, mình lại rời đi.


"Cho nên các ngươi muốn đi tới Kính Thủy giáo sao?"


"Đúng vậy."


Khúc phu nhân cười khẽ một tiếng, "Con a, con là đi làm chính sự, sao lại cúi đầu thế?" Mạc Phi Trần lúc này mới ngâng đầu, đôi mắt đen láy tràn ngập lo lắng, nàng thay hắn chỉnh lại y phục, "Trước khi con đi, nương có việc muốn hỏi, Hà Uẩn Phong là sư phụ của con, thế nhưng ta nhìn ra hai người có quan hệ không bình thường.... không có sư phụ nào lại nhìn đồ đệ của mình như thế."


"Vâng, nhưng mà nương..."


"Nương cũng chưa nói con đã làm gì sai, nương chỉ muốn biết con có thể ở bên một người đối tốt với mình hay không, như thế nương mới an tâm." Khúc phu nhân ôm lấy Mạc Phi Trần, vỗ nhẹ lưng hắn,"Bất kể con có đi đâu, thì nhất định phải trở về. Coi như... không cứu được muội muội con hay không báo thù được cho Thiếu Phong cũng không sao.... nương chỉ muốn con sống tốt, nương nợ con rất nhiều."


Mạc Phi Trần nhắm mắt, cảm thụ được độ ấm nơi Khúc phu nhân, tựa như mười tám năm trước.


"Chờ con trở về, ta sẽ làm đồ ăn ngon. Ta biết làm rất nhiều, hoa quế cao, bánh ngô,... rất thơm rất thơm, nương muốn nhìn con ăn."


"Vâng, con nhất định sẽ trở về."


Ngoài cửa, Hà Uẩn Phong lưng mang hành lý đợi hắn.


"Đi thôi, đi sớm về sớm." Khúc phu nhân buông Mạc Phi Trần ra, nghiêng người lấy khăn tay che mặt.


Mạc Phi Trần đi tới trước cửa, Hà Uẩn Phong nắm tay hắn, hai người đi ra ngoài..


"Khúc phu nhân nói gì với ngươi?" Hà Uẩn Phong phi người lên ngựa.


Mạc Phi Trần nắm dây cương, ngầng đầu nhìn nam tử ưu nhã dưới ánh trăng ấy, "Nàng nói, ngươi tốt với ta, nên cho ta và ngươi bên nhau."


Nam tử dịu dàng cười, hai người giục ngựa đi.


Mái tóc Hà Uẩn Phong trong gió đêm tung lên một vòng cung, "Phi Trần, sau khi cứu Quân Vô Sương, ngươi có dự định gì không?"


"Ta muốn tới Tây Vực... Ôn Tiềm Lưu và Kha Ma La ta không định quản, thế nhưng ta muốn tìm Hi Nhược, để cả nhà đoàn tụ." Mạc Phi Trần có chút do dự, Hà Uẩn Phong bị Kha Ma La đả thương, hắn không muốn y dấn thân vào bất cứ nguy hiểm nào nữa.


"Được, ta đi cùng ngươi."


"Uẩn Phong?" Mạc Phi Trần nhìn sang.


"Bất kể ngươi muốn làm gì, ta đều muốn cùng ngươi hoàn thành."


Mạc Phi Trần vươn tay, nắm chặt tay Hà Uẩn Phong.


.


Trong mật thất Kinh Thủy giáo, Quân Vô Sương đang niệm một quyển kinh thư, bên cạnh hắn là Văn Hân biểu tình đờ đẫn.


Niệm xong câu cuối cùng, Quân Vô Sương nhìn về phía Văn Hân, "Cha, ngươi có nghĩ thoáng hơn chút nào chưa, có nghĩ sẽ không còn chấp nhất như thế nữa?"


Hắn cười rộ lên, "Quyển kinh thư này ta niệm rất nhiều lần, niệm đến nỗi đã thuộc lòng,


thế nhưng vẫn không buông được."


"Ta rất nhớ hắn. Lần nọ ở tế điện Trần Phi con nhịn được không nhìn hắn, con cho rằng chỉ cần không thấy được hắn, sẽ quên hắn. Thế nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, dáng vẻ hắn lại hiện lên vô cùng rõ ràng. Này có đúng là bởi vì ta không có được hắn? Có đúng là chỉ cần không có được hắn thì sẽ thể nghĩ đến hắn nữa?"


Quân Vô Sương hít sâu, đặt Văn Hân nằm xuống, đắp chăn cho y.


Ra khỏi mật thất, Lãnh Ngọc Phương đã đợi bên ngoài.


"Lãnh cô cô, bắt đầu từ đêm nay ta sẽ bế quan, điều tức kinh mạch của mình. Ta cũng quyết định chấm dứt tu luyện bí điển." Quân Vô Sương nhìn nàng, cười nhẹ, lại rất chân thật.


"Vâng, giáo chủ."


Quân Vô Sương trở lại phòng ngủ của mình, đi vào mật thất, dọc theo mật đạo đi vào sơn cốc kia.


Đầm nước như xưa, phòng ở còn đó, chỉ là bên trong trỗng rỗng.


Quân Vô Sương đóng cửa, buông màn, trong không gian nhỏ hẹp tựa hồ còn lưu lại một chút hơi thở của Mạc Phi Trần.


Hắn nhắm mặt, bắt đầu vận khí điều tức kinh mạch.


Đừng hỏi vì sao hắn lại muốn bế quan tại đây, vì đây là nơi duy nhất khiến lòng hắn yên lặng.


Lãnh Ngọc Phương thở dài, Vu Cấm đứng dựa cột cách đó không xa, bóng tối che đi tất cả biểu tình của hắn.


"Sao vậy, Phó giáo chủ?"


"Ha ha," Lãnh Ngọc Phương lắc đầu, "Giáo chủ điều tức kinh mạch, lại chọn một nơi không chút an toàn như thế, phải biết là đối với cao thủ như Ôn Tiềm Lưu hoàn toàn có thể tiến vào sơn cốc ấy."


"Giáo chủ không cho ngươi vào sơn cốc hộ pháp sao?"


"Hắn không thích bất cứ kẻ nào đi vào, ngươi vào được mà còn sống trở ra đã là kỳ tích rồi." Lãnh Ngọc Phương nhìn về phía Vu Cấm, "Vì sao hắn phải cố chấp với nam nhân kia như thế chứ?"


"Vậy ngươi vì sao lại cố chấp với Văn Hân như vậy?"


Nghe xong những lời này, Lãnh Ngọc Phương cười, nói: "Không sai, ta không nên đem chấp niệm của mình áp đặt lên Quân Vô Sương, nếu như hắn chưa từng phải sống trong sự chấp nhất của ta, có lẽ hắn đối với Mạc Phi Trần sẽ không như thế..."


"Tỷ, ta nghĩ ngươi sai rồi. Giáo chủ đối với Phi Trần nắm chặt không buông, không phải vì chấp niệm, mà vì Phi Trần cho hắn thứ hắn muốn, con người một khi đã từng sở hữu ật gì, thì rất khó để chấp nhận mất đi. Đã sinh tồn trong bóng tối, thì sẽ không hướng tới ánh sáng."


"Vậy còn ngươi?" Lãnh Ngọc Phương đi tới, đứng cùng Vu Cấm, "Ngươi có chấp nhất thứ gì chăng?"


"Ta sao?" Vu Cấm ngẩng đầu, Lãnh Ngọc Phương có thể mơ hồ thấy hắn cười, "Chấp nhất chính là buổi tối ngày nào đó, ta nhìn người quan tâm ta nhất trên đời này rời đi mà ta lại lựa chọn giang hồ. Nếu quả thực có một lần trở lại, ta sẽ đuổi theo y, ôm y và cười nói rằng giang hồ thì có gì hay, chúng ta quay về ăn trộm trứng chim thì hơn đi."


"Ngươi muốn quay về Côn Uẩn sơn?"


"Nếu có ngày ta chết đi, ta mong có người mang tro cốt ta về nơi đó."


Lãnh Ngọc Phương hung hăng gõ đầu hắn, "Nếu muốn về thì tự sống sót mà đi đi! Kính Thủy giáo có ta phụ tá giáo chủ là được, ngươi dù sao cũng là dư thừa!"


Một buổi tối cứ thế mà trôi qua.


Từ ngày hôm sau, trong Kính Thủy giáo không ngừng có giáo đồ mất mạng vì trúng độc.


Lạnh Ngọc Phương đi tới phòng của giáo đồ nọ, thấy hắn trợn mắt, mặt tái xanh.


"Đây đã là người thứ ba." Vu Cấm nhướn mày nói: "Hơn nữa không biết tại sao trúng độc. Còn nữa, kẻ hạ độc rốt cuộc có mục đích gì."


"Ngươi hành tẩu giang hồ lâu như thế, cái này cũng nghĩ không ra?" Biểu tình trên mặt Lãnh Ngọc Phương hết sức ngưng trọng.


"Có người muốn biết nơi giáo chủ bế quan?" Vu Cấm nói những lời này rất nhỏ,