Phi Tử Của Ca Ca

Chương 43




Ban đêm trong Vô Tâm cung.

Mai Tuyết Tình xoa bàn chân sưng đỏ.

Quá mệt mỏi rồi, ban ngày bị Hạng Ngạo Thiên lôi kéo đi dạo khắp nơi, mãi đến hoàng hôn sụp xuống, mới hồi cung.

“Công chúa, chúng ta giúp người đấm lưng!”

“Đúng đó, công chúa, ta giúp người xoa bóp chân!”

Các tiểu cung nữ xung phong nhận việc, các nàng cũng cảm giác được, sau khi thương thế lành, công chúa có chút thay đổi.

Công chúa không còn hay cười, cho dù cười, cũng chỉ là thoáng cười nhẹ.

Vùng giữa lông mày, thường thường lúc không có ai, hơi chau lại mang nét sầu bi.

Cho đến bây giờ tình trạng này vẫn không có cách gì tiêu trừ được, chính xác mà nói, nỗi ưu sầu này không có kế gì tiêu trừ, nét sầu bi phía giữa vùng xung quanh lông mày, nỗi âu sầu trong lòng, có thể hình dung được tâm tình Mai Tuyết Tình thật không thoải mái !

Thân là hạ nhân, các nàng thật không hiểu, Hàn Thanh tại sao muốn đánh công chúa? Cho đến tận bây giờ cũng không muốn nghĩ đến, ngày đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các nàng chính là không nghĩ có ngày chứng kiến công chúa có bộ dáng như vậy!

Tại sao Hàn Thanh một quyền đã đem tất cả những nụ cười cùng vui sướng của công chúa đánh bay đâu mất rồi?

Nhìn công chúa trước mặt người khác bộ dáng làm bộ dường như không có việc gì, trong những lúc không có ai, biểu lộ sự cô quạnh cùng nét âu sầu, các nàng thật đau lòng!

“Không cần đâu! Các ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi!”

Mai Tuyết Tình phân phó.

Công chúa cũng không muốn để cho các nàng hầu hạ rồi, rất nhiều chuyện, công chúa cũng học được chính mình tự làm!

Mặc dù, công chúa vẫn đối với các nàng rất tốt, thế nhưng trong lòng các nàng càng ngày càng không nỡ.

Các cung nữ đều lui ra.

Phỏng chừng các cung nữ đều đang ngủ, Mai Tuyết Tình bắt đầu hành động kế hoạch của mình.

Mai Tuyết Tình thay quần đùi cùng áo ngắn tay do mình tự sửa, tháo gỡ những đồ trang sức bằng châu ngọc cùng trâm gài tóc trên đầu xuống, nhẹ nhàng vấn mái tóc dài lên vài vòng, sau đó dùng một trâm gài tóc giữ chặt lại .

Ẩn mình dưới ánh trăng lờ mờ, Mai Tuyết Tình hướng về phía bờ hồ nơi ngự hoa viên đi đến.

Nàng rất may mắn, Hạng Ngạo Thiên không phái thị vệ gác chung quanh Vô tâm cung của nàng.

Nếu không, giờ đây nếu nàng muốn có hành động điều gì thì cũng thật là khó khăn rồi.

Ánh trăng mờ mịt, thật là vật che chắn tốt nhất cho nàng. Nàng nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném vào trong hồ, thông qua tiếng nước thử kiểm tra xem độ nông sâu của hồ nước.

Sau đó, lấy tay khoát xuống nước thử xem độ ấm lạnh, cảm thấy rằng vẫn còn có thể.

Tuy rằng ánh sáng lờ mờ, Mai Tuyết Tình vẫn cảnh giác quan sát bốn phía một chút, sau khi xác định không có người nào, nàng chậm rãi trầm mình vào trong hồ nước.

Cố gắng hết sức không làm nước bắn lên tung tóe, cẩn trọng từng ly từng tí, dè dặt dùng hai tay quạt mặt nước, cố làm cho tiếng nước nhỏ nhất có thể, để tránh gây sự chú ý của các thị vệ tuần đêm.

Thật thoải mái!

Mai Tuyết Tình đã lâu rồi không có được trong nước bơi lội thoải mái như vậy.

Nếu ở hiện đại, mỗi tuần lễ nàng sẽ đi bơi một lần để duy trì vóc dáng thon thả, lại thêm nữa, chủ yếu chính là bơi lội có thể hóa giải những áp lực trong lòng cùng mệt nhọc.

Nghĩ đến hiện đại, nghĩ đến cha mẹ, Mai Tuyết Tình hít sâu một hơi, lặn sâu xuống nước, lặn sâu đến tận đáy nước.

Tối đen như mực, không thấy được cái gì, nàng chỉ có thể dựa vào tay sờ soạng mà quan sát. Cảm giác có chút không chịu nổi rồi, nàng liền trồi lên.

Há miệng lớn hít thở làn không khí trong lành, tính toán, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ!

Ban ngày nếu lẻn ra lặn xuống đáy hồ có thể thấy rõ hơn hay không, thế nhưng, nếu làm vậy, thật cũng quá gây sự chú ý của người khác rồi.

Mọi việc còn phải suy tính kỹ hơn.

Có tiếng bước chân!

Nghe được tiếng bước chân đang tới, Mai Tuyết Tình rất nhanh nép mình ẩn trốn giữa đám lá cây rậm rạp.

Một đội thị vệ đang đi tới.

Tuần đêm thị vệ cũng không có phát hiện Mai Tuyết Tình trong hồ.

Mai Tuyết Tình vỗ vỗ ngực, an ủi chính mình cho đỡ sợ.

Xem ra, đêm nay không có thu hoạch gì rồi!

Mai Tuyết Tình bơi vào bờ, vội vàng hồi cung.

Việc này nếu để cho người khác bắt gặp được, người khác không bị nàng hù chết, thì nàng cũng bị người khác hù chết!

Một người đường đường là công chúa, đêm hôm khuya khoắc không nghỉ ngơi, ăn mặc vừa lại lộ chân vừa lại lộ mông, không bị hù chết mới là lạ!

Đêm nay nếu như bị người khác gặp được, ngày mai, ở trong cung chắc truyền ra khắp nơi tin tức công chúa bị điên rồi! Không điên sao chứ? Nếu không điên, như thế nào lại ăn mặc hở hang như vậy, đã vậy còn khắp nơi chạy loạn!

Mai Tuyết Tình phủi phủi bọt nước trên người, lợi dụng ánh trăng mờ mờ, hồi cung.

Từ chỗ bóng cây âm u, một đôi mắt dõi theo thân ảnh của nàng dần dần tan biến trong màn đêm.

Đêm nay, Mai Tuyết Tình có được một giấc ngủ thật say nồng.

Nguyên do có lẽ là đã bơi qua trong hồ!

Tuy rằng vốn là lén lút, giống như kẻ trộm, nhưng là so với tắm trong thùng gỗ lớn thật thoải mái hơn nhiều!

Hai loại cảm giác hoàn toàn không giống nhau!

Sáng sớm, rửa mặt xong, dùng hết đồ ăn sáng, Mai Tuyết Tình không có quên rằng hôm nay còn có xuất cung, muốn làm một chuyện dự tính hết sức quan trọng.

Nàng thay trang phục nam nhân.

“Công chúa… Người còn muốn đi ra ngoài sao?” Liên nhi hỏi, “Ta theo người xuất cung!”

“Uh… Hôm nay không cần, tự ta đi một mình, nếu có người hỏi ta, nói ta ở bên trong phòng ngủ, hôm nay không gặp khách!”

Người đến tìm nàng, có thể đếm được trên đầu ngón tay, Ngạo Mai, các tần phi, còn có Hạng Ngạo Thiên.

“Như vậy được không?”

Liên nhi trong lòng hoài nghi, người nào khác còn có thể đuổi, chỉ sợ Hoàng thượng đến, như vậy thật phiền toái rồi.

“Ngươi sợ người kia, không phải ngày nào cũng tới, ngươi cũng không phải không biết!”

Mai Tuyết Tình đoán được tâm tư Liên nhi.

“Người một mình xuất cung đi ra ngoài, chúng ta thật lo lắng…”

Liên nhi còn muốn nói tiếp.

“Được rồi… Không thấy ta mặc nam trang sao? Yên tâm rồi hả!”

Mai Tuyết Tình y phục chỉnh tề, “Ngày hôm qua, chúng ta xuất cung đi ra ngoài, hôm nay, hắn nhất định ở trong triều xử lý quốc sự!”

Mai Tuyết Tình vỗ vỗ bả vai Liên nhi an ủi nàng, “Yên tâm đi, xảy ra chuyện, ta chịu trách nhiệm!”

Mang theo lệnh bài xuất cung, Mai Tuyết Tình rời đi.

Để lại Liên nhi, thấp thỏm bất an ở trong cung quét dọn, làm vệ sinh.

Mai Tuyết Tình xuất cung, lập tức chạy ngay đến cửa hàng đăng bán kia.

Chưởng quỹ cửa hiệu là một vị trung niên tuổi hơn bốn mươi tuổi. Hai bên trãi qua một lúc cò kè mặc cả, Mai Tuyết Tình lấy ra ba nghìn hai bạc ròng đặt cọc.

Yêu cầu duy nhất của chưởng quỹ chính là, trong vòng 3 ngày phải giao đủ tiền, nếu không, tiền cọc cũng mất mà cũng không lấy được cửa tiệm

Trên đường hồi cung, Mai Tuyết Tình suy tư, đến nơi nào chuẩn bị nhiều bạc như vậy đây.

Nàng mặc dù là công chúa cao quý, nhưng cũng không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy!

Đến gặp Hạng Ngạo Thiên mở miệng xin?

Khẳng định có thể xin được, thế nhưng, còn phải chịu hắn vặn hỏi, hơn nữa, chính mình cũng không nghĩ muốn cùng hắn lại có nhiều qua lại.

Nhờ vả người khác, chi bằng dựa vào chính sức mình! Mai Tuyết Tình an ủi chính mình, mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình!