Phía Sau Áo Cưới

Chương 11




Dù thế nào đi nữa, Lục Lan Xuyên cũng không thừa nhận mình ghen! Đối với hành động đột nhiên quyết định đến nhà Tô Tú ăn cơm, anh cũng rất có thể kiếm cớ an ủi mình, chẳng qua chỉ đi xem tình trạng gần đây của người phụ nữ này thôi. Vừa rồi có thể thấy mối quan hệ giữa cô và Lưu Tịnh không tầm thường, mà Lưu Tịnh lại là thư ký của mình, ai biết hai người có âm mưu gì không?

Điều này không phải do anh nghĩ loạn, gần đây không khỏi quá có duyên với người phụ nữ này, quả thực đến mức chỗ nào cũng nhúng tay vào.

Mấy người trước sau lên tầng, Lục Lan Xuyên lần đầu tiên bước vào căn nhà nhỏ của Tô Tú.

Sô pha trong nhà vốn nhỏ hẹp, anh ngồi lên rồi không còn bao nhiêu chỗ trống, Lưu Tịnh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh anh, rất nhiệt tình với “ân nhân cứu mạng”, vừa đưa đồ uống vừa bưng trái cây. Tô Tú đi thẳng vào bếp, dù người kia bị chập mạch ở đâu, tóm lại để cho anh ta cơm nước xong xuôi rồi cút nhanh đi.

Nhưng diện tích phòng thật sự không lớn, lúc Tô Tú nhặt rau vẫn có thể nghe nội dung nói chuyện của hai người.

“Bạn cô à?”.

Nghe Lục Lan Xuyên hỏi, Lưu Tịnh mới vỗ trán, “Ồ, quên giới thiệu cho anh rồi. Cô ấy làn bạn đại học kiêm bạn cùng phòng với tôi, Tô Tú”.

Lục Lan Xuyên ra vẻ đạo mạo gật đầu, ánh mắt liếc qua bếp, hết sức khiêm tốn lịch thiệp, “Thật làm phiền cô ấy quá”.

Tô Tú không nhịn được trợn trừng mắt, biết phiền thì anh đi đi.

Lưu Tịnh không hiểu gì lắc đầu thật lực, “Không có gì, không có gì, Tô Tú nấu ăn giỏi lắm, siêu ngon luôn. Lục tổng quả là có lộc ăn mà”.

Lục Lan Xuyên thản nhiên mỉm cười. Đương nhiên anh hiểu rõ tài nghệ nấu nướng của Tô Tú tốt đến đâu, lúc hai người yêu nhau, mỗi khi cô không có lớp lại len lén đến nhà anh, mua đồ tận tay xuống bếp vì anh. Lúc đó, sự nghiệp anh cũng vừa khởi sắc, xã giao nhiều, phần lớn thời gian là ở trên bàn tiệc, cũng chỉ là uống rượu làm gì có thời gian rảnh mà ăn?

Cho nên mỗi lần về nhà, đối với anh, bàn thức ăn do Tô Tú làm quả thực rất hấp dẫn. Anh thay đồ xong rồi ngồi vào bàn, cô lẳng lặng ngồi với anh chứ không nhiều lời, có lẽ thấy anh quá mệt mỏi nên không đành lòng quấy rầy nữa, nhưng rõ ràng đã đợi cả ngày, chẳng phải hi vọng anh cho cô chút ấm áp sao?

Cô gái tầm tuổi ấy, cách tốt nhất để đối xử với người yêu không ngoài những thứ này, hận không thể cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình, nhưng khi đó anh không để ý hết thảy, toàn bộ tâm tư của anh đều ở tiền tài và lợi ích.

Hôm nay Lục Lan Xuyên nhớ lại, sâu trong nội tâm cảm thấy thấp thoáng hơi ấm, trước kia lơ là rất nhiều chuyện, giờ mới thấy đúng là thiếu sót lớn nhất của anh.

Ánh mắt anh nhìn sang bếp lần nữa, vừa lúc Tô Tú đi đến tủ âm tường lấy chén đĩa, ánh đèn dìu dịu soi rọi người cô, phác họa bóng hình yếu ớt, làm anh hồi lâu không thể dời mắt.

“Lục tổng?”.

Lục Lan Xuyên quay đầu lại, thấy Lưu Tịnh nhìn anh chăm chú với vẻ mặt lạ kỳ. Nhưng anh không hề cảm thấy lúng túng, nói một cách tự nhiên: “Nhà các cô nhỏ quá”.

Vừa nãy Lưu Tịnh nghi ngờ Lục Lan Xuyên nhìn lén Tô Tú, nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, “Giá phòng ở Nam Thành cao lắm, nơi này đi lại dễ dàng, phòng to hơn nữa chúng tôi không gánh nổi”.

Vừa nói xong, Lục Lan Xuyên vốn định thuận thế dò xét mấy câu, nhưng hiển nhiên lúc này không thích hợp. Anh đành cúi đầu uống trà che giấu, sau đó không khống chế được nhìn Tô Tú lần nữa, rốt cuộc cô gái này nấu gì mà thơm vậy?

***

Mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà nhỏ bé, tiếng nồi chảo va chạm và tiếng dầu mỡ xèo xèo lúc nấu ăn lại không làm anh  cảm thấy cáu gắt. Căn nhà đâu đâu cũng mang màu sắc ấm áp, Tô Tú thích sưu tầm nhiều loại vải có hoa nhỏ, vừa nhìn đã biết tất cả đồ trang trí trong nhà đều do chính tay cô làm.

Quả nhiên Lưu Tịnh trông thấy anh đang ngắm nghía khắp nơi, lập tức hiểu ý, cười híp mắt nói: “Thường ngày đều do Tô Tú dọn. Cậu ấy bận việc nhưng không chịu được nhà cửa lộn xộn, thích sạch sẽ quá mức”.

Khóe môi Lục Lan Xuyên không kiềm được lại nở nụ cười. Đúng vậy, trước kia cô cũng thế, nhiều năm rồi mà vẫn không thay đổi sao?

Lưu Tịnh kinh ngạc nhìn Lục Lan Xuyên, ông chủ thường ngày nghiêm túc sẽ cười như vậy ư?

Lục Lan Xuyên đưa tay sờ chiếc gối ốm trên sô pha, vỏ gối vốn tự làm, đan bằng mấy sợi len thô nhiều màu sắc, mặc dù hơi nhiều màu nhưng kết hợp khéo léo như một tác phẩm nghệ thuật. Ngón tay anh vuốt nhẹ hoa văn phía trên, nhưng kì lạ thay anh lại mềm lòng, không dằn nổi mà thốt lên: “Thứ này cũng do cô ấy đan”.

Rõ ràng như đang tự hỏi mình, nhưng giọng nói kia hình như mang sự chắc chắn không nói nên lời. Lưu Tịnh cũng mơ hồ, chỉ đành gật đầu, “Vâng, đúng vậy”.

Lục Lan Xuyên hờ hững liếc nhìn người đối diện, Lưu Tịnh trừng mắt, hình như rất bất ngờ với phản ứng của anh, không giống giả cho lắm, điều này chứng tỏ cô không biết mối quan hệ của anh và Tô Tú. Vì vậy Tô Tú mới thận trọng với những chuyện đã qua, không bao giờ kể với người khác.

Kết quả này làm bản thân anh rất hài lòng, nhưng đáy mắt lại mang chút mất mát không thể giải thích. Hình như chỉ mình anh canh cánh trong lòng những chuyện xưa cũ, mặc dù nguyên nhân không vẻ vang chút nào.

Lưu Tịnh không định nhiều lời với anh nữa, mở ti vi cho anh xem, còn mình thì vào bếp giúp Tô Tú.

Lục Lan Xuyên ngồi một mình trong phòng khách, đã bảy giờ, đúng lúc trên ti vi phát thời sự. Mà anh nhàn hạ ngồi trên sô pha như thế, ngồi trong phòng khách kiên nhẫn chờ người phụ nữ kia gọi “ăn cơm”, cảm giác này xa xôi mà kỳ diệu, so với căn nhà luôn không có một bóng người, nơi đây thật sự quá ấm áp.

Đây là cảm giác gia đình mà nhiều năm rồi Lục Lan Xuyên chưa từng có, anh đột nhiên cảm nhận, nếu như cùng cô xây dựng một gia đình, hình như cảm giác cũng không tệ?

Nhưng sau đó anh sợ hãi trước ý nghĩ lớn mật của mình, đừng nói Tô Tú không thể nào tha thứ cho mình, còn cả bên Tử Tây nữa… Họ không thể. Lục Lan Xuyên để chén trà xuống, vẻ mặt lại trở nên khó coi, dường như những thứ anh cố gắng trước kia đều uổng phí, bất kể quyết định thế nào đi nữa, gặp lại cô lần nữa, luôn có đủ cách làm anh mất khống chế.

***

“Sắp ăn cơm được rồi”. Lưu Tịnh lau tay đi ra từ phòng bếp, chỉ đi có một loáng đã thấy mặt ông sếp nhà mình lạnh tanh, ngồi lặng thinh như một bức tượng! Cô không hiểu chỉ vài giây ngắn ngủi sao có thể thay đổi nhiều như thế, nhưng nghĩ lại, có lẽ do đang giận Diệp Vận Thanh?

Dù gì cũng là vợ chưa cưới, lại là đương sự có liên quan gián tiếp đến vụ việc, thế nhưng đến giờ cô ta vẫn chưa xuất hiện. Không xuất hiện thì thôi, nhưng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Chẳng lẽ cô ta không quan tâm chút nào đến người chồng chưa cưới bị thương của cô ta sao?

Mặt Lục Lan Xuyên u ám, như thể sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào, Lưu Tịnh không muốn dám tiếp lời anh nữa. May mắn thay, không lâu sau Tô Tú đã bày tất cả thức ăn lên bàn, không khí kì dị cuối cùng đã hòa dịu hơn.

“Ăn cơm, ăn cơm, đói bụng muốn chết rồi”. Lưu Tịnh nói xong, thiếu điều cả người nhào tới bàn ăn, hoàn toàn không có chút dáng vẻ thục nữ nào.

Lục Lan Xuyên cũng vô thức liếc nhìn, thật ra chỉ là một vài món ăn đơn giản thường ngày, nhưng hương vị thật lôi cuốn, khiến người ta vừa ngửi thôi đã không ngăn được mà muốn đụng đũa.

Nhưng đúng lúc anh vừa đi tới bàn, lại thấy Tô Tú chuẩn bị một hộp thức ăn, xem chừng chuẩn bị ra ngoài.

Vẻ mặt Lục Lan Xuyên lập tức trở nên nghiêm nghị.

Lưu Tịnh cũng phát hiện ra, bất ngờ nhìn Tô Tú, “Cậu làm gì thế?”. Hôm nay là ngày nghỉ, không cần đến khách sạn làm thêm mà?

“Hai người ăn đi, tớ đi ăn với Triệu Trinh, bây giờ anh ấy còn chưa ăn cơm”. Tô Tú nói là đã chuẩn bị xong, còn cẩn thận mang theo bát canh. Lúc nói chuyện cũng không nhìn lục Lan Xuyên, thái độ coi anh như không khí quá rõ ràng.

Lưu Tịnh đoán rằng Tô Tú không quen trong nhà có người lạ, cắn rứt trong lòng, nhưng không muốn làm khó cho cô, đành phải đứng ở cửa dặn dò: “Vậy cậu đi sớm về sớm, đi đường cẩn thận”.

“Biết rồi”. Tô Tú không quay đầu lại, nói: “Triệu Trinh sẽ đưa tớ về. Đừng lo”.

Lưu Tịnh cảm thấy không tiện hỏi nhiều, liền quay lại phòng bếp tìm thìa, “Lục tổng, tay anh bị thương, dùng cái này được không?”.

Kết quả Lục Lan Xuyên lại lịch sự nhận lấy cái thìa kim loại nhỏ bé, nhưng ngay sau đó Lưu Tịnh bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng, cái thìa ấy bị biến dạng trong tay Lục Lan Xuyên ngay tắp lự. Anh anh anh, vậy mà anh lại tay không bẻ cong chiếc thìa ư?

“Xin lỗi, tôi chỉ muốn xem thử ngón tay có bị thương không thôi”. Lục Lan Xuyên giải thích, nhưng vẻ mặt lạnh tanh đáng sợ. “Phiền cô lấy cho tôi một đôi đũa, cảm ơn”.

Lưu Tịnh chạy nhanh vào bếp, ngực vẫn còn đập thịch thịch, mặc dù Lục Lan Xuyên đã cố che giấu, nhưng cô có thể nhận ra người trước mắt mình rất tức giận, giận hơn cả khi thấy Tô Tú nói chuyện thân mật với Triệu Trinh ở dưới nhà!

***

Triệu Trinh đang hoàn thiện giấy tờ ở trong phòng trực, thấy Tô Tú bỗng nhiên xuất hiện thì khuôn mặt ngẩn ngơ một cách buồn cười, “Sao em lại tới đây?”.

Trước mặt anh, Tô Tú không cần gì phải giả bộ, trực tiếp cầm hộp cơm đến ngồi đối diện anh, nói: “Trong nhà đông người, không quen”.

Triệu Trinh không nhịn được cười, “Tốt xấu gì anh ta cũng là sếp của Lưu Tịnh, còn cứu cô ấy nên mời một bữa là đương nhiên”.

“Đúng vậy”. Tô Tú gật đầu tỉnh bơ, “Vì vậy, Lưu Tịnh xã giao với anh ta là được rồi”.

Cô không muốn ngồi cùng Lục Lan Xuyên dù chỉ một giây, gặp gỡ tình cờ còn chấp nhận được, trường hợp có thể tránh mặt đương nhiên phải khẩn cấp tránh. Tô Tú ngẩng đầu lên liền phát hiện Triệu Trinh đang nhìn mình chằm chằm như có điều suy nghĩ, cô lúng túng giật khóe môi, “Sao vậy?”.

“Em có quen Lục tổng kia không?”.

Anh vừa mở miệng đã hỏi câu này, bàn tay cầm đũa của Tô Tú chợt khựng lại, ngoài mặt vẫn không thừa nhận, “Nói gì đó? Người như em sao quen người giàu như thế được”.

Triệu Trinh đặt chiếc bút máy xuống, hai tay chống cằm quan sát cô, “Tô Tú, thật ra em nói dối rất tệ”.

Tô Tú cúi đầu sửa soạn hộp cơm, đưa cho anh một phần, lúc này mới khẽ thở dài, “Đúng, em biết Lục Lan Xuyên, bởi vì không muốn gặp anh ta nên mới chạy tới đây”. Cô nói rồi nghiêm túc nhìn anh, “Anh không đuổi em đi chứ?”.

“Dĩ nhiên không”. Triệu Trinh cúi đầu xới hai bát cơm, lời thuận miệng nói ra lại có vài phần đạo lý, “Mọi người đều muốn tránh xa những điều làm mình đau khổ hay khó chịu, có thể làm em thả lỏng, anh còn cảm thấy rất tự hào”.

“Trước kia thấy anh nói năng kém cỏi, xem ra mồm miệng cũng ngọt xớt”.

“Đó là bây giờ, trước kia thầm mến em quả thật ăn nói vụng về”. Hôm nay Triệu Trinh nói những chuyện này không hề cảm thấy ngượng nghịu nữa, lại còn có chút ý trêu ghẹo, “Con người đang đối mặt với người mình thích, tay chân mới có thể trở nên luống cuống, càng quan tâm, sẽ càng mâu thuẫn, thậm trí trở nên hoàn toàn không giống chính bản thân mình”.

Tô Tú cắn đũa, nhăn mặt, “Nói như anh thì đừng thích ai nữa, từ người bình thường lại trở thành kẻ thần kinh”.

Triệu Trinh bật cười, “Bởi vì không tự tin, không tự tin mới sợ mất, muốn tranh nhưng không dám. Vì vậy càng ngày càng mâu thuẫn, càng mâu thuẫn càng yêu sâu đậm”.

Tô Tú vội vàng ra vẻ buồn nôn, hai tay làm thành hình dấu chéo: “Mau dừng lại, em nghe mà nổi hết da gà rồi, em vẫn cảm thấy trên đời này không thể có người nào thần kinh như vậy”.

***

Lúc này Lục Lan Xuyên, thực sự cảm thấy rằng bản thân chẳng khác kẻ thần kinh là bao. Vậy mà anh lại theo sau Tô Tú, bắt xe chạy đến đây, nhưng tới đây để làm gì chứ? Muốn nhìn Tô Tú ân ái với người khác như thế nào sao?

Anh biết giờ đây bản thân rất mâu thuẫn, khác hẳn với ý nguyện cách xa cô lúc đầu. Anh muốn chạy trốn Tô Tú, muốn chặt đứt cảm xúc lưu luyến thấp thoáng dành cho cô, vì vậy quyết định kết hôn với Diệp Vận Thanh, nhưng anh phát hiện, ông trời cũng làm khó anh.

Càng muốn cách xa người phụ nữ này cô lại càng xuất hiện trước mắt anh bằng đủ mọi cách bất ngờ, sau đó hành hạ phá hủy ý chí của anh gấp bội.

Ban đầu anh khát vọng cơ thể cô, nhưng càng ngày càng hoài niệm sự chăm sóc của cô, rồi hiện tại là thứ cảm xúc lạ lùng… Có lẽ tất cả chuyện này đều chứng tỏ anh chưa dứt tình cảm với cô.

Trước đây anh không dám thừa nhận, đúng, không dám, bởi vì anh là Lục Lan Xuyên. Sâu trong nội tâm anh hiểu rõ là tình cảm này không thể nhận được bất cứ sự đáp lại nào, sợ thất bại, nên không muốn thừa nhận tình cảm mình dành cho cô. Nhưng giờ phút này anh không muốn trốn tránh nữa.

Nếu anh còn lưu luyến, sao không tốn chút tâm tư đoạt lấy, dù sao anh cũng đã từng làm chuyện xấu xa hơn vậy, thêm chút nữa cũng không sao. Sau khi suy nghĩ, tảng đá lớn đè nặng trong lồng ngực bỗng biến mất, cảm thấy vô cùng thoải mái, đúng, anh nên làm như vậy. trước kia anh có lỗi với Tô Tú, sau này có thể từ từ bù đắp, anh cảm thấy Tô Tú không nên đến với với người đàn ông trung niên đã li dị, trái lại mình nên từ từ đợi cô, cô không thể tìm được ai tốt hơn mình, không phải đó cũng là cách đền bù cho cô sao?

Đúng, quá đúng, thì ra chuyện này có thể giải quyết như thế. Sau này, tim của anh sẽ không khó chịu nữa, mà Tô Tú cũng sẽ không chịu khổ, như vậy không phải rất tốt sao?

Lục Lan Xuyên càng ngày càng cảm thấy, mình đã nghĩ ra một biện pháp tốt, vẹn cả đôi đường.Xuất thân của Lục Lan Xuyên đã định trước rằng anh sẽ không dễ dàng hà khắc với bản thân, đối với những thứ mà mình muốn, một khi đã xác định thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Loại người này nói dễ nghe thì là tàn nhẫn, nói khó nghe chính là ích kỷ, thực chất bên trong lại là kẻ lạnh lùng.

Điện thoại trong túi đổ chuông, nhìn số điện thoại, là Lục Khuyên Nhi gọi đến. Người này đã theo anh nhiều năm, thường giúp anh xử lý một số vấn đề khó nhằn. Đối phương nói: “Đã tìm được người, nhưng cậu ta đang ở cùng anh Kỳ”.

Lục Lan Xuyên “ừ” một tiếng, sớm đã rõ Diệp Triệu Kỳ có liên lạc với tên kia, nhưng không cảm thấy Diệp Triệu Kỳ có gan hãm hại mình, có điều hiện giờ thật sự phiền toái, dù anh xử lý thế nào đi nữa, Diệp Triệu Kỳ và Diệp Vận Thanh đều sẽ ngăn cản.

Mắt anh nhìn đến nơi làm việc của Tô Tú, cuối cùng bảo lái xe quay đầu lại.

Ở đây Tô Tú đang rất bận, trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.

Đến lúc Tô Tú chuẩn bị, Triệu Trinh quả nhiên nói muốn chở cô. Bây giờ anh có xe đưa đón rất thuận tiện, thân là quản lý, bỏ ra chút thời gian để đưa cô đi cũng không có ai nói gì. Triệu Trinh đi lấy xe, bảo cô đứng đợi ở cổng. Cô vừa đi ra đã thấy một chiếc taxi đổi hướng, tầm nhìn không rõ ràng nhưng loáng thoáng trông thấy Lục Lan Xuyên.

Toàn thân không kiềm nổi mà run lên, Tô Tú nghĩ đây có lẽ chính là cực ghét một người nào đó thì sẽ ghét đến mức gặp ai cũng cảm thấy như gặp anh ta.

***

Những ngày sau đó là khoảng thời gian yên ắng, mỗi ngày đi làm đúng giờ, không có việc gì đặc biệt xảy ra. So ra, Lưu Tịnh tương đối bận rộn, Tô Tú ngẫu nhiên cũng biết được ít tin tức về Lục Lan Xuyên qua miệng cô ấy.

“Em họ của Diệp Vận Thanh cuỗm tiền đi mất, Lục tổng phải nghĩ cách bù lại khoản tiền thiếu hụt kia bằng khoản tiền trù bị cho một hạng mục khác, bây giờ lại càng phiền rồi”. Lưu Tịnh dụi hai mắt thâm quầng do thức khuya, khóc không ra nước mắt, “Sớm biết như thế này đã không la liếm Tây Ninh, mới vài ngày thôi, mình đúng là tự hành hạ bản thân mà”.

Tô Tú bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó rót cốc nước đặt lên bàn cho cô ấy, “Vậy cậu đổi việc đi”.

“Hả?”. Lưu Tịnh kinh ngạc nhìn cô.

Tô Tú kiềm chế vẻ mặt, “Mình cảm thấy có lẽ bát tự của cậu và Tây Ninh không hoà hợp, hơn nữa bối cảnh của Lục Lan Xuyên quá phức tạp, ai biết sau này không xảy ra sự việc như lần trước nữa…”. Cô thật lòng lo cho Lưu Tịnh, hơn nữa hiện giờ Lục Lan Xuyên đã biết rõ mối quan hệ giữa các cô, chỉ mong không làm khó Lưu Tịnh.

Kết quả Lưu Tịnh nghĩ một lúc, lâp tức bác bỏ đề nghị này, “Không được, bây giờ tìm việc làm đâu có dễ, mình mới làm ở Tây Ninh chưa được hai tháng, nếu chuyển việc thì sơ yếu lý lịch không đẹp chút nào”.

Cũng đúng, Tô Tú thở dài rồi không khuyên nữa, đứng dậy quay lại phòng tắm giặt quần áo.

Nào biết giọng của Lưu Tịnh lại vang lên ở phía sau, “Đúng rồi, mình còn chưa nói với cậu việc này đúng không? Tên cặn bã có văn hoá đã huỷ tiệc đính hôn rồi”.

Vài giây sau Tô Tú mới nhớ ra “tên cặn bã có văn hoá” trong miệng Lưu Tịnh là chỉ Lục Lan Xuyên, nghe xong cũng chỉ thờ ơ “à” một tiếng.

Ngược lại Lưu Tịnh rất hứng thú tám chuyện, chạy thẳng đến cửa phòng tắm, “Cậu đoán xem vì sao đi?”.

Tô Tú nào muốn đoán, trả lời có lệ: “Ừm, em họ của Diệp Vận Thanh gây chuyện khiến Lục Lan Xuyên bực mình à?”.

“Không phải”. Lưu Tịnh mở to mắt, làm vẻ mặt biết được một bí mật kinh thiên động địa, “Là Diệp Vận Thanh đá Lục Lan Xuyên!”.

Tô Tú nhất thời không kiềm lòng được, kinh ngạc quay đầu lại.

Lưu Tịnh thấy cô rốt cuộc cũng có phản ứng, vẻ mặt thêm vài phần đắc ý, “Có người nói Diệp Vận Thanh muốn ra nước ngoài bồi dưỡng. Không phải trước đó cô ta đang giành chương trình với một nữ biên tập viên sao? Sau này cô ta lôi kéo được tài trợ từ ngân hàng Long Thăng, giành được chương trình. Bây giờ phải ra nước ngoài bồi dưỡng, sự nghiệp đang vào lúc thăng tiến, có lẽ không muốn lập gia đình nữa”.

Nhớ lại vụ cãi cọ của Diệp Vận Thanh và Lục Lan Xuyên ở hành lang khách sạn lần trước, cô không hề bất ngờ trước chuyện này. Thoạt nhìn đã thấy Diệp Vận Thanh là một người phụ nữ rất coi trọng sự nghiệp. Thật ra cô ấy giống Lục Lan Xuyên, đều là người vì sự nghiệp mà có thể vứt bỏ hết thảy… Tô Tú lại cúi đầu vắt vỏ chăn.

Lưu Tịnh đã quen với việc cô không nhiều lời, có điều vẫn dựa vào cửa lẩm bẩm: “Lục tổng cũng thật đáng thương, chỉ tại người phụ nữ kia mà bị em họ cô ta hãm hại. Bây giờ còn bị đá nữa…”.

Tô Tú vẩy bọt xà phòng lên mặt cô nàng, ngắt lời: “Được rồi, anh ta có đáng thương hơn nữa vẫn ngon nghẻ hơn chúng ta, nhỡ người ta bằng lòng chờ vợ chưa cưới về nước thì sao?”

“Mình thấy không có khả năng này đâu”. Lưu Tịnh lắc đầu như có điều suy nghĩ.

Đối với việc này Tô Tú chỉ cười nhạt, Lục Lan Xuyên kết hôn với ai, bị ai đá đâu có xíu xiu liên quan gì tới cô, cô và anh đã là người của hai thế giới rồi.

***

Nhưng rõ ràng người của hai thế giới nhìn mặt nhau cũng thấy bực mình, tại sao tần suất xuất hiện của người đàn ông kia lại ngày càng tăng vậy?

Lúc ấy Tô Tú đang ở trong phòng làm việc bận đến nỗi chân không chạm đất, chị Vương bên cạnh bỗng chạy tới gọi cô: “Tô Tú, mau pha mấy tách trà mang đến đây”.

Thấy vẻ mặt gấp gáp của chị ta, chắc lại thêm một đơn hàng quan trọng gì đó thì phải? Tô Tú không có cơ hội hỏi han, vội vàng bỏ công việc đang làm dở, lấy lá trà và mấy tách trà chạy đến. Kết quả, cô vừa gõ cửa phòng làm việc của giám đốc, ngẩng đầu đã thấy người ngồi đối diện là Lục Lan Xuyên, mà người kia lại nhìn cô chằm chằm với khuôn mặt như cười như không.

Tô Tú sững người, bây giờ việc làm ăn của Lục Lan Xuyên lớn vô cùng, làm gì có chuyện để ý đến xí nghiệp nhỏ tin hin này của các cô chứ, vì thế anh ta tự dưng xuất hiện ở đây là…

“Còn ngây ra làm gì thế?”. Giám đốc nháy mắt với cô, giọng nói như sợ cô sơ suất với khách quý, “Mau pha trà cho Lục tổng đi!”.

Có vẻ cánh tay của Lục Lan Xuyên đã khá hơn nhiều rồi, băng đã được tháo, sắc mặc cũng tốt vô cùng. Lúc này anh ta đang ngồi gác chân, điệu bộ thoải mái, nhưng hình như đáy mắt đang chứa ý cười nhàn nhạt không dễ phát hiện?

Thấy anh ta như vậy, Tô Tú lập tức sốc lại tinh thần, toàn thân đều trong tình trạng báo động. Chẳng lẽ người này bị nối nhầm dây thần kinh nào rồi, lại nghĩ ra chiêu trò ngớ ngẩn gì đó đến chỉnh cô vậy?

Tô Tú cẩn thận đi đun nước pha trà cho hai người, động tác rất thành thạo. Trong lúc đó giám đốc vẫn thao thao bất tuyệt với Lục Lan Xuyên, hoá ra quả thật Lục Lan Xuyên đặt linh kiện điện tử ở đây.

“Lục tổng, mời dùng trà”. Tô Tú đưa tách trà đến trước mặt anh, vốn định đặt tách trà lên bàn trước anh ta là xong, nào ngờ người nọ bỗng đưa tay ra nhận lấy.

Tô Tú lập tức sợ hết hồn, may mà anh ta cầm lấy kịp thời nên mới không bị bỏng tay. Sau đó không biết là vô tình hay cố ý, lòng bàn tay lạnh ngắt của anh ta như có như không sượt qua mu bàn tay cô, hình như còn vuốt ve nhẹ nhàng.

Đến khi Tô Tú ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy anh ta thản nhiên ngồi ngay ngắn, nói chuyện công việc với giám đốc, ánh mắt không nhìn sang phía cô nữa.

Tô Tú nghi hoặc rời khỏi phòng quản lý, biểu hiện của Lục Lan Xuyên ngày hôm nay thật khó hiểu, nhưng cô không băn khoăn quá lâu, dù sao chuyện tiếp sau không đến lượt cô phụ trách, cô nghiêm chỉnh đợi ở phòng làm việc là được rồi.

Nhưng không được bao lâu, sắp đến giờ tan sở, chị Vương bỗng nhiên chạy đến báo cho cô: “Giám đốc bảo lát nữa cô cùng đi ăn”.

Tô Tú chợt đứng bật dậy: “Em á? Em không biết uống rượu đâu ạ”. Cô không giỏi việc xã giao, huống chi hôm nay còn phải xã giao với Lục Lan Xuyên…

Năm nay chị Vương đã gần bốn mươi rồi, hiển nhiên không tiện đi cùng, Chị giải thích cho Tô Tú nghe: “Trước tiên chưa nói đến giám đóc chỉ đích danh cô đi, nếu là người khác, cô thấy có ai thích hợp không? Công ty chúng ta chỉ có Tiểu Lệ trẻ hơn cô, nhưng mà hôm nay cô ấy đã ra ngoài làm việc rồi”.

Tô Tú khó xử nhìn chị Vương: “Không có cách nào khác ạ?”.

“Có đấy”. Chị Vương vỗ vai cô, “Trừ phi cô không làm việc nữa”.

Tô Tú nhất thời không còn lời gì để nói.

Cô không hiểu, mình đã theo lời không xuất hiện trước mặt Lục Lan Xuyên nữa, tại sao anh ta vẫn không buông tha cho mình? Nhiều nhà máy điện tử như vậy, anh ta đặt đơn ở đâu không đặt sao cứ nhất nhất tìm họ chứ!

***

Tô Tú còn phải sinh sống, nên chỉ có thể thoả hiệp, dù sao thì lúc này, Lục Lan Xuyên cũng không thể làm ăn mãi với họ được. Thế nên Tô Tú ôm tâm trạng thấy chết không sờn đi ăn, đúng là việc xã giao này không phải ai cũng làm được.

Hoá ra bữa cơm không hề nhắc đến chuyện công việc, mà mấy người có mặt ở đây chỉ có mình cô là phái nữ, nên đến cuối, bao nhiêu chủ đề đều bất giác hướng về phía cô.

Tô Tú vốn không giỏi ăn nói, hơn nữa trong những trường hợp này, thi thoảng còn phải phối hợp với chuyện cười nhạt nhẽo không thể cười nổi của giám đốc. Sau vài lượt, cô cảm thấy mệt chết đi được.

Cô thầm thở dài, e rằng cô không bao giờ làm nổi mấy việc xã giao thế này.

“Cô Tô ăn ít vậy, món ăn không hợp khẩu vị sao?”. Lục Lan Xuyên ngồi bên cạnh cô, dù giọng nói trầm thấp, nhưng từng chữ rơi vào tai đều khiến cô run sợ. Bởi vì cô thật sự không hiểu nổi mục đích anh ta xuất hiện ở đây.

Tô Tú không nhìn vào mắt anh ta, mà nhìn chằm chằm tách trà trước mặt, nói: “Không phải, tôi vốn đã ăn ít, bây giờ no rồi”.

Giám đốc ngồi bên không chỉ vùi đầu vào ăn uống, ông ta rất giỏi nhìn mặt đoán ý, sớm đã nhận ra Lục tổng này có gì đó khác thường với Tô Tú, vừa rồi nhìn cô ấy chăm chú không dưới ba bốn lần. Ông ta ho nhẹ một tiếng, nhét chén rượu vào tay Tô Tú: “Nào, Tiểu Tô mời Lục tổng một ly đi, nhìn cậu ấy ôn hòa chưa kìa, còn biết quan tâm nhân viên nữ nữa”.

Tô Tú mở to mắt nhìn chén rượu trong tay, đây là rượu trắng đó!

Bàn tay buông thõng bên kia không khỏi siết chặt lại, “Giám đốc, em…”.

Mắt giám đốc trợn to hơn cả cô, khoé miệng co rút dữ dội, hạ giọng cảnh cáo: “Tiền thưởng tháng này của cô phải nhờ vào anh ta đấy”.

Nói đến nước này, Tô Tú không thể không uống. Cô chậm chạp đưa mắt nhìn Lục Lan Xuyên, nhẹ nhàng thở dài nói, “Lục tổng, tôi mời anh”.

Nói ra cũng thật buồn cười, người trước mặt này từng đưa cô vào đường cùng, hôm nay gặp lại, vậy mà cô lại cúi đầu trước mặt anh ta, làm trái lòng mình mà mời anh ta một chén rượu? Nhưng có thể khác sao, cô chẳng qua chỉ là một người nhỏ bé sống ở tầng đáy của xã hội, không thể hèn mọn hơn nữa. Sống là phải học đủ mọi khuất phục và thoả hiệp.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lan Xuyên nhìn cô chăm chú, từ đầu đến cuối đều không có ý tứ mở lời giúp cô, Tô Tú đoán rằng có lẽ gần đây anh ta buồn bực quá, cần tìm một kẻ nào đó làm bao cát trút giận, mà trùng hợp thay kẻ đó lại là mình?

Anh lẳng lặng nhìn cô một lát, trước tiên cầm chén rượu trước mặt lên uống cạn, dáng vẻ như uống nước lọc vậy.

Lục Lan Xuyên quen xã giao, chút rượu này đối với anh không thấm tháp gì. Nhưng nếu chén rượu này vào bụng, Tô Tú ngờ rằng mình không thể ra khỏi phòng bao này nữa. Cô chậm chạp đưa chén rượu đến bên môi, trong đầu ghi nhớ một việc đó là nhắn tin cho Lưu Tịnh, bảo cô ấy tới đón mình.

Vừa lúc cô đang không tập trung, tay mình bỗng nhẹ đi, chén rượu vốn đang ở trong tay cô lúc này lại bị Lục Lan Xuyên giành lấy, sau đó người kia lại cầm chén rượu cao lương đầy ụm uống không còn một giọt.

“…”. Tô Tú nhìn anh đầy khó hiểu, giống như đang nhìn một người không hề quen biết, Lục Lan Xuyên mà lại giúp cô giải vây sao? Chuyện này khiến người ta khiếp sợ như nhìn thấy mặt trời mọc từ đằng Tây vậy.

Mà Lục Lan Xuyên như vô tình nói: “Cô ấy dị ứng rượu”.

Lúc này những người ở đây nhìn hai người với ánh mắt hết sức phức tạp, như đã phát hiện ra gian tình giữa hai người. Sau nỗi khiếp sợ, Tô Tú lập tức trở nên buồn bực, vốn trong đơn vị đã có không ít lời đồn không tốt về cô, hôm nay lại có chuyện ồn ào như vậy, chỉ sợ về sau lời đồn càng truyền càng dữ hơn nữa thôi. Đối với một người phụ nữ mà nói, không có gì quan trọng hơn danh tiếng cả.

Lục Lan Xuyên thì hoàn toàn không cảm thấy gì, ám chỉ thoáng qua của anh làm đám người kia cuối cùng hiểu được vụ làm ăn này cứ dựa vào Tô Tú là thuận lợi, vậy nên sau này người trong đơn vị nên khách khí hơn với cô phải không? Chuyện gì mà pha trà hay tiếp rượu ấy, ai tiếp tục gọi cô lần nữa thử xem!

***

Sau màn ấy, quản lý là người đầu tiên rời đi, còn không quên cười tủm tỉm đẩy Tô Tú đến bên cạnh Lục Lan Xuyên, “Nếu đã là người quen, vậy phải phiền Lục tổng đưa Tô Tú về rồi”.

Tô Tú vẫn luôn kiềm chế, cuối cùng đến khi chỉ còn lại hai người, cô không thể nhịn được nữa đành hỏi: “Lục Lan Xuyên, anh lại muốn làm gì?”.

Lục Lan Xuyên mở cửa xe: “Đưa em về”.

Tô Tú cảm thấy người này quả thật ngang ngạnh đến cùng cực, tức giận đến nỗi lời nói không thể trôi chảy: “Là anh nói không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa, vì không muốn nhìn thấy nữa mà trả cho tôi một khoản tiền lớn! Mà tôi đây cũng vừa vặn không muốn nhìn thấy anh, tôi cho là chúng ta đã đi đến nhận thức chung rồi chứ”.

Lục Lan Xuyên: “…”.

“Nhưng bây giờ anh đang làm gì? Anh không đến mức nhất định phải hợp tác với công ty chúng tôi chứ?”. Tô Tú cười lạnh liếc nhìn anh, “Hay là tôi lại có chỗ nào đắc tội với Lục tổng ngài rồi, ngài muốn chơi tôi bằng phương thức khác sao?”.

Từng câu từng chữ sắc bén vô cùng, Lục Lan Xuyên im lặng hồi lâu, bỗng đóng cửa xe lại, sau đó đi đến trước mặt cô. Tô Tú vô thức lùi về sau một bước, nghe thấy anh nói: “Đúng, anh cố ý đấy”.

Tô Tú: “…”.

Lục Lan Xuyên không để ý đến nét mặt kinh ngạc của cô, nói tiếp: “Anh cố tình tìm công ty em hợp tác đấy, không có nguyên nhân nào khác cả, anh muốn theo đuổi em”.

Tô Tú: “!!!”.