Phiến Đá Màu Xanh Thẳm

Chương 15




Kinh ngạc, Tần Lục Trác lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Úy Lam  xuất hiện phản ứng kịch liệt như vậy.

Có thể thấy được việc Trần Cẩm Lộ đột nhiên nhận tôi, đã làm cô hết sức kinh ngạc.

Bất quá chỉ kinh ngạc trong chốc lát, Úy Lam nhanh chóng hỏi:" Theo tôi biết, người chết trước kia ở trung tâm nhà tắm, làm các công việc rửa chân xoa bóp, mặc dù bây giờ sống an nhàn sung sướng, thế nhưng cô ấy ở phương diện thể lực cũng không phải chỉ một mình Trần Cẩm Lộ là có thể chế ngự được."

Tiếu Hàn khiếp sợ nhìn cô: "Cô làm sao biết được?"

Anh ta có thể tin tưởng, vừa rồi anh ta chỉ tiết lộ danh tính người chết, tuyệt đối không có tiết lộ quá nhiều tin tức.

Nếu Úy Lam chỉ bằng việc nói mấy câu thì có thể đoán ra được người chết trước kia đang làm gì.... thật là đáng sợ.

Cũng may Úy Lam không làm anh ta kinh ngạc quá lâu, cô đem việc vô tình thấy được ở nhà hàng, nói lại với Tiếu Hàn. Lúc đó Trần Cẩm Lộ cùng Đỗ Như Lệ gặp nhau ở nhà hàng.

Trần Cẩm Lộ châm chọc trên người Đỗ Như Lệ có mùi nước rửa chân, chứng minh trước đây Đỗ Như Lệ đúng là đã làm việc ở nhà tắm trung tâm. Đỗ Như Lệ lại nói cô ta xuất thân từ công việc tốn sức, cô ta trẻ tuổi như vậy, thì chỉ là một người rửa chân hay xoa bóp thuê.

Mặc dù sự kinh ngạc trong lòng Tiếu Hàn hơi giảm, bất quá đối với suy luận của Úy Lam vẫn là khâm phục.

Anh ta nói :" Cô nói không sai, Đỗ Như Lên đúng là xuất thân từ nghề xoa bóp, đại khái cũng là tại nơi này gặp được Trần Hồng Nguyên, rôi tiến tới bao dưỡng. Bất quá sau khi phòng xét nghiệm kiểm tra, trong máu Đỗ Như Lệ có thuốc, có tác dụng vô cùng mạnh, đừng nói là phụ nữ, một  người đàn ông cường tráng đều có thể dễ dàng bị hôn mê.

Cho nên, nếu Đỗ Như Lệ là bị hôn mê, như vây Trần Cẩm Lộ chưa chắc không có cơ hội xuống tay.

Từ góc độ này, ngược lại có thể thuyết phục.

Tần Lục Trác trong lúc bọn họ nói chuyện, vẫn luôn nghiên mặt nhìn ngoài cửa sổ.

Cho đến khi Tiếu Hàn nói xong, anh mới quay đầu lại:" Trong khi quan hệ của Trần Cẩm Lộ và Đỗ Như Lệ rất căng thẳng, cậu nghĩ Trần Cẩm Lộ sẽ có cơ hội đánh thuốc Đỗ Như Lệ?" 

Trần Cẩm Lộ ở nơi cộng cộng vẫn có thể hạ nhục Đỗ Như Lệ như vậy, Đỗ Như Lệ làm sao sẽ đối với cô ấy không có cảnh giác.

Chỉ sợ nếu Trần Cẩm Lộ xuất hiện cách cô ta ba thước, Đỗ Như Lệ liền lập tức cảnh giác.

Tiếu Hàn tự nhiên cũng suy xét đến điểm này.

Nhưng anh ta nói:" Hiện tại điểm mấu chốt là Trần Cẩm Lộ đã thừa nhận cô ấy là thủ phạm"

" Nếu như cô ấy là vì muốn bảo vệ hung thủ thật sự thì sao? Thanh âm Tần Lục Trác lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Úy Lam:"Hoặc là, em ấy đang bảo vệ người mà em ấy nghĩ là hung thủ." 

Tiếu Hàn quay qua nhìn bọn họ, nhìn một lần, sau đó thở ra một hơi, gật đầu thừa nhận:" Quả thật có khả năng này"

Nhưng những lời này, đã làm Tần Lục Trác triệt để lạnh mặt.

Anh cười lạnh một tiếng, lặp lại một câu:" Có khả năng này?"

" Mạng người quan trọng, cậu cứ miễn cưỡng như vậy?"

Tiếu Hàn ngạc nhiên ngẩn đầu, giải thích:" Đội trưởng, anh hiểu lầm rồi. Chúng em không chỉ có khẩu cung, còn có vật chứng, hơn nữaTrần Cẩm Lộ cũng không thể chứng minh đã ở đâu tối hôm qua, mấy người bạn của cô ấy đều xác nhận, 11 giờ tối qua cô ấy đã rời quán bar, tụi em cũng đã hỏi quản lí "

Về phần vật chứng, anh ta cũng không nói là cái gì.

Trong phòng bỗng nhất thời yên lặng, Tần Lục Trác trực tiếp nhìn về phía Úy Lam, hấc cằm một cái "Cô ấy là bác sĩ tâm lí, thực sự có thể trợ giúp các cậu"

Tiếu Hàn khẽ run, không nghĩ tới Tần Lục Trác thực sự giúp anh nói chuyện.

Tiếu Hàn còn đang lo lắng về chuyện này thì cửa phòng anh ta lần thứ hai bị gõ.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặt cảnh phục bước vào, sốt ruột nói:" Tiếu đội, anh xem, gia đình nạn nhân đang nhận phỏng vấn online"

Tiếu Hàn nhận điện thoại, phát đoạn video, tuy Úy Lam và Tần Lục Tác không đi qua xem, nhưng cũng có thể nghe được giọng nói khàn đặc trong điện thoại.

"Em gái tôi mới hai mươi tuổi, đã bị người ta giết hại. Đến bây giờ cảnh sát cũng chưa cho một lời giải thích, mẹ tôi chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã xem em ấy như hòn ngọc quý trên tay..."

Úy Lam cười khẽ, Tần Lục Trác liếc mắt nhìn qua.

Còn trẻ đã phải làm công ở mấy chỗ ăn chơi mà là hòn ngọc quý trên tay sao?.

Video chỉ vài phút, nhưng lượng xem cũng rất cao, chỉ chốc lát đã hơn trăm vạn (*).

(*) Trăm vạn = Một triệu ( 1 vạn = 1o ngàn)

Tiếu Hàn xem xong, trực tiếp đem điện thoại ném trở lại, tức giận nói: "Nói bậy"

Người tiếp nhận phỏng vấn chính là anh trai của nạn nhân, trong lời nói đều biểu thị, vụ án này cảnh sát không toàn lực phá án bắt giam, phía sau khẳng định có thế lực ghê gớm nào đó, có người muốn một tay che trời.

Tiểu cảnh sát bắt lấy điện thoại của mình, cẩn thận nói:" Tiếu đội, còn có một tin xấu nữa."

Tiếu Hàn phất tay, " Mau nói"

"Vụ án này đã lên hot search, biệt thự nạn nhân ở cũng đã lên hot search trên Weibo"

Tiếu Hàn trợn tròn mắt, tức giận nói:" Bây giờ mọi người đều nhiễm cái thói xấu gì vậy, cho rằng án mạng là chuyện đùa?  Hăng hái vây xem như vậy làm cái gì?"

Vẻ mặt của vị tiểu cảnh sát đầy vô tội, anh cũng không có cách nào a.

Nhưng thực ra lúc này tiểu cảnh sát vừa bị mắng.... còn không quên lén nhìn Tần Lục Trác đứng bên cạnh.

Đây chính là thần tượng đó.

Đây vẫn không phải là tin xấu nhất, mấy giây sau, Tiếu Hàn nhận được điện thoại của cục trưởng. Mặc dù anh ta không mở loa, đến Úy Lam là người đứng xa nhất cũng nghe được rõ ràng.

Cục trưởng Phương quát: "Tiểu tử ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ta chỉ mới vừa đi dự hội thảo, cục chúng ta liền biến thành hang ổ của người xấu rồi?" 

Tiếu Hàn nhìn Tần Lục Trác cầu cứu, phải biết rằng trong lòng Phương cục, Tần đội cũng giống như con trai của ông ấy.

Thế nhưng Tần Lục Trác hai tay đút trong túi, lười nhát đứng ở chỗ đó, thần sắc nhàn nhã.

Không có biện pháp, anh ta liền nói: "Cục trưởng, vụ án này vẫn chưa được hai mươi tư tiếng, chúng tôi cũng đang toàn lực điều tra."

Phương cục biết, yêu cầu bọn họ lập tức phá án là chuyện không thể.

Bất quá ông lại quát: " Án mạng như thế,  còn nháo đến ồn ào như vậy, ta nói cậu biết, nếu không nhanh chóng phá án, đừng nói đám người kia trên mạng xem náo nhiệt không buông tha, cấp trên cũng sẽ chờ xem cậu "

Tiếu Hàn đưa tay sờ trán, chuẩn bị thấp giọng đáp ứng, điện thoại trong tay đã bị người bên cạnh vươn tay lấy mất.

Bàn tay thon dài, dưới ánh mặt trời như tráng lên một tầng men sứ, trắng đến phát sáng.

Tần Lục Trác trực tiếp cầm điện thoại, sau đó "uy" một tiếng, cười nhẹ" Phương cục, là cháu"

Một tiếng này, làm lão đầu đang tức giận đối diện cũng yên tĩnh lại một chút.

Phương cục có chút không dám tin hỏi lại: "Lục Trác?"

"Chú vẫn còn trung khí mười phần như vậy, xem ra thân thể vẫn khỏe mạnh như trước." Thanh âm Tần Lục Trác trầm thấp ẩn chứa một chút cười nhẹ, còn có sự thân thiết không nói thành lời.

Úy Lam yên tĩnh nhìn dáng vẻ anh cầm điện thoại.

Đừng nói, ngay cả cúi đầu mỉm cười, cư nhiên đều lộ ra mười phần mùi vị đàn ông.

Phương cục lại phát hỏa, " Tiểu tử cậu đừng có nói dễ nghe như vậy, có lòng như vậy, thế nào không thấy cậu tới nhà gặp mặt"

" Cháu sợ đến nhà chú nhiều, quay đầu lại chú kêu người tố giác kỷ ủy"

Phương cục vừa nghe, tiếng đánh vào đùi qua điện thoại cũng có thể nghe được, ông tức giận nói:" Cậu ít nói mấy chuyện bậy bạ này lại cho ta"

Bất quán vừa nói xong, ông liền cảm thấy không thích hợp, hỏi: " Cháu bây giờ đang ở trong cục chúng ta sao?"

"Trong cục chúng ta", bốn chữ này, nói ra làm gương mặt Tần Lục Trác đều dịu dàng, tất cả lạnh lùng đều biến mất.

Anh "vâng" một tiếng, sau đó bước hai bước đến cửa sổ, thấp giọng nói với người đối diện hai câu. Chờ anh sau khi nói xong,  trở về, liền ném điện thoại cho Tiếu Hàn, nói:" Phương cục đồng ý, để cô ấy lấy thân phận chuyên gia cố vấn tham gia vụ án này, điều tra bối cảnh tất cả đều giản lược"

Điện thoại còn chưa ngắt, Tiếu Hàn nhanh chóng để bên tai.

Không bao lâu, bên kia cũng cúp, anh ta thở hơi dài nhẹ nhõm.

Tiếu Hàn đi chuẩn bị tài liệu, Úy Lam cùng Tần Lục Trác được dẫn đến phòng thẩm vấn.

Trên đường đi, Úy Lam đi bên cạnh Tần Lục Trác, nhìn người đàn ông ngầm kinh ngạc, nhịn không được thấp giọng nói:" Tôi là lấy thân phận chuyên gia cố vấn tham gia vụ án này, vậy còn anh."

Người đàn ông dừng lại, nhìn cô, khóe miệng hơi cong, " Trợ lí"

Úy Lam kinh ngạc, đến khi người đàn ông lần thứ hai mở miệng, thản nhiên nói: " Trợ lí chuyên gia cố vấn"

Đây cũng chính là điều kiện của Phương cục, Phương cục chưa gặp Úy Lam, nên không tin tưởng cô là chuyện bình thường. Sở dĩ ông cho phép Úy Lam tham gia vụ án này, thì Tần Lục Tác cũng phải tham gia.

" Chỉ trong ngày hôm này sao?"

Tần Lục Tác quét mắt nhìn cô, tầm mắt dừng trên đôi mắt cô, sau đó, quay đầu đi...

Đôi mắt quá sáng.

Suy nghĩ của anh thoáng bị nhiễu loạn, nhưng Úy Lam thì không.

Cô nhếch miệng, đột ngột chạm vào cánh tay anh đang để gần mình, chọc đến lần thứ hai Tần Lục Trác nhìn về phía cô.

Lần này, con ngươi cô đen nhánh, yên tĩnh nhìn anh, thanh âm đặc biệt hờ hững:"Có muốn suy nghĩ làm lâu hơn một chút hay không?"

Anh không lên tiếng, vì vậy cô lại được voi đòi tiên.

"Cả đời có được không?"

Tần Lục Trác nhìn về phía cô, kỳ thực gương mặt Úy Lam dịu dàng trong suốt, đẹp đến nỗi không có tính công kích. Hết lần này tới lần khác, đuôi mắt cô giương lên, cũng là đang cười, nhưng lần này lại lộ ra vài phần quyến rũ, như có lông chim nhẹ nhàng chạm vào lòng người.

Vừa ngứa, vừa mê.

Bọn họ đi cùng với cảnh sát phía trước, nhưng đã bị bỏ lại một khoảng xa.

Tần Lục Tác lần này đến nhìn cũng không nhìn, một mạch đi theo.

Úy Lam bị bỏ lại phía sau, trái lại cũng không nhanh không chậm.

Sau khi bọn họ tiến vào phòng phẩm vấn, đi đến tấm kính thủy tinh, thấy lúc này người ngồi bên trong chính là Trần Cẩm Lộ, lúc này, trên mặt lộ ra một cổ mờ mịt.

Không lâu sau Tiếu Hàn cũng tới, sau khi anh ta tới, mọi người cùng nhau xem lại video thẩm vấn Trần Cẩm Lộ một lần nữa.

" Tên họ"

"Trần Cẩm Lộ "

Trước mắt đều là những câu hỏi thông tin cơ bản, không tính là có ích, nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng.

Cho đến khi cảnh sát hỏi Trần Cẩm Lộ, tối hôm qua cô ở đâu?

Trần Cẩm Lộ mở mắt " Đi chơi vơi bạn"

" Bạn nào? Tên là gì? Nhà ở đâu?"

Lần này Trần Cẩm Lộ có chút không nhịn được, cô ấy nói " Thật nhiều người, tôi làm sao có thể nhớ hết"

Úy Lam vẫn luôn không nói chuyện, chỉ yên lặng nhìn đoạn ghi hình.

Cảnh sát cho cô biết thời gian Đỗ Như Lệ chết ở biệt thự, hai tay Úy Lam vẫn khoanh ở trước ngực, không mở miệng. 

Người cảnh sát vẫn luôn chờ đó ra một túi đựng chứng cứ, ném trước mặt cô ấy, mắt Trần Cẩm Lộ đôt nhiên trợn tròn, vẻ mặt như là không thể tin được, sau đó môi của cô ấy bắt đầu run rấy.

Dần dần, cô ấy cúi đầu, hai tay ôm đầu.

Qua rất lâu, từ trong đoạn ghi hình truyền đến một thanh âm thống khổ của cô ấy, "Là tôi, là tôi đã giết cô ta"

Úy Lam chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tiếu Hàn, "Tiếu đội, muốn nghe phân tích của tôi không?"

Tiếu Hàn gật đầu, tất nhiên là muốn.

Úy Lam mở lại đoạn ghi hình lúc Trần Cẩm Lộ nghe được nơi mà Đỗ Như Lệ bị giết hại, lại nhấn nút chiếu chậm "Chú ý, biểu tình kinh ngạc của em ấy không vượt quá hai giây, lúc kinh ngạc, trong ánh mắt lộ ra một tầng sợ hãi, chứng minh tin tức này đối với em ấy mà nói, thập phần ngoài ý muốn, hơn nữa còn làm em ấy hoảng sợ"

" Ngay sau đó em ấy lại hỏi một câu, cô ta thực sự đã chết rồi? Những lời này nhìn qua là hỏi cảnh sát, chi bằng nói là em ấy hỏi lại theo bản năng. Chứng minh đây xác thực là lần đầu tiên gặp phải việc này, nếu người là do em ấy giết, em ấy cũng sẽ không vô thức nói ra những lời này, bởi vì em ấy khẳng định biết trước kết quá là Đỗ Như Lệ đã chết"

Tất cả mọi người theo ngón tay của cô, nhìn đến biểu tình của Trần Cẩm Lộ trên màn hình.

Ngay sau đó, Úy Lam lại đem đoạn ghi hình lùi trở về lúc Trần Cẩm Lộ nhận tội.

"Lúc em ấy nhìn thấy túi đựng vật chứng cảnh sát lấy ra, kinh ngạc chỗ này không phải là gỉa vờ, thế nhưng nhìn kỹ phản ứng lúc sau, em ấy rõ ràng là đang suy nghĩ về vấn đề này, mà lúc thừa nhận, cúi đầu, đồng thời hai tay che lại lỗ tay, đây là một loại tâm lí tránh né. Nếu em ấy đã thừa nhận với cảnh sát, vì sao còn phải tránh né.

"Bởi vì em ấy nói dối"

Tiếu Hàn kinh ngạc nhìn cô, tuy rằng anh có học qua hệ thống tâm lí học, thế nhưng anh có kinh nghiệm phá án nhiều năm.

Quan sát biểu tình nhỏ, vẫn là khâu quan trọng khi thẩm vấn.

Trong lúc lấy khẩu cung nghi phạm, biểu hiện hành vi, đều có thể trở thành đột phá của vụ án.

Tiếu Hàn nhịn không được hỏi:" Nếu như cô ấy thật sự đang giấu diếm, vậy cô ấy là giúp ai giấu diếm?"

"Tống Trầm". Úy Lam ngẩng đầu, nhìn Trần Cẩm Lộ đối diện qua tấm kính, lúc này chỉ có một mình cô áy ngồi bên trong, trống rỗng. Nhìn qua tấm kính, vẻ mặt cô ây mờ mịt lại bướng bỉnh.

Đối với cái tên xa lạ đột nhiên xuất hiện, cảnh sát ở chỗ này đều hai mắt nhìn nhau.

Sau khi bọn họ mang Trần Cẩm Lộ về đây, cũng không hề nhàn rỗi, vẫn luôn điều tra quan hệ giữa người chết và Trần Cẩm Lộ, hiển nhiên cái tên này cũng không xuất hiện liên quan nào đến hai người này.

"Ba tháng trước Trần Cẩm Lộ đến phòng làm việc của tôi, nguyên nhân là em ấy ở trường học từ tầng ba ném xuống một chậu hoa, làm một bạn học nữ bị thương, thấy giáo tâm lí ở trường cho rằng em ấy cần một người cố vấn chuyên nghiệp, nên đã đề cử đến chỗ tôi "

Tần Lục Trác:"Chậu hoa cũng không phải do chính cô ấy ném xuống?"

Úy Lam gật đầu.

Tiếu Hàn vẫn là không hiểu, hỏi:"Coi như là vậy, cũng không thể chứng minh cô ấy giúp Tống Trầm nhận tội, Tống Trầm này hẳn là bạn học của cô ấy, cùng Đỗ Như Lệ không có quan hệ "

"Phần vật chứng này" Úy Lam hơi nâng cằm, giờ phút này chứng cứ đang đặt trước mặt cô. Đây là thẻ căn cước của Trần Cẩm Lộ, đây là kết quả cảnh sát tìm được dưới ghế sô pha ở biệt thự của Đỗ Như Lệ.

"Nếu vật chứng là cái này, em ấy chắc chắn nó đang ở trong tay của một người khác lại đột ngột xuất hiện trong nhà người chết, anh nói phản ứng đầu tiên của em ấy sẽ như thế nào?"

Nhận tội, chân chính thay người đó cởi bỏ hiểm nghi.

Mặc dù cuối cùng không thể thật sự thừa nhận, ít nhất cũng quấy nhiễu tầm mắt của cảnh sát, kéo dài thời gian phá án.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tiếu Hàn lập tứu bội phục mà nói:"Bác sĩ Úy, nếu như không có cô, chỉ sợ chứng tôi cũng không đột phá nhanh như vậy"

Úy Lam nhẹ nhàn lắc đầu, " Tôi nói rồi em ấy cũng có thể là đang bảo vệ người mà em ấy cho là hung thủ"

Bất kể có phải là hung thủ thực sự hay không, ít nhất hiện tại họ đã có manh mối, không phải chỉ ở một chỗ theo dõi, phỏng vấn điều tra.

Sau khi Tiếu Hàn rời khỏi, Úy Lam và Tần Lục Trác vẫn đứng tại chỗ.

Cũng không biết qua bao lâu, có người đẩy cửa tiến vào, thấp giọng nói vài câu bên tai Tần Lục Trác, anh gật đầu, người nọ xoay người rời đi.

"Đi thôi"

Tần Lục Trác xoay người chuẩn bị đi, kết quả dư quang liếc thấy cô gái bên cạnh vẫn còn đứng đó không nhúc nhích.

Úy Lam bị động tĩnh bên hông làm cho kinh ngạc hoàn hồn.

Cô cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng, đang kéo đai lưng áo khoác cô...

Cô kinh ngạc ngẩn đầu nhìn, vừa lúc đụng phải ánh mắt của người đàn ông, thoạt nhìn so với cô còn kinh ngạc hơn.

Tần Lục Trác vốn là muốn kéo cánh tay cô, ai ngờ lại bắt được đai lưng của cô.

"Thích đai lưng của tôi?" Úy Lam cười nhạt.

Thấy anh không nói lời nào, cô hiểu ra gật đầu, bước lên phía trước một bước, nhón mũi chân, ghé vào bên tai anh.

"Anh không phải là muốn cởi quần áo của tôi đi?"

- ---------