Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 46: Nụ hôn ly biệt




Có lẽ em sẽ không nhớ anh, như vậy cũng tốt. Mặc dù có chút khó khăn nhưng anh cũng sẽ cố gắng không nghĩ tới em nữa.  

Nội lực không đủ thâm hậu, Tang Cẩn đương nhiên không thể cưỡng lại ánh mắt nóng rực của anh, cho nên vội vàng nhắm mắt.

Tay phải đặt trong chăn của cô đột nhiên nóng lên, là tay anh, năm ngón tay thon dài cầm bao trùm lên bàn tay cô.

Nhiệt độ đó từ lòng bàn tay truyền tới nơi sâu nhất trong trái tim cô. Cô muốn mở mắt, nhưng lại sợ phải đối diện với ánh mắt rực lửa của anh.

"Em sợ sao? Nếu sợ thì anh ra sô pha ngủ." Bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc, mát lạnh như nước, nháy mắt đã giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.

"Em... Không sợ. Hiện tại người đang lo lắng hình như là anh, nếu anh còn dùng lực nữa, tay em sợ rằng sẽ gãy mất." Tang Cẩn mở mắt, không chút khách khí vạch trần bí mật của anh, nhịn không được mà muốn bật cười.

Tay anh vẫn luôn siết chặt, dường như là muốn áp chế một điều gì đó. Cô nói như vậy, sức lực trên tay anh quả nhiên giảm xuống.

"Chúng ta nói chuyện chút đi. Ngày mai em tới Hongkong, nhất định phải chú ý an toàn. Mỗi ngày anh sẽ gọi điện cho em, em phải biết tự chăm sóc bản thân mình. Không được nói chuyện với người lạ, đặc biệt là đàn ông. Không được xen vào việc của người khác, không được..."

Tang Cẩn nghe anh bày ra đủ loại việc không được làm, rốt cuộc cũng nhịn không được, bật cười ra tiếng, ánh mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh.

"Em cười cái gì? Anh đang nói chuyện quan trọng, em nghiêm túc chút đi." Tay Bàng Lỗi khẽ dùng lực.

Tang Cẩn đau tới thiếu chút đã rên ra tiếng, may là đúng lúc cắn môi lại. Sức lực của anh giảm xuống, cô mới dám giải thích: "Anh là đang nói chuyện phiếm với em sao? Vì sao em lại không cảm thấy giống một chút tán gẫu vậy nhỉ? Chờ anh nói xong ba điều kỷ luật tám điều cần chú ý, chắc em đã ngủ mất rồi."

Bàng Lỗi nhìn cô cười, trong lòng không khỏi tức giận, cô một chút cũng không thấy khó chịu hay sao?

Anh không thể không thừa nhận bản thân như đang chịu dày vò. Lý trí của anh, từng thời từng khắc phải đấu tranh với dục niệm trong lòng. Anh không dám tùy ý cử động, cả người buộc chặt tựa như có sợi dây vô hình trói lại. Mỗi lần anh nhìn cô, sợi dây này càng siết chặt, chặt tới mức anh khó mà hít thở. Nhưng anh lại nhịn không được mà muốn nhìn cô. Một khắc đó, anh hận không thể cởi sợi dây thừng này vứt lên chín tầng mây... Nhưng, hậu quả khẳng định không thể tưởng tượng nổi.

Anh chỉ đành tiếp tục dời sự chú ý, lại siết chặt tay cô: "Vậy em nói đi."

Tang Cẩn suy nghĩ một hồi mới bắt đầu nói về vấn đề cô đang lo lắng: "Bên phía lãnh đạo sao có thể bị anh thuyết phục vậy? Bọn họ chắc chắn sẽ không chấp nhận em. Hơn nữa, đây là cơ hội học tập rất tốt lại bị em chiếm lấy, trong cục cảnh sát lại có nhiều nhân tài như thế, Chu Tiểu Vạn, Thích Nguyệt, còn cả những người em không biết, bọn họ xứng đáng hơn rất nhiều. Là anh lấy việc công làm việc tư, hay vì muốn giúp em mà dùng quy tắc ngầm vậy?"

Bàng Lỗi lập tức phủ định: "Thứ nhất, việc em tới Hongkong học tập là do cục trưởng Khương đồng ý, ông ấy là người trọng nhân tài hơn anh, đương nhiên, ông ấy cũng phải trả giá một chút. Về phần lãnh đạo ở trên, thân phận của em lúc này là Tang Cẩn, bọn họ không ai biết được em là Đinh Đinh. Thứ hai, cơ hội học tập rất nhiều, cơ hội khác nhau sẽ dành cho những người khác nhau, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt lại không rành về việc này, bọn họ có thể phối hợp với anh truy bắt tội phạm, nhưng chắc chắn sẽ không có khả năng suy luận như em, càng không thể viết sườn tâm lý tội phạm. Thứ ba, cho dù em không phải bạn gái của anh, anh cũng sẽ cứu em khỏi cái hố lửa dân công cao cấp kia, mời em vào đội cảnh sát, anh tin chắc em sẽ không từ chối, cho nên không thể nói lấy việc công để làm việc tư. Còn về quy tắc ngầm, anh cũng không ngại làm với em, em muốn quy tắc ngầm thế nào?"

Tang Cẩn thấy người đàn ông gần ghé sát vào cô, khuôn mặt gần như đã chạm vào nhau.

Ánh đèn cam trên tường chiếu xuống khuôn mặt lạnh lùng kia, giờ phút này đặc biệt dịu dàng và ấm áp, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười nhộn nhạo.

Cô cảm giác được có cơn gió mát thổi vào tim cô, cô nhịn không được mà thì thầm: "Anh muốn làm gì, em không ý kiến." Lời này, hình như cô đã nói trong hoa viên lúc nãy.

Anh đột nhiên căng mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới hoàn hồn. Trong nháy mắt, cô cảm nhận được trên môi đột nhiên nóng lên.

Anh lại bắt đầu hôn cô, nhưng nụ hôn này chỉ nhanh chóng lướt qua. Anh di chuyển môi, hôn lên trán cô: "Chờ em quay về, anh sẽ cho em cơ hội. Ngủ ngon."

Nói xong, anh giúp cô kéo chăn lên, bàn tay nắm tay cô trước sau chưa từng buông bỏ.

Cô mở to hai mắt, sau đó cũng nhắm mắt lại. Đêm nay, cô ngủ thật sự rất ngon giấc. Anh ngủ thế nào, cô không biết, chỉ biết buổi sáng tỉnh dậy, bên cạnh đã không có ai, bên ngoài phòng khách hình như có người đi lại.

Tang Cẩn ngồi dậy xuống giường, ra ngoài phòng khách liền thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc báo. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng.

"Hôm nay có lẽ em không có thời gian làm bữa sáng, anh cũng vậy. Em có thể ngủ thêm nửa tiếng, nếu ngủ không được thì đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Sau đó anh sẽ đưa em ra sân bay."

"Anh lại về nhà sao?" Tang Cẩn đi tới nhìn người đàn ông đối diện.

Anh rõ ràng đã thay đổi quần áo, râu trên cằm cũng được cạo sạch, tóc tai chải chuốt nhìn rất có tinh thần. Chẳng lẽ anh đang định lên sóng truyền hình hay sao?

Bàng Lỗi không trả lời, chỉ nhìn cô, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cô gái này là heo sao? Tối qua anh nằm cạnh cô nhưng cả đêm không thể ngủ được, vì sợ đánh thức cô nên không dám gây ra tiếng động. Cô vậy mà ngủ ngon như thế, sáng nay lúc anh xuống giường còn hôn trán và môi cô, cô vẫn không hề tỉnh giấc.

Tang Cẩn thấy anh không nói gì liền coi anh đã đồng ý Cô xoay người đi đánh răng rửa mặt, sau đó về phòng thay đồ rồi mới đi ra.

Bữa sáng của hai người rất yên lặng. Không ai lên tiếng nhắc tới chuyện chia tay, mặc dù trong không khí đã tràn ngập hơi thở của sự ly biệt.

Ăn xong, Tang Cẩn thu dọn đồ đạc một chút rồi cùng anh ra ngoài. Tới sân bay lúc 8h30, bọn họ gửi hành lý, hoàn tất thủ tục, vừa vặn 9h. Thời gian cách chuyến bay còn 1h nữa.

Nhân viên sân bay hình như quen anh, anh muốn theo cô qua cổng an ninh, không ai ngăn cản cả.  Cho nên, anh theo cô tới tận cửa lên máy bay.

Chờ mọi người lên máy bay cả rồi, cô mới lắc lắc tay anh: "Anh mau về đi làm đi, đến nơi em sẽ gọi điện cho anh."

"Được." Anh trả lời một tiếng, sau đó đứng qua một bên, nhìn cô đi vào máy bay.

Tang Cẩn lên máy bay, rất muốn quay đầu nhìn anh, nhưng cô phải cố gắng áp chế, trong lòng thầm nghĩ, anh còn phải về đi làm, cô không thể suốt ngày dựa vào anh, phải tự mình độc lập.

Cô vừa đi lên thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, có người duỗi tay giữ cô, xoay người cô lại. Một khắc đó, trước mắt cô vẫn là khuôn mặt quen thuộc, cô kìm lòng không được, cả người nhào vào cái ôm kia.

Bàng Lỗi đứng dưới máy bay, trong đầu cứ nghĩ cô sẽ quay đầu nhìn anh, kết quả, một lần cô cũng không chịu quay đầu. Anh rốt cuộc đã nhịn không được liền đuổi theo cô. Cằm anh đặt trên đầu cô, cảm thán: "Có lẽ em sẽ không nhớ anh, như vậy cũng tốt. Mặc dù có chút khó khăn nhưng anh cũng sẽ cố gắng không nghĩ tới em nữa." Trong giọng nói tràn đầy phiền muộn.

Tang Cẩn nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy có chút oan ức, cũng rất khó chịu. Cô nhịn không được mà kháng nghị: "Từ khi 10 tuổi, em chỉ biết không có cuộc gặp gỡ nào mà không chia ly, những người ở cạnh rốt cuộc đều đã rời khỏi, vì thế em sớm đã coi như thói quen. Nhưng hiện tại, em hình như không thích ứng được với thói quen này. Bàng Lỗi, anh thật có bản lĩnh, cứ như thế mà thay đổi thói quen trong 15 năm của em."

Nói xong, cô muốn đẩy anh ra. Anh lại càng ôm cô thật chặt, một bên đe dọa: "Không được cử động, nếu còn vậy nữa anh sẽ hôn em, hiện tại..."

Nụ hôn ly biệt này, đúng là không thể may mắn thoát khỏi.

Tang Cẩn hôn rất nhập tâm, nhưng trái tim lại cảm thấy thật không chân thật. Mãi đến khi anh đẩy cô ra, nhắc cô loa thông báo đã gọi đến tên mình, cô mới từ giấc mộng tỉnh dậy, vội vàng xoay người, leo lên máy bay. Cô sợ nếu vẫn còn tiếp tục, cô sẽ thay đổi chủ ý, làm sao cũng không đi được.

Máy bay cất cánh, cô vẫn không thể hoàn hồn, tâm trí vẫn đắm chìm vào nụ hôn điên cuồng đó.

Trong sân bay, Bàng Lỗi nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất, nhìn máy bay thật sự đã cất cánh, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới hoàn hồn, xoay người rời đi.

Trên đường trở về cục cảnh sát, mãi tới khi trở về vị trí làm việc của mình, trong đầu anh thi thoảng vẫn hiện lên khuôn mặt của cô gái đó, đuổi thế nào cũng đuổi không được.

"Boss, cục trưởng tìm anh. Em gõ cửa cả nửa ngày mà vẫn không nghe tiếng nên mới xông vào." Chu Tiểu Vạn đứng ngay cửa, lớn tiếng.

Bàng Lỗi bị cậu ta cắt ngang suy nghĩ, lúc này mới nhận ra, tiếp theo đây, anh phải đi ứng phó với một loạt vấn đề.

"Tôi biết rồi, lập tức đi ngay." Nói xong, anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng tới phòng làm việc của cục trưởng.

Chu Tiểu Vạn nhìn anh, trong đầu định trở về phòng làm việc chung, nhưng do dự một hồi, cậu ta cũng quyết định lén lút đi theo. Cửa phòng ngay bên cạnh, Thích Nguyệt đúng lúc đi ra, nhìn cậu ta một cái. Hai người không nói lời nào, không hẹn mà cùng nhìn về cuối hành lang, văn phòng của cục trưởng.

Bên trong, rất nhanh đã truyền tới giọng nói tức giận của Khương Duy Dân: "Ai cho cậu ăn gan báo vậy hả? Chuyện của Đinh Vũ Kiều không được nhắc lại, nếu không phục tùng mệnh lệnh thì cút ngay cho tôi! Cục cảnh sát này bây giờ vẫn còn do tôi quyết định, cậu thật sự nghĩ rằng bản thân rất tài giỏi, thiếu cậu, chúng tôi sẽ không sống được sao? Cậu đang nằm mơ hả, nếu không tin cậu có thể thử..."

"..."

"Oành" một tiếng, cánh cửa bị đóng lại, tất cả âm thanh trong nháy mắt đều biến mất.

Ngoài hành lang, thậm chí là các phòng dưới tầng trệt đều có người ló đầu ra, không ngừng nghị luận, cục trưởng Khương đang nổi giận với đội trưởng Bàng sao? Tất cả không khỏi tò mò, sao trong nửa năm này mà đã xảy ra 2 lần như thế?

Từ khi cục cảnh sát có thêm Bàng Lỗi, suốt 4 năm, tính tình nóng nảy của cục trưởng dường như không có cơ hội bộc phát, bởi vì hiệu suất của bọn họ được nâng cao, không còn chuyện gì khiến ông ấy nổi giận. Cục trưởng yêu thích thiếu niên anh tài này, nói chuyện với Bàng Lỗi vô cùng khách khí, đây là chuyện mọi người đều có thể thấy được. Rốt cuộc là vì chuyện gì mà mắng 2 lần thế?

Chu Tiểu Vạn đi qua đi lại kêu bọn họ tiếp tục làm việc, đừng rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác. Nhưng chính cậu ta thỉnh thoảng lại nhìn về cánh cửa văn phòng của cục trưởng.