Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 71: Vị khách không mời mà tới




Ánh mặt trời ấm áp, bầu trời trong suốt như ngọc bích, không khí tươi mát không chứa một tia tạp chất.

Trong vườn rau, Tang Cẩn vô cùng nghiêm túc so sánh từng hàng cây ngang dọc, nhìn nhìn rồi thỉnh thoảng lại điều chỉnh vị trí một lần.

Xong xuôi mọi thứ, cô mới đứng dậy, đưa mắt nhìn toàn bộ thành quả của mình. Vườn rau này chia thành 5 ô nhỏ, dài 5m và rộng 1m, ở giữa là đường đi rộng khoảng 50cm. Trên mỗi ô đất trồng ba hàng rau, mỗi một hàng đều vô cùng chỉnh tề.

Tang Cẩn nhìn thành quả lao động trong một tuần này, càng nhìn càng cảm thấy bản thân thật có thành tựu, trên mặt hiện lên nụ cười mỹ mãn. Nhưng nhìn kỹ lại, đột nhiên phát hiện có chỗ không hợp lý, cô liền nhíu mày, đậu que và dây mướp rõ ràng là tách ra để trồng, vì sao hiện tại là trồng chung như vậy?

Cô lập tức quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: "Lại là anh giở trò đúng không?" Sao anh ấy cứ phá phách như vậy chứ?

Bàng Lỗi nghiêm túc hỏi lại: "Em có cái gì để anh giở trò chứ?" Trong lòng lại thầm cười.

Cô gái này, rõ ràng chỉ là nguyên liệu nấu ăn thôi, vì sao lại nghiêm túc như vậy? Làm như nghiên cứu khoa học, không những vậy còn sắp xếp chỉnh tề mọi thứ, anh nhất thời cảm thấy nhàm chán nên tùy tiện đổi vị trí đậu que và mướp, nhưng cô lại không phát hiện, cho nên anh trực tiếp đặt xuống. Lúc anh đổi trở về, cô vẫn chưa phát hiện, vì thế anh mới đổi tới đổi lui, muốn xác nhận xem cô có phát hiện hay không, quả nhiên kết quả là thế. Toàn bộ quá trình trồng trọt này, cô rất nhập tâm, căn bản không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.

Hiện tại vườn rau đã hỗn loạn đậu que và dây mướp, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị, bởi vì đây là "chứng cứ" cho sự chuyên chú của anh.

Tang Cẩn muốn đổi lại, cánh tay liền bị anh giữ chặt: "Hạt giống tốt cho dù trồng ở đâu cũng đều đơm hoa kết trái. Em đổi tới đổi lui, bọn nó còn sống được sao?"

Cô nghe xong cũng cảm thấy có chút hợp lý, nhưng hai loại cây non này rõ ràng là khác nhau, tại sao lúc trồng cô lại không phát hiện chứ?

Bàng Lỗi kéo cô ra khỏi vườn rau tới hồ nước rửa tay. Rửa xong, bọn họ liền cởi giày, cuốn ống quần lên, đem chân đặt vào trong nước, bắt đầu chơi đùa.

Sức lực của Tang Cẩn đương nhiên không bằng anh, bị anh đá nước lên người, cô tức giận tới khom lưng, trực tiếp múc một ca nước đổ lên người anh.

"Em muốn chơi ướt cả người sao? Được thôi." Nói xong, Bàng Lỗi trực tiếp nhảy xuống nước, hất cả nước bên dưới lên.

Cô duỗi tay ngăn lại: "Bàng Lỗi, anh mau lên đây, coi chừng bị cảm... A!" Anh thế mà trực tiếp kéo cô xuống nước.

Mực nước chỉ tới eo nhưng cả hai đều đã ướt đẫm. Trên người cô chỉ mặc chiếc váy lụa mỏng, bị nước làm ướt, nhìn cô lúc này chẳng khác gì với không mặc đồ.

Anh ôm cô, mạnh mẽ ôm eo cô, để thân thể cô dựa vào thân thể mình như muốn độc chiếm cảnh xuân trước mắt, mặc dù nơi này chỉ có hai người.

Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh không lạnh sao? Còn không mau đi lên."

Bàng Lỗi bị cô kích thích như vậy, nào cảm thấy lạnh? Hai tay anh giữ chặt gương mặt, trực tiếp hôn lên môi cô. Hành động này như khiêu chiến điểm nhẫn nại cuối cùng của cô gái, nếu lỡ có người đi qua thấy bọn họ... Thật kinh khủng. Vì thế, cô không ngừng giãy giụa.

Thấy cô không chịu phối hợp, anh chỉ đành bất đắc dĩ mà buông cô ra, trực tiếp bế cô lên bờ, đi vào biệt thự.

Lần này, anh không giống lúc trước mà bế ngang cô, ngược lại... Hai tay giữ chặt mông cô, xốc người cô lên. Lúc này, hai tay cô chỉ có thể ôm lấy đầu anh, đôi chân thon dài nhanh chóng kẹp lấy eo anh. 

Xa xa nhìn tới, anh như một thân cây cổ thụ đang di động, mà cô lại giống con koala treo trên người anh.

Anh ôm cô vào nhà, trực tiếp vào phòng tắm. Hai chân đặt vào bồn tắm màu trắng, anh mới buông cô xuống, một tay mở vòi nước, một tay chống phía sau cô.

Nước ấm nhanh chóng chảy ra, Tang Cẩn nửa nằm thư giãn, hai tay cũng buông anh ra. Anh lại không đứng dậy, vẫn luôn nhìn cô, hô hấp dần dần trở nên khó khăn.

Từ đôi mắt sâu không thấy đáy đó cảm nhận được tín hiệu, hơi thở cô cứng lại, anh ấy không phải muốn ở chỗ này cùng cô... Nước ấm đã dâng lên che trước ngực cô, cô cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, khóe miệng khẽ động nhưng lại không phát ra tiếng động gì.

Phản ứng này của cô khiến anh lầm tưởng cô cũng muốn ân ái với anh ở đây, nếu đã như thế anh sẽ không từ chối. Anh cúi người hôn cô, vừa hôn vừa dùng tay cởi bỏ lớp ngăn cản cuối cùng trên người.

Tang Cẩn chưa kịp từ chối thì làn váy đã bị anh nhấc lên.

Hai người hôn nhau một lúc mới tách nhau ra. Thân thể anh đột nhiên tiến lại gần cô, một tay vẫn chống cạnh bồn tay, một tay kéo eo cô bỗng dưng nhấc lên.

Nước bồn tắm cũng theo đó mà trào ra ngoài, bên trong phảng phất như biến thành lốc xoáy.

Nhiệt độ càng lúc càng tăng, cô cảm nhận được một cơn lốc đang cuộn trong trong thân thể, mạnh mẽ mà sắc bén, không chút do dự. Cô há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể phát ra thanh âm, chỉ có đôi tay ôm chặt lấy bờ vai người đàn ông, móng tay cơ hồ đã đâm vào trong da thịt.

Người đàn ông nhấp từng đợt khiến nước trong bồn như sóng biến không ngừng chuyển động. Vòi nước vẫn chưa tắt, đảo mắt, nước ấm đã che hết thân thể hai người.

Mọi thứ xung quanh Tang Cẩn không biết đã trở nên mơ hồ từ khi nào, cô chỉ biết thời khắc cao trào cuối cùng, trong trái tim cô như có luồng điện xẹt qua, linh hồn dường như đã ra khỏi cơ thể. Mỗi lúc như vậy, cô sẽ có thói quen tìm anh, xác nhận cô đang ôm anh, anh cũng đang ôm cô, cô mới cảm thấy an tâm.

Sau khi kết thúc, anh nằm dựa vào bồn tắm, một tay gối đầu, một tay ôm lấy eo cô để cô dựa vào người mình, giờ khắc này giống hệt những lần bọn họ ân ái trên giường, bọn họ đều không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nằm như thế.

Đột nhiên anh lại bắt lấy tay cô, ngẩng đầu: "Đinh Đinh..."

"Ưm?" Cô nghiêng đầu nhìn anh, có chút kinh ngạc, bình thường những lúc như vậy anh không phải không cho cô nói chuyện sao?

"Lỡ đâu có thai thì sao?" Giọng anh rất thấp, khuôn mặt vốn trắng nõn nay đã đỏ ửng như ánh bình minh, phảng phất như đứa trẻ phát hiện lỗi sai của mình mà trở nên e lệ.

Nhớ đến mấy ngày nay bị anh trêu cợt, Tang Cẩn quyết định đánh trả một chút: "Đúng vậy, không phải anh nói dùng xong rồi sao? Trước khi anh mua nó, chúng ta sẽ không... " Câu tiếp theo bị cô tự động nuốt vào.

Người đàn ông lại nằm ngửa xuống, hai mắt nhắm nghiền: "Nếu có bảo bảo thì chúng ta liền kết hôn." Việc này vừa đúng ý anh, đương nhiên tạm thời không thể để cô nhìn thấu.

Tang Cẩn vốn muốn nghe anh nói mấy câu hối hận, cô sẽ nhân cơ hội này để áp chế anh làm vài chuyện, ví dụ như kêu anh dọn rác. Người đàn ông này chuyện gì cũng đồng ý làm, chỉ có dọn rác, giống như việc không chịu mặc tạp dề trong bếp, lý do là vì đàn ông cầm chổi trông rất khó coi.

Cô không ngờ hiện tại anh lại nói như vậy liền lập tức ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh: "Kinh nguyệt của em sắp tới, cho nên hiện tại vẫn là kỳ an toàn, khẳng định sẽ không có em bé. Anh ra ngoài trước đi, em muốn tắm rửa. Tối nay em muốn ngủ sớm một chút, sáng mai còn dậy đi làm.

Tang Cẩn cầm khăn tắm che cơ thể mình lại, cũng thuận tay đưa anh một chiếc khăn, kéo anh đứng lên, mạnh mẽ lôi anh ra khỏi bồn tắm. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh kịch liệt khi nãy, trong lòng thầm nói, hai người bọn họ có phải càng lúc càng khác thường không? Vốn dĩ việc làm trên sô pha phòng khách đã quá kỳ cục, hiện tại còn ở bồn tắm...

"Ngày mai chúng ta vẫn chưa đi làm, có khả năng là tới Mỹ. Tối nay nhà sẽ có khách tới." Bàng Lỗi quấn khăn tắm bên hông, đem áo sơ mi vứt trên sàn nhặt lên, ném vào máy giặt.

Cô đang định hỏi khách tới là ai thì anh đã ra khỏi phòng tắm. Cô liền bắt đầu tắm rửa, trong đầu thỉnh thoảng còn xẹt qua vài hình ảnh trong khoảng thời gian hạnh phúc này.

Suốt một tuần, cuộc sống của bọn họ dường như ngăn cách với người bên ngoài.

Vườn hoa sau núi vốn chỉ trồng một loại hoa dâm bụt, cô cảm thấy quá buồn tẻ nên bọn họ liền đi mua thêm nhiều lại. Vườn hoa cũng bị bọn họ lăn qua lộn lại thật lâu, nào là thay hàng rào, nào là đổi đất trồng. Bọn họ còn mua thêm cá về nuôi trong hồ.

Trồng hoa, trồng rau, nuôi cá, những việc này khi nhỏ cô đều cùng cha mẹ làm, hiện tại là cô và anh, đôi lúc cô sẽ bất giác nhìn về phía anh, muốn xác nhận xem người này thật sự tồn tại sao?

Bọn họ ban ngày bận rộn những công việc này, còn buổi tối sẽ cùng nhau đọc sách, xem phim, đương nhiên, đa phần đều làm việc trên giường. Toàn bộ kỳ nghỉ này cô đều cảm thấy vui vẻ nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút lo lắng, quãng thời gian hạnh phúc này liệu có thể kéo dài bao lâu? Bọn họ sẽ mãi mãi được như vậy sao?

Tang Cẩn không dám nghĩ về tương lai, cô nhớ anh nói có khách sẽ tới, hơn nữa còn là tối nay, trong lòng không khỏi khẩn trương. Bằng tốc độ nhanh nhất cô trở về phòng thay quần áo, lúc này đã nghe bên ngoài có tiếng trò chuyện.

"Em dọn tới đây khi nào? Sao không nói với chị một tiếng? Chị có thể tới đây giúp đỡ mà." Một cô gái mặc đồng phục tiếp viên hàng không đi lên lầu hai, vừa hỏi vừa nhìn xung quanh, quan sát nhà mới của bọn họ.

Bàng Lỗi đi theo sau cô: "Cuối tuần trước. Không phải em, mà là bọn em."

Hai người đều nhìn thấy Tang Cẩn, cô gái trẻ tuổi kia dừng bước, nhìn cô.

Bàng Lỗi vòng qua chị ta tới trước mặt Tang Cẩn, nắm tay cô, giới thiệu: "Vợ em, Tang Cẩn." Anh cúi đầu nhìn cô, "Chị ấy là Bàng Miểu."

"Bàng Miểu là gì của em?" Bàng Miểu cười chất vấn anh, "Không lớn cũng không nhỏ, chị là chị của nó."

Tang Cẩn vừa nhìn cô gái kia liền cảm thấy quen thuộc, nghe tới cái tên, cô đột nhiên nhớ tới tiếp viên hàng không mà cô gặp lúc bay tới Thanh An.

"Ba cục đá mà chị nói, là anh ấy?" Tang Cẩn nhìn Bàng Miểu, ngón tay chỉ vào người đàn ông bên cạnh.

Bàng Miểu vô cùng kích động, lập tức tiến lại, kéo cô xuống lầu: "Đúng vậy, bây giờ em mới nghĩ tới sao? Hôm qua lúc Lỗi Lỗi kêu chị chuẩn bị vé máy bay cho hai người, khi nhìn tới cái tên "Tang Cẩn", chị liền cảm thấy thật lạ, khi đó còn tưởng người trùng tên trùng họ, thật không ngờ tới là em. Em không biết thôi, lúc trên máy bay chị đã muốn làm mai cho hai người, tính tình hai người quá giống nhau nhưng em lại không để lại số, chị chỉ đành thầm tiếc nuối trong lòng. Thật không ngờ hai người các em lại đến với nhau, thật là quá trùng hợp." Bàng Miểu càng nói càng hưng phấn.

"Chị muốn bọn em... Thật trùng hợp." Tang Cẩn thật sự không ngờ bọn họ chỉ mới gặp một lần, Bàng Miểu liền muốn làm Nguyệt Lão cho cô sao?"

Hai người bọn họ như bạn bè lâu ngày mới gặp, vừa đi vừa trò chuyện, thế nhưng lại quên phía sau còn một người đàn ông.

Bàng Lỗi nhìn bọn họ xuống lầu, nói chuyện hăng say như vậy có chút không giống bình thường. Anh vốn còn vừa ở cùng nhau, để cô ấy gặp người nhà mình liệu có gây áp lực hay không? Cho nên anh mới không mang cô trực tiếp từ Hongkong qua Mỹ thăm cha mẹ anh.

Người nhà bọn họ, chỉ cần ở nơi này có chút gió thổi cỏ lay mẹ của anh sẽ lập tức biết, sau đó liền kêu Bàng Miểu đi tiên phong, thăm dò quân tình. Với tình huống bình thường anh có thể thu mua Bàng Miểu, ví dụ như chuyện công việc, Bàng Miểu sớm đã biết anh là cảnh sát, chị ấy không những không nói cho mẹ anh mà còn cùng anh đứng cùng mặt trận.

Nhưng tình hình trước mắt anh không chắc có thể tiếp tục lừa gạt. Chuyện anh từng nói sẽ sinh hai đội bóng kỳ thật đều là vì an ủi bà ấy, thuận miệng nói thôi, không ngờ bà ấy lại coi là thật. Nếu bà ấy biết anh đã có bạn gái, hơn nữa còn đang sống chung, phỏng chừng sẽ lập tức từ Mỹ bay về nước.

Quả nhiên, anh từ lầu ba đi xuống, nghe hai cô gái dưới lầu nói chuyện gì đó, hình như là vụ chiếc nhẫn kim cương biến mất trên máy bay. Cuối cùng, Bàng Miểu hạ giọng, hỏi cô: "Khi nào thì hai người kết hôn? Ba mẹ chị mong có cháu nội lắm rồi."

"..." Tang Cẩn bị Bàng Miểu hỏi tới ngẩn người, việc này cô đúng thật là không biết, kết hôn có phải quá sớm hay không?"

"Vé máy bay có cố định không?" Bàng Lỗi cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, ngồi xuống sô pha.

Nghe anh hỏi như vậy, lực chú ý của Bàng Miểu liền dời lên người của anh, một bên lấy vé máy bay ra, bên còn lại bắt đầu chỉ trích anh, vì sao tuần trước nói qua Mỹ thăm người nhà nhưng cuối cùng lại không đi, chuyện đó phải kéo dài tới hiện tại, di động của cô đã bị mẹ của bọn họ gọi liên hồi, vân vân.

Tang Cẩn thấy chị em bọn họ nói chuyện hăng say như thế liền đứng dậy: "Hai người nói chuyện đi, em vào toilet chút."

Cô tìm lý do vội vàng rời đi.