Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 3 - Chương 45: Vương tử núi băng của tôi, tôi không cách nào mở miệng nói với huynh được




Tại sao không giết ta?

Tại sao còn để ta sống?

Ngược lại, ngươi không giết ta, vậy thì ta sẽ giết ngươi.

Quan hệ giữa chúng ta chính là như thế.

“Tiểu Tình, nếu có thể, nàng hãy giết ta đi”, trong mộng, hắn vẫn nói những lời như thế.

Dường như tôi lại thấy bên ngoài cửa sổ, bóng hình màu đỏ của hắn khẽ phiêu động, giống như cánh bướm đêm dập dìu.

Ngươi ở đó phải không?

Ngươi ở bên ngoài cửa sổ phải không?

Ta không thể ra ngoài, không thể ra ngoài được.

Ta đã không còn thích ngươi nữa, cho nên, không cần phải xuất hiện trong giấc mộng của ta nữa, có được không?

Lập tức mở trừng mắt, tôi cảm thấy trán mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Ngoái đầu, lập tức nhìn thấy bóng người màu đen ngồi bên cạnh.

“Á! Ôi mẹ ơi!”, tôi hét lên thất thanh, bóng đen bất giác nhảy chồm tới, với tốc độ chóng mặt đã lao đến trước giường.

Tôi nhắm mắt khẩn cầu: “Bách quỷ lui đi, bách quỷ lui ngay, tôi không làm chuyện gì xấu xa, đừng đến tìm tôi nữa!”.

Tôi gặp phải chuyện xui xẻo gì thế này, ban ngày đụng phải thần Đen Đủi, đêm về nằm mộng thấy Quỷ, đã hết hay chưa vậy.

“Chớ làm ồn, ta đang mệt”, sau khi nghe thấy giọng nói uể oải cất lên, tôi thấy bóng đen ấy nằm xuống giường mình.

Tôi nhận ra đó là giọng của Âu Dương Huyền.

Tôi hận không thể cho huynh ấy một cái bạt tai, lại có cách dọa người chết khiếp như thế sao. Không bình tĩnh được nữa, tôi nói: “Đi về phòng của huynh đi”.

Chẳng lẽ các người lại nghiện cái trò này rồi, cả đêm hết người này lại đến người khác cứ phải quay vòng tiến nhập phòng tôi mới được hả.

Nói thế nào đi nữa tôi cũng đường đường là một nhành hoa thơm, là một trang kiều nữ đấy.

Âu Dương Huyền lắc đầu, rầu rĩ nói: “Hôm nay đến lượt ta trực ban, ở đây lúc nào cũng nguy hiểm. Vả lại, chúng ta cần phải coi sóc nàng”.

Tôi chán nản. Đám người này rốt cuộc có bao nhiêu phần trăm tin tưởng tôi đây?

Trừng mắt lườm một cái, coi như Âu Dương Huyền là chiếc chăn ấm áp, tôi lại nằm xuống giường.

“Thần kinh”, lầm bầm trong miệng, tôi xoay người vào trong không thèm đếm xỉa đến nữa.

Một bầu không khí trầm lặng sau lưng rồi bỗng chốc trở nên căng thẳng vô cùng. Mồ hôi trên mình vừa mới vì Lưu Niên mà túa ra đầm đìa, giờ cũng đang dần khô.

Nhắm mắt lại nhưng không sao ngủ tiếp được nữa. Tôi muốn nói chuyện với Âu Dương Huyền, nhưng chẳng biết phải nói gì.

Bất chợt, một giọng nói nhẹ truyền đến, Âu Dương Huyền chầm chậm áp sát cơ thể tôi, hơi nóng hầm hập cứ từ từ phả vào tai tôi.

Mặt lập tức đỏ bừng, khóe miệng không kiềm chế được liền giật giật liên hồi.

“Nè! Nè! Tôi cảnh cáo huynh, không được làm tôi lung lạc, tôi sẽ phản kháng”, tôi hồi hộp nói.

Tim đập thình thịch.

Tên Âu Dương Huyền này! Còn không buông tay ra.

“Nàng nói như thế là hy vọng ta khiến nàng lung lạc ý chí phải không?”, Âu Dương Huyền dường như đang cười, áp sát mặt tôi mà nói.

“Không, không phải như thế! Khốn kiếp! Buông ra”, tôi hét lên, muốn thoát khỏi vòng tay huynh ấy, ai biết được là tên tiểu tử này lại cứng đầu như vậy, tôi càng cố giãy ra, huynh ấy càng ôm chặt.

Tên tiểu tử này, định lạt mềm buộc chặt hả.

“Đừng cử động, cứ để thế này đi, nếu không lát nữa thực sự có xảy ra chuyện gì, ta không dám đảm bảo sẽ không làm gì nàng đâu”, trong lúc tôi ra sức giãy giụa, Âu Dương Huyền đột nhiên nói một câu.

Dọa tôi ngay tức khắc im bặt.

Hu hu! Nam nhân quả là loài động vật đáng sợ.

Tôi buồn bã rúc trong lòng huynh ấy, không vùng vẫy nữa.

Thực ra vầng ngực của huynh ấy rất ấm. Tôi thích tư thế ôm như thế này, nói chuyện như thế này, lưng tôi dính chặt vào vầng ngực ấm áp ấy, mang lại cảm giác vô cùng an toàn.

“Ta ôm nàng như thế này, có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không? Lúc này hãy vì ta mà gây rối có được không? Nếu có thể hãy cứ vì ta mà gây rối một chút, như vậy sẽ không cần lại nhớ đến hắn nữa. Trong mơ, xin hãy chất chứa bóng hình của ta. Đêm nay ta ở bên cạnh nàng, mong nàng hãy toàn tâm toàn ý vì ta mà xả hết nỗi lòng đi”, Âu Dương Huyền nói.

“Huynh cũng là vì tôi nên mới làm loạn sao?”, tôi dịu dàng hỏi người phía sau, lời vừa thốt ra, tôi lập tức hối hận.

Thượng Quan Tình à, không phải não mày bị hỏng rồi chứ, người ta tại sao phải vì mày mà làm loạn cơ chứ?

“Làm loạn à? Nàng cảm thấy bản thân nàng có tư cách khiến ta phải làm loạn không?”, Âu Dương Huyền ở phía sau hỏi tôi.

Trái tim đột nhiên sững lại, tôi bỗng cảm thấy mình lạc lối. Âu Dương Huyền có phải đang trách tôi? Nhất định là thế rồi.

Vì tôi tự ý làm những chuyện này, ích kỷ lại tham lam.

“Không…”, tôi cúi đầu khẽ nói.

“Đúng vậy, nàng chẳng phải tuyệt sắc giai nhân. Xét về dáng người, nàng được xếp vào loại ‘trước sau như một’, ngốc nghếch vô đối, buông thả, nhát gan, phiền phức, nàng là một mớ hỗn độn những thứ tạp nham. Từ trước tới nay ta chưa từng thấy nữ nhân nào ngô chẳng ra ngô khoai chẳng ra khoai như thế”, Âu Dương Huyền nói.

“Này! Huynh nói đủ chưa!”, tôi tức giận, hằm hằm muốn thoát khỏi vòng tay huynh ấy.

Mặt tảng băng chết tiệt này, khuôn mặt bại liệt chết giẫm kia, sao mà kể ra lắm khuyết điểm của tôi thế hả?

Âu Dương Huyền miệng không ngừng nói, tay lại càng ôm tôi chặt hơn, mặt vùi trong tóc tôi.

“Nhưng tại sao?”, Âu Dương Huyền thì thầm hỏi.

Tôi không hiểu, hỏi lại: “Cái gì tại sao?”

“Tại sao dù ta đã luôn tâm niệm rằng mình sẽ không yêu bất kỳ người con gái nào trên đời, nhưng cứ mỗi khi nhắm mắt lại, liền nghĩ ngay tới cô gái lúc nào cũng gây phiền phức là nàng. Ta cũng từng nghĩ, nàng như thế, có lẽ chỉ là một điều gì đó mới lạ mà ta nhất thời tìm thấy, vì hiếu kỳ nên ánh mắt mới không cách nào rời đi được. Nhưng càng sau này ta càng không thể thoát ra, nàng giống như tia nắng, không ngừng chiếu sáng mọi nơi. Cho nên giữa đám người đông đúc, ta vẫn chỉ nhìn thấy một mình nàng. Sau này nghĩ lại, à, cô gái chẳng ra làm sao này, lại tỏa sáng đến vậy, ta rất muốn, rất muốn bước vào ánh hào quang ấy, khi đã bước vào rồi, nhất định sẽ có một tình yêu ấm áp vô cùng”, giọng nói của Âu Dương Huyền tựa như tiếng gió giữa đêm hè, nhè nhẹ mà khoan khoái, thôi miên tôi.

Tôi cười khổ: “Tôi không phát sáng được”.

Âu Dương Huyền của tôi, người tỏa sáng chính là các huynh, tôi chỉ men theo ánh sáng của các huynh mà thôi.

“Ta cũng từng tự nói với mình như thế, đáng tiếc là chẳng có tác dụng gì. Đại khái là, mắt ta có vấn đề rồi. Có lẽ là nghiêm trọng lắm rồi, cũng có thể trái tim ta có vấn đề. Nó hiện tại, không còn thuộc về ta nữa”.

“Hôm nay sao huynh nói nhiều thế?”

“Ừm, có lẽ vì đêm nay, nàng hoàn toàn thuộc về ta”.

Khép mắt lại, duỗi tay nắm chặt bàn tay của Âu Dương Huyền, từng ngón tay đan xen nhau.

“Đêm nay, trái tim tôi cũng thuộc về huynh”, tôi nghiêng đầu, khẽ khàng hôn lên trán huynh ấy, dịu dàng nói.

Đêm đó, trong giấc mộng của tôi, trên thảo nguyên tươi xanh, gió thổi hiu hiu, đàn cừu đang thẩn thơ gặm cỏ, giữa biển hoa thơm ngát, người đang ở bên cạnh chính là vương tử núi băng của lòng tôi.

Tôi nằm bên cạnh huynh ấy, cùng nhau nói rất nhiều chuyện, kết thúc chỉ còn vương lại nụ cười tươi tắn.

Vương tử núi băng của tôi, vương tử núi băng của tôi, tôi chẳng thể mở miệng để nói với huynh một câu: “Tôi không thể trở thành nàng công chúa của huynh được, chỉ có thể trở thành nàng tiên cá của huynh mà thôi”.

Pháp sư đã trao lời nguyền lên cơ thể, khiến tôi không cách nào mở miệng nói, nói với huynh chân tướng mọi việc.

Tôi… chỉ có thể biến thành bong bóng.

* * *

Ngày hôm sau, Hội quần võ chính thức bắt đầu.

Ngọn núi phía sau lầu Phong Vân có một lôi đài. Vị trí lôi đài đó ở bên ngoài nhưng lại thông với lầu Phong Vân ở trong thành.

Quy định của Hội quần võ như sau, đầu tiên là vòng hỗn chiến, tất cả sẽ cùng đánh cho tới khi trên lôi đài chỉ còn lại mười người, sau đó mới bắt đầu tiến hành đơn lôi, tức là từng đôi một lên tỉ thí.

Sau vòng đấu đơn lôi sẽ chọn ra năm người xuất sắc nhất, ba người trong số đó có thể bay đến lầu Phong Vân giành được anh hùng lệnh đầu tiên, chính là những người chiến thắng trong Hội quần võ.

Mỗi môn phái chỉ được tối đa hai người tham gia.

Vốn tôi muốn mình sẽ đích thân đăng đài, nhưng thấy các vị chưởng môn phái khác đều không tham gia, tôi cũng không tiện lên đài nữa.

Suy đi nghĩ lại mấy lần, tôi chọn Âu Dương Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt, hai người có võ công giỏi nhất tham gia tỉ thí.

Hai người bọn họ võ công cao cường, lại đủ bình tĩnh. Một người yểm trợ, một người tấn công, chắc chắn có thể giành được anh hùng lệnh.

Trước lôi đài của Hội quần võ, tôi cùng bọn Âu Dương Huyền ngồi đối diện với nhóm của Triều Lưu.

Triều Lưu mỉm cười với tôi, tay nâng chén lên.

Tôi mỉm cười, hồi kính một chén. Sau khi uống hết chén rượu, tôi mới phát hiện rượu này cũng có sắc đỏ như máu, tim bất giác lại đập thình thịch.

Tại sao trong tôi lại xuất hiện một dự cảm không lành thế này.

Nhìn hai người đeo mặt nạ trên lôi đài, trong lòng thầm hết lần này đến lần khác tự cảnh báo mình: Không phải suy nghĩ lung tung! Không có chuyện gì đâu, không có biến cố gì xảy ra đâu.

Trống trận trên lôi đài đầu tiên đã vang lên, xung quanh ồn ã tiếng hò reo, đám người ngay ngắn đứng phía sau tôi cổ vũ vang trời dậy đất, tiếng hét đinh tai nhức óc, tôi không kiềm chế được đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán.

Nè, các ngươi không be bé cái mồm được hả. Còn kích động hơn cả người đứng trên lôi đài thế hả?

Hoàng Phổ Hiểu Minh tự nhiên cứ đi qua đi lại như con thoi, sau đó hớt hơ hớt hải chạy đến chỗ tôi. Tôi đang định hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại cuống cuồng lên như thế.

Hoàng Phổ Hiểu Minh mặt mày lo lắng ghé sát bên tai, thì thầm nói với tôi: “Anh hùng lệnh, ít nhất đội của Triều Lưu cũng có thể lấy được hai cái. Hai thủ hạ của hắn nổi danh máu lạnh. Tất cả những người đấu với bọn chúng đều sẽ chết thảm. Triều Lưu cố tình phái chúng đến Hội quần võ lần này”.

Dòng máu chảy trong cơ thể tôi bỗng trở nên băng lạnh.

Sao có thể? Sao có thể như vậy?

Như thế Thiếu Nhân và Mặc Nguyệt, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm hay sao?