Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 101




Kiếm vụ như một cái máy đào móc với tốc độ cao không ngừng xoay tròn, bùn đất từ vách tường phía trước không ngừng bay ngược ra sau Lý Cường. Mị nhi than thở: " Ca ca, huynh thật là lợi hại nha, không ai dùng phi kiếm đi mở đường cả, oa…Chân Huyễn kiếm khí thật là đáng sợ, cả nham thạch mà cũng thành bụi phấn a!"

Lý Cường cười nói: " Không cần Chân Huyễn kiếm khí, Mị nhi, chỉ cần là phi kiếm, loại vách ngăn này không thể khốn được người tu chân."

Mị nhi cười hì hì nói: " Người ta đang khen huynh mà, hìhì, ca ca có phải nghĩ rằng quá nhẹ nhàng rồi không."

Lý Cường cười nói: " Tiểu nha đầu, đừng có giở trò quỷ ở đây đi."

Mị nhi đột nhiên ấm ức nói: " Ca ca khi dễ Mị nhi! Mị nhi vốn là quỷ mà, đương nhiên chỉ có giở trò quỷ thôi."

Lý Cường sững sờ, vột nói: " Mị nhi, a a, ca ca nói sai rồi, đừng có giận mà, a a.."

Thật ra Mị nhi nói xong cũng đã thấy hối hận, nàng hiểu được mình đã không còn tư cách để tức giận, thân thể đã tiêu hủy, bây giờ bất quá chỉ là một linh thể lạc lõng, chỉ vì dục vọng muốn sống mãnh liệt mới không bị hồn phi phách tán, nếu không có Lý Cường thì nàng đâu có ngày xuất đầu lộ diện. Nàng tự mình bi ai oán trách, nhất thời nói không ra lời.

Lý Cường hỏi: " Mị nhi, sao lại không nói lời nào vậy, thật sự tức giận rồi sao?" Mị nhi nghe ngữ khí ôn hòa ấm áp của Lý Cường không khỏi cảm thấy ủy khuất, trong lòng chợt đau nhói, nàng nhỏ giọng: " Ca ca, Mị nhi không có giận…ca ca, tại sao huynh lại đối xử tốt với Mị nhi như vậy? Tại sao phải giúp Mị nhi ?"

Lý Cường biết tiểu nha đầu này lại đang suy nghĩ lung tung, liền nói đùa: " Bởi vì Mị nhi xinh đẹp, là một đại mỹ nhân, vị cô nương xinh đẹp vậy mà ta không giúp đỡ thì ta còn đi giúp ai a.."

Cổ Mị Nhi vẫn tưởng rằng Lý Cường là một người tu chân rất đứng đắn nghiêm chỉnh, không hề nghĩ tới hắn lại dịu dàng và ngọt ngào như vậy, nhịn không được bật cười ra tiếng: " Đây là lời ca ca nói đó sao? Mị nhi thật không dám tin tưởng."

Lý Cường cười nói: " Nơi này không còn ai khác, ta dám khẳng định là không nói ai khác đâu, a a…"

Mị nhi cười khúc khích, tâm tình chợt bình tĩnh lại.

Lý Cường cảm thấy áp lực trên Hấp Tinh kiếm đột nhiên giảm xuống, hắn nói: " Tốt lắm rồi, đã đánh thông đường đi." Hai người chuyển qua một ngã rẽ, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Mị nhi nhận ra địa phương này, nhỏ giọng nói: " Ca ca, đây là Quang Minh Đường! Mị nhi đã tới chỗ này."

Lý Cường hỏi: " Đã tới ? Mị nhi có quen thuộc nơi này không?"

Mị nhi nói: " Vì tầm bảo, Mị nhi đã chuẩn bị thời gian rất lâu, đáng tiếc là vẫn không hiểu hết. Di Chỉ này lớn phi thường, hơn nữa lúc ấy quá nóng lòng, công lực Mị nhi không đủ nên mới nếm khổ rất nhiều."

Lý Cường không phải vì tìm kiếm bảo vật, hắn vì truy theo Điền Cức Ma Trượng mới bị vây khốn ở Di Chỉ này. Hắn nói: " Mị nhi, mục đích bây giờ của chúng ta là phải tìm được thông đạo đi ra ngoài, ta không thể ở lại chỗ này quá lâu được."

Mị nhi nói: " Ai, thời gian quá dài, không biết bây giờ còn nhớ được hay không? Ân, theo thông đạo này thì phía trước có lẽ là đại sảnh, hãy đi xem thử rồi hãy nói."

Thông đạo này và thông đạo vừa rồi bất đồng, chất liệu làm vách tường rất giống loại vách phát sáng của Thản Bang đại lục, quang mang nhu hòa từ bốn phía của thông đạo tản ra khắp nơi. Lý Cường dùng thần thức tìm tòi qua một lần, phát giác không có trận pháp gì mai phục. Mị nhi nói: " Nơi này quả thật quá lớn, chỉ có địa phương trọng yếu mới có cơ quan lợi hại mai phục."

Lý Cường gật đầu nói: " Nga, nguyên lai là như vậy, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, a a, cẩn thận mới không hỏng chuyện."

Hắn đã đi nhiều địa phương, biết sự lợi hại trong đó, ở nơi này cả ngàn năm cũng không có người đến, một khi xảy ra vấn đề, dù kêu trời gọi đất cũng vô dụng.

Quang Minh đại sảnh chỉ dùng một loại tinh thạch thô thiển làm sáng lên, có những tinh thạch đã muốn rơi xuống, nơi này cũng không có trận pháp mai phục, có vẻ rách nát không chịu nổi. Hình dáng của đại sảnh tương đối dường như kỳ lạ, có hình bán nguyệt( nửa vầng trăng) hiếm thấy, trên mặt đất cũng có rất nhiều tro bụi. Lý Cường lăng không đi tới, hắn liếc mắt nhìn những bụi bặm trên đất, nói: " Mị nhi nhìn xem! Đây là dấu chân của ai lưu lại?"

Bụi bặm trên mặt đất rõ ràng lưu lại dấu chân, có vẻ rối loạn từ trái sang phải xuyên qua Quang Minh đại sảnh. Mị nhi cẩn thận xem xét, nói: " Ca ca, dấu chân chỉ mới lưu lại gần đây, hình như có người bị vật gì đó đuổi theo…" Mị nhi chỉ vào một cây trụ bên cạnh, lại nói: " Nhìn xem! Ở nơi này còn có một dấu vết, bụi bặm trên mặt đất đã bị cuốn đi một phần, còn có dấu vết một bàn tay."

Lý Cường phát hiện Mị nhi quan sát phi thường cẩn thận, gật đầu nói: " Không sai, chính là vậy, nhưng hắn là ai ? Làm sao lại chạy đến địa phương nguy hiểm như thế này ?"

Mị nhi cười khổ nói: " Ca ca a, nơi này chính là Phật tông Di Chỉ lớn nhất trong truyền thuyết, trăm ngàn năm qua, có bao nhiêu người tu chân hy vọng tìm ra bí mật trong đó, càng huống chi nơi đây còn có nhiều pháp bảo và bảo vật trong truyền thuyết, nếu không phải nơi này vốn hung hiểm vạn phần thì đã bị người lật ngược từ lâu lắm rồi."

Lý Cường vẫn không để ý nơi này là địa phương nào, nghe vậy ngạc nhiên nói: " Đây là Phật tông Di Chỉ? Chẳng lẽ ta đang ở phía dưới trung tâm Mãng Nguyên?"

Mị nhi cực kỳ ngạc nhiên: " Ca ca, huynh không phải từ dưới đất tiến vào đó chứ? Bên trên không phải là Mãng Nguyên thì lại là nơi nào nữa?" Tiểu nha đầu chỉ thuận miệng nói một câu nhưng lại vô cùng chuẩn xác, Lý Cường quả thật từ dưới đất đi vào.

Trong lòng Lý Cường âm thầm kêu khổ, hắn biết gần đây Mãng Nguyên xảy ra đại sự, nhưng lại không nghĩ tới do mình hồ đồ mơ màng lại chạy tới nơi nguy hiểm nhất như Phật tông Di Chỉ. Nguyên lai Điền Cức Ma Trượng chính là từ Phật tông Di Chỉ đi ra, như vậy có thể dám chắc nơi này nhất định đã xảy ra vấn đề. Lý Cường nguyên muốn chuẩn bị cùng Kỳ Quân Sát cùng nhau đến đây, vốn định ỷ lại vào tuyệt thế công lực của ông ấy làm bảo tiêu cho mình, nhưng bây giờ là phải dựa vào chính bản lĩnh của mình rồi.

Lý Cường nói: " Mị nhi a, muội nói không sai, ca ca chính là từ dưới đất đi vào đó. Ai! Điền Cức Ma Trượng ghê tởm kia, không ngờ lại bỏ chạy đến đây, đợi tìm được ngươi, nhất định phải chém ngươi thành mười bảy, mười tám đoạn mới được, hừ hừ.." Hắn còn đang nảy sinh ý nghĩ ác độc, Mị nhi lại cảm thấy sợ ngây người, chừng thời gian một chén trà nhỏ, nàng mới ấp úng nói: " Ca…ca a, vừa rồi huynh nói…nói đó là..có phải là…Điền…Cức..Ma…Trượng?" Ngữ khí của nàng có vẻ hoảng sợ bất an.

Lý Cường căn bản là không biết Điền Cức Ma Trượng là vật gì, hắn từng dùng Hấp Tinh kiếm chặt đứt nó, cho nên cũng không xem nó là vật gì lợi hại, chỉ là tức giận thứ vật ma quỷ này điên cuồng giết chóc sinh mạng. Hắn cười nói: " Đúng vậy, chính là Điền Cức Ma Trượng, nó thế nào? Có gì sao?"

Trong lòng Mị nhi rất kinh ngạc, nàng hoài nghi Lý Cường có phải thật sự không hiểu được Điền Cức Ma Trượng có ý nghĩa gì, nhìn bộ dáng của Lý Cường căn bản là không hề hiểu rõ.

Mị nhi thở dài nói: " Ca ca, Điền Cức Ma Trượng có sinh mạng đó, nó là một kiện ma khí nổi tiếng. Ai, biết nói thế nào cho ca ca hiểu được đây? Ân, ca ca, huynh có nghe nói qua thuyết pháp về thần khí, tiên khí, ma khí, linh khí và bảo khí không?"

Lý Cường ngại ngùng cười hắc hắc ngây ngô: " Ta biết có thần khí và tiên khí, không biết có ma khí và linh khí, bảo khí gì đó, đó là gì?" Thật ra trên người hắn có một kiện tiên khí nhưng hắn thật sự không biết còn có ma khí, linh khí và bảo khí.

Lý Cường nhìn cô gái nhỏ trên đầu vai mình, vẻ mặt Mị nhi vô cùng kinh ngạc không giải thích được, bộ dáng của nàng vô cùng đáng yêu. Hắn nhịn cười: " Nhìn bộ dáng Mị nhi cái gì cũng biết, có thể nói cho ca ca hay không."

Mị nhi nghiêm trang nói: " Ân, xem như cấp cho ca ca một khóa kiến thức vậy. Trước tiên là nói về pháp bảo của tu chân giới, pháp bảo bình thường tại tu chân giới có thể gọi là bảo khí, chính là bài danh cuối cùng trong năm dạng pháp bảo. Lợi hại nhất chính là thần khí, là pháp bảo của Thần giới, cơ bản chỉ có trong truyền thuyết chưa ai từng gặp qua. Tiếp theo là tiên khí, là pháp bảo của Tiên giới, cũng có thể xem là truyền thuyết, nghe nói có người tu chân phát hiện qua. Thứ ba là ma khí, là pháp bảo của Ma giới, cũng rất hiếm thấy. Sau đó chính là linh khí, pháp bảo của Linh Quỷ giới…"

Lý Cường nghe được cảm thấy rất mới lạ, hắn chen lời: " Cùng loại pháp bảo chắc là cũng có khác biệt, tỷ như đều là pháp bảo của tiên giới, nhất định cũng phải có phân cao thấp phải không?"

Mị nhi liếc mắt nhìn hắn, nói: " Đó là đương nhiên, tựa như phi kiếm ca ca sử dụng có thể xem là bảo khí, so với phi kiếm bình thường của người tu chân không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Điền Cức Ma Trượng cũng là một kiện ma khí lợi hại, ân, kỳ quái, sao nó lại đánh không lại ca ca chứ? Điền Cức Ma Trượng dù sao cũng là ma khí, thật là không hữu lý chút nào, trừ phi trên người ca ca có tiên khí khắc chế nó…nhưng không có..khả năng đâu..công lực hẳn là không đủ a." Thanh âm nàng nói càng lúc càng thấp, con mắt không ngừng chuyển động, hình như đang suy nghĩ rất nhiều.

Lý Cường thật sự phi thường bội phục tiểu nha đầu này, nàng bác học như thế, mình quả thật không còn gì để nói. Hắn cười nói: " Không thể nào, ta nghĩ Điền Cức Ma Trượng có gì lợi hại đâu a…"

Mị nhi vội vàng nói: " Đừng nói chuyện, để cho Mị nhi suy nghĩ một chút." Nàng dựa vào người Lam Quang, khoanh chân ngồi xuống, cúi đầu suy nghĩ. Lý Cường cảm thấy tiểu cô nương này có chút cổ quái, chỉ mỉm cười không nói nữa, tiếp tục bay về phía trước.

Quang Minh đại sảnh không có vật gì đáng để lưu ý, Lý Cường theo dấu vết trên mặt đất đi theo, dọc đường hắn phát hiện không ít những mảnh vỡ bạo liệt rải rác, tựa hồ nơi này từng có sự đánh nhau kịch liệt. Lý Cường đột nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng động. Vì phòng ngừa vạn nhất, hắn xuất ra Hấp Tinh kiếm, phi kiếm vừa ra, lập tức kinh động Mị nhi còn đang trầm tư, nàng hỏi: " Ca ca, chuyện gì vậy?"

Cũng vào lúc này, âm thanh bạo liệt truyền đến rõ ràng, Mị nhi nhất thời khẩn trương, nhỏ giọng nói: " Ca ca, có động tĩnh a, là ai đang đấu pháp bảo?"

Lý Cường lắc đầu, nhỏ giọng nói: " Mị nhi, bám chặt vào Lan Uẩn chiến giáp của ca ca, ngàn vạn lần không nên hiện thân, nếu không ca ca sẽ bị phân tâm đó biết không?"

Mị nhi vốn hiểu biết, giật mình nói: " Đây là Lan Uẩn chiến giáp? Ai nha, ca ca, cả người của huynh đều là bảo a!" xem tại TruyenFull.vn

Lý Cường nghe nàng nói thiếu chút nữa là té ngửa, ở quê hương tại nông thôn, câu nói cả người đều là bảo chính là người ta ám chỉ con heo.

Hấp Tinh kiếm hóa thành vụ khí nồng đậm, bao quanh Lý Cường dày đặc. Từ khi nghe được ba cảnh giới của Chân Huyễn kiếm khí, hắn đã hiểu được rất nhiều, mặc dù với công lực hiện tại không cách nào đạt tới kiếm cảnh, nhưng hắn đã bắt đầu có mục đích theo đuổi. Hắn đem kiếm vụ bao bọc quanh thân mình gần giống như màu sắc của vách tường, thật chậm rãi, hắn ẩn vào trong vách, thong thả tiến về phía trước.

Chuyển qua mấy ngã rẽ, lại ra khỏi một miệng đường hầm, Lý Cường đứng ngay ở đó, hoàn toàn ngây dại. Chỉ thấy bên ngoài là một bầu trời màu lam, non xanh nước biếc, quả thật giống như một thế ngoại đào viên. Lý Cường cũng không phải là kẻ khờ khạo, hắn hiểu được đây chính là ảo giác, nhưng quả thật vô cùng chân thực, làn gió mát thổi vào mặt cho hắn cảm giác phi thường chân thực, phi thường thoải mái, trong lòng không nhịn được, cảm thán: " Nếu sau này mình muốn tiềm tu, loại phương pháp thế này nhất định phải học được, những điều mới lạ của tu chân giới quả thật rất nhiều a."

Mị nhi truyền âm nói: " Ca ca, đây là Đại Huyễn Phật Cảnh, ngàn vạn lần phải cẩn thận, lần trước Mị nhi không dám vào, không biết bên trong có gì lợi hại."

" Đại Huyễn Phật Cảnh?"

Lý Cường than thở: " Thật sự là lợi hại không tưởng được! Mị nhi có biết Đại Huyễn Phật Cảnh có gì lợi hại không?" Hắn là lần đầu tiên gặp phải loại huyễn cảnh có sự chân thực đến trình độ này, có chút không biết làm sao đối mặt, trong lòng hắn hiểu được, nếu bước chân vào, làm không tốt sẽ bị lạc vào trong huyễn cảnh.

Mị nhi khiếp đảm nói: " Đại Huyễn Phật Cảnh…muội đã đọc trong cổ thư, có hiệu quả của Huyễn Không đại trận của tu chân giới, nhưng càng thêm lợi hại, càng thêm tinh xảo. trong sách không có nói phương pháp phá giải. Ca ca, bằng không chúng ta đi ra từ chỗ khác vậy." Nàng lại bắt đầu sợ hãi.

Lý Cường nhìn chằm chằm huyễn cảnh, chậm rãi mà kiên định nói: " Mị nhi, không thể đi đường khác!"

Mị nhi nghi hoặc: " Tại sao không? Thông đạo nơi này thông tới bốn phương tám hướng, tùy tiện tìm một nơi cũng có thể đi được."

Lý Cường lắc đầu: " Không phải vì không còn đường khác, mà là ca ca không thể đi đường khác được, nếu mở loạn, sau này đối với tu chân giới nguy hại rất lớn. Tu chân phải đối mặt hết thảy gian nan, đây cũng là sự tu luyện của tâm cảnh."

Mị nhi không hiểu, bởi vì cho tới bây giờ nàng cũng chưa đạt được tới tu vi tu chân cao thâm như Lý Cường.

Chỉ trong phút chốc Lý Cường tiến vào huyễn cảnh, thông đạo phía sau chợt biến mất, cảnh sắc chung quanh nhất thời biến đổi, Lý Cường phát hiện mình đang đứng bên cạnh một dòng suối nhỏ, hắn nghe tiếng nước chảy róc rách, không khỏi cười nói: " Mị nhi, cảnh sắc nơi này thật đẹp, a a, nếu có thể tìm được một địa phương như vậy để tiềm tu thì thật là phúc khí." Ngữ khí của hắn phi thường bình tĩnh, tựa hồ không có một chút để ý đến sự hung hiểm đang ẩn giấu ở nơi này.

Trong huyễn cảnh mọi cảnh vật đều hết sức chân thật, những loài chim nhỏ bay lượn trên bầu trời phát ra tiếng kêu thanh thúy, từng cơn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt, còn có thể ngửi thấy được mùi hương của cây cỏ và hoa lá. Lý Cường ngồi xổm xuống, moi lên một nắm bùn đất, hắn nhìn không ra loại bùn đất này và loại bình thường khác có gì khác nhau.

Sau khi đi vào huyễn cảnh, Lý Cường vẫn cảm thấy không thể tư nghị, hết thảy chung quanh đều chân thật đến mức có thể tin tưởng. Hắn cũng không vội đi về phía trước, biết dù vậy cũng không hữu dụng, khi ở Mê Hoặc Lâm tại Thiên Đình Tinh hắn từng lãnh giáo qua cảm giác bị lạc đường đầy uy lực này.

Mị nhị lại cảm thấy phi thường sợ hãi, nàng không biết sẽ gặp cái gì, chỉ biết tại huyễn cảnh thì cái gì cũng có thể phát sinh. Những biến hóa của nơi này có quan hệ rất lớn với tiến nhập giả tâm cảnh, bởi vì nàng bám vào đầu vai Lý Cường, cho nên có thể nhìn thấy được tất cả cảnh tượng trong mắt hắn. Nếu nàng tự mình tiến vào, sẽ nhìn thấy không chỉ đơn giản là những cảnh vật này nữa.

Trong lòng nàng rất nghi hoặc, Đại Huyễn Phật Cảnh không có lợi hại như trong truyền thuyết, nhìn bộ dáng nhàn nhã đi qua đi lại của Lý Cường, nàng có chút hồ đồ. Lý Cường nhìn con cá nhỏ đang bơi trong khe nước, cầm lên một viên đá vụn, ném xuống " Tõm", con cá nhỏ hoảng sợ bơi đi mất. Những cảnh chân thật đến mức hoàn toàn tin được, khóe miệng hắn hiện lên một tia cười, nói: " Mị nhi, nơi này thật tốt! Làm cho ta nhớ tới khi còn ở quê hương, nhà của ta cũng ở vùng núi, có một khe suối, nước chảy trong suốt, hàng năm chảy xuôi, ta thích nhất là ngồi ở bên bờ chơi, a a.." Lời còn chưa nói dứt, cảnh sắc đột biến.

Lý Cường phát hiện mình đang ngồi trên một tảng đá, cảnh sắc trước mắt giống như những gì hắn đang nghĩ. Hắn phảng phất như đang về tới vùng núi ở quê hương, giống như còn đang thuở thiếu niên, ngồi nơi khe suối. Lý Cường lấy làm kinh hãi, nhịn không được nói: " Thật là linh nghiệm, muốn nhìn thấy cái gì là có cái đó." Bộ dáng của hắn nhìn thật tức cười, làm cho Mị nhi bật cười khúc khích.

Mặc dù Lý Cường rất tỉnh táo, nhưng cảnh sắc trước mắt đã thành công làm cho hắn mất đi bình tĩnh, hắn đột nhiên cực độ muốn đoàn viên cùng người nhà. Đại Huyễn Phật Cảnh bắt đầu phát ra uy lực. Trong chớp mắt, Lý Cường phát hiện mình đang ngồi trong phòng của mình, đó là căn phòng đã cũ kỹ lúc còn thiếu niên, giống y như lúc mình mới vừa rời khỏi nhà đi học xa. Hắn nhất thời ngây dại, nước mắt không ngừng rơi xuống, lớn tiếng kêu lên: " Ba…mẹ…hai người ở đâu? Con đã về rồi!" Tâm cảnh của hắn nhất thời đại loạn.

Lý Cường vọt ra khỏi phòng, bên ngoài phòng lại là một sa mạc mênh mông, quay đầu lại nhìn thì không còn thấy phòng của mình ở nhà nữa. Cát vàng theo gió bay đầy trời, đại địa một mảnh hoang vu, cuồng phong rít gào phát ra tiếng kêu chói tai, sắc trời tối đen, tiếng sấm sét trầm muộn từ xa xa vang lên, bão cát đã đến.

Vô cùng thất vọng, Lý Cường hốt nhiên giận dữ, quát to: " Muốn làm gì đây? Hỗn đản!" Kiếm vụ tựa như ảo mộng xuất ra, kiếm khí cấp tốc bành trướng, cát vàng trên mặt đất bị kình lực thật lớn nhấc lên, cuồng bạo bay đi tứ tán. Lý Cường đón lấy bão cát đang bay tới, hắn tức giận cực kỳ, hoàn toàn quên mất vừa rồi chỉ là huyễn tượng, phảng phất như vật gì đó quý giá nhất trong nội tâm bị người đoạt đi, khiến cho hắn không cách nào khống chế được cơn giận dữ. Hắn điên cuồng gào thét đón lấy trận bão cát, không để ý hết thảy vọt đi tới.

Một cơn lốc màu đỏ sậm phô thiên cái địa cấp tốc từ xa đè ép lại, ở nơi này bão cát đang áp xuống, trông Lý Cường có vẻ nhỏ bé, cảm giác như rất vô lực. Cùng thời gian, Lý Cường không chút sợ hãi đánh thẳng tới, nhất thời bốn phía một mảnh tối tăm, tiếng chói tai rít gió xoay quanh thân thể hắn. Trong cơn bão cát dày đặc, còn có vô số đá vụn, thậm chí còn có kình khí vô hình, kim quang từ trên người Lý Cường lóe ra sáng rực, kiếm vụ mạnh mẽ đánh tan hết thảy những gì đến gần thân thể hắn.

Lý Cường điên cuồng cười to nói: " Còn có cái gì? Còn có cái gì? Đem ra đây đi, để cho lão tử kiến thức một chút, haha…"

Cảnh vật lại biến mất, bão cát cũng không còn, dù cho là hạt cát cũng kông nhìn thấy. Lý Cường phát hiện mình đang đứng trên đường cái của Hàm Lâm Thành, trước mắt là một người tu chân đang đứng, hắn kinh ngạc nói: " Tại sao lại là ngươi?"

Một đầu tóc bạc của An Cương theo gió tung bay, cầm Ô Kình Đảm trong tay, lạnh lùng nói: " Để coi lần này ngươi trốn chỗ nào!"

Lý Cường cười to nói: " Lão tử tựa hồ không hề muốn chạy trốn, ha ha! Ngươi là người tu chân thứ nhất cùng giao thủ với lão tử, mau lại đây nào!"

Kiếm vụ cấp tốc xuất ra, không chút trở ngại tiến thẳng vào trong thân thể hắn, Ân Cương lập tức bị kiếm vụ nổ thành thịt vụn. Lý Cường có chút sửng sốt, người này sao lại kém đến như vậy? Một trận âm phong lạnh lẽo thổi qua, Lý Cường thoáng rùng mình, lạnh thật a.

Chung quanh trời đất phủ đầy băng tuyết, tuyết trắng ngập tràn khắp nơi.

Một thanh âm từ phía sau Lý Cường truyền dến: " A Cường, đây là cái hình gỗ ngươi tặng cho ta, trả cho ngươi…xin lỗi…ta…"

Tâm tư Lý Cường trầm xuống, tựa như một dòng điện vừa xuyên qua trái tim, cả người hắn đều chết lặng. Hắn chậm rãi xoay người nhìn lại, người đó chính là người hắn yêu đầu tiên Triệu Uyển Mân. Hắn không nói một tiếng, cứ đứng yên như vậy nhìn nàng chậm rãi rời đi. Đó chính là nội tâm đau xót hắn vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng, vậy mà cũng bị huyễn cảnh kéo ra. Lúc ấy hắn mới mười tám tuổi, trong nhà nghèo khó vô cùng, do trở ngại từ gia đình nàng, vì thế ở một ngày tuyết rơi rất nhiều nàng đưa ra lời chia tay, hắn vẫn giống như bây giờ, yên lặng nhìn nàng rời đi, không nói một lời.

Lý Cường cực kỳ giận dữ, tâm cảnh hoàn toàn đại loạn, oán hận mắng lớn. Hắn đột nhiên cả kinh, nhìn căn phòng trước mắt, có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Ở trên cửa phòng có một tấm bảng đề số bốn trăm lẻ ba, chính là căn phòng hắn bao dài hạn, bên trong có cái gì hắn phi thường rõ ràng. Hắn phẫn nộ đến con mắt rực tia máu.

Hắn đột nhiên vận xuất chân nguyên lực, hai tay rất nhanh xuất ra thủ ấn, cùng thời gian, hắn tăng liên tục năm tầng điệp gia, đây là lần đầu tiên hắn hoàn thành cả năm tầng điệp gia, công lực của hắn bây giờ đã có thể làm được điều đó.

Mị nhi bị sự phẫn nộ và đủ loại biến cố của Lý Cường làm sợ đến choáng váng, nàng không dám kêu một tiếng, chỉ gắt gao ôm lấy chuỗi phật châu trên cổ Lam Quang, hoảng sợ mà nhìn. Cho đến khi Lý Cường vận xuất ra Thập Bát Diệt Ma Thủ thì nàng thật sự tưởng rằng mình cũng đã tiến vào huyễn cảnh.

Cả người Lý Cường đều phát ra kim quang chói mắt. Từng đóa kim hoa từ bốn phương tám hướng bay tới, đóa hoa màu vàng này bắt đầu xoay quanh Lý Cường, vô số ngân mang kim tinh cũng hội tụ nơi hai tay hắn. Mị nhi bám trên vai hắn thấy rất rõ ràng, hai tay hắn có tư thế rất quái lạ, một tay để nơi ngực, ngón cái và ngón giữa tạo thành vòng tròn, nhìn như một đóa tiên hoa nở rộ, một tay lại giống xòe ra hướng về phía trước. Theo tầng điệp gia cuối cùng hoàn thành, Mị nhi cảm thấy cả đại địa đều cũng bắt đầu chấn chiến, tiếng sấm sét long long vang lên giữa những đóa kim hoa đang truyền qua lẫn nhau. Mị nhi cảm thấy phi thường sợ hãi, đồng thời trong lòng lại có một tia hưng phấn mơ hồ, nàng phát hiện Lý Cường phát ra công kích bây giờ tựa hồ giống như một loại thất truyền từ xưa, nếu không phải mình từng nghiên cứu nhiều loại điển tịch, thật không dễ dàng phân biệt ra, đó chính là Thập Bát Diệt Ma Thủ trong truyền thuyết a.

Mị nhi đột nhiên phát hiện, kim hoa xinh đẹp chói mắt tràn ngập trong thiên địa, tựa hồ như không có chỗ nào không thấy, đã không còn nhìn thấy cát vàng bay đầy trời như vừa rồi, không còn nghe thấy cuồng phong gào thét, những cảnh vật vừa rồi đều đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn nhìn thấy kim hoa phiêu phù ở khắp trên không trung.

Một loại cảm giác kỳ dị cực kỳ òa khắp trong tim, nàng cảm giác như Lý Cường đã nắm được hết tất cả những biến hóa trong thiên địa, ý nghĩ này làm nàng rung động không thôi.

Trong lúc Lý Cường nhanh chóng gia tăng phù chú điệp gia thì đồng thời tâm cảnh cũng đã hồi phục trở lại. Thập Bát Diệt Ma Thủ không hổ là tuyệt học của Phật tông, hắn kinh ngạc phát hiện, năm tầng điệp gia và bốn tầng điệp gia là hai khái niệm khác nhau, hắn cẩn thận thưởng thức những bất đồng trong đó. Bốn tầng điệp gia thì không thể khống chế, khi hoàn thành thì phải lập tức tán ra, tuyệt đối không thể dừng lại, nếu không kình lực sẽ cắn trả rất đáng sợ. Năm tầng điệp gia lại không như vậy, tựa hồ có thể thu phóng tự nhiên, uy lực do tâm. Hắn thử thu kim hoa giữa không trung, theo hắn xuất thủ ấn, kim hoa bắt đầu phát sinh biến hóa.

Dần dần, kim hoa bắt đầu tụ lại, hình thành một hoa cầu thật lớn. Trên mặt Lý Cường lộ ra một tia mỉm cười: " Nguyên lai là như vậy…"

Hoa cầu cấp tốc co rút lại, hóa thành một kim quang cầu cỡ nắm tay, Lý Cường quát: " Định!"

Mị nhi thấy trước mắt sáng ngời, theo tiếng quát của Lý Cường, kim quang cầu bắn ra quang mang sáng ngời chói mắt, nhất thời nguyên mạo chân thật của Đại Huyễn Phật Cảnh hiển lộ ra hoàn toàn. Đó là một không gian khổng lồ, trên mặt đất ngập đầy sông hồ núi non, sa mạc mênh mông, gió mây biến ảo, giống như thế giới tại địa cầu. Trên mặt đất có vô số bộ xương trắng, chiến giáp và bảo vật tán lạc, chung quanh đều có. Mị nhi than thở: " Mẹ ơi, ở đây chết biết bao nhiêu người a, hù chết Mị nhi rồi."

Ánh mắt Lý Cường đảo qua, lập tức bị một món đồ vật hấp dẫn, đó là một viên Mặc Sắc hạt châu, phiêu phù giữa trung ương, hạt châu chiếu từng luồng thanh khí xuống phía dưới. Hắn biết ngay đó là điểm mấu chốt của địa phương này, liền chậm rãi đi lại gần.