Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 108




Điền Cức Lão Tổ rốt cuộc cũng có thời gian, hắn căn bản không xem những phi kiếm đang phóng tới ra gì, rất nhanh xông vào đám người, nhất thời huyết vụ phóng lên cao, tiếng thảm hào thê lương không ngừng vang khắp nơi.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, có bảy, tám người tu chân bị hắn làm bạo thể rồi cắn nuốt.

Cao thủ Thiên Kích Phong điên cuồng hô lên: " Tất cả lui ra! Tất cả lui ra!" Người tu chân đang vây công chật vật tán loạn ra chung quanh, trong lòng mỗi người đều hoảng sợ không thôi. Điền Cức Lão Tổ dĩ nhiên không hề sợ phi kiếm chút nào.

Ngô Sân nói: " Chúng ta lên! Nhớ kỹ, ngoại trừ Chân Huyễn kiếm khí của lão đệ, những người khác không thể tới gần ma đầu, phi kiếm tầm thường không đỡ được ma phệ( cắn nuốt) đâu."

Chỉ nghe người tu chân của Thiên Kích Phong lại cao giọng hét lên: " Trấn Tháp Thiên Lôi chuẩn bị! Trấn Tháp Thiên Lôi chuẩn bị!" Cao thủ Thiên Kích Phong ở bốn phương tám hướng lai bắn ra Trấn Tháp Tinh Hoàn.

Ngô Sân mắng: " Một đám ngu ngốc! Đây là lúc nào mà dùng Cức Thiên Chi Lôi..nhanh! Chúng ta lên!" Hắn lắc người chuyển qua bầu trời, khẩn trương nhìn chằm chằm Điền Cức Lão Tổ xem hắn có hành động gì.

Điền Cức Lão Tổ ngẩng đầu nhìn lên hoàn ảnh, nhịn không được dát dát cười to, hắn cấp tốc hướng về phía tây nơi người tu chân đang tụ tập bay tới.

Người tu chân phía tây số lượng nhiều nhất, chừng một trăm mười người, có người quát: " Dùng pháp bảo!"

Lời vừa nói ra, tràng diện nhất thời vô cùng náo nhiệt, các loại các dạng pháp bảo ngạc nhiên cổ quái đánh thẳng tới Điền Cức Lão Tổ, có người dùng cung thần để bắn, có người dùng sét đánh, có người dùng hỏa tính pháp bảo, có hàn tính pháp bảo, dù cho ma thể cường hãn của Điền Cức Lão Tổ cũng không dám xông vào.

Hắn hú lên quái dị, hướng lên bầu trời phóng đi, cao thủ Thiên Kích Phong đang luống cuống tay chân di động đội hình, Điền Cức Lão Tổ cười quái dị tiến thẳng vào trong thân thể một người tu chân.

Người nọ căn bản không rõ hắn dùng thủ đoạn gì xông vào vòng kiếm quang hộ thân của mình, chỉ cảm thấy đột nhiên cả người đau nhức, ngay khi hắn vừa kêu lên một tiếng đau đớn thì nguyên thân tựa như một miếng đậu hũ vỡ nát bay loạn thành một đoàn huyết nhục, nguyên anh đương nhiên cũng trốn không thoát, lúc này trở thành đại bổ đan cho hắn cắn nuốt.

Ma đầu chính luôn tìm nguyên thân và nguyên anh của người tu chân làm năng lượng, cho nên trời sinh chính là địch nhân của người tu chân.

Điền Cức Lão Tổ liên tục tiêu diệt mười mấy người tu chân, rõ ràng trở nên càng lúc càng lợi hại.

Người tu chân của Thiên Kích Phong bố trí đội hình giữa không trung, bị Điền Cức Lão Tổ xông vào đánh tán loạn, đâu còn tiếp tục làm gì được nữa, Trấn Tháp Thiên Lôi không thể tiếp tục đánh ra.

Điền Cức Lão Tổ không ngừng phát ra tiếng cười dát dát quái dị, qua lại truy đuổi những người tu chân đang kinh hoảng rối loạn. Nhìn thấy phi kiếm không có chút tác dụng nào với ma đầu, tuyệt đại bộ phận người tu chân cũng vô cùng luống cuống. Huyết vụ bao quanh Điền Cức Lão Tổ càng ngày càng đậm, càng ngày càng nhiều, cứ giết thêm một người tu chân thì hắn càng cường đại thêm một chút, tốc độ phi hành cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Lý Cường ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trên, chỉ thấy hồng vụ bao bọc Điền Cức Lão Tổ, tiếng cười dát dát quái dị qua lại bôn ba, người tu chân trong không trung loạn thành một mảnh, khắp nơi tán lạc, hắn lắc đầu nói: " Ai, như đống cát rời, sao lại không có ai ra chỉ huy…cứ như vậy sớm muộn cũng bị hắn kích phá."

Tạp Bổn thần sử lo lắng nói: " Đúng vậy! Nhưng có ai tới chỉ huy đâu? Không nghĩ tới Điền Cức Lão Tổ đã bị thương nặng như vậy mà cũng còn lợi hại như vậy…ai! Lão Đại, ngươi tới chỉ huy đi!" Hắn đột nhiên nhớ tới Lý Cường lão đại này rất có khả năng, hắn từng mang theo một đám người lao ra khỏi Hắc ngục, cùng người tu chân bình thường hoàn toàn khác hẳn.

Bạch Phát Ngô Sân cuối cùng cũng ra tay.

Trên không trung đột nhiên hiện ra vô số ngân tinh, tựa như những ngôi sao sáng như ngọc, một cỗ áp lực vô hình làm cho Điền Cức Lão Tổ không tự chủ được phải dừng lại.

Ngô Sân nhàn nhạt nói: " Đủ rồi, dừng tay đi!"

Điền Cức Lão Tổ phiêu phù tại không trung, quái thanh quái khí nói: " Bạch Phát Ngô Sân? Lão bạch mao(lông trắng)! Sao lại là ngươi…dát dát..kỳ quái, sao ta lại biết ngươi?" Hắn rất tự nhiên gọi ra tên của Ngô Sân, nhưng tự trong lòng cũng cảm thấy phi thường kỳ quái, tựa như đối phương là một người rất quen thuộc, nhưng hắn lại nghĩ không ra mình chính là ai.

Ngô Sân có chút ngẩn ngơ, cái biệt hiệu lão bạch mao này, tại tu chân giới chỉ có một số ít cao thủ là biết, hắn đã dám chắc Điền Cức Lão Tổ chính là ai, trên đời này người dám gọi hắn là lão bạch mao chỉ có một người, đó chính là Lý Du Vi, nhưng hắn lại không muốn vạch trần chuyện mê hoặc này, bởi vì đây là sự sỉ nhục của tu chân giới.

Hắn vẫn như trước lạnh như băng nói: " Trong ba người các ngươi, chỉ có một người là bằng hữu tốt của ta, đáng tiếc hắn lọt vào độc thủ của ngươi, nhưng Ngô Sân ta là người rất rõ ràng, ngươi chỉ là bất đắc dĩ, dừng tay đi, ngươi đã không có khả năng tu thành thần ma nữa rồi."

Ngoại trừ Lý Cường, không một ai nghe hiểu lời Bạch Phát Ngô Sân vừa nói, cho dù là Điền Cức Lão Tổ cũng không hiểu, hắn đã hoàn toàn quên hết chuyện cũ, nhưng hắn lại nghe hiểu được một câu, đó chính là vĩnh viễn hắn cũng không thể tu thành thần ma nữa, hắn đột nhiên bạo nộ, huyết vụ bọc trên người đột nhiên tràn ngập ra ngoài.

Lý Cường chuyển tới phía sau hắn, thừa dịp hắn còn đang phẫn nộ, lặng lẽ đánh ra Diệt Ma Thần Lôi, loại cơ hội tốt này hắn tuyệt đối sẽ không buông tha, bỏ qua được. Diệt Ma Thần Lôi của hắn chính là khắc tinh lớn nhất của Điền Cức Lão Tổ, nhất là uy lực của Tru Ma Thứ, ma đầu càng không thể ngăn cản.

Diệt Ma Thần Lôi phát ra hồng quang thật là lợi hại, Điền Cức Lão Tổ căn bản là không có tránh né, hắn tưởng chỉ là loại pháp bảo phi kiếm bình thường, lực chú ý của hắn chỉ đặt hoàn toàn vào Ngô Sân, vì thế Diệt Ma Thần Lôi lặng yên bắn vào trong cơ thể hắn.

Không ai cho rằng Lý Cường bắn ra luồng hồng quang có được bao nhiêu sự uy hiếp, bọn họ đều ký thác hy vọng vào Ngô Sân, bởi vì hắn chính là một trong bảy đại cao thủ hơn ngàn năm trước, là nhân vật lợi hại trong truyền thuyết.

Khi Điền Cức Lão Tổ phát hiện đại sự không ổn, hắn xoay người muốn đánh về phía Lý Cường, tiểu tử này quá ghê tởm, tên tiểu tử đã dùng loại thủ đoạn mà hắn hận nhất của Phật tông, nhưng cũng là thứ lợi hại nhất.

Lý Cường đắc ý quát: " Đến không kịp rồi, bạo! Bạo! Bạo!" Theo ba tiếng hét lớn, Điền Cức Lão Tổ đã vô cùng thê thảm, hắn oán hận điên cuồng hét lên, trong tiếng hô thảm huyết quang bay tung đầy trời, phi kiếm không đả thương được ma đầu, nhưng hắn lại bị Diệt Ma Thần Lôi chứa đựng Tru Ma Thứ nổ tung đến huyết nhục tung bay khắp trời.

Đạo Diệt Ma Thần Lôi thứ nhất nổ tung luồng huyết vụ trên người hắn bay tứ tán, hai đạo thần lôi sau đó làm cho hắn tâm thần tổn thất nghiêm trọng.

Huyết Vụ trên người hắn một khi tiêu tán, sự hung diễm kiêu ngạo nhất thời giảm xuống trầm trọng, tiếng kêu thảm hào chói tai cũng mang theo tiếng thảm thiết như than khóc, hắn không để ý hết thảy đánh về phía Lý Cường.

Bạch Phát Ngô Sân hét lớn: " Chuyết!"

Ngân tinh đầy trời cấp tốc bắn thẳng tới Điền Cức Lão Tổ.

Người tu chân chung quanh cũng cấp tốc thối lui ra xa, nhìn Ngô Sân và Lý Cường đại phát thần uy, bọn họ đều hoa mắt mê muội, trong lòng đều thầm than: " Trọng Huyền Phái đi tới hai đại cao thủ, khiến cho ma đầu phải nếm đau khổ, không hổ là danh môn đại phái tại Phong Duyên Tinh."

Lý Cường không muốn để cho ma đầu vướng lên thân, hậu quả sẽ thật đáng sợ, hắn vọt thân hình sang một bên, dương tay xuất ra thần lôi.

Điền Cức Lão Tổ bị một chiêu Thiên Tinh Quy Lưu của Ngô Sân đánh chạy tán loạn trên không trung, có vẻ chật vật không chịu nổi, nhưng hắn vẫn sợ hãi Diệt Ma Thần Lôi, bởi vì đó là chiêu thức làm tiêu hao lực lượng ma đầu của hắn. Thiên Tinh Quy Lưu mặc dù làm cho hắn rất chật vật, nhưng lại không đả thương được hắn.

Điền Cức Lão Tổ liều mạng né tránh Diệt Ma Thần Lôi đang đánh tới, oán hận kêu lên: " Tiểu tử..ngươi là ai ? Ngươi là ai ?" Hắn hỏi Lý Cường.

Lý Cường cười to, nói: " Ta là ai? Dù sao ta cũng không phải là cha của ngươi, haha…ngươi quản được sao? Cút!" Hắn lại dương tay phát ra hai đạo thần lôi. Muốn làm cho ma đầu bị tức chết, hắn kiên quyết không nói ra tên của mình.

Điền Cức Lão Tổ tức giận đến điên cuồng kêu loạn, quay đầu hướng tới chỗ những người tu chân yếu nhược phóng đi, hắn nóng lòng bổ sung năng lượng, năng lượng vừa hấp thu vừa rồi đã bị Diệt Ma Thần Lôi của hắn tiêu hao sạch sẽ.

Lý Cường bay lên trời cao, quát lớn: " Ngô đại ca! Thiên Hoành đại ca! Giữ lấy hắn! Uy! Những người khác nghe đây…tụ tập theo môn phái, không nên dùng phi kiếm ngăn cản, chỉ dụng pháp bảo cản ngăn ma đầu, bất luận là ai không nên đi riêng một mình…không nên đi riêng một mình!"

Hắn đột nhiên bay xuống cản ngay trước mặt Điền Cức Lão Tổ, chụp được một người tu chân đang bay loạn rồi ném hắn về trong đám người, đồng thời tay xuất ra một đạo hồng quang bổ về phía Điền Cức Lão Tổ.

Điền Cức Lão Tổ đã xoay đầu chuyển hướng sang nơi khác nhưng lại bị đạo Diệt Ma Thần Lôi này đánh cho lộn vòng trở về. Hắn còn sót lại trong ý thức, biết không có khả năng đánh thắng, liền chuẩn bị chạy trốn.

Có người đã phát hiện ra ý đồ của hắn, hét lớn: " Ma đầu muốn chạy trốn! Ma đầu muốn chạy trốn!"

Tạp Bổn thần sử biết nếu Điền Cức Lão Tổ ở lại trong Thản Bang Tinh, bất kể là Thản Bang đại lục hay Tây đại lục, sợ rằng vĩnh viễn không còn ngày yên bình nữa! Nghĩ tới đây, hắn càng khẩn trương, không để ý hết thảy mạo hiểm bay đến bên cạnh Lý Cường, nói cho hắn nghe lo lắng của mình.

Lý Cường nghe xong cũng khẩn trương lên, hắn cũng có rất nhiều huynh đệ lưu lại trên tinh cầu này, có một ma đầu kinh khủng như vậy tồn tại, quả thật là nguy hiểm vạn phần.

Điền Cức Lão Tổ đột nhiên quay đầu lại, hướng xuống chỗ phế khu bay xuống.

Lý Cường không kịp gọi người hỗ trợ, xuất thủ ấn, Kim Liên Ngọc Tọa bay ra, ngăn cản ngay miệng địa huyệt trên đất, Điền Cức Lão Tổ cả kinh tránh nhanh qua một bên.

Lý Cường hét lớn một tiếng: " Khai!" Trên tay bay ra vô số kim tuyến vọt xuống dưới.

Trên bầu trời Ngô Sân cảm thấy kinh nghi không chừng, hắn biết chiêu này của Lý Cường chính là chiêu thức nổi tiếng nhất của Phật tông Vạn Liên Khai(ngàn sen nở rộ), tuyệt đối là Phật tông trưởng lão mới biết được, nếu không phải Lý Cường là tiểu đệ của Phó Sơn, trên tay lại có Thích Hồn Long Giới, thì hắn thật không dám tin tưởng Lý Cường là người của mình.

Chỉ thấy trên mặt đất mênh mông của Mãng Nguyên, một mảnh trắng xóa mang mang, vụ khí tràn ngập lóe ra một ít kim quang. Điền Cức Lão Tổ vài lần liên tục muốn xuyên xuống đất đều bị bắn ra. Cảm giác nguy cơ của hắn càng phát ra mãnh liệt, điên cuồng bay tán loạn chung quanh.

Chỉ chốc lát sau, quang mang lóe ra ngày càng nhiều. Người tu chân trên không trung thấy rất rõ ràng, mỗi một quang điểm chính là một đóa kim liên, cùng thời gian, cả đại địa bị hoa sen màu vàng phủ kín.

Ngô Sân không nhịn được hít sâu một hơi, hắn quá rõ ràng uy lực của Vạn Liên Khai, hắn cơ hồ có thể dám chắc, Lý Cường và Phật tông có quan hệ sâu xa, nếu không hắn không có khả năng học được tuyệt học nổi danh nhất của Phật tông.

Hóa hình nghĩ vật ( dùng ý nghĩ biến hóa thành hình) thủ đoạn cao siêu này chỉ có hai phương pháp mới có thể vận dụng, một là phải là cao thủ Xuất Khiếu kỳ mới có năng lực bắt đầu tu luyện, nhưng phải tinh thông luyện khí, còn một loại giống như Lý Cường, mặc dù không có tu luyện qua, nhưng lại có được cực phẩm pháp bảo nên có thể thao khống được, cho nên nhìn thấy kim liên nở rộ đầy đất, người tu chân trên không trung đều cũng sợ ngây người.

Người của Thiên Kích Phong âm thầm may mắn không có kết hạ oan cừu với Lý Cường, chỉ cần nhìn cách hắn ra tay thì biết, ngôi sao mới hiện của tu chân giới này cư nhiên đã sở hữu được pháp bảo trong truyền thuyết, thật sự là quá lợi hại, thật không biết hắn làm sao có được, có người tu chân tu luyện hơn ngàn năm cũng không có được vài món bảo bối như vậy, vận khí người này so với người kia thật may mắn đến nỗi làm cho người ta ganh tỵ.

Điền Cức Lão Tổ tuyệt vọng quay đầu, bởi vì kim liên trên đất rất nhanh trưởng thành ở khắp nơi, bắn ra những luồng kim quang sắc nhọn làm cho hắn cảm giác như có vô số phật quang đang sôi trào giữa biển hoa sen, chỉ cần chỗ nào bị kim quang bắn trúng, thì cảm giác chua, đau, tâm ma, bành trướng sẽ xuất hiện trong lòng, hắn biết rõ cảm giác này thật không sao chịu nổi. xem tại TruyenFull.vn

Hắn tru lên một tiếng rồi lại bay lên cao, thầm nghĩ có thể chạy bao nhiêu xa thì phải chạy ngay, hắn vừa không cẩn thận, xông vào một trận pháp, trận này phi thường kỳ lạ, đối với bất cứ ai cũng không có tác dụng, chỉ có tác dụng với ma đầu, đó chính là Khốn Ma đại trận của Phật tông để lại.

Khốn Ma đại trận muốn khởi động phải có tiếp dẫn mở ra, đó chính là Vạn Liên Khai của Kim Liên Ngọc Tọa.

Phía trên trời cao đột nhiên xuất hiện một ngọn núi trong suốt, giống như một tòa Hải Thị Thần Lâu( tòa lầu thần trên biển, ý chỉ ảo cảnh), phiêu mạc hư ảo, Điền Cức Lão Tổ ở bên trong điên cuồng giãy dụa, chỉ nghe thanh âm của hắn xa xa truyền đến, thanh âm phiêu hốt không chừng: " Ta…sẽ trở lại…tiểu tử..tiểu tử! Ta sẽ tìm được ngươi…lão bạch mao…"

Thanh âm dần dần biến mất, tất cả người tu chân đều cũng biết, Điền Cức Lão Tổ oán hận đến chết hai người này của Trọng Huyền Phái.

Lý Cường không thèm quan tâm, chỉ nói: " Trở lại thì trở lại, ai mà sợ ngươi?"

Lý Cường thu hồi Kim Liên Ngọc Tọa, ngọn núi Hải Thị Thần Lâu trên không trung cũng đã mất đi bóng dáng, mọi người đều cũng biết Điền Cức Lão Tổ lại bị giam cầm, không biết ngày nào hắn mới có thể thoát ra.

Vẻ mặt Cảnh Phong hâm mộ nói: " Tiểu phong tử, ngươi học được thủ đoạn này ỏ nơi nào vậy? Phong tử ta cũng muốn học một chút a!"

Lý Cường cười nói: " Được a, lão phong tử, chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, hắc hắc, ta nhất định sẽ dạy ngươi cả hai tay."

Cảnh Phong tức giận đến nhấc chân đá, mắng: " A…phi! Đừng mơ!"

Lý Cường liền né nhanh, hai tay đỡ lấy, cười xấu xa: " Ta không có biện pháp a, thủ đoạn lợi hại này ta chỉ …ân, ta chỉ định truyền cho đệ tử, hắc hắc."

Cảnh Phong gãi đầu gãi tai theo sát sau Lý Cường, hừ hừ nói thầm: " Chúng ta sẽ còn gặp nhau mà! Hắc! Ngươi còn không có xem qua thủ đoạn của lão phong tử này, mụ nội nó, dám chiếm tiện nghi của ta…"

Lý Cường quay đầu lại, cười cười nói: " Phong tử, ngươi nói cái gì? Lớn tiếng chút! Nói lẩm bẩm không giống cách làm người của phong tử ngươi a."

Cảnh Phong bị hắn kêu lên lại càng hoảng sợ, bật thốt: " Không có…không có gì!" Không biết tại sao, hắn thấy có chút sợ Lý Cường.

Lý Cường gật đầu: " Nga, không có gì thì thôi…" Hắn quay đầu cười thầm, rất nhanh bay đến bên người Ngô Sân.

Thiên Hoành ở một bên nhìn thấy cũng cuống quýt lắc đầu bay tới.

Cảnh Phong đứng ngây ở đó, không khỏi cười khổ, hắn hiểu được mình vừa bị Lý Cường trêu chọc, từ lúc gặp hắn đến giờ, hình như mình chưa từng chiếm được thượng phong, khắp nơi đều là bị động, trong lòng âm thầm than thở: " Tiểu tử thúi này! Nhìn tới là thật ganh tỵ, bất quá vận khí của hắn thật là quá tốt, không biết làm sao chiếm được tiện nghi của hắn."

Hắn đột nhiên nghĩ ra, nhếch miệng cười nói: " Ai! Tiểu phong tử!" Hắn đuổi theo.

Cao thủ Thiên Kích Phong đều tụ lại, Lỗ Thành Siêu giới thiệu cho Lý Cường, sau đó người tu chân của môn phái nhỏ, đều cũng đi lên chào hỏi hắn.

Bạch Phát Ngô Sân cũng như trước một bộ dáng lạnh băng, Thiên Hoành và Cảnh Phong đều không am hiểu giao tế, đứng ở bên cạnh nói chuyện với Bố Lập Ban đảo chủ, chỉ có Lý Cường và Tạp Bổn đối với những chuyện xã giao này thì có kinh nghiệm, hai người nhiệt tình chào hỏi mọi người. Trên địa cầu Lý Cường vốn là một đại thương nhân, đối với chuyện xã giao vô cùng kinh nghiệm, chỉ lát sau mọi người đã thân thiết vui vẻ cười nói.

Cảnh Phong hâm mộ nói: " Tiểu phong tử thật có bản lãnh, trách không được hắn lại có nhiều bằng hữu như vậy, người này thật sự là quá lợi hại!"

Bố Lập Ban đảo chủ cười nói: " A a, đúng là rất lợi hại, đây là lần thứ hai ta gặp mặt hắn, lại có cảm giác như là gặp mặt bạn cũ. Tại tu chân giới, người như vậy thật sự không nhiều lắm."

Trong lòng Ngô Sân cũng rất kinh ngạc, hắn phát hiện Lý Cường quả thật bất đồng với người khác, nhiều người tu chân tụ tập lại như vậy, mình nhìn thấy lại rất phiền, mà hắn vẫn cười tươi chào hỏi từng người, không thấy vẻ mặt hắn có chút miễn cưỡng nào, người tới bất luận có tu vi cao thấp, hắn đều đối đãi giống nhau.

Ngô Sân có điểm không hiểu được, Phó Sơn thu người tiểu đệ này rốt cuộc là loại người thế nào? Nhưng hắn lại rất rõ ràng mình cũng phi thường thưởng thức Lý Cường.

Lỗ Thành Siêu mời Lý Cường mấy người đến Thiên Kích Phong làm khách, Ngô Sân nhàn nhạt nói: " Sau này có cơ hội sẽ đến, ta định về Phong Duyên Tinh, đã thật lâu không có trở về. Lão đệ, ngươi định đi đâu?"

Lý Cường suy nghĩ một chút, nói: " Đệ định đi Lạp Đô quốc, sau đó về Thiên Đình Tinh, đại ca cùng đi với chúng tôi đi, nhiều người náo nhiệt một chút."

Ngô Sân lắc đầu: " Ta thích đi một mình, nhiều người..phiền lắm."

Lý Cường không khỏi nở nụ cười, vị đại ca này thật có ý tứ, làm cho người ta có cảm giác gai gai, có vẻ đầy ngạo khí.

Hắn cười nói: " Được! Đại ca thích đi một mình thì cứ đi, dù sao sau này cũng gặp lại, sẽ gặp ở Ba Đạt Tinh thôi." Cho tới bây giờ hắn không muốn miễn cưỡng người khác, cho dù đối với tiểu động vật đáng yêu như tiểu Hải yêu, cũng là cho nó tự do.

Bạch Phát Ngô Sân thoáng cảm giác có điểm ngoài ý muốn, nhưng hắn lại rất thích sự sảng khoái của Lý Cường, cười nói: " Phó lão đệ thu được huynh đệ như ngươi thật là hiếm có, được, lão đệ bảo trọng, ta đi."

Hắn nói đi là đi, hướng mọi người gật nhẹ đầu, bạch quang chớp động, đã không còn thấy bóng dáng.

Thiên Hoành và Bố Lập Ban cũng nguyện ý đến Thiên Kích Phong làm khách, bởi vì sau lưng hai người đều có môn phái riêng tại Thản Bang Tinh, cho nên họ rất muốn cùng Thiên Kích Phong tạo ra giao tình, có thể giúp cho môn phái của mình có hậu thuẫn.

Cảnh Phong hạ quyết tâm đi theo Lý Cường, hắn phát hiện kể từ ngày mình quen biết Lý Cường thì ở ngay Trấn Huyền Tháp có được không ít bảo bối, sau khi chia tay ở Hắc Thủy Đảo thì người này lại có được rất nhiều pháp bảo đặc biệt, hơn nữa công lực lại tăng lên rất nhiều, hắn cảm giác phải đi theo Lý Cường, như vậy mới có được vận khí tốt.

Hắn không nói một tiếng đứng sau lưng Lý Cường, làm ra vẻ không có chuyện gì nhìn chung quanh.

Lý Cường nói: " Tạp Bổn thần sử, đây là vật ngươi giao cho ta ở Thản Bang đại lục, bây giờ ngươi tự mình xử lý đi, ta sẽ không đi Thiên Kích Phong, các huynh đệ đang chờ ta tại Lạp Đô quốc a."

Tạp Bổn cầm lấy món đồ, thi lễ nói: " Lão Đại, sau này trở lại Thản Bang đại lục, nhất định phải tới tìm ta, chúng ta chính là bằng hữu tốt a." Hắn bây giờ đã biết Lý Cường nói bạn tốt nghĩa là gì.

Lý Cường gật đầu: " Yên tâm đi, Tạp Bổn, chỉ cần ta tới nơi này, nhất định sẽ đến quấy rầy ngươi. Ta có không ít huynh đệ ở tại Thản Bang đại lục, xin giúp ta chiếu cố cho họ." Hắn vẫn còn lo lắng cho mấy người Khảm Khảm Kỳ.

Bách Kiếm Môn Trần Chí Lực tìm được Lý Cường, do dự một chút mới nói: " Tiền bối…di chỉ ở dưới đất..ách, ta nghe nói không ít pháp bảo của Phật tông để lại, chúng ta muốn đi xuống tìm kiếm…tiền bối xem có được không? Nguy hiểm phía dưới có lớn không?" Vẻ mặt hắn tràn đầy hy vọng.

Lý Cường lúc này mới chú ý tới, không chỉ mỗi Bách Kiếm Môn muốn đi xuống dưới, mà còn rất nhiều người tu chân của các môn phái có vẻ thấp thỏm, phải biết rằng nơi này chính là đại danh đỉnh đỉnh Phật tông di chỉ, trong truyền thuyết thì nơi này có rất nhiều bảo bối.

Lý Cường cười nói: " Di chỉ bây giờ là vật vô chủ, ai đi xuống cũng không sao, nhưng bên trong như một mê cung, phải cẩn thận lạc đường, mặt khác mọi người phải chú ý có những chỗ phải cẩn thận, không nắm chắc ngàn vạn lần không thể xông bừa vào, lọt cạm bẫy là không có cách nào thoát được đâu."

Hai mắt của Cảnh Phong sáng lên, reo: " Tiểu phong tử, chúng ta cũng xuống dưới đi."

Lý Cường lắc đầu: " Ta không đi, thật vất vả mới trốn ra được, không đi nữa, ngươi muốn đi thì đi đi."

Cảnh Phong nghe được thì trợn mắt, hồi lâu mới nói: " Ách…không đi thì không đi, dù sao phong tử cũng đi theo ngươi." Vẻ mặt hắn quái dị, miệng không ngừng lẩm nhẩm, nhưng không nghe nói gì.

Lý Cường hỏi: " Ngươi nói cái gì?"

Vẻ mặt Cảnh Phong như vô tội: " Không có gì, không có gì."

Không ai nghe hiểu hai người họ đang nói chuyện gì.

Bách Kiếm Môn Trần Chí Lực muốn kéo Lý Cường cùng đi xuống, nhưng thấy không có cơ hội, không thể làm gì khác hơn là thất vọng cáo từ.

Đám người trên bầu trời phế khu dần dần tản ra, cao thủ Thiên Kích Phong mang theo một bộ phận người tu chân hướng theo phía đông bay đi, còn có người tự chia nhau rời đi, mặt khác còn hơn một trăm người tu chân bay xuống dưới phế khu, chuẩn bị tìm kiếm sưu tầm bảo vật.

Có mười mấy người tu chân vẫn đứng ở xa xa, thấy mọi người đã tản ra, lúc này mới bay đến bên cạnh Lý Cường, tại không trung cử hành đại lễ.

Lý Cường kinh ngạc tiến lên hồi lễ, hỏi: " Các ngươi đây là…" Hắn đột nhiên nhìn thấy trong đám người có hai người hắn quen biết, không khỏi nhịn được cười nói: " Không Hậu! Khô Độ! Nguyên lai là các ngươi, đã lâu không gặp a."

Cảnh Phong ở sau lưng Lý Cường nói thầm: " Tiểu phong tử này bằng hữu thật nhiều, cả một đám đầu trọc a, hay thật!"

Lý Cường biết vì chuyện vừa rồi mình dùng Kim Liên Ngọc Tọa, nên đám đệ tử Phật tông này đã đoán sai thân phận của hắn, bọn họ nhất định tưởng mình chính là Phật tông trưởng lão. Nhưng từ khi Trí trưởng lão đưa Mai Giới Chỉ cho hắn, hắn và Phật tông đã không còn thoát khỏi liên quan.

Không Hậu nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, đó là một loại thần sắc cực kỳ kính sợ, hắn khẩn trương mà cẩn trọng nói: " Tiền bối, sao ngài..ngài lại gạt đệ tử?"

Lý Cường cười nói: " Ta giấu diếm gì ngươi ? Ta không có cái gì giấu diếm ngươi cả." Vẻ mặt hắn làm như vô tội.

Không Hậu càng khẩn trương, thân thể cũng run rẩy: " Ta…ngài…tiền bối! Tại Đại Liên Hội…tại sao…không nói cho ta…ngài cũng là người của Phật tông..cái này.." Trong lòng hắn vừa khổ sở vừa ảo não, tự mình rõ ràng đã nhìn thấy qua Lý Cường thi triển Thập Bát Diệt Ma Thủ, mặc dù lúc ấy hiểu được đó là Phật học chánh tông, nhưng không rõ ràng nên không nhận ra hắn là người của Phật tông, vì vậy bất kính với hắn. Hắn càng nói càng loạn, rốt cuộc không nói được nữa.

Khô Độ liền bước vội lên, nói: " Tiền bối, có thể nói cho chúng ta biết hay không, tông chủ Phật tông và các vị trưởng lão đã đi đâu rồi? Ngài xem, chúng ta mấy người…" Hắn nhìn Lý Cường, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Lý Cường mỉm cười: " Các vị không cần tìm nữa, người của Phật tông đã rời khỏi nơi này, nhưng ta có thấy qua người cuối cùng, là Trí trưởng lão, hắn muốn ta chuyển cáo mọi người, không nên nản chí, tiếp tục tu luyện. Có gì thì ta sẽ trợ giúp mọi người." Hắn vừa nói vừa đưa ra Phật chỉ trên ngón tay.

Đệ tử tín đồ của Phật tông đối với tín vật bổn phái thì phi thường quen thuộc, Không Hậu nhìn thấy giới chỉ trên tay Lý Cường thì trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ là Lý Cường có Phật chỉ của bổn phái, vui chính là cuối cùng trưởng lão Phật tông cũng đã xuất hiện.

Hắn cùng đám đệ tử Phật tông cung kính hành lễ, tham kiến vị trưởng lão Phật tông tuổi còn trẻ này, mặc dù cho tới giờ hắn cũng không nhận mình là trưởng lão.

Cảnh Phong từ đầu đến cuối cũng không hiểu Lý Cường và đám người đầu trọc này đang nói gì, nhưng hắn rõ ràng chứng kiến đám người này thật là kính sợ Lý Cường. Trong lòng hắn thật sự không hiểu, tiểu phong tử rốt cuộc là dựa vào cái gì làm cho mấy người này khâm phục như vậy? Hắn thật sự là thấy tò mò.

Lý Cường nói: " Các ngươi theo ta đến Lạp Đô quốc, có cơ hội ta sẽ truyền cho các ngươi điển tịch của Phật tông môn, còn có pháp bảo của Phật tông, các ngươi tận lực học đi, đợi đến khi ta rời nơi này thì hẳn là các ngươi học được không ít, còn lại các ngươi phải tự mình cố gắng. Mặt khác các ngươi có nhìn thấy những đệ tử Phật tông khác thì phải trợ giúp cho nhau biết không?"

Không Hậu và các đệ tử khác nghe vậy vô cùng mừng rỡ.

Khô Độ nói: " Trưởng lão, đệ tử dẫn đường."

Lý Cường vội cản: " Đừng gọi như vậy, gọi là huynh đệ cũng được, lão Đại cũng được, đừng gọi trưởng lão, ta có già đến vậy không?"

Kỳ thật hắn không muốn người khác biết việc này, tu chân giới các đại môn phái đều có cừu oán với Phật tông, không có việc gì tìm ra một đống cừu gia, vậy là thật oan uổng.

Không Hậu biết Lý Cường tại Thản Bang đại lục có rất nhiều người đều gọi hắn là lão Đại, liền nói: " Vậy đệ tử sẽ gọi là lão Đại, như vậy cảm giác thân thiết một chút."

Cảnh Phong hắc hắc cười nói: " Ai, ta cũng gọi ngươi lão Đại, phong tử lão Đại, haha!" Hắn đột nhiên phát hiện, tất cả mấy người đầu trọc đều trừng mắt nhìn hắn. Hắn gãi đầu tóc rối bời, làm như không có gì nhìn mọi người, một bộ dáng ngươi có thể làm gì được ta lộ ra.

Lý Cường vỗ mạnh lên đầu vai hắn một chưởng, cười nói: " Lão phong tử, đừng có trêu chọc người khác nữa, đi thôi!"