Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 58




Hồng Thiêm ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai là một hội quán dừng chân thật bình thường, hắn theo sát Lý Cường đi vào.

Vào đến trong hội quán, bên trong rất tĩnh lặng. Lý Cường kêu lên: " Có người không?" Một lão nhân từ bên trong đi ra, nhìn hai người hỏi: " Hai người muốn nghỉ chân sao? Theo ta đi."

Lý Cường kéo tay hắn: " Lão nhân gia, ta nghe nói thời gian trước có một đám hành thương Tây đại lục, người dẫn đầu gọi là Tạp Ba Cơ Lão Đa, bọn họ còn trụ ở chỗ này không?"

Lão nhân lắc đầu: " Tạp Ba Cơ bọn họ đã đi…"

Lý Cường trong lòng quýnh lên: " Đã đi? Đi bao lâu rồi?"

Lão nhân kỳ quái nhìn hắn: " Đã đi hai ngày rồi. Bọn họ là hành thương, không có khả năng ngồi được phi bản, cho nên phải để dành tiền đi tới Vong Mệnh Giác, ngươi là bằng hữu của hắn sao điều này cũng không biết?"

Lý Cường buồn bã vỗ lên đầu: " Ai, thật đáng chết…Hồng Thiêm, chúng ta trở về."

Trong lòng hắn không ngừng tự trách, lẽ ra nên phái người liên lạc một chút, nếu bọn họ ở trên đường gặp binh lính Thản Đặc quốc, vậy là có thể nguy rồi.

Trở lại chỗ ở, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Cả Khố Bột cũng đã quay lại. Hắn vừa nhìn thấy Lý Cường liền chạy tới gần nhỏ giọng nói: " Lão Đại, chúng ta cần nhanh lên một chút, Đại Liên Hội đã bắt đầu triệt ly rồi, tin tức truyền đến thật không tốt, có thể ở trên đường chúng ta sẽ gặp quân đội Thản Đặc quốc. Ở ngoài thành chúng ta có ba phi bản, còn thiếu một chút, nghe Thản Ca nói lão Đại còn có hai phi bản, như vậy là tốt rồi."

Lý Cường không dám trì hoãn, lập tức chỉ huy mọi người, toàn bộ võ trang hướng ngoài thành đi tới. Đoàn người đông đúc này di chuyển khiến cho nảy sinh không ít tao loạn, người đi đường nhìn thấy cách ăn mặc của họ thì người thông minh một chút liền nảy sinh một tia bất an.

Rời khỏi thành không xa, Lý Cường đã phát hiện có nhiều phi bản lớn nhỏ đang từ mặt đất hướng phương xa bay đi. Xem ra tin tức đã chính thức truyền đến tai mọi người. Kỳ thật khi bọn họ vừa ra khỏi thành không lâu, tin tức đã lan truyền, Phong Nam Thị lập tức rối loạn, dân chúng cùng các thương nhân ùn ùn kéo nhau chạy ra khỏi thành, cố gắng trốn tránh chiến loạn.

Mười cái rương của Lam Tưu công chúa đã chiếm mất một phi bản, còn những người khác đã ngồi đầy trên hai phi bản khác. Lý Cường hỏi Thản Ca: " Chúng ta còn có hai phi bản đang ở đâu?"

Thản Ca đáp: " Chỉ còn có một thôi, Nạp Nạp Đôn đã mang đi một cái rồi, bọn họ bị thiếu một phi bản, còn một cái sẽ lập tức ra ngay."

A Cát tổng quản chạy tới: " Lão Đại, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, có phải chúng ta lập tức đi không?"

Lý Cường có chút ngập ngừng, trong lòng hắn vẫn còn lo lắng cho Tạp Ba Cơ Lão Đa. Hắn nói với Triệu Hào: " Triệu Hào, ngươi tới chỉ huy. Khố Bột, nếu trên đường gặp quân đội của Bang Kỳ Ninh quốc thì sẽ do ngươi tới giao thiệp, mặt khác, nếu gặp quân đội của Thản Đặc quốc, nếu có thể tránh thì lập tức tách ra, nếu không tránh được thì lập tức giết rồi đi ngay, không nên tham chiến, xuống tay cần phải độc, chuẩn và nhanh, có hiểu chưa?"

Mấy người Triệu Hào liền đáp ứng.

Lam Tưu công chúa hỏi: " Lão Đại, ngươi không đi cùng chúng ta sao?"

Lý Cường gật đầu: " Đúng vậy, khi các ngươi tới được Vong Mệnh Giác thì lập tức lên thuyền đợi, ta sẽ lập tức tới ngay. Hồng Thiêm, Mạt Bổn và Nạp Thiện lập tức theo ta đi, ở đây có ai biết sử dụng phi bản?"

Trong đội ngũ võ sĩ lập tức đi ra hai người: " Lão Đại, đệ biết…"

" Được, hai người các ngươi lưu lại." Lý Cường quát to: " Lập tức hành động! Gặp lại ở Vong Mệnh Giác, trên đường nhớ cẩn thận."

Ba phi bản lóe lên hồng quang phòng hộ, bay khỏi rất nhanh. Lý Cường thở dài một hơi, hỏi Hồng Thiêm: " Từ nơi này đến Vong Mệnh Giác, ngươi phán đoán một chút, binh lính Thản Đặc quốc có thể xuất hiện ở chỗ nào? Còn nói, chúng ta có tiệp kính (công cụ theo dõi) có thể tìm ra không?"

Hồng Thiêm suy nghĩ một chút: " Sư thúc, đối với Thiên Kích binh mà nói thì bất cứ địa phương nào cũng có thể xuất hiện, dù cho không có tiệp kính cũng có thể tìm ra."

Lý Cường không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Thật sự là không sao hiểu nổi Bang Kỳ Ninh quốc, khai chiến còn chưa có bao lâu đã bị giết tới trong bụng, chẳng lẽ bọn họ không có Thiên Kích binh của mình sao?"

Hồng Thiêm than thở: " Có a, bất quá lại không nhiều lắm, hơn nữa lại không trọng yếu. Không có nghĩ đến Thiên Kích binh của Thản Đặc quốc lại phát triển nhanh đến thế này, trước kia Thiên Kích binh chỉ là binh chủng phụ trợ, bây giờ Thản Đặc quốc đã cho Thiên Kích binh làm binh chủng chủ lực. Có thể đột phá tuyến phòng ngự của Bang Kỳ Ninh quốc, thật sự không biết bọn họ đã vận dụng bao nhiêu Thiên Kích binh."

Nạp Thiện hỏi: " Lão Đại, phi bản sao còn chưa tới?"

Mạt Bổn ở một bên thong thả nói: " Lão Nạp, đừng có gấp. Đợi một hồi sẽ tới thôi…"

Nạp Thiện vừa đi tới đi lui, vừa nhìn quanh: " Lão Mạt a, ngươi nhìn xem bây giờ phi bản đã ít đi rất nhiều. Mẹ kiếp, chỉ cần có tiền, chạy còn nhanh hơn quỷ…ai, có thật nhiều người đang ra khỏi thành a." Hắn cả kinh, người có chút bất an.

Bên ngoài Phong Nam Thị, cuồng phong thét gào, rất nhiều dân chúng chạy ra ngoài thành thật khó khăn tiến về phía trước. Lý Cường nhớ lại lúc ở Hàm Lâm thành tại Thiên Đình Tinh, trong lòng cảm thán: " Chiến tranh bất luận là xảy ra ở nơi nào, không may nhất vẫn là dân chúng bình thường."

Một phi bản lóe lên hồng quang nhanh chóng bay lại gần. Nạp Thiện quát to một tiếng: " Khảm Khảm Kỳ…haha..lão Khảm, sao ngươi lại tự mình tới, có phải là không nỡ xa lão Nạp ta không a…"

Khảm Khảm Kỳ triệt đi phòng hộ, kêu lên: " Lão Đại, mau lên đây!"

Mấy người Lý Cường nhảy lên, phi bản lập tức lao đi. Đứng trên phi bản, Lý Cường nhìn thấy Khảm Khảm Kỳ trong lòng cũng cảm thấy cao hứng, dùng sức vỗ hắn một cái, cười nói: " Khảm Khảm Kỳ, huynh đệ ở Đại Liên Hội thu xếp sao rồi, có phải bọn họ cũng đã lui rồi không?"

Khảm Khảm Kỳ nói: " A, lão Đại, các huynh đệ đều đã triệt đi, còn đệ lo lắng cho các ngươi, định trước tiên đưa các ngươi đến Vong Mệnh Giác rồi mới trở về. Những người khác đã đi trước rồi phải không?"

Lý Cường gật đầu: " Thuận theo ven đường mà bay, ta cần tìm người."

Nạp Thiện tò mò hỏi: " Người của chúng ta đều đã đi, lão Đại còn muốn tìm ai a?"

Lý Cường nhìn những người đang náo loạn hò hét đi trên đường: " Là bằng hữu. Bọn họ không biết Thản Đặc quốc đã đánh tới. Mới ra khỏi thành có hai ngày, không có ngồi phi bản."

Khảm Khảm Kỳ nói: " Không ngồi phi bản thì đi được không xa. Gió lớn thế này, đi bộ rất hao phí sức lực."

Nạp Thiện ngồi trên phi bản, phủi phủi bên dưới, nói: " Lão Mạt, lão Hồng, lại đây ngồi…"

Mạt Bổn khoanh chân ngồi xuống: " Lão Đại ở Phong Nam Thị có bằng hữu sao ta lại không biết a."

Nạp Thiện ngửa người nằm xuống: " Người như lão Đại ngươi còn không biết sao, đi tới đâu cũng có bằng hữu. Không phải giống như chúng ta đó sao, cũng có thể làm bằng hữu với lão Đại."

Mạt Bổn rất đồng ý: " Đúng vậy, thật không biết lão Đại coi trọng chúng ta ở chỗ nào, lại chịu làm bằng hữu với chúng ta."

Lý Cường cười mắng: " Mụ nội nó, công lực vỗ mông ngựa của Nạp Thiện bây giờ càng ngày càng cao, không có việc gì thì đem lão Đại ta ra tiêu khiển. Mấy người các ngươi còn không mau đem trang bị ra sẵn sàng, nói không chừng khi gặp binh lính Thản Đặc quốc, đến lúc đó lại luống cuống tay chân."

Người đi trên đường càng ngày càng ít, tốc độ phi bản dần dần chậm lại, Khảm Khảm Kỳ mắng: " Nơi này gió thổi quá lớn, mẹ nó, càng bay càng chậm…"

Bay thẳng một đường, Lý Cường cũng không có phát hiện ra thương đội của Tạp Ba Cơ Lão Đa. Cuồng phong gào thét như đã giảm dần, tốc độ của phi bản bắt đầu nhanh hơn. Khảm Khảm Kỳ đột nhiên kêu lên: " Phía trước có người đang chạy tới!"

Nạp Thiện, Mạt Bổn và Hồng Thiêm đều đứng dậy nhìn về phía trước. Đó chính là quân đội bại trận của Bang Kỳ Ninh quốc. Từ trong đám bại binh bay lên mười mấy thân ảnh, ở phía xa giơ thứ tích thương hướng về phía phi bản của mấy người Lý Cường. Khảm Khảm Kỳ hỏi: " Lão Đại, lướt qua hay là dừng lại…"

Nạp Thiện vũ động Thanh Ảnh Thúc, quát: " Mụ nội nó, đám hỗn đản này muốn chết, hãy để ta cho điện giật chết bọn họ!"

Lý Cường thản nhiên nói: " Cứ dừng lại, ta muốn hỏi rõ tình huống một chút."

Phi bản nhẹ nhàng đáp xuống ven đường, đám binh lính dưới mặt đất kia liền xách thương bao vây lại. Hồng Thiêm lập tức mặc vào chiến giáp, đám người Nạp Thiện cũng đã cầm vũ khí giằng co với đám bại binh. Một người có bộ dáng quan quân chạy tới, reo lên: " Phi bản này được ta thâu dụng, các ngươi mau xuống hết cho ta!"

Nạp Thiện cũng quát: " Mẹ kiếp ngươi, ngươi là cái thứ đồ vật gì mà dám trưng dụng phi bản của chúng ta, cút xa một chút!" Lời hắn nói so với tên quan quân kia còn muốn độc hơn.

Tên quan quân nọ đột nhiên giận dữ: " Giơ thương…giết bọn họ cho ta…"

Lời còn chưa dứt thì Lý Cường đã đến sát bên người hắn: " Mau ra lệnh cho đám thuộc hạ của ngươi buông vũ khí!" Tay trái Lý Cường bóp lấy cổ tên quan quân, đám bại binh bốn phía giật mình chuyển thương chĩa vào Lý Cường. Tên quan quân nọ chợt hiểu được sự việc không thể tư nghị, chỉ trong nháy mắt thì cổ hắn đã bị nắm chặt, ngay cả phòng hộ khải giáp cũng trở nên vô dụng.

" Ngươi..ách…ngươi dám giết quan…"

Lý Cường không muốn nhiều lời nói nhảm, trực tiếp giơ lên bài tử màu xanh biếc do Tạp Bổn thần sử cấp cho, hỏi: " Có biết đồ vật này không?"

Tên quan quân kia nhìn thoáng qua: " Đây là đồ vật gì?"

Hồng Thiêm ở bên cạnh nói: " Chức quan của hắn quá nhỏ, thần bài này ngoài quân suất trong quân đội mới nhận ra, để hắn nhìn cũng vô dụng."

Tên quan quân mặc dù nhìn không biết thần bài, lại nghe không hiểu Hồng Thiêm nói cái gì, hắn có chút hồ nghi hỏi: " Đây là thần bài gì?"

Hồng Thiêm nói: " Là tín vật của đại thần Khảm Ba Nhi các ngươi cấp đó!"

Cả người tên quan quân kia cũng đều run rẩy, mặc dù hắn không xác định vật trên tay Lý Cường có đúng là tín bài của đại thần hay không, nhưng từ thân thủ của bọn họ, đám binh lính này cũng không thể chọc tới, hắn ấp úng nói: " Là hiểu lầm thôi, đại nhân, đại nhân tha thứ!" Hắn lấy tay kéo tay Lý Cường đang bóp trên cổ.

Lý Cường khẽ hừ, buông tay ra, hắn phát hiện chính mình ngày càng thích bóp cổ người khác, thật sự là rất phương tiện a. Tên quan quân kia dùng sức xoa xoa cổ, thở dốc từng hồi, đồng thời cuống quýt khoát tay ra lệnh cho đám thuộc hạ buông vũ khí, hắn vừa đang định nói chuyện thì nghe Hồng Thiêm cả kinh nói: " Lão thiên a, sao lại có nhiều binh lính như vậy? Lão Đại mau nhìn…"

Đông đảo bóng người xuất hiện từ phía trước, tràng diện thật sự là vô cùng tráng quan. Nạp Thiện nhịn không được mắng: " Mẹ kiếp! Là cái gì đây a…thật là dọa người quá đi."

Dần dần thanh âm đang chạy trốn truyền tới, vô số thân ảnh đang tranh nhau chạy tới trước. Tên quan quân kia mặt như tro tàn than thở: " Xong hết rồi! Xong hết rồi! Nhất định là Nam Khẩu Quan bị chiếm mất rồi!"

Bọn lính bên người tên quan quân bất an nhìn tới rồi những người này cũng không quản gì nữa, quay đầu chạy về hướng Phong Nam Thị. Tên quan quân nọ đột nhiên kêu lên: " Chúng ta đi!" Rồi xoay người bỏ chạy, bọn lính nghe được những lời này lập tức như bị kinh động, liền quay đầu chạy tán loạn theo sau.

Lý Cường cũng là lần đầu tiên gặp loại quân đội sợ chết như thế này, ngẫm lại khi ở Hắc ngục thì binh lính hung hãn hơn rất nhiều, hơn nữa tố chất của quan quân bọn họ cũng rất cao. Thật không nghĩ đến quân đội của Bang Kỳ Ninh quốc lại tệ hại như thế, hắn cũng không thèm truy theo tên quan quân kia nữa.

Binh lính chạy tới rất nhiều, phía trước có một đoàn Thiên Kích binh, tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng chốc là xẹt qua mấy người Lý Cường. Tiếp theo là những người vận chuyển công cụ thật lộn xộn, tốc độ cũng không chậm, tựa hồ không hề để ý đến phi bản nằm ven đường. Cuối cùng mới là đại đội binh lính, từ khắp núi đang ồ ạt chạy đến, trong lúc nhất thời tiếng thở nặng nề gấp gáp, những tiếng bước chân hỗn độn, tiếng gió rít gào, còn có những tiếng mắng chửi làm cho người ta cảm thấy áp lực và uể oải phi thường.

Những binh lính này cùng với quan quân môn vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, tựa hồ như phía sau có ma quái đang đuổi theo, họ đang điên cuồng chạy trốn, không ai dám kêu la, không ai dám dừng lại làm người ta không dám tin tưởng đây là một quân đội chính quy.

Mạt Bổn chợt lên tiếng nói: " Không biết sư huynh bọn họ ra sao rồi?"

Trên mặt Nạp Thiện hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy: " Hẳn là không có việc gì, thực lực của bọn họ rất mạnh a."

Lý Cường mặc dù không nói gì, nhưng cảm giác bất an trong lòng rất mãnh liệt, hắn đột nhiên bay lên không trung kêu to: " …Nơi này chỉ huy cao nhất là ai? Mau lại đây!"

Thanh âm vận thêm chân nguyên lực, vang lên khắp núi mà không hề tiêu tan, những binh lính đang điên cuồng bỏ chạy có chút khựng lại, sau đó như không có gì xảy ra, tiếp tục hướng tới phía trước chạy đi. Lý Cường không khỏi cười khổ, loại quân đội thế này làm sao có khả năng đánh thắng ai. Có mấy binh lính như bị đui mù định tới cướp phi bản, bị Nạp Thiện, Khảm Khảm Kỳ đánh cho hoa rơi nước chảy.

Khảm Khảm Kỳ lôi lại một binh lính, liên tục tát vào miệng hắn bảy cái, hung ác quát: " Mẹ kiếp các ngươi thuộc bộ đội nào, ai là quân suất của các ngươi, nói mau!"

Tên lính kia bị đánh đến choáng váng mặt mày: " Ta…ta..là…là…a a..ta cái gì cũng đều không biết..ô ô…" Hắn đã hoàn toàn rối loạn.

Khảm Khảm Kỳ tức giận đến đá hắn một cước văng ra xa, quát: " Cút! Thật là làm cho người ta mất mặt!"

Lý Cường bước lên phi bản, gọi: " Khảm Khảm Kỳ, chúng ta đi!"

Khảm Khảm Kỳ lập tức mở ra phòng hộ, thúc phi bản bay đi. Trong lòng hắn vừa phẫn nộ vừa khổ sở đến sắc mặt càng xanh hơn. Hắn vừa khống chế phi bản vừa tức giận nói: " Quân đội bây giờ tại sao lại trở thành như vậy, một đám tiểu quỷ vô dụng sợ chết, dù gì ta cũng từng là quan quân, mẹ kiếp…lẽ nào lại không thể giết được vài tên. Lão Đại, huynh xem bọn hắn đi, được trang bị đầy đủ như vậy, hơn nữa còn chưa có dấu vết chống cự qua…"

Lý Cường đã sớm chú ý tới, không hiểu sao quân đội này không chiến mà bại đến phải bỏ chạy. Hắn lắc đầu hỏi: " Nam Khẩu Quan thuộc địa phương nào?"

Hồng Thiêm thở dài: " Nam Khẩu Quan ở phía trước không xa, nằm ngay ngã ba đường đi, nếu Nam Khẩu Quan bị mất, thì đường đi Vong Mệnh Giác cũng sẽ bị phong tỏa hoàn toàn!"

Lý Cường vươn tay mặc Lan Uẩn chiến giáp vào, đeo Huyễn Dương Hoàn, tiện tay lấy ra một thanh Quang Minh Nhận, cười nói: " Xem ra chúng ta cần phải đi xem thử Nam Khẩu Quan mới được. Một lát nữa ta và Hồng Thiêm mở đường, các ngươi theo sát theo sau…"

Xa xa truyền đến những tiếng oanh long, Lý Cường nói: " Khảm Khảm Kỳ, hủy bỏ phòng hộ. Hồng Thiêm, chúng ta ra ngoài!" nguồn TruyenFull.vn

Hồng quang chớp động, Lý Cường và Hồng Thiêm đã bay tới không trung.

Âm thanh oanh long phía trước càng ngày càng lớn, mơ hồ nhìn thấy hồng quang xẹt qua phía chân trời, thỉnh thoảng còn nhìn thấy những binh lính bại trận đang điên cuồng bỏ chạy. Lý Cường và Hồng Thiêm phi hành cách mặt đất chỉ khoảng ba, bốn thước, tốc độ không nhanh, ở phía trước chợt có mấy binh lính nhìn thấy, hét lớn: " Uy…các ngươi là người nào? Binh lính Thản Đặc quốc sẽ qua tới, bọn họ có mang theo thần thú, còn có Bác Sát Thú hộ vệ, còn không mau chạy, bộ muốn tìm cái chết hay sao?"

Hồng Thiêm chấn động kêu lên: " Sao lại có cả thần thú? Đó là vi phản hiệp định rồi. Sư thúc, chúng ta phải cẩn thận, xem ra có cả tu chân giới nhúng tay vào."

Lý Cường lăng không xẹt qua, thuận tay nắm lấy một binh lính, vừa bay vừa hỏi: " Bây giờ còn có ai chống cự ở đó?"

Tên lính này vừa nhìn thấy Lý Cường không có phi dực, sợ đến kêu to: " Ta cũng không biết a…là một đám..không phải người của quân đội đang đánh…"

Trong lòng Lý Cường chợt nhảy lên: " Là Triệu Hào bọn họ?" Hắn không khỏi khẩn trương, tiện tay ném tên lính xuống. Nhìn thoáng qua tên lính đang la thảm thiết rơi xuống dưới, hắn cuống cuồng kêu lên: " Hồng Thiêm, chúng ta nhanh lên một chút…Khảm Khảm Kỳ các ngươi theo sau…" Và rồi thân hình hắn biến đổi, bắn ra thật nhanh như một mũi tên nhọn " sưu" bay vút tới trước. Hồng Thiêm cấp tốc vận chuyển chân nguyên lực, phun ra phi kiếm, theo sát sau Lý Cường.

Nam Khẩu Quan là một ngã ba đường, địa thế cũng không hiểm yếu, cũng không có đồn trú chính thức, bình thường chỉ là một địa điểm hành thương, có một chút kiến trúc nhỏ dưới đất, nhưng là một đạo khẩu giao thông trọng yếu.

Lý Cường phi hành với tốc độ cao, đã phát hiện không ít binh lính Thản Đặc quốc, hắn chỉ lo để ý xem phía trước có bọn Triệu Hào vẫn đang chống cự hay không. Dần dần binh lính Thản Đặc quốc càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng đã phát hiện Lý Cường và Hồng Thiêm, chỉ bất quá bọn họ còn chưa có hành động thì hai người đã bay vút qua.

Rất nhiều Thiên Kích binh nhìn thấy hai người liền đuổi theo. Lý Cường đột nhiên phát hiện trên trời dưới đất đều là binh lính, quả thật là tấp nập vô cùng. Xa xa còn có rất nhiều những chấm đen, đều là Thiên Kích binh, cách đó không xa có quang hoa chớp động, chính là Hàn Tước phi kiếm của Triệu Hào.

Lý Cường và Hồng Thiêm liếc nhau, Hồng Thiêm kêu to: " Sư thúc, đệ tử phải đại khai sát giới!"

Lý Cường bị tiếng hét lớn của hắn kích động, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, trong lòng hiểu được nếu muốn bình an qua được nơi này, cứu ra Triệu Hào bọn họ, không giết người là không được. Hắn vươn tay bắn ra Quang Minh Nhận, tâm niệm khẽ động, Quang Minh Nhận trong tay vỡ nhỏ ra, bắn ra ngũ sắc quang hoa hướng ra phía trước. Đám Thiên Kích binh phía trước đang chặn đường bị hung hăng đánh trúng, ngay cả khải giáp trên người cũng không đỡ được, những âm thanh " phốc phốc" trầm muộn vang lên, có năm, sáu mươi Thiên Kích binh rớt xuống.

Trăm ngàn đạo năng lượng quang cầu bắn về phía hai người bọn họ. Lan Uẩn chiến giáp của Lý Cường phóng ra tia sáng kỳ dị, bảy đạo kim quang của Huyễn Dương Hoàn xoay tròn chung quanh, hắn liền nổi giận, định vươn tay xuất ra tiếp Quang Minh Nhận, nào ngờ một đạo ngân quang rời tay bay ra, hóa thành vạn ngàn đạo ngân mang bay vòng quanh thân. Lý Cường phát hiện chính là Hấp Tinh phi kiếm, vô cùng mừng rỡ hắn cuồng tiếu bay vào giữa đám quân Thiên Kích binh dày đặc.

Một tiếng huýt gió thật dài vang lên, Toái Kim kiếm của Hồng Thiêm tản ra, giống như có vô số kim tinh lóe lên. Thân thể hắn bay vút, kim tinh tụ lại trên đầu hắn, Thiên Kích binh chỉ cần tới gần thì lập tức bị năng lượng sắc bén của kim tinh giết chết. Những âm thanh khi cơ thể người rớt xuông đất hòa lẫn tiếng la thảm thiết của những người sắp chết vang lên thành một mảnh.

Hấp Tinh kiếm của Lý Cường càng kinh khủng, chỉ cần ai dám tiến lên thì cơ thể liền bị bầm nát thành phấn, những nơi hắn bay qua thì rơi xuống tầng tầng mưa máu, mưa thịt và mưa xương cốt tạo thành một con đường đỏ rực. Hồng Thiêm phi hành theo sát Lý Cường, nhìn thấy loại cảnh tượng này cũng sợ hãi không thôi, trong lòng nói thầm: " Sư thúc dùng loại phi kiếm gì a, sao lại lợi hại như vậy."

Binh lính Thản Đặc quốc bị giết đến hồn phi phách tán, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cảnh tượng thảm thiết như thế, phòng hộ khải giáp trên người giống như là không hề mặc, phi mang màu bạc cùng với kim tinh bay đầy trời, quả thật là thiếp đòi hồn của diêm vương. Chỉ cần ai dám lên là không hề có khả năng chạy thoát.

Lý Cường rống to: " Cản ta phải chết! Cản ta phải chết!" Tiếng hô như sét đánh, kinh thiên động địa.

Binh lính Thản Đặc quốc cuối cùng không chịu nổi, kêu thét tản ra. Hồng Thiêm đột nhiên kêu lên: " Sư thúc cẩn thận, là Hồng Trùy Pháo!" Vừa dứt lời, âm thanh rung trời oanh long vang lên, có chừng mười đạo năng lượng màu đỏ bắn ra, Lý Cường và Hồng Thiêm một trái một phải tản ra.

" Oanh…oanh…oanh…oanh…oanh…"

Năng lượng đạn toàn bộ đều thất bại. Hồng Thiêm hiểu được một điều, chỉ cần đối phương có người tu chân, đem hai người bọn họ giữ chân, lại bắn ra loại năng lượng đạn này, hậu quả thật là không thể tưởng tượng. Lý Cường điên cuồng rít gào bay xẹt vào giữa đám binh lính, hồng vụ đầy trời bay tứ tán. Ngay chính Lý Cường cũng cảm thấy bất an, chuôi Hấp Tinh kiếm này thật sự là quá tà khí.

Lý Cường lại một lần nữa bay lên bầu trời, cất lên tiếng huýt gió chói tai vang tận mây xanh. Triệu Hào ở xa xa cũng huýt gió đáp lại. Lý Cường quay đầu quát: " Hồng Thiêm, trở về tiếp ứng Khảm Khảm Kỳ bọn họ, chúng ta sẽ hội hợp ở chỗ Triệu Hào!"

Hồng Thiêm bay lui về phía sau: " Sư thúc cẩn thận, đệ tử đi đây!" Hắn vừa đi được không xa, đã thấy một quái thú thật lớn từ xa đang chạy tới, tiếng bước chân kinh tâm động phách rung trời. Hắn quát lớn điên cuồng: " Sư thúc…là thần thú…xin cẩn thận..!"