Phố Dài

Chương 16: Giận dỗi




[Sát lại gần bên tai cô nói gì đó]

***

Ngày 22 tháng 12, thế giới không hề rơi vào thảm cảnh diệt vong như lời tiên đoán của Maya, mặt trời vẫn mọc như thường lệ, tỏa ra làn ánh sáng vàng ấm áp tựa như viên ngọc quý, ánh bình minh chiếu rực một góc trời.

Về câu nói 'anh cũng đâu có phải là bạn trai của em', Cận Phù Bạch hình như không còn nhớ nữa, anh vẫn như mọi khi đưa Hướng Dụ đi ăn sáng, giúp cô lăn miếng há cảo tôm vào nước tương đậm đà, sau đó đưa tới bên miệng cô.

Bữa sáng khách sạn có không ít chuyên gia trong giới thương mại, thỉnh thoảng cũng có những cặp đôi nhàn rỗi nói chuyện tâm tình.

Trong phòng ăn với diện tích gần ba trăm mét vuông này, bọn họ là một đôi ân ái nhất.

Dường như Hướng Dụ cũng đã quên khung cảnh khó xử tối qua, cô cắn miếng há cảo tôm vào trong miệng, nhai bằng quai hàm, lời nói ra nghe không rõ lắm: "Há cảo của Quảng Đông có phải sẽ ngon hơn trong khách sạn không?"

Cận Phù Bạch thay cô lau đi vệt nước tương nơi khóe miệng: "Đầu bếp nấu món Quảng Đông ở khách sạn này được mời từ Quảng Đông về, mùi vị cũng không khác là bao."

"Ồ."

Há cảo tôm thật sự rất ngon, vỏ mềm mọng nước, nhân tôm ú ụ rất có tính đàn hồi.

Nhưng trong một buổi sáng ấm áp như thế này, Hướng Dụ lại cảm nhận được một vị trí nào đó ở trong lòng bị lõm xuống một miếng nhỏ.

Giống như trận sạt lở mà thời sự đưa tin trong trận mưa bão ở Trường Sa, đất đá thi nhau cuốn xuống.

Cô và Cận Phù Bạch đương nhiên không phải là một cặp đôi bình thường, khi anh nghe thấy cô nói cô không coi mình là bạn trai, anh chỉ trầm mặc không nói gì.

Các cặp đôi bình thường nên có những phản ứng như thế nào?

Liệu có hỏi ngược lại cô rằng 'anh không phải bạn trai em thì ai là bạn trai em?' không nhỉ?

Cũng kể từ ngày đó, Hướng Dụ không còn hay nghe điện thoại của Cận Phù Bạch nữa, có lúc anh gọi tới vào buổi sáng, cô chỉ nói là mình đang bận.

Buổi tối cũng không còn thường xuyên ăn cơm cùng anh, những ngày ngủ lại qua đêm ở khách sạn còn càng ít hơn, chắc cũng chỉ có một hai hôm gì đó.

Không nói rõ được là cô đang giận điều gì? Nhưng Hướng Dụ hễ nhớ đến Cận Phù Bạch là lại cảm thấy trong lồng ngực như đang kìm nén một cơn bực dọc.

Còn Cận Phù Bạch tựa như không cảm nhận ra được sự lạnh nhạt của cô, thanh âm trong điện thoại vẫn hết mực dịu dàng, hoa bên tòa nhà văn phòng đối diện vẫn được thay đều đặn, mấy bữa nay là hoa mẫu đơn và hoa tulip.

Anh càng không tranh luận với những hành động của cô, cô càng khó chịu!

Những mơ mộng tràn trề của năm 2012 cứ thế vơi đi trong sự khó chịu của cô, và rồi một năm mới lại bắt đầu.

Năm 2013, không có ngày tận thế cũng không có lời tiên đoán của Maya, có thì cũng chỉ có vô số điều chưa biết.

Tết nguyên đán, công ty được nghỉ ba ngày.

Hướng Dụ không còn lý do gì để từ chối lời mời của Cận Phù Bạch, bất luận là cùng anh lái xe tới tỉnh bên cạnh ngắm cảnh tuyết, hay là đi đến nhà hàng trên đỉnh núi ngoài ngoại ô ăn cơm, thì thái độ của cô vẫn luôn rất lạnh nhạt, rất khó để vui vẻ trở lại.

Sáng sớm ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, bọn họ đi xe từ ngoại ô về trong thành phố, thời tiết rất đẹp, cô về nhà thay áo phao lông vũ bằng một chiếc áo dạ dài màu xanh khói nhạt.

Khi chuẩn bị ra ngoài, dì Trần hỏi cô: "Hôm nay cháu không về nhà hả?"

Hướng Dụ không ngờ bản thân lại phát hỏa, lại nói lời bực tức với dì: "Trong nhà đến cả người còn không có thì cháu về làm gì?"

Cô vừa nói xong lập tức ngừng lại, sau đó đi tới ôm chặt lấy dì: "Cháu xin lỗi dì, cháu không nên nói với dì như vậy."

Dì Trần vỗ vỗ vào lưng cô: "Tâm trạng của Dụ Dụ không tốt à? Có muốn kể với dì không?"

Hướng Dụ lắc đầu.

Những chuyện này đến cô còn chưa nghĩ được rõ ràng, vậy nên không phải cứ giãi bày với người khác là có thể giải quyết.

Huống chi, xe của Cận Phù Bạch còn đang đợi ở dưới nhà.

Hướng Dụ xỏ đôi bốt dài qua đầu gối, cầm túi xách xuống dưới tầng, Cận Phù Bạch ném đầu lọc thuốc giúp cô mở cửa xe.

Di động đặt trên ghế ngồi trong xe có hai tin nhắn của Đường Dư Trì gửi đến cô vẫn chưa đọc.

Ngẫm nghĩ cũng thấy kỳ lạ, thời gian này Đường Dư Trì cũng im hơi lặng tiếng quá, đến cả vòng tròn bạn bè cũng không thấy có động tĩnh gì.

Hướng Dụ thắt dây an toàn, mở tin nhắn ra đọc, sau đó từ từ nhíu chặt chân mày.

Tin nhắn mà Đường Dư Trì gửi đến, một là video, hai là một câu nói.

[Video]

[Hướng Dụ, cậu xem cái này đi!]

Cô nhìn chằm chằm màn hình xem lại mấy lần, nhưng không mở video.

Có một khoảnh khắc, cô cảm thấy thời gian xung quanh như đảo ngược, đảo ngược về cái ngày ở trong hộp đêm của năm 2012, nơi có ánh đèn rực rỡ, có khói thuốc và mùi rượu vấn vít đan xen, Đường Dư Trì nói: "Mình nghe nói trước kia anh ta..."

Hình ảnh tạm dừng trong video là một bóng lưng của người đàn ông mặc áo khoác gió, dáng người cao lớn thẳng tắp.

Không cần mở ra cũng biết đó chính là Cận Phù Bạch.

Cận Phù Bạch trong lúc nhàn rỗi lái xe đã liếc nhìn Hướng Dụ, không phải là anh không nhận ra được thái độ lạnh nhạt của cô trong mấy ngày qua, nghĩ kỹ cũng biết lý do là gì.

Hôm đó phải trách anh nhất thời lơ đễnh, không phản bác lại lúc cô nói anh không phải là bạn trai của cô, để bây giờ cô giận dỗi nhiều ngày như này.

Anh biết Hướng Dụ có tính tình trẻ con, anh bằng lòng nhượng bộ, bằng lòng dỗ dành cô.

Là vì trong tim có anh nên mới giận anh, vậy nên có gì mà lại không thể dỗ dành chứ, thậm chí Cận Phù Bạch còn dỗ dành vô cùng tinh tế nồng nhiệt.

Nhưng tiền đề cho những điều này đó là cảm xúc của cô chỉ dành cho mình anh mà thôi!

Xe đã chạy ra khỏi hai giao lộ mà Hướng Dụ vẫn nhìn chăm chú vào di động, màn hình đã tự động tắt, nhưng cô vẫn ngẩn người như cũ.

Sau đó cô lại bật sáng màn hình lên, xóa bỏ cuộc trò chuyện rồi siết chặt di động ở trong tay.

Cũng chính trong mấy giây ngắn ngủi đó, Cận Phù Bạch đã nhìn rõ được ảnh đại diện của cuộc trò chuyện.

Là bình hoa sứ bên trên bị chỉnh sửa thêm một chữ 'xấu'.

Anh đã từng nhìn thấy, không hề lạ lẫm.

Là người đàn ông đi cùng Hướng Dụ tới hộp đêm trong khoảng thời gian anh ra nước ngoài.

Vì vậy bây giờ, cô vì một người đàn ông khác mà hai bên đầu lông mày nhíu chặt hết cả lại?

Vốn dĩ đã hẹn sẽ cùng Cận Phù Bạch tham dự một bữa tiệc rượu, nhưng xe chạy được nửa đường thì đột nhiên Hướng Dụ đổi ý.

Cô chầm chậm nghiêng đầu qua, dùng một loại ngữ khí vô cùng kiên định nói: "Cận Phù Bạch, em không đến bữa tiệc nữa đâu, anh cho em xuống ở giao lộ đằng trước đi."

Cận Phù Bạch không hỏi điều gì, anh chỉ nghiêng đầu nhìn Hướng Dụ với một ánh mắt thâm sâu.

Xe dừng lại vững vàng bên vệ đường, anh không đi xuống giúp cô mở cửa xe, trong xe chỉ có tiếng động mở khóa cửa khẽ vang lên.

Sắc mặt Hướng Dụ bình thản nói 'tạm biệt' với anh, sau đó khoác túi xách đi về hướng bên phải.

Cận Phù Bạch lặng lẽ nhìn cô bắt một chiếc taxi, sau đó anh nhấn chân ga cho xe lao vút đi.

Nghe thấy âm thanh vang dội như tiếng nổ máy của xe motor, chân bước vào trong xe taxi của Hướng Dụ hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Suốt nửa tháng liên tục bị cô mặt nặng mày nhẹ, cho dù tính cách của Cận Phù Bạch có lịch thiệp tới đâu cũng sẽ chán ngấy rồi cũng nên, bên cạnh anh đâu có thiếu phụ nữ, vậy nên không cần phải chịu đựng loại bực bội này.

Hướng Dụ nhắm mắt, có lẽ cứ như vậy đi.

Sau hôm đó, Cận Phù Bạch không còn liên lạc với cô nữa, tình cảnh này kéo dài hơn mười ngày, mỗi ngày đi làm tan làm Hướng Dụ đều ngồi taxi, về tới nhà là rửa ráy chân tay rồi đi ngủ.

Lúc chia tay với Triệu Yên Mặc, cô chưa từng cảm nhận được một thứ cảm xúc khó đè xuống như thế này.

Kỳ nghỉ cuối tuần trong giữa tháng một đúng vào ngày mùng tám tháng chạp, buổi tối Hướng Dụ ăn xong bát cháo mùng tám do dì Trần nấu xong, chưa đến chín giờ cô đã chui tọt vào trong chăn.

Ngoài cửa sổ có tiếng gió đêm xào xạc, cô bật một bộ phim tài liệu lên xem, không hiểu thế nào mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Mười một giờ đêm, Hướng Dụ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là mẹ Đường.

Không chắc rằng có từng thất vọng khi nhìn thấy tên hiển thị của người gọi đến hay không. Hướng Dụ ngồi trong bóng tối, đằng hắng giọng, đợi tới lúc cơn buồn ngủ vơi đi rồi mới nhận máy: "Mẹ nuôi, mẹ tìm con ạ?"

"Dụ Dụ đã ăn cơm tối chưa?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hướng Dụ vốn nhảy cảm nên nhận ra được giọng điệu của mẹ Đường có gì đó không giống với mọi khi, cô nhíu mày: "Mẹ nuôi, có phải Đường Dư Trì lại gây ra chuyện gì không ạ?"

Khi còn đi học, Đường Dư Trì cái tên 'thiếu niên bất lương' này thành tích tệ đến mức chỉ thi có một môn mà điểm số cũng không ra hồn, còn chuyện cúp học đánh nhau thì lại rất sành sỏi.

Khi đó mẹ Đường sẽ luôn gọi điện cho Hướng Dụ, rồi Hướng Dụ sẽ tới quán net, quán bi-a hoặc sân bóng rổ để lôi người về nhà.

Mấy năm nay Đường Dư Trì ở nước ngoài nên đã rất lâu rồi cô không còn nhận được cuộc điện thoại trong đêm muộn như này nữa.

Mẹ Đường tuy gấp gáp, nhưng vẫn rất dịu dàng: "Dư Trì nó đã nhiều hôm không chịu về nhà rồi, không biết dạo này nó xảy ra vấn đề gì nữa, mẹ gọi điện thì nó chỉ nói là không muốn về nhà, muốn yên tĩnh một mình. Dụ Dụ, con có biết nó ở đâu không?"

Hướng Dụ nghĩ ngợi, gần đây cô không nghe thấy tin tức gì về Đường Dư Trì cả.

Ngoại trừ hôm cậu ấy gửi video của Cận Phù Bạch cho cô.

"Mẹ nuôi, con không biết, nhưng con có thể đi tìm, kiểu gì cũng có bạn bè biết thôi ạ."

Mẹ Đường dặn dò trong điện thoại, nói cô nếu như tìm thấy Đường Dư Trì thì cũng không cần đưa anh về nhà.

"Hai đứa bằng tuổi nhau, có chuyện gì thì bạn bè giúp nhau khuyên bảo nhé, dù sao cũng hữu ích hơn mấy lời của ông bà già có khoảng cách thế hệ như bố mẹ nuôi."

Trước lúc ngắt điện thoại, mẹ Đường lại nói: "Dụ Dụ, mấy hôm trước mẹ nuôi dạo phố nhìn trúng được một chiếc váy hợp với con lắm, mẹ mua cho con rồi, có thời gian con qua nhà thử nhé."

Đây có lẽ câu nói dịu dàng nhất mà Hướng Dụ nghe được trong mấy ngày qua, cô mỉm cười đồng ý: "Con cảm ơn mẹ nuôi."

Ngắt điện thoại, Hướng Dụ bắt đầu liên lạc với đám bạn bè chung của Đường Dư Trì.

Liên lạc hết một lượt mới làm rõ, Đường Dư Trì và An Tuệ xảy ra chút vấn đề, khả năng cao là bị cắm sừng nên mấy hôm nay mới chết dí ở trong hộp đêm không chịu về nhà.

Hướng Dụ gọi cho Đường Dư Trì rất nhiều cuộc điện thoại nhưng đều bị từ chối.

Cô cau mày cầm áo phao lông vũ lên, sau đó lấy chiếc chìa khóa xe cũ của bố Hướng lúc trước rồi chạy ra ngoài.

Cô chưa từng tới hộp đêm này, vừa nhìn là biết không phải loại tầm thường, địa điểm không nằm trong khu phố phồn hoa của trung tâm thành phố, mà nó nằm ở tít tận ngoại ô, có một loại cảm giác không phải là nơi tốt đẹp gì.

Hướng Dụ bước vào trong hộp đêm cũng là lúc kim đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, giấy vụn tung bay khắp nơi, một đám người tay giơ chữ V nhảy điên loạn trong vũ trường hình chữ bát.

Cô xuống xe gấp nên không kịp mặc chiếc áo phao bánh mỳ dáng ngắn đang ôm trong lòng, chỉ mặc độc một chiếc áo len bó sát có thiết kế cổ hình chữ V, quần jeans ống rộng cạp trễ.

Nhìn không kỹ lại còn tưởng là đến để nhảy.

Cô tìm thấy Đường Dư Trì say khướt ngồi ở trên băng ghế, áo sơ mi của anh ấy nhăn nhúm, chân dạng ra, vẫn còn đang tiếp tục thồn rượu vào bụng.

Cô ném áo khoác lên trên người anh ấy, nổi trận lôi đình: "Đường Dư Trì! Cậu cút ra đây cho mình!"

...

Lý Xỉ đặt một ly Chivas thêm đá tới trước mặt Cận Phù Bạch: "Đợi đi, sắp mười hai giờ rồi, tối nay trong hộp đêm có múa thoát y! Vô cùng táo bạo kíƈɦ ŧɦíƈɦ!"

Nhìn Cận Phù Bạch có vẻ chán nản, anh ngậm thuốc lá trong miệng, không biết đang nghĩ gì.

Anh không nói chuyện, người khác cũng không dám mở lời, chỉ có mỗi một Lý Xỉ mặc bộ đồ vest màu hồng phấn là sát lại gần: "Sao thế? Không lẽ từ sau tết nguyên đán quay về đến giờ đều không liên lạc?"

Cận Phù Bạch sa sầm mặt mày, không đáp lại.

Nhắc đến Hướng Dụ là trong lòng anh lại bực bội, lại nhớ đến dáng vẻ ngẩn người khi cô nhìn vào cuộc trò chuyện trên wechat ngày hôm đó.

Sắc mặt xoắn xuýt vì lo lắng, nhất định là có liên quan đến tình cảm.

Cô có tình cảm sâu đậm như vậy với một người đàn ông khác?

Cũng mẹ nó trùng hợp quá! Cận Phù Bạch vừa đảo mắt thì đột nhiên liếc thấy được bóng hình quen thuộc.

Anh nhíu mày nhìn về phía đó, nhìn thấy Hướng Dụ ôm một chiếc áo khoác lông dày cộp, vẻ mặt lo lắng chạy tới nơi cách chỗ anh không xa.

Trời đông giá rét, cô mặc độc chiếc áo len dáng ngắn, quần jeans cạp trễ, để lộ ra vòng eo thon thả.

Đã một thời gian không gặp, ánh mắt của Cận Phù Bạch dán chặt lên trên người cô, suy nghĩ đầu tiên trong lòng là:

Bệnh đau bụng mỗi lần đến tháng nghiêm trọng như vậy, lẽ ra nên mặc áo khoác lên người mới phải!

Nhưng Hướng Dụ lại ném chiếc áo khoác đó lên trên người của một người đàn ông, sau đó đỡ anh ta đứng dậy.

Cánh tay của người đàn ông đó gác lên trên vai cô mượn lực, bước chân lảo đảo, sát lại gần bên tai cô nói gì đó.

Bọn họ đi lướt qua chỗ Cận Phù Bạch đang ngồi, Hướng Dụ không nhìn thấy anh.

Cô chỉ cất cao giọng giữa tiếng ồn ào huyên náo để nói với người đàn ông: "Cậu có biết mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại không? Mình lo chết đi được!"

Tất cả mọi người đều không để ý Cận Phù Bạch cúi gằm mặt xuống từ lúc nào, và cũng không hề biết anh bước đến trước mặt Hướng Dụ từ bao giờ.

Anh thấp giọng nói: "Hướng Dụ, đi theo anh."

~Hết chương 16~