Phố Hạnh Vũ

Chương 51: Chương 51





Sinh nhật năm nay của Kiều Hành Tín trùng ngay thứ bảy, thứ sáu anh đã gửi tin nhắn trong nhóm bạn của mình, muốn đoàn Hủ Nghiên và Diêu Thanh dành thời gian vào thứ 7 cho mình, bởi vì anh đã mượn trang viên nghỉ dưỡng của ba, dự định tổ chức sinh nhật ở đó.
Sau khi gửi tin nhắn, trong nhóm bạn có hàng trăm người của anh chỉ có mười một người trả lời, là Đoàn Hủ Nghiên, hắn trả lời đã biết.
Sự xuất hiện của hắn làm cho nhóm bạn hoảng loạn vài giây, sau đó lại bắt đầu đinh đinh gửi tin nhắn.
- Tôi cảm động quá, lần cuối cậu ấy xuất hiện trong nhóm này là lần trước rồi.
- Lão Đoạn, cậu thật sự...!Tôi biết tình yêu là rất tốt, nhưng khi cậu có thời gian rảnh , cậu có thể dành cho chúng tôi một ít thời gian được không?
- Chậc, nhìn những gì các cậu nói, vợ của cậu ấy đáng yêu lắm à?
- Có mới nói, vợ của cậu ấy đáng yêu hơn cả hai người cộng lại đó.
—— Tôi cũng muốn yêu đương, tôi không muốn mỗi lần nghỉ ngơi đều ở cùng các lão già các cậu! (>д
- Ồ ~
- Cậu mới già!
- Cậu phải cảm ơn nhóm WeChat không có chức năng cấm ngôn.
......

Tin nhắn sau đó Đoàn Hủ Nghiên không nhìn nữa, hắn cũng không bất ngờ khi bọn họ biết mình đang yêu đương, dù sao Kiều Hành Tín cũng là một "cái miệng to".
Buổi chiều sau khi tan tầm, Đoàn Hủ Nghiên đi đến đại học A đón Mạc Tiểu Vũ, điều khiến hắn kinh ngạc là khi đến thư viện lại không thấy ai, sau khi tìm một vòng vẫn là nhân viên thư viện nói cho hắn biết, hôm nay thư viện tan làm sớm, Mạc Tiểu Vũ được mấy sinh viên năm nhất dẫn đến sân bóng rổ chơi.
Đoàn Hủ Nghiên nghe được kinh ngạc, bởi vì Mạc Tiểu Vũ không nói cho hắn biết chuyện này, "Tan làm sớm? "
"Đúng vậy, hôm nay gần bốn giờ đã tan làm, ngày mai là cuối tuần mà, thư viện cho chúng tôi về sớm một chút." Nhân viên thư viện nói xong đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên ồ một tiếng, "Ba lô của Tiểu Vũ được cậu ấy cất ở phòng nghỉ, nếu anh muốn đi tìm cậu ấy có thể thuận tiện mang theo balo, đỡ phải chạy lại một chuyến nữa.

"
Đoàn Hủ Nghiên nói một tiếng cảm ơn, đi vào phòng nghỉ lấy ba lô của Mạc Tiểu Vũ.
Đại học A có rất nhiều sân bóng rổ, Đoàn Hủ Nghiên không biết mấy học sinh kia dẫn Mạc Tiểu Vũ đến sân bóng rổ nào, đành phải trở lại xe vừa lái vừa tìm.
Năm phút sau, hắn rốt cục tìm Mạc Tiểu Vũ đang đứng trên sân bóng rổ, một Mạc Tiểu Vũ mà hắn chưa từng thấy qua, Mạc Tiểu Vũ và bạn bè cùng trang lứa đang chơi đùa trên sân.
Phương Đồ cũng ở đây, mấy nam sinh khác hẳn là bạn học của y, bọn họ đối xử với Mạc Tiểu Vũ rất tốt, dẫn cậu đi chơi nhưng không phớt lờ cậu.

Bọn họ dạy Mạc Tiểu Vũ cách ném bóng vào rổ, rê bóng qua người, thật khó khi tìm ra người ở độ tuổi này đối xử Mạc Tiểu Vũ một cách kiên nhẫn, nhiệt tình, không ghét bỏ phản ứng chậm chạp của cậu, cũng không ghét bỏ lời nói của cậu.
Mạc Tiểu Vũ chơi với bọn họ rất vui vẻ, người đầy mồ hôi, trán đều bị mồ hôi làm ướt, Phương Đồ nhìn cậu đổ nhiều mồ hôi, liền tìm khăn giấy lau giúp cậu.
Mạc Tiểu Vũ đứng tại chỗ nhếch miệng cười rất vui vẻ, cũng không có tránh Phương Đồ, tùy ý để Phương Đồ giúp cậu lau mồ hôi.
Khoảnh khắc này, Đoàn Hủ Nghiên ngồi ở ghế lái nhìn thấy tâm tình cực kỳ phức tạp, sự hài lòng cùng vui sướng khi nãy còn chưa tiêu tan hết đã xen lẫn với sự bất mãn làm cho ngực của Đoàn Hủ Nghiên vừa chua xót vừa buồn bực.
Cũng không biết có phải bởi vì trong xe quá ngột ngạt hay không, Đoàn Hủ Nghiên cảm thấy mình có chút không thở nổi, những lời mà Diêu Thanh nói với hắn lúc trước bây giờ xẹt ngang qua đầu hắn.
—— Cậu ấy đã gặp được "Đoàn Hủ Nghiên" là hắn trước, nhưng nếu cậu ấy có thể gặp được một "Đoàn Hủ Nghiên" tiếp theo thì sao?
Lúc trước Đoàn Hủ Nghiên tuyệt đối tự tin mình đối với Mạc Tiểu Vũ mà nói là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế hắn.

Nhưng hiện tại, ngay trên sân bóng rổ cách đó không xa, có một người đàn ông đang lau mồ hôi cho Mạc Tiểu Vũ, Mạc Tiểu Vũ cũng không tránh đi, cậu thậm chí không có ý muốn tự mình lau mồ hôi, cậu ngoan ngoãn đứng chờ người mà cậu quen chưa tới ba ngày lau mồ hôi cho cậu.
Hơn nữa bình thường chuyện gì cậu cũng chia sẻ cho hắn, nhưng chuyện hôm nay sẽ tan tầm sớm cậu không nói cho hắn biết.
Thậm chí đến bây giờ, Mạc Tiểu Vũ cũng không nhớ tới mình nên trở về thư viện, cũng không nhớ tới nếu hắn tới không nhìn thấy cậu sẽ lo lắng.
Loại cảm xúc bất an này tựa như một giọt mực rơi trên giấy, vết mực sẽ ngày càng nhòe đi, bạn không thể làm gì được.

Một lúc lâu sau, Đoàn Hủ Nghiên đều ngồi trong xe không nhúc nhích, loại cảm xúc xa lạ hắn chưa bao giờ cảm nhận được vô cớ xông vào, lớn tiếng kêu gào, hò hét.
Đoàn Hủ Nghiên chỉ có thể tự mình giải tỏa, bởi vì hắn không thể đem sự bất an của mình mang đến cho Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên thật sự không muốn làm cậu không vui, càng không nỡ để cậu cảm nhận tâm tình của hắn ngay lúc này.
Không bao lâu sau, Mạc Tiểu Vũ chơi đến điên cuồng rốt cục cũng ý thức được mình đã ở chỗ này chơi một thời gian dài, hiện tại hình như sắp đến lúc Đoàn Hủ Nghiên đến đón cậu.
Nghĩ đến chuyện này Mạc Tiểu Vũ có chút sốt ruột, Phương Đồ đưa bóng rổ cho cậu, cậu cũng không có đưa tay lấy, hai tay khẩn trương bất an nắm lấy góc áo của mình nhíu mày, "Phương Đồ, Tiểu Vũ phải về, Nghiên Nghiên muốn tới đón Tiểu Vũ về nhà.

"
"Ồ, đúng vậy! Tôi quên mất! " Phương Đồ quay đầu ném bóng rổ cho người phía sau, "Các cậu chơi trước đi, tôi dẫn Tiểu Vũ về thư viện, người nhà cậu ấy hình như đến đón cậu ấy rồi.

"
"Được rồi, Tiểu Vũ kia lần sau chúng ta lại chơi tiếp."
"Tiểu Vũ, tạm biệt."
Mạc Tiểu Vũ vừa đi ra ngoài sân bóng rổ vừa vẫy tay chào tạm biệt bạn bè, "Tạm biệt.

"
Phương Đồ dẫn cậu đi ra, đến khi đi qua khán đài, đi đến vỉa hè bên ngoài sân bóng rổ, Mạc Tiểu Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe dừng ở ven đường.
Cậu nhận ra chiếc xe này là của Đoàn Hủ Nghiên, xe đỗ ở chỗ này nhưng lại không thấy Đoàn Hủ Nghiên làm cho cậu có chút nghi hoặc.

Phương Đồ đi ra hai bước mới phát hiện Mạc Tiểu Vũ không đi theo, vẻ mặt khó hiểu đi về, "Tiểu Vũ, làm sao vậy? "
Mạc Tiểu Vũ mím môi: "Xe của Hủ Nghiên..."
Phương Đồ nghe thấy lời này nhìn theo tầm mắt của Mạc Tiểu Vũ, thấy xe đậu ven đường cũng nghi hoặc ừ một tiếng, "Hình như...!Đó là xe của bạn trai cậu.

"
Xe của Đoàn Hủ Nghiên mỗi ngày đều đến đại học A, y đã thấy qua nhiều lần, y cũng nhớ rõ biển số xe, cho nên liếc mắt một cái liền khẳng định đây là xe của Đoàn Hủ Nghiên.
Mạc Tiểu Vũ cũng có thể khẳng định, nhưng cậu không biết vì cái gì, Đoàn Hủ Nghiên ở trong xe không chịu xuống, cũng không đi đến sân bóng rổ tìm cậu.
Mạc Tiểu Vũ mẫn cảm cảm giác được Đoàn Hủ Nghiên hình như là tức giận...!Bởi vì mình không nói cho cậu biết cậu muốn đi chơi bóng rổ với bạn bè, cho nên Hủ Nghiên tới cũng không nói cho cậu biết, cũng không xuống xe đi tìm cậu...
Mạc Tiểu Vũ đứng tại chỗ nhìn chiếc xe dừng ở ven đường đối diện, có chút khẩn trương c ắn môi dưới, bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm chặt vạt áo, khớp ngón tay dùng sức nắm đến trắng bệch.
Cậu hơi sợ hãi, sợ hãi đến nỗi cậu muốn khóc.
Trước khi ánh mắt của cậu biến thành màu đỏ, Đoàn Hủ Nghiên ngồi trong xe thất thần rốt cục lấy lại tinh thần lại, hắn nhìn qua cửa sổ xe nhìn thấy Mạc Tiểu Vũ đang đứng ở ven đường với vẻ mặt thấp thỏm nhìn nơi này, trong lòng nhảy dựng lên, hỏng rồi!.