Phò Mã Gặp Nạn

Chương 3: C3: Nhiệm Vụ Không Tưởng




Minh Anh đang trong trạng thái mơ màng, bất chợt nghe tiếng nói liến thoáng bên tai:

- Vẫn không tỉnh? Cởi đồ ra, châm cứu thôi!

A! Cởi đồ ai? Châm cứu sao? Chắc không phải nói mình đó chứ? Minh Anh hoảng sợ, ngay lập tức mở mắt. Người kia đang chụm đầu bên giường nàng, tay đang động thủ muốn cởi bỏ y phục trên người nàng, đột nhiên nàng mở mắt trợn lên. Gã ta bị giật mình vội lùi lại. Minh Anh bật ngồi dậy, nhìn quanh một lượt gian phòng, rồi nhìn gã đàn ông trung niên đứng trước mặt mình, bật miệng reo lên:

- Chà! Trang phục đẹp, tạo hình đẹp nha! Ông ở đoàn phim nào vậy? Ai là người thiết kế trang phục cho mấy ông, cho tôi gặp được không?

Gã nam nhân ấy trợn mắt nhướn nhướn, sau đó vuốt nhẹ chòm râu, hai tay chắp vào nhau, khẽ nói:

- Ra mắt Lưu giải nguyên! Lão là lang y, họ Phạm, tên Dương. Vừa rồi giải nguyên ngài bị ngã từ trên cao xuống đất bất tỉnh. Là Tô thừa tướng đại nhân đã cho gọi lão đến cứu chữa cho giải nguyên. May là ngài đã tỉnh, vết thương cũng không có gì nghiêm trọng. Lão sẽ kê phương thuốc cho ngài điều dưỡng giúp ngài nhanh lại sức còn tiếp tục tham dự thi đình!

- ...

Minh Anh trợn mắt há hốc miệng nhìn ông bạn trung niên trước mặt này. Hình như có gì đó sai sai? Mình là biên kịch mà, từ lúc nào thành diễn viên phụ chung đoàn với ông này nhỉ?

Nàng hắng giọng, lắc đầu nói:


- Ông anh ơi! Tôi không phải diễn viên. À, mà đạo diễn đoàn tôi đâu rồi? Anh Hùng ơi! Anh...

Minh Anh vừa nói, vừa đi ra mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Minh Anh hoảng hốt, không thể tin nổi vào mắt mình. Đây là...thật hay mơ đây? Cảnh kia...là hoàng thành kiên cố hoành tráng vĩ đại vô cùng hùng vĩ trong suy nghĩ của cô thật đấy! Cảnh đẹp quá, hùng tráng quá!

Minh Anh nuốt nuốt nước miếng, theo quán tính liền đưa tay ra phía sau ngoắc ngoắc gọi:

- Đạo diễn! Đạo diễn! Máy quay! Máy ảnh! Đến đây! Đến đây nhanh lên...!

- ...

Minh Anh nói xong, nhìn trước nhìn sau, không có thấy một người nào của đoàn phim quen thuộc của mình mà lại đến mấy người nữa đều ăn mặc cổ trang rất đúng cổ phong, vẻ mặt kì quái nhìn về phía nàng. Minh Anh nhíu nhíu mày. Mấy người này làm sao vậy ta?

Có một cảm giác gì đó rất kì lạ. Minh Anh nén lại rối loạn trong lòng, nuốt một ngụm, đưa mắt nhìn quanh một lượt. Rõ ràng là đang quay phim mà, tại sao không có máy quay? Không có trợ cảnh, cũng không có một người nào ăn mặc hiện đại làm hậu trường? "Lộp bộp, lộp bộp" trái tim Minh Anh đập mạnh. Nàng cố hết sức mình bình tĩnh, nhìn nhìn quanh. Cảnh rất thật, người ăn mặc cũng rất giống cổ đại. Với những câu thoại của ông già lang y kia...nghe rất nghiêm túc. Minh Anh hít thầm một hơi. Nhớ lại mới lúc nãy nàng một mình đi trong hậu viện hoàng cung, đến cạnh bên cây cổ thụ bảy trăm năm tuổi. Sau đó nàng đưa tay muốn sờ vào cây cổ thụ không ngờ hụt chân, rơi tỏm xuống cái giếng sâu. Và sau đó...Ôi mẹ ơi! Gặp quỉ sao?

Minh Anh sợ hãi run lên cầm cập. "Không phải thật. Tuyệt đối là nằm mộng! Chỉ là một cơn ác mộng thôi!". Đang lúc ấy, tiếng một người cao giọng hô lên:

- Tô thừa tướng đến!

Minh Anh nghe theo tiếng hô mà quay nhìn lại, thấy một vị lão nhân cao to oai phong, râu tóc bạc trắng, tướng mạo đường hoàng, trên hàm râu có hình chữ bát, nhìn vào như một ông lão hát bội nhưng chính là vị thừa tướng nổi tiếng truyền kì có tài xử án Tô Tiễn, Tô thanh thiên đại nhân!

Tô thừa tướng nhìn thấy Minh Anh sững người nhìn ông như đang rất kinh hoàng, ông bước đến, vỗ vào vai nàng một cái, giọng òm òm hỏi:

- Nghĩa tử! Con không sao chứ? Con làm sao để bị ngã trọng thương thế kia?

- Nghĩa tử? – Minh Anh quay nhìn lão thừa tướng vừa gọi mình là con nuôi. – Ngài là Tô Tiễn, Tô đại nhân, thừa tướng nước Nam Thiên, niên đại hoàng đế Thuận Thái?

- Hả? – Tô thừa tướng sửng sốt nhìn nàng, rồi lại xoay qua nhìn vị lang y họ Phạm đứng ở phía sau. – Phạm lang trung! Anh nhi của ta làm sao lại thế này?


Vị lang y họ Phạm bước lên chắp tay nói:

- Bẩm thừa tướng đại nhân! Lưu giải nguyên ngài ấy là bị ngã trọng thương ở đầu cho nên...cho nên đã bị mất kí ức. Dạ...

- Ngươi nói cái gì? – Tô thừa tướng gầm lên. Sau đó quay sang nắm hai vai Minh Anh, rưng rưng nhìn nàng nói – Anh nhi! Con còn phải thi đổ trạng nguyên, còn phải dương danh lập vạn. Con sao có thể mất đi kí ức? Anh nhi của ta!

- ???

----------------

Trong phòng, Tô thừa tướng, ngồi một bên, quan sát lão lang y Phạm Dương cứu chữa cho Minh Anh. Minh Anh là bị những câu gầm hét của Tô thừa tướng làm hoảng sợ bất tỉnh. Lần nữa nàng tỉnh dậy, thấy trong phòng là hai lão nam nhân, còn bản thân nằm trên giường bệnh, liền hoảng hốt chui rúc trong chăn, đưa tay ôm ngực. Tô thừa tướng thở dài, trầm giọng nói:

- Anh nhi, con đừng sợ! Lão phu thật sự là nghĩa phụ của con. Trong thiên hạ này, cũng chỉ có ta và Phạm lang trung là hai người biết được thân phận của con. Con cũng chỉ có thể tin tưởng chúng ta.

- ...

Minh Anh cố gắng bình tĩnh, nhìn hai vị lão nhân ngồi bên bàn, rất trầm tĩnh, rất ưu tư, hẳn là phải có chuyện gì đó khá quan trọng. Nàng trấn định mình, bước xuống giường. Lúc này nàng mới để ý đến trang phục trên người mình. Woa! Nàng đang mặc là trang phục nam nhân cổ đại của nước Nam Thiên. Một bộ đồ may đúng cách cổ đại mà trước đây có muốn thế nào các nhà thiết kế trang phục cũng không may được giống như vậy. Bây giờ nàng gặp rồi, được mặc rồi, cơ mà...Minh Anh nuốt thầm một ngụm đắng cay. "Mẹ ơi! Làm sao đây? Con xuyên không rồi!"

Tô thừa tướng thấy nàng cứ đứng đó rấm rứt khóc. Ông cau mày nói:

- Anh nhi! Con qua đây! Con nghe cho rõ đây! Con nhớ kĩ, con là Lưu Kì Anh, là nữ nhi duy nhất của tướng quân Lưu Dĩ Toàn. Phụ thân của con bị kẻ gian hãm hại, mang tội thông địch phản quốc, cả nhà bị tru di. Nghĩa phụ lúc đấy không thể giải oan cứu người, chỉ có thể âm thầm đưa con đi giấu, giữ lại huyết mạch duy nhất của họ Lưu. Con có trách nhiệm, có nghĩa lớn phải mang là giải oan cho phụ mẫu, còn phải chấn hưng họ Lưu, dương danh lập vạn. Đấy chính là tâm nguyện của phụ thân con trước lúc lâm chung. Nghĩa phụ thay phụ thân con nuôi dưỡng con, để con trưởng thành như một nam nhân, tham gia ứng thí chính là chờ ngày con rạng rỡ tông môn, mở rộng tiền đồ. Anh nhi, phụ thân của con là một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa. Ông ấy đã đặt hết kì vọng vào con, con không thể như thế này mà buông xuôi.


- ...

Minh Anh nhìn vẻ mặt xúc động của ông già trước mặt. Những lời ông ta nói suôn còn hơn lời thoại kịch bản nàng viết ra. Nàng nhíu mày, vừa nức nở vừa nói:

- Nhưng...con là nữ mà...

- Cả thiên hạ này chỉ có ta và Phạm lang trung biết được bí mật này. Anh nhi, con đã phẫn nam nhân. Con là giải nguyên với tên gọi Lưu Kì Anh, là môn sinh thiên tử, một trong những nhân tài có khả năng đỗ trạng nguyên. Chỉ cần con qua được thi đình lần này, nghĩa phụ mới có thể an lòng, mới có thể không hổ thẹn với phó thác của phụ thân con!

- ...

Minh Anh há hốc miệng, sau đó cắn cắn môi. Thi trạng nguyên ư? Nghĩa phụ à, ngài đùa sao? Nàng ngay cả một chữ cổ cũng không biết, tri thư lễ nghĩa, tam thư ngũ kinh ngay hình dạng ra làm sao nàng cũng chưa thấy qua, bảo nàng thi trạng nguyên chắc là đi dâng đầu cho hoàng thượng chém ấy! Đây có thể gọi là nhiệm vụ bất khả thi hay là hoàn cảnh bất khả kháng nhỉ?

------------------------

Triệu Kit: Rút kinh nghiệm viết dài mệt quá, Kit viết một chương ngắn thôi. Bộ truyện này trên tinh thần là hài cho nên...ừm thì từ từ rồi biết.