Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 16: Hoa đào một mảnh mộng nhân duyên.




Hoa đào bay bay trong gió, bốn bề yên lặng chỉ còn sột soạt tiếng bước chân đi dưới hàng cây.

“Nguyện vi tinh dữ hán, quang ảnh cộng bồi hồi”. Thanh âm nhẹ nhàng nỉ non vang lên trong rừng đào.

Là cái thanh âm đó!. Mộ Thanh theo thanh âm tìm đến, trong lòng kích động lan tràn.

Chỉ thấy một cô gái mặc quần áo đơn bạc màu xanh ngồi dưới gốc cây đào to nhất, nhẹ nhàng bới đất, giống như là muốn chôn cái gì?.

“Cô nương….”. Mộ Thanh khẽ gọi một tiếng, chỉ thấy nàng thân thể run lên nhưng không quay đầu lại. Chậm rãi tiến về phía trước, Mộ Thanh nhịn xuống kích động trong lòng: “Cô nương, ngươi là ai?”.

Nữ tử áo xanh nhẹ nhàng cười: “Mộ Thanh, kiếp này, ngươi phải đối xử tốt với nàng”. Xoay người lại, khuôn mặt tròn đập vào mắt Mộ Thanh, quen thuộc nói không lên lời.

“Ngươi biết ta?”. Mộ Thanh nhịn không được vươn tay qua nắm lấy vai nàng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”.

“Ngươi tội gì phải biết ta là ai? Kiếp này ngươi là của nàng, đừng nên lại cuốn ta vào trong đó”. Nữ tử áo xanh cười nhạt một cái, đáy mắt dấu không được một tia đau xót.

“Nhưng là, nhìn thấy ngươi, lòng ta thật đau…”.

“Mộ Thanh, ngươi là của Nhược Cẩm, kiếp này ngươi chỉ thuộc về một mình nàng…”.

“Vậy còn ngươi?”.

“Nhã Hề vĩnh viễn thuộc về Tử Thanh…”.

“Nhã Hề….”. Dường như bối rối, dường như kêu gào, Mộ Thanh không hiểu đau lòng từ đâu mà đến, rồi lại đi đâu mất.

Nữ tử áo xanh gượng cười, đem một cái hộp gỗ chôn xuống hố: “Ta đương nhiên là ở lại đào nguyên, nơi có loại nhân duyên thuộc về ta cùng Tử Thanh”.

“Loại nhân duyên?”. Mộ Thanh nhìn thân ảnh của nàng, không tự chủ được mà rơi lệ.

“Đúng, loại nhân duyên”. Nữ tử áo xanh nhẹ nhàng lấp đất, hộp gỗ dần dần bị đất chôn lấp: “Ta nói cho ngươi nghe một chuyện xưa được không?”.

“Được…”. Mộ Thanh nhíu mày, nhịn xuống nước mắt.

“Đại Đường có một vị Thái Bình quận vương, sách sử cũng không ghi chép, nàng tên là….. Yến Tử Thanh”.

Yến Tử Thanh!.

Ba chữ này theo miệng nàng nói ra giống như sét đánh xuyên thấu tim của Mộ Thanh.

“Kim tịch dĩ hoan biệt, hòa hội tại hà thì?

Minh đăng chiếu không cục, du nhiên vi hữu kỳ”.

(Đêm nay vui đã hết, hòa bình bao giờ tới? Đèn kia soi thế cục, thản nhiên là lúc nào?)

Này một khúc “Tử Dạ Ca” đột nhiên vang lên tại rừng đào, mặc dù nghe không hiểu ý, thế nhưng tiếng ca mang thê lương đâm sâu vào tim Mộ Thanh, khiến nàng đau lòng.

Trong nháy mắt, vô số hình ảnh hỗn loạn hiện ra trong đầu.

[Tối nay, mỗi một lần ngươi cự tuyệt ta, ta sẽ cắt một nhát! Nếu ta mất nhiều máu mà chết phiên ngươi đem xác ta về Phạm Dương!].

Nàng giống hệt Nhược Cẩm đứng thẳng dậy, đột nhiên đập bể chén trà, nắm lên một mảnh nhỏ, hung hắng hướng thân thể tuyết trắng của mình mà cắt….

“Nhà họ Sử có vị tiểu công tử là Sử Triều Cẩm, từ lúc nàng sinh ra đã phải nữ phẫn nam trang, dụng kế để giữ lại mạng sống, cho dến khi nàng gặp Tử Thanh…”. Thanh âm của nữ tử áo xanh lại vang lên trong không trung.

[Trước lúc phu nhân nói muốn báo thù, trước lúc An bá bá muốn lấy mạng của ta, ngươi có nguyện ý nhìn thật kỹ ta một lần không?].

Nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, Sử Triều Cẩm nhắm lại hai mắt. “Soạt” một tiếng, đem áo xé, áo ngoài chảy xuống, cởi ra vải buộc ngực, một khối thân thể tuyệt diệu vậy mà trước ngực lại có hai vết sẹo kinh người…

“Nàng dũng cảm, liều lĩnh. Nàng thâm tình, đối xử tốt với Tử Thanh….”. Nữ tử áo xanh tiếp tục nói.

[Ha ha, ngươi xấu hổ sao?].

A Sử kia cười một tiếng thật to, nắm hai tay Triều Cẩm đè tại mặt đất:

[Ta chính là muốn nhìn thân thể của ngươi! Rõ hết mức có thể!].

Nước mắt cuồn cuộn, Triều Cẩm run rẩy nhắm mắt:

[Xin…. Điện hạ…..thương tiếc nhiều….].

[Mỹ nhân, ta hiểu mà].

A Sử kia đột nhiên giật cái yếm của Triều Cẩm, nằm đè lên người nàng….

“Không được!”. Mộ Thanh nhịn không được nắm chặt hai tay.

Nữ tử áo xanh nhìn gương mặt bị thương của Mộ Thanh: “Mộ Thanh, tất cả chuyện của kiếp trước ngươi đều quên rồi ư?”. Mộ Thanh nhịn không được nhắm mắt lại, hình ảnh lại xuất hiện.

[Hôn ta một lần thật sự được không?].

[Triều Cẩm à, ngươi thật khờ quá! Đứa ngốc!].

Bờ môi nóng hổi đáp lên môi nàng, lệ nóng chảy xuống, cái kia Triểu Cẩm nhiệt tình như lửa ngoài thành Biện Châu, cái kia Triều Cẩm quyết tuyệt trên sông Hoàng Hà, Lạc Dương, cái kia Triều Cẩm tự phụ đàm thiên trong đình Phạm Dương, cái kia Triều Cẩm cùng hỗ trợ canh gác thành Vân Châu, cái kia Triều Cẩm nhẫn lệ hiến thân trong doanh trại Đột Quyết….Trong nháy mắt tất cả đều tuôn ra giống như một ngọn lửa rừng rực thiêu cháy tâm can.

[Ngươi…… hiện tại trong lòng nhớ…. Thực….. là…. Ta?].

“Triều Cẩm!”. Mộ Thanh nhịn không được hét lên một tiếng, hình ảnh vỡ nát, lại xuất ra một hình bóng.

[Kiếp sau ta sẽ trả lại tình của ngươi, toàn tâm toàn ý].

[Vì cái kiếp sau này, ta đợi].

[Ta dùng chân tâm cả một đời của mình đổi lấy kiếp sau một đời được ngươi yêu thương, ta rất hài lòng…. Thực sự hài lòng……].

[Triều Cẩm, tự đối với bản thân mình tốt một chút được không?].

[Tối nay, ta chỉ muốn ngươi toàn tâm toàn ý ôm ta một cái cuối cùng].

……………………..............................................................................

“Ngươi thật ngốc……”. Mộ Thanh chậm rãi mở mắt, vị nữ tử áo xanh đã không thấy tung tích. Cúi đầu mất mát, chỉ thấy trên một cánh hoa đào dưới chân có một giọt lệ trong suốt lóng lánh.

“Nhã Hề!”. Mộ Thanh nhịn không được gọi to một tiếng, thế nhưng rừng đào trống trơn, thân ảnh của nàng còn tại nơi nào?.

“Nếu như kiếp trước ta là Tử Thanh, Nhược Cẩm là Triều Cẩm vậy còn ngươi? Nhã Hề, ngươi là ai?”. Đem tay ôm ngực, lòng đã đau tới mức chết lặng.

Quỳ rạp xuống đất, Mộ Thanh vỗ nhẹ lên ụ đất mà nữ tử áo xanh vừa lấp dưới gốc cây đào, nước mắt nhịn không được theo khóe mắt chảy xuống: “Nhân duyên này thật sự có thể nhận sao?”.

Nước mắt tuôn rơi, nữ tử áo xanh từ xa xa nhìn Mộ Thanh đang run run tĩnh mịch: “Kiếp này, Nhã nhi chỉ có thể ở trong mộng chúc ngươi cùng Sử tiểu thư đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm”.

“Nha đầu ngốc”. Cây đào bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi cho là đem chôn ký ức kiếp trước về ngươi của Tử Thanh thì nàng có thể thực sự cùng Sử Triều Cẩm ở bên nhau cả đời đến lúc đầu bạc răng long sao?”.

“Nhã nhi chỉ là tin tưởng, người tốt sẽ được báo đáp, ông trời có tình, tất nhiên sẽ cho chúng ta một kết cục viên mãn”. Hít một hơi thật sâu nhìn rừng đào sáng lạn: “Có toàn bộ ký ức của Tử Thanh ở đây, chỗ này chính là thế ngoại đào nguyên của ta, Nhã Hề không oán không hối”.

“Ôi, ba người các ngươi… thật sự là dây dưa không rõ à…..”. Cây đào khẽ rung: “Mộng cuối cùng rồi sẽ tỉnh, ngươi không muốn tự tay nắm lấy hạnh phúc của ngươi sao, đem ký ức vốn là của Tử Thanh trả cho nàng, kiếp này hai ngươi nhất định có kết cục tốt”.

“Từ giây đầu tiên ba người chúng ta tiến vào luân hồi, Nhã Hề đã quyết định cuộc đời này nhất định sẽ không xen vào giữa hai nàng, nếu kiếp này đã không có bắt đầu, cớ gì phải dây dưa thêm nữa?”. Nữ tử áo xanh gượng cười: “Cây đào gia gia, cám ơn ngươi giúp ta lưu lại ký ức của Tử Thanh, ta tin chuyện mà ngươi nói cho ta kia là thật, nhân duyên có rất nhiều loại, mặc kệ kiếp ngắn dài, ta sẽ chờ cái nhân duyên đó khai hoa kết trái….”.

“Ai……..nha đầu, nên tỉnh lại rồi….”.

Một trận gió lạnh thổi tới, hoa đào tung bay, ngay lập tức mọi thứ trở nên hắc ám.

Mở mắt ra, trước mắt là tượng Phật như cũ, nữ tử áo xanh nhẹ nhàng thở dài, lấy tay áo lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, hai tay tạo thành chữ thập, quỳ rạp trước cổ Phật: “Nguyện Bồ Tát phù hộ…”.

“Nhã Hề! Triều Cẩm!”. Mộ Thanh theo mộng tỉnh dậy, đập vào mắt chính là cái lều lớn màu trắng.

“Mộ tướng quân, làm sao vậy?”. Thị vệ ngoài trướng hỏi.

“Không sao…. Không có việc gì…….”. Mộ Thanh kinh hãi lau đi nước mắt, cúi đầu. Oa! Ướt đẫm cả gối? Điều trong mộng tất cả đều là thật? Hít sâu một hơi tâm dĩ nhiên lại đau đớn như vậy.

Nhược Cẩm…….

Thì thào gọi một tiếng, Mộ Thanh bỗng nhiên nhảy xuống giường. Hóa ra kiếp trước ta nợ ngươi nhiều như vậy, kiếp này cho dù thân bại danh liệt thì có sao? Nhắm lại hai mắt, mọi việc từ sông Hoài đến Trung Đô hiện ra trong đầu.

“Ta hiện tại không muốn đẩy ngươi xuống vực sâu…. Không muốn….”.

“Nếu là ta hại ngươi thân bại danh liệt, muôn đời bị phỉ báng thì sao?”.

“Nếu là……. Ngươi phát hiện ra ta ác độc, âm hiểm, đáng sợ…. ngươi…….”.

“Ta đây muốn gây họa cho ngươi cả đời!”.

“Ta thích ngươi như vậy…”.

…………...............................................................................................

Khóe miệng nhẹ giương, Mộ Thanh giãn mi.

“Người Tống giết trung liệt người Tống, kịch này quả nhiên là đặc sắc, Dương tướng quân dưới cửu tuyền nhất định cũng không nhắm mắt. Ngươi muốn dùng cách này lưu Mộ Thanh ở lại Đại Kim, khiến hắn không có mặt mũi quay về Tống thổ, thật khổ cho ngươi. Trẫm chẳng qua chỉ là thuận ngươi tâm ý, giúp ngươi một tay diễn vai phản diện thôi”.

Ngươi vì trẫm hi sinh nhiều như vậy mới khiến hắn quỳ gối dưới chân trẫm, sau này thống nhất thiên hạ, trẫm tuyệt đối sẽ không phụ người”.

………......................................................................................................

Mộ Thanh hít một hơi sâu, thân thể chấn động, ta thật khờ, nào có người nào muốn hại mình lại đem toàn bộ tâm tư nói ra? Từ lúc bắt đầu đều là Hoàn Nhan Lượng độc diễn, chính diện cũng là hắn mà phản diện cũng là hắn, vì sao ta lại tin lời hắn nói cơ chứ?.

Nhược Cẩm, xin lỗi…. Xem ra ta cũng trúng kế rồi. Mộ Thanh bỗng nhiên vén rèm ra khỏi lều lớn.

“Mộ tướng quân muốn đi đâu?”.

“Ta phải về Trung Đô, có chuyện cần nói, ta nhất định phải đi nói”.

“Nhưng mà… tướng quân, chúng ta nếu quay về, sau này hoàng thượng trách tội xuống dưới chắc chắn là…”.

Mộ Thanh bình tĩnh nhìn thị vệ trực ngoài trướng: “Là ta về Trung Đô một mình. Các ngươi cứ đóng quân ở đây, nói xong điều muốn nói ta sẽ trở lại”.

“Cái này không được ạ”.

“Các ngươi muốn cãi lệnh tướng quân?”. Mộ Thanh lạnh lùng nhìn bọn thị vệ: “Ta muốn đi, ai cũng giữ không được! Các ngươi đừng ép ta ra tay”.

Bọn thị vệ run rẩy nhìn Mộ Thanh, việc trên đại điện nàng một đao giết chết Dương tướng quân đã sớm lưu truyền, lấy thân thủ của nàng quả nhiên là khó có thể ngăn trở.

Ánh mắt băng hàn đáo qua từng gã quân Kim ở xung quanh, Mộ Thanh trực tiếp đi về phía chuồng ngựa.

Nhược Cẩm….

Trên mặt Mộ Thanh bỗng nổi lên một mạt tiếu ý, lúc này đây ta muốn chính miệng mình nói cho ngươi, ta không làm người Tống, cũng không làm người Kim, toàn tâm toàn ý chỉ làm con ngựa của ngươi, cõng ngươi đi khắp chân trời góc bể.

“Mau ngăn hắn lại! Bằng không hoàng thượng trách tội xuống, ngay cả cha mẹ chúng ta cũng bị liên lụy!”.

Một câu nói đánh động tâm Mộ Thanh, giống như hòn đá ném xuống nước, gợi sóng lan tỏa. Mộ Thanh dừng lại bước chân, nhìn quân Kim ở phía sau: “Ngươi nói cái gì?”.

“Ngươi cho rằng người Kim chúng ta ai cũng là quân hiếu chiến sao?”.

“Chinh chiến đã nhiều năm, có ai là không muốn về nhà đoàn tụ với gia đình?”.

“Thế nhưng cái thế giới này đâu có chỗ thái bình?”.

“Vì một cuộc cá cược, hoàng thượng muốn chúng ta nghìn người cùng ngươi đi chịu chết, ngươi cho rằng chúng ta không muốn về sao?”.

Mộ Thanh nắm chặt hay tay, xoay người bình tĩnh nhìn bọn họ.

“Chẳng qua cũng chỉ là ba người con gái, lên giường với hoàng thượng xong, đạt được vinh hoa phú quý, có chỗ nào không tốt? Vậy mà chỉ vì ba người bọn họ lại muốn khơi mào chiến tranh với Tây Hạ, hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy à!”.