Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 46: Giang sơn nhiễm máu đào.




“Duyên Lăng Mộ Thanh!”. Mơ hồ nhìn tên tiểu tướng đang hô to bên kia bờ sông, Hoàn Nhan Lượng tuy rằng có kinh ngạc nhưng không có điên cuồng truy kích như dự đoán: “Trẫm biết hai cái xác trên sông ở Trung Đô tuyệt đối không phải ngươi và Hoàn Nhan Nhược Cẩm”.

“Hoàng thượng, không xong rồi!”.

“Chuyện gì mà hoảng hốt đến vậy?”. Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng nhìn tiểu binh chạy đến báo tin.

“Thủy quân của Tô Bảo Hành đại nhân đi dến Tây Trần Gia Đảo thì gặp phục kích của Lý Bảo, toàn quân hầu như bị tiêu diệt”.

Một cái tin dữ bất thình lình đổ tới, Hoàn Nhan Lượng quá sợ hãi, sao có thể như vậy? Tô Bảo Hành thống lĩnh bảy vạn đại quân, sao có thể bị tiêu diệt… dễ dàng như vậy?.

Hơi định thần lại, Hoàn Nhan Lượng chỉ về hướng doanh trại quân Tống, uất hận cắn răng: “Chúng tướng nghe lệnh, toàn lực phá tan tiền doanh của quân Tống, chỉ cần vượt qua Trường Giang, Lâm An chính là của trẫm”.

“Hoàng thượng, không xong rồi!”.

Hoàn Nhan Lượng rùng mình, nhìn một tên tiểu binh khác tới báo tin.

“Hoàn Nhan Ung…. Phản rồi! Hắn tại Đông Đô tự xưng đế, bây giờ đã chiếm lấy Trung Đô, hoàng thượng bây giờ chúng ta có nên hồi kinh bình định phản loạn không?”.

Tức giận rút kiếm, một nhát chém chết tiểu binh, Hoàn Nhan Lượng rít gào: “Vượt sông! Vượt sông! Trẫm muốn chiếm xong Lâm An mới quay về bình định phản loạn”.

Thuyền của Hoàn Nhan Lượng ra đến giữa sông, thấy rõ Mộ Thanh đứng trên doanh môn: “Duyên Lăng Mộ Thanh, hôm nay trẫm tuyệt đối không bỏ qua ngươi”.

“Chỉ sợ là ông trời không bỏ qua ngươi thôi!”. Mộ Thanh nghiêm nghị cười, cẩn thận cất Giang Bắc địa đồ vào trong lòng ngực: “Hoàn Nhan Lượng hôm nay ngươi đã định phải chết ở chỗ này”.

“Lúc này nói ai thắng ai thua còn quá sớm!”. Hoàn Nhan Lương vung tay: “Xông lên!!!”.

Duyên Lăng quận vương lo lắng nhìn chiến thuyền của Hoàn Nhan Lượng xông tới như đi vào chỗ không người, trên sông Trường Giang dĩ nhiên không có một Tống binh ngăn chặn.

“Phong nhi đâu? Phong nhi mang một vạn binh đi đâu rồi?”. Duyên Lăng quận vương hoảng sợ hỏi.

“Hồi vương gia, tứ công tử mang theo một vạn binh đi đường vòng vượt sông, giờ không biết đang ở đâu?”.

“Rõ ràng là tiên phong sao lại không ngăn lũ chó Kim mà làm ẩu như vậy!”. Duyên Lăng quận vương lo lắng lắc đầu. Mộ Thanh từ trên doanh môn nhảy xuống, nghiêm túc nhìn Duyên Lăng quận vương: “Cha, để ta xuất chiến đi”.

“Ngươi?”.

“Đúng vậy để Mộ Thanh vì hai người anh đã chết, vì cha, vì nhà Duyên Lăng, vì Đại Tống đi đánh trận này đi”. Mộ Thanh nói xong đoạt trường thương trong tay một tiểu binh: “Nuôi quân nghìn ngày, dùng trong một giờ, Mộ Thanh được sư phụ truyền võ nghệ mười năm, nay cũng đến lúc dùng rồi!”.

Mắt thấy chiến thuyền của Hoàn Nhan Lượng tiến tới càng ngày càng gần, Duyên Lăng quận vương thở dài: “Duyên Lăng Mộ Thanh nghe lệnh!. Bản vương cho ngươi năm nghìn binh mã, nhất định phải tử thủ doanh môn, không cho lũ chó Kim tiến vào bờ nam một bước!”.

“Mộ Thanh tiếp lệnh!”. Nói xong Mộ Thanh tay cầm trường thương, quay đầu nhìn năm nghìn binh sĩ oang oang mở miệng: “Nếu Hoàn Nhan Lượng đặt chân đến bờ nam, nữ tử Đại Tống chúng ta nhất định sẽ gặp họa. Nếu các vị có vợ có con, có muội muội, xin hãy vì nữ tử vô tội trong thời loạn mà dùng hết sức lực đánh một trận đi”.

“Nguyện nghe theo hiệu lệnh của tướng quân!”. Chúng tướng đồng thanh vang rung trời.

Mộ Thanh trong long nóng lên, xoay thương nhìn Hoàn Nhan Lượng đang tiến vào ngày càng gần: “Chúng ta ở bờ bên này, dốc sức cùng quân Kim đánh một trận”.

“Tuân lệnh!”.

Mộ Thanh cười lẫm liệt, mang theo năm nghìn binh mã rời đại doanh đứng bên bờ sông: “Hoàng đế chó má! Ngươi dám bước lên bờ nam một bước ta liền tặng ngươi một lỗ trên người”.

“Nực cười, chỉ có mấy nghìn người cũng đòi ngăn trẫm?”. Hoàn Nhan Lượng cuồng tiếu: “Cung thủ chuẩn bị! Pháo thủ chuẩn bị!”.

Mộ Thanh rung mi: “Chúng tướng nghe lệnh, mau chóng tiến sông”.

“Tuân lệnh”.

Quân Tống đều tiến vào sông, Mộ Thanh lẫm liệt quát: “Hoàng đế chó má, hôm nay là ngày giỗ của ngươi!”.

Rút kiếm chỉ vào Mộ Thanh, Hoàn Nhan Lượng quát: “Nhằm hướng Duyên Lăng Mộ Thanh, bắn!”.

Mộ Thanh khẽ cười, thả người nhập sông. Đại bác nổ ầm ầm, vạn tiễn cùng bay, trong nháy mắt bờ sông trở thành một mảnh khói lửa hỗn loạn.

“Nhằm thẳng giữa sông mà bắn”. Hoàng Nhan Lượng tức giận hét.

Từ trong nước vọt ra, Mộ Thanh nhảy lên thuyền, trường thương quét ngang, vài tên pháo thủ rơi xuống nước.

“Thù giết anh, Hoàn Nhan Lượng ta muốn ngươi lấy mạng bồi thường!”.

“Cung thủ đâu! Bắn tên!”.

Mộ Thanh xuất thương đâm trúng yết hầu một gã cung thủ: “Các ngươi còn muốn bán mạng cho tên hoàng đế chó má này đến bao giờ?”. Hơi chần chừ, Mộ Thanh quét ngang thương, vài tên cũng thủ ngã xuống chết ngay tại chỗ.

“Lên thuyền! Khống chế pháo thủ!”. Mộ Thanh vội vã hạ lệnh cho quân Tống ở dưới sông.

“Tuân lệnh”.

“Tiểu tướng nhà ai lẫm liệt như vậy, thật khiến Ngu mỗ bội phục!”. Trống trận nổi lên, chỉ thấy trên sông Trường Giang có hơn mười chiến thuyền đang tiến tới, cờ Tống đập vào mắt khiến Hoàn Nhan Lượng kinh hãi.

“Đại Tống Ngu Duẫn Văn đến giúp Duyên Lăng quận vương!”. Từ phía xa Ngu Duẫn Văn hô to một tiếng, đại bác bắn ra, nhằm thẳng vào chiến thuyền của quân Kim. Đột nhiên bị tập kích, quân Kim cực kỳ hoảng sợ, không ngờ có viện quân.

“Toàn quân nghe hiệu lệnh của trẫm, pháo thủ quay đầu, đón đánh Ngu Duẫn Văn. Cung thủ bắn chết quân Tống cạnh chiến thuyền”. Hoàn Nhan Lượng cố hít một hơi, rõ ràng tất cả đã nằm trong lòng bàn tay, vì sao đột nhiên biến thành bốn bề giáp địch?.

Mộ Thanh liên tục quét thương, dũng mãnh gan dạ kinh người, cung thủ mới vừa cài tên trường thương của Mộ Thanh đã giáng xuống, trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Hoàng đế chó má!”. Loạn tên phóng tới, Mộ Thanh chuyển thương ngăn chặn, tên rơi xuống đất, Mộ Thanh nhún chân đạp lên mép thuyền, hướng phía Hoàn Nhan Lượng đánh tới.

“Tiểu tướng gan dạ như vậy, Ngu mỗ cũng không thể thua kém!”. Nói xong liền vung tay ra hiệu, Ngu Duẫn Văn cười ha ha, trận chiến này có thể kết bạn với thiếu niên anh hùng, quả nhiên là việc vui mừng nhất đời.

“Mộ Thanh, tứ ca tới!”. Bên bờ bắc, Mộ Phong dẫn quân xuất hiện, lập tức tiến vào hậu doanh quân Kim: “Chúng tướng nghe lệnh, chặt đứt đường lui của hắn, ta muốn hắn vĩnh viễn không lên bờ được!”.

“Tuân lệnh”.

Một vạn binh mã ngay tức khắc tung hoành ngang dọc trong hậu doanh chém giết, chưa đến một hồi lửa cháy rừng rực nhuộm đỏ nước sông. Hoàn Nhan Lượng trăm triệu không nghĩ tới một lòng đem quân vượt sông không ngờ lại rơi vào tình cảnh này, hậu phương cháy rụi, lương thảo mất hết, tiền phương bị quân Tống chặn đường, trên sông còn có viện binh, lẽ nào ông đúng là ông trời muốn lấy mạng Hoàn Nhan Lượng hắn ư?.

“Trẫm là chân mệnh thiên tử sẽ không thua! Không thua!”. Hoàn Nhan Lượng rít gào một tiếng: “Chúng tướng nghe lệnh, mạnh mẽ rút lui”.

Soái kỳ đi về phía đông, khí thế của đại Kim tướng sĩ liền xuống dốc không phanh. Không còn tâm trí chiến đấu, cung thủ ngừng bắn, một số vội vã nhảy sông chạy trốn, một số cuống quít chèo thuyền rút lui.

Trường thương quật ngã một tên cung thủ, Mộ Thanh đoạt lấy cung của hắn, khều lấy túi tên bên hông, một chân đạp trên xác hắn, trường thương cắm chặt xuống thuyền. Mộ Thanh cài tên lên cung, kéo căng dây, nhắm vào Hoàn Nhan Lượng: “Hoàng đế chó má, nạp mạng!”.

Buông ra dây cung, mũi tên xé gió bay vút đi.

Tất cả mọi vật trước mắt trở nên mơ hồ, không nhớ rõ chính mình từng bắn tên như thế lúc nào, trống trận cũng âm vang như vậy, chiến mã cũng gào thét như thế, khác chỉ có lúc đó bên cạnh chiến đấu hăng hái là binh mã Đại Đường còn bây giờ là con em Đại Tống…

Máu nhiễm chiến bào, cả người đều là huyết đỏ, Mộ Thanh không khỏi rùng mình.

[Nếu có một ngày ngươi tìm không thấy ta, cứ nghe theo tiếng ca, tất sẽ tìm được…].

Một thanh âm ấm áp vang lên, Mộ Thanh lắc đầu, rốt cuộc ngươi là ai?.

Đỡ cho Hoàn Nhan Lượng một tên, hộ vệ bên người hắn lập tức vây lại bảo vệ: “Bảo hộ hoàng thượng!”.

“Mộ Thanh, đừng ngẩn người! Cẩn thận phía sau!”. Mộ Phong hoảng sợ hét lên, giương cung bắn chết quân Kim ở phía sau. Mộ Thanh vội quay đầu lại, hai mắt đã đẫm lệ, trường cung trong tay rơi xuống đất, có chút run rẩy nhìn hai tay nhuốm máu tanh, đây rốt cuộc là Đại Đường hay Đại Tống, đến tột cùng thì ta là ai?.

Càng ngày càng hoảng hốt, đau lòng không hiểu từ đâu tới, Mộ Thanh ôm chặt ngực, liên tục lắc đầu. Máu cùng nước sông tích lạc trên người, đột nhiên Mộ Thanh cảm thấy rất lạnh…

“Mộ Thanh!”. Mộ Phong sợ hãi hô to, nhanh chóng hạ lệnh cho cung thủ sẵn sàng, bảo vệ tốt Mộ Thanh sắc mặt đang biến sắc.

“Duyên Lăng Mộ Thanh! Trẫm nhất định sẽ trở lại!”. Thanh âm của Hoàn Nhan Lượng phá tan sự hoảng hốt. Mộ Thanh vội vàng giương mắt, lắc đầu mãnh liệt, rốt cuộc ta bị làm sao vậy?. Tiếng pháo vẫn như cũ, tiếng dây cung vẫn vun vút như thế, tiếng kêu thét vẫn vậy, máu đào cũng vẫn thế.

Người. Có còn như trước?.

“Có thời gian, thật muốn ngươi đau ta nhiều hơn…”. Trong lòng vang lên tiếng của Nhược Cẩm, Mộ Thanh đau lòng dần tan, cười vui vẻ, Nhược Cẩm…

Hoàn Nhan Lượng rút lui về phía đông, Ngu Duẫn Văn trăm thuyền đuổi sát, tiếng lửa đạn dần xa.Trong đại doanh nhà Duyên Lăng, tiếng hoan hô nổi lên không ngớt, trận Thạch Thải Ki thắng lớn chưa từng có. Nhìn Mộ Thanh từ xa, trên mặt Duyên Lăng quận vương có ưu sầu, lại có kiêu ngạo, vì sao ngươi lại là nữ nhi cơ chứ?.

“Báo!!!”.

Tiểu tốt báo tin vội vã báo lại: “Vương gia, phía nam Thải Thạch Ki có quân Kim lén lút vượt sông”.

“Trùng nhi, ngươi ở lại giữ doanh trại, đặt biệt quản tốt tiểu muội của ngươi, người còn lại đi theo ta”. Duyên Lăng quận vương vội vã hạ lệnh, xoay người lên ngựa, mang một vạn nhân vã hướng phía nam Thải Thạch Ki mà chạy. Mộ Phong đi đường vòng trở lại đại doanh nhìn bóng lưng dần xa của phụ thân, không khỏi bối rối hỏi: “Nhị ca, cha đi đâu vậy?”.

“Tiêu diệt lũ chó Kim vượt sông”. Mộ Trùng thở phào nhẹ nhõm: “Cha vẫn dũng mãnh như xưa, không có việc gì đâu”.

“Hoàn Nhan Lương căn bản là chưa có sang sông, sao lại có quân Kim ở bên này được?”.

Mộ Phong càng bối rối, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Không xong rồi! Hoàn Nhan tiểu thư từng lưu ý Hoàn Nhan Lượng có thể có phục binh ở phía nam Thải Thạch Ki. Nếu thật là có bóng dáng quân Kim tức là đúng như Hoàn Nhan tiểu thư sở liệu, cha đi chỉ sợ là trúng kế rồi”. Nói xong, còn chưa xuống ngựa Mộ Phong đã dẫn người đuổi theo Duyên Lăng quận vương.

“Vậy…”. Mộ Trùng cả kinh, vội vã hướng Mộ Thanh hô: “Mộ Thanh, tứ đệ cùng cha có khả năng gặp nguy hiểm”.

“Nguy hiểm?”. Mộ Thanh thân thể chấn động, rút thương cắm trên thuyền nhảy xuống, ra sức bơi lên bờ: “Nguy hiểm thế nào?”.

“Bọn họ đều đi tiêu diệt quân Kim. Mới vừa rồi nghe tứ đệ nói có thể là cạm bẫy”. Mộ Trùng nghiêm túc nhìn Mộ Thanh, chỉ hướng bọn họ đi: “Ta phải ở lại đây giữ đại doanh, không thể rời đi”.

“Ta đi!”. Mộ Thanh nhảy vào doanh trại, phi thân lên ngựa, vội vàng đuổi theo hướng Mộ Trùng chỉ.