Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 107: Thương thiên đã chết, hoàng thiên đứng lên (Hạ)




Đám phong chủ Vô Lượng Môn không hứng thú với cái chết của phong chủ Thất Thập Nhị phong, bọn họ chỉ muốn cướp các loại tư nguyên, Tu Tiên giới lạnh lùng đã lâu, sớm mất trái tim tiên hiệp chính nghĩa.

Đám tu sĩ Nguyên Anh Vô Lượng Môn tán đi, phong chủ Đệ Tam Phong đứng dậy.

Một người từ từ hiện ra.

Đệ Tam phong chủ vái người đó, kêu lên:

- Sư tôn!

- Thế giới này nên thay một mớ máu mới.

Mắt Đệ Tam phong chủ lóe tia sáng:

- Ý của sư tôn là...?

Bóng người mở miệng nói:

- Ta sẽ thử lần nữa bước vào cảnh giới Hóa Thần, cần máu của nhiều tu sĩ.

Đệ Tam phong chủ trầm tư một lát sau lên tiếng:

- Sư tôn, thiên hạ phân tranh đã hơi lộ ra hình dáng, xin sư tôn giải thích nghi hoặc cho.

Bóng người nhìn Đệ Tam phong chủ, tuyền thần thức:

- Nguồn gốc thiên địa phân tranh lần này nằm ở đây. Thân chuyển kiếp của lão tổ đã tu thành đã tu thành cảnh giới Nguyên Anh, không lâu sau lão tổ sẽ lại đến nhân ian. Đệ nhất nhân thật sự đột phá cảnh giới Hóa Thần, khuấy động thiên hạ là lão tổ!

Đệ Tam phong chủ hiểu ra.

Thất Thập Nhị phong lại trở về bình thường, nhưng mọi người biết bão tố sắp đến, một cơn bão thổi quét Thất Thập Nhị phong, thậm chí diệt vong.

Liễu Tà Dương vừa dạy dỗ các đệ tử vừa dò xét âm tính của mỗi đệ tử.

Liễu Tà Dương đang tổ chức kế hoạch lớn hơn, kế hoạch sẽ kéo dài gần trăm năm, sau trăm năm thì...

Liễu Tà Dương nhìn đám đệ tử:

- Các ngươi đều là thiên tài, người nổi bật của Tu Tiên giới, có con đường của riêng mình.

Các đệ tử đã có tu vi Trúc Cơ, khí thế mạnh hơn lúc trước.

Liễu Tà Dương nói:

- Tuy các ngươi không nỡ nhưng đã đến lúc phải lựa chọn.

Đám đệ tử không hiểu gì hết.

- Các ngươi sẽ đi các nơi, ta hy vọng các ngươi sẽ có thành tựu tại đó. Bảo kiếm từ từ rèn ra mũi nhọn, hương hoa mai đến từ giá rét. Bây giờ các ngươi sẽ gặp thử thách lần đầu tiên trong cuộc đời, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ một mình đối diện đủ loại tình huống, các ngươi không cách nào nương tựa vào người ngoài.

- Sư tôn!

Liễu Tà Dương xoay người chỉ vào thiên địa mênh mông, mở miệng nói:

- Các ngươi đi ngọn núi khác nhau, Đệ Nhất Phong, Đệ Nhị phong, Đệ Tam phong...

- Sư tôn!

Đám đệ tử đứng bật dậy kinh kêu:

- Chúng ta sẽ không rời khỏi sư tôn!

Liễu Tà Dương nhìn đám đệ tử, mở miệng nói:

- Các ngươi chẳng những bái vào những sơn môn này còn phải làm thật tốt, thật ưu tú. Các ngươi sẽ dốc sức đảm đương một phía tại chỗ đó.

- Đây là khiêu chiến của riêng các ngươi, ta hy vọng sau trăm năm kêu gọi một tiếng thì người hưởng ứng sẽ là thiên hạ tập hợp!

Liễu Tà Dương nói xong rất nhiều đệ tử ngậm miệng.

- Các ngươi sẽ đi thế giới hoàn toàn mới, nơi đó có vô số ngọn núi chờ đợi các ngươi vượt qua!

Đám đệ tử hốc mắt đỏ hoe:

- Sư tôn!

- Đừng quên đạo hướng về đâu.

Liễu Tà Dương bước ra Hoàng Kim cung. Vô Lượng Môn mưu tính Thất Thập Nhị phong thì Liễu Tà Dương cũng có, kế hoạch của hắn càng lớn. Liễu Tà Dương không chỉ muốn Thất Thập Nhị phong Vô Lượng Môn, hắn muốn thiên hạ này! Liễu Tà Dương muốn dựa vào đệ tử hoàn toàn khống chế Vô Lượng Môn trong tay mình, nắm chặt đại thế thiên hạ trong tay.

Thương thiên đã chết, hoàng thiên đứng lên.

Trong Hoàng Kim cung có nhiều đệ tử mắt lấp lóe tia sáng, bọn họ quyết định tiến lên. Bước hướng sư tôn đã chỉ.

- Trong mấy năm sắp tới các ngươi phải tu hành nghiêm túc, vài năm sau cướp thứ nhất, leo lên đỉnh cao!

Đám đệ tử hốc mắt đỏ hồng:

- Sư tôn!

Bọn họ lưu luyến nhìn nhau:

Liễu Tà Dương truyền dạy nhiều điều cho họ, nào là đạo pháp, kiếm kỹ vân vân.

Mỗi người đều cần trưởng thành, đối diện tình huống khác nhau.

Liễu Tà Dương nhìn Hoàng Kim cung, sẽ có ngày các đệ tử đối diện con đường của riêng mình, đây là vận mệnh thuộc về họ.

Liễu Tà Dương nói:

- Trở lại Hoàng Kim cung tiếp tục tu hành đi, trong mấy năm này các ngươi chưa cần đi, ta sẽ tiếp tục bồi dưỡng các ngươi.

Đám đệ tử kích động, không bị bắt đi ngay khiến ai nấy thở phào một hơi, bọn họ không muốn rời khỏi nơi này. Lời sư tôn vừa nói làm cả đám sợ hết hồn, bọn họ còn tưởng rằng sư tôn muốn đuổi họ đi.

Lúc này một bóng người từ dưới núi đi lên, từng bước từng bước chân lên núi, vai khiêng trọng kiếm huyền thiết.

Một số đệ tử nhận ra thanh niên vác trọng kiếm lên núi:

- Trọng Lâu!

Bọn họ vốn là đệ tử cùng quý nhưng tốc độ tiến bộ của Trọng Lâu quá nhanh, bỏ lại họ xa lắc xa lơ.

Cuối cùng Trọng Lâu lên đỉnh núi. Liễu Tà Dương đứng bên ngoài Hoàng Kim cung nhìn Trọng Lâu.

Mấy tháng ngắn ngủi không gặp Trọng Lâu đã tiến vào Kim Đan sơ kỳ, tốc độ tu hành làm Liễu Tà Dương phải nhìn kỹ.

Trọng Lâu đến trước mặt Liễu Tà Dương:

- Sư tôn!

Liễu Tà Dương cau mày nhìn Trọng Lâu, mở miệng nói:

- Đi theo ta.

- Tuân lệnh!

Đám đệ tử Hoàng Kim cung nhìn Liễu Tà Dương và Trọng Lâu đi vào Hoàng Kim cung, trong lòng thầm thắc mắc Trọng Lâu bái vào môn hạ sư tôn từ bao giờ? Hèn gì Trọng Lâu tiến bộ nhanh như vậy.

Trong đại điện Hoàng Kim cung.

Trọng Lâu quỳ trước mặt Liễu Tà Dương.

Mắ Trọng Lâu hấp háy tia đỏ rực:

- Sư tôn!

Liễu Tà Dương quát, thanh âm vang vọng đại điện:

- Ngươi là ai? Đi ra!

Người Trọng Lâu rung bần bật.

Liễu Tà Dương phất tay, Khống Thần thuật hóa thành móng vuốt sắc bén chộp tới:

- Nếu ngươi không xuất hiện thì đừng trách ta không nương tay!

Một giọng nói già nua vang lên:

- Đạo hữu nương tay cho!

Trọng kiếm huyền thiết lơ lửng giữa Trọng Lâu và Liễu Tà Dương, một thần thức bay ra.

Liễu Tà Dương mở miệng nói:

- Luyện chính mình thành khí linh bất tử bất diệt, rất có khí phách!

Khí linh trọng kiếm huyền thiết khẽ thở dài:

- Đạo hữu, ta cũng vì bất đắc dĩ. Nếu có thể đột phá thì ta cần gì chọn con đường như vậy?

Liễu Tà Dương hỏi:

- Ngươi bám vào đệ tử của ta là muốn cái gì?

Khí linh trọng kiếm huyền thiết nói:

- Ngươi hãy hỏi Trọng Lâu xem. Mấy năm nay ta thật lòng đối xử với hắn, truyền công pháp cho hắn, giúp hắn tìm đan dược, chưa từng hại hắn.

Liễu Tà Dương tiép lời:

- Ngươi muốn nhờ vào sức mạnh của hắn tái tạo thân hình hoặc trực tiếp đoạt xá.

Khí linh trọng kiếm huyền thiết không phản đối cũng không thừa nhận.

Trong một lần rèn luyện ngoại viện Trọng Lâu chiếm được trọng kiếm huyền thiết, từ nay việc tu hành như đạp trên mây có thần trợ.

Liễu Tà Dương nói với khí linh trọng kiếm huyền thiết:

- Nói về bản thân ngươi đi.