Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi

Chương 76




CHƯƠNG 76

“Hoàng huynh, huynh tỉnh rồi!” Lúc Lăng Trí kéo thân thể đang nhức mỏi không thôi cùng cái đầu trướng đau xuống dưới lầu, hai đứa bé đang ngồi ở phòng khách xem phim hoạt hình.

Nghe được tiếng bước chân, Lăng Duyệt nhảy dựng lên chạy qua: “Có đói bụng không? Muốn ăn cơm chưa? Mẹ để lại cho anh rất nhiều đồ ăn anh thích, hâm nóng là có thể ăn rồi! Có điều anh cũng ngủ thật dễ, đều ngủ cả ngày luôn rồi! Mẹ còn không cho chúng em kêu anh, nói anh quá mệt mỏi nên phải ngủ nhiều một chút, nhưng mà em rất lo lắng anh sẽ đói chết đấy…”

Đã rất nhiều ngày Lăng Duyệt không thấy anh trai cũng như nói chuyện cùng nhau, trong lòng cô bé rất nhớ, vừa nói liền ríu rít không dừng được.

Lăng Trí muốn xoa xoa đầu nhỏ của cô nhưng lúc này anh khó chịu vô cùng, đừng nói là mở miệng nói chuyện, cho dù đứng im cũng không nổi. May mắn có Lần Đằng cẩn thận hơn em vái rất nhiều, thấy anh trai cả buổi không nói chuyện, mày cũng nhăn chặt có vẻ như rất không thoải mái, cậu bé vội chạy tới đỡ anh.

“Anh… tay của ảnh thật nóng!” Lăng Đằng bị nhiệt độ trêи người anh trai dọa sợ, sau đó liền lo lắng: “Có phải anh bị bệnh rồi hay không?!”

“Bị bệnh?” Lăng Duyệt sửng sốt một chút, sau đó trêи khuôn mặt tròn trịa, tươi cười liền biến thành lo lắng: “Hoàng huynh không thoải mái ở chỗ nào? Cần đi bệnh viện tìm chú bác sĩ không?”

Lăng Trí không nói chuyện, mệt mỏi nâng tay một chút, ý bảo hai đứa nhóc đỡ mình ngồi xuống sô pha, sau đó mới chịu đựng cổ họng sưng đau, giọng khàn khàn mà nói một câu: “… Mẹ đâu?”

“Mẹ và chú Hà đi ra ngoài xem hòa nhạc rồi, họ nói tối nay sẽ trở về…” Lăng Đằng chưa từng thấy dáng vẻ suy yếu như thế của anh trai nên trong lòng có chút sợ hãi, vội quay đầu nói với Lăng Duyệt: “Mau mau gọi điện thoại cho mẹ, nói anh ấy bị bệnh!”

“Không cần… lấy hòm thuốc tới đây.”

Hòm thuốc đang ở trêи giá bên cạnh TV, Lăng Duyệt vội gật đầu làm theo.

Lăng Trí cố lấy tinh thần lục hòm thuốc, chỉ tìm được vài viên thuốc chống viêm sắp hết hạn và một ít thuốc khác không dùng được.

Đã uống hết thuốc hạ sốt xong rồi.

Phải ra ngoài mua.

Nhưng lúc này đã hơn 9 giờ tối, anh không yên tâm để hai đứa bé ra ngoài…

Lăng Trí không chút sức lực dựa lên sô pha, sau một lúc lâu mới ho khan nói một câu: “Gọi điện thoại cho Nhiệt… khụ… chị Nhiệt Nhiệt của các em.”

Vốn dĩ không muốn cho cô biết việc mình bị bệnh, đỡ cho cô lo lắng, nhưng hiện tại…

Trong lòng một khi thay đổi suy nghĩ thì không thể áp xuống được. Lăng Trí nghe điện thoại bên chỗ Lăng Duyệt truyền đến tiếng chuông thì đột nhiên cực kì muốn gặp cô.

Nhưng Thịnh Hạ không nhận.

Hai đứa bé thay phiên gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô nhưng Thịnh Hạ vẫn không nhận.

Trái tim Lăng Trí dần dần trầm xuống, lông mi thật dài của mệt mỏi rũ xuống.

“Thôi được rồi, mấy đứa gọi cho anh Tiểu Kình đi.”

Đường Kình nhận điện thoại rất nhanh, Lăng Trí cố gắng dùng chút tinh thần còn sót lại nói một câu với cậu: “Mua tới giúp tôi chút thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm.” rồi dựa lên sô pha, lần nữa mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.

Đường Kình hỏi rõ tình huống của anh với hai đứa bé, rất nhanh cũng mang thuốc và cháo gà từ quán ăn chạy tới.

Đầu tiên cậu tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho Lăng Trí, sau khi xác định nóng không nhẹ mới đánh thức anh, nhìn Lăng Trí ăn cháo và uống thuốc hạ sốt mới đỡ anh lên lầu ngủ.

“Sao đây… Làm sao bây giờ…”

Nhìn bạn thân nằm trêи giường nóng đến đỏ mặt, ý thức không rõ, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm, ngay từ đầu Đường Kình không hiểu lắm nên nói một câu: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Nói với anh đây xem, xảy ra chuyện gì làm cậu buồn vậy!”

Lăng Trí không trả lời, chân mày sắc sảo, một đôi mày rậm nhăn chặt lại một chỗ, lộ ra mấy phần yếu ớt và mê mang hiếm thấy.

Đường Kình nhìn đến sửng sốt, lại thấy anh vô thức nghiêng người, cầm chặt đồng hồ trêи tay mình thì cậu mới hậu tri hậu giác hiểu ra.

“Cậu…”

Kết quả trúng tuyển của Thịnh Hạ cậu đã nghe Dư Xán nói, trong lòng Đường Kình bỗng nhiên đau xót, trong nhất thời cũng không biết phải có phản ứng gì.

Cuối cùng, anh chỉ có thể vừa đắp chặt chăn giúp Lăng Trí, vừa chửi ầm lên trong lòng: Cút mẹ ông đi ông trời, xem ông hành hạ Tiểu Trí Gia nhà tôi thành dạng gì rồi!

***

Uống thuốc rồi ngủ cả đêm nên sáng hôm sau, Lăng Trí hạ sốt, cũng không khó chịu như vậy nữa.

Phạm Ngọc Lan đã biết việc anh phát sốt, sáng sớm cũng nấu cháo trắng cho anh. Lăng Trí lau người sơ qua rồi ăn một chén cháo, lúc này mới nằm lại giường cầm điện thoại ấn số của Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ vẫn không nhận.

Lăng Trí lại gọi thêm một lần, phát hiện cô vậy mà lại tắt máy.

“…”

Lăng Trí cứng ngắc.

Cô đây là có ý gì?

Chẳng lẽ cảm thấy giữa bọn họ đã không có tương lai, cho nên…

Không, sẽ không.

Cô không phải loại người không nói không rằng mà chơi trò biến mất.

Chàng trai mím môi, chịu đựng khó chịu và hỗn loạn trong lòng, gọi điện thoại cho mẹ Thịnh.

“Alo? Tiểu Trí à?”

Giọng của mẹ Thịnh có chút mệt mỏi, Lăng Trí dừng một chút, mày hơi nâng lên: “Dì, là con, con muốn hỏi Nhiệt Nhiệt có ở với dì không? Điện thoại của cô ấy…”

Còn chưa nói xong, mẹ Thịnh đột nhiên vội vàng nói: “Tiểu Trí, trong nhà dì có chút chuyện, bây giờ dì đang bận nên tối nay gọi lại cho con được không?”

Giọng của anh khàn khàn không như bình thường nhưng mẹ Thịnh lại không phát hiện, hiển nhiên là toàn bộ đầu óc đều không đặt ở nơi này. Lăng Trí dừng lại, mày càng nhăn chặt hơn: “Được, nhưng dì cần giúp đỡ gì không? Nếu cầu thì cứ việc nói với con.”

“Không cần không cần, không phải chuyện gì lớn, con đừng lo lắng. Được rồi dì tắt trước đây!”

“… Vâng, tạm biệt dì.”

Sau khi Lăng Trí tắt điện thoại thì nghiêng đầu ho khan hai tiếng, trái tim như bị giữa không trung, lắc lư qua lại, dù thế nào cũng không đứng yên một chỗ được.

Rốt cuộc nhà họ Thịnh đã xảy ra chuyện gì?

Anh nhấp môi, lại cầm điện thoại gọi cho Dư Xán, nhưng Dư Xán đã ra ngoài từ sáng nên cũng không có ở nhà, cũng không biết nhà họ Thịnh đã xảy ra chuyện gì.

Lăng Trí có sức lực cũng không thể tự mình tìm hiểu, anh dùng sức xoa mi tâm còn hơi trướng đau, ném điện thoại tới một bên.

***

Cùng lúc đó, nhà họ Thịnh.

“Alo? Lão Vương à, là tôi, Ngọc Tú. Đúng, tôi muốn hỏi một chút đêm qua chồng tôi có đến nhà ông hay không? Không có à… không có việc gì đâu, chỉ là tối hôm qua ông ấy nói đến nhà bạn ăn cơm mà đến bây giờ cũng chưa trở về, sau đó còn tắt máy nữa nên tôi có chút lo lắng… Đúng vậy, lúc ấy tôi bận nên cũng quên hỏi ông ấy ăn với người bạn nào… Được, vậy tôi gọi cho bọn Lão Lý xem…”

Nhìn mẹ cầm điện thoại đi tới đi lui bên cửa, gọi từng cuộc điện thoại nhưng vẫn không tìm thấy ba, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ nhíu chặt, môi căng lên, trong lòng cũng không ổn, không ngừng đập thình thịch.

Suốt cả đêm, ba vẫn không có tin tức, rốt cuộc ông ấy đi đâu vậy?

“Mẹ! Con… hộc, con đến nhà chú Lưu ở đường đối diện hỏi, ba… hộc, ba không có ở nhà bọn họ!” Đúng lúc này, Thịnh Xuyên thở hồng hộc chạy vào từ ngoài cửa.

Trời nói, cậu chạy đi thì đầu cũng đầy mồ hôi, Thịnh Hạ lấy bao khăn giấy trong túi ra cho cậu: “Không có ở nhà chú Lưu, vậy… vậy còn ông Trần lúc trước hay tới chơi cờ với ba thì sao? Em có đến nhà ông ấy chưa?”

“Đến rồi, cũng không có!” Thịnh Xuyên lau mồ hôi, hỏi: “Mẹ, rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao ba con lại đột nhiên không thấy tăm hơi?”

Tối hôm qua cậu vẫn luôn chơi game trêи lầu, cũng không biết ở dưới đã xảy ra chuyện gì, là sáng hôm nay Thịnh Hạ vội vã đánh thức cậu, Thịnh Xuyên mới biết ba già nhà mình cả đêm không về.

Lại thấy mặt mẹ già vừa nôn nóng vừa tức giận, u ám đến mức có thể nhỏ giọt, cậu nhịn không được nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ là làm chuyện gì có lỗi với mẹ nên chột dạ trốn mất? Không thể nào đâu, ba con dù sao cũng không phải loại này……”

Còn chưa nói xong đã bị mẹ Thịnh vỗ vào đầu: “Thì thà thì thầm cái gì đấy! Mau mau đến mấy nơi ông ấy hay đến tìm xem!”

Thịnh Xuyên: “… Dạ.”

“Con cũng đi! Mẹ cứ tiếp tục gọi điện hỏi bạn của ba một chút!” Thịnh Hạ nói xong liền chạy khỏi cửa nhà với em trai.

Chờ đến khi chạy ra cửa ngõ, Thịnh Xuyên mới quay đầu lại nhìn, nhỏ giọng chị gái: “Chị, rốt cuộc sao lại thế này?”

“Cụ thể thì chị cũng không biết nhưng không phải mẹ nói tối hôm qua ra ngoài ăn với cổ đông Hoa Minh à? Sau khi ăn xong trở về thì không biết vì sao hai người bọn họ lại ầm ĩ với nhau, sau đó ba sập cửa ra khỏi nhà…”

“Em đã nói trong thời gian này bọn họ không đúng lắm mà!” Thịnh Xuyên vừa nghe lời này liền không nhịn được mà ngắt lời.

Thịnh Hạ nhăn khuôn mặt nhỏ: “Nhưng chị hỏi mẹ rồi, mẹ cũng nói không xảy ra chuyện gì với ba cả, hơn nữa trước kia hai người bọn họ cũng có lúc cãi nhau…”

Cho nên tối hôm qua lúc cô nhìn thấy ba sập cửa ra ngoài cũng không quá lo lắng, chỉ cho rằng ông sẽ giống như trước, ra ngoài dạo vài vòng rồi trở về, hoặc là đến nhà chú Lâm kế bên ngủ một đêm. Hẳn mẹ của cô cũng cảm thấy như vậy cho nên cũng không để ý.

Ai ngờ lúc sáng nay chú Lâm đến nhà họ mượn đồ thì lại nói tối qua không thấy ba Thịnh, Thịnh Hạ và mẹ Thịnh mới biết tối hôm qua ba Thịnh không đến nhà chú Lâm.

Mẹ Thịnh cũng không thể tức giận nữa, lập tức gọi điện thoại cho ba Thịnh nhưng điện thoại của ông lại tắt máy, lúc này hai mẹ con mới bắt đầu sốt ruột. Cho dù tức giận cãi nhau với mẹ Thịnh thì cũng rất ít xảy ra tình huống ba Thịnh đi cả đêm không về ngủ. Phần lớn đều chỉ đi bộ vài vòng bên ngoài liền trở lại rồi.

Đây là lần đầu tiên, ông ấy không chỉ không về nhà ngủ mà còn tắt điện thoại.

Trong lòng Thịnh Hạ có chút sợ hãi, trong đầu cũng không khống chế được mà xuất hiện suy nghĩ lung tung.

Mẹ Thịnh cũng không khác cô lắm, cho nên hai mẹ con mới có thể gọi Thịnh Xuyên còn ngủ khò khò, kêu cậu ra ngoài tìm người giúp.

Nhưng cũng đã tìm một buổi sáng, ba Thịnh vẫn không có chút tin tức nào…

Thịnh Hạ càng tìm thì càng hoảng, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy ra, nhưng hiện tại việc cấp bách vẫn là tìm người nên cô vội xoa xoa mắt, tăng tốc độ đôi chân.

“Ai, không nói cái này nữa, chúng ta mau mau tìm người đi!” Thịnh Xuyên đứng trêи đường lớn tìm kiếm: “Em sang quán trà nhỉ kia tìm, chị đến sòng bạc ở đối diện…”

Còn chưa nói xong, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Thịnh Hạ theo thói quen sờ túi quần của mình, kết quả cũng không sờ được gì. Lúc này cô mới nhớ tới điện thoại của mình còn sạc pin trong phòng. Tối hôm qua sau khi ba tức giận đến đóng sầm cửa, cô vì an ủi mẹ mà chạy tới phòng của bọn họ, sau đó trò chuyện một hồi cũng ngủ mất. Buổi sáng rời giường lại vội vàng tìm ba nên cũng không quan tâm lên lầu lấy điện thoại.

“Alo? Cái gì? Đã trở lại rồi ư? Được, hai bọn con sẽ trở về!” Thịnh Xuyên tắt điện thoại, nhẹ nhàng thở ra nói với Thịnh Hạ: “Đi thôi, Hoàng Thượng nhà ta đã trở lại rồi, có điều em nghe tiếng của Hoàng Hậu nương nương không lớn lắm, không chừng về nhà lại xuất hiện một trận gió tanh mưa máu.”

“Không sao là tốt rồi!” Thịnh Hạ cũng buông lỏng trong lòng, xoa đôi mắt rồi chạy về nhà với Thịnh Xuyên.

“Thịnh Vệ Dân tôi nói cho ông biết, vô cớ gây sự cũng phải có mức độ! Ông bao nhiêu tuổi rồi ông còn không biết à? Vậy mà lại vì chút chuyện nhỏ mà bỏ nhà cả đêm không về, ông có bị trẻ con không, nhàm chán quá rồi à?! Còn nữa, tửu lượng một li còn ngã như ông vậy mà lại học người ta mượn rượu giải sầu! Xong rồi còn phát điên chạy đến cửa nhà người khác… Tôi thật là phục ông đây, sao ông lại không dứt khoát uống chết ở ngoài luôn đi?!”

Mới vừa đến gần cửa nhà liền nghe được tiếng la mắng của mẹ Thịnh, ngay sau đó âm thanh tức muốn hộc máu của ba Thịnh cũng vang lên: “Bà trù tôi chết! Vậy mà bà lại trù tôi chết đi! Dương Ngọc Tú, có phải bà trông ngóng tôi chết sớm một chút để tìm một tên khác hay không! Tôi nói cho bà biết, bà cứ mơ đi…”

Rầm!

Sau một tiếng như âm thanh ghế dựa ngã xuống, mẹ Thịnh đè nặng lửa giận nói: “Tôi không muốn cãi nhau với ông, nhưng Thịnh Vệ Dân, có bệnh phải trị.” rồi sau đó vọt ra khỏi nhà như cơn gió.

Hai chị em không kịp phòng ngừa nên vừa lúc bị bà đụng phải.

Thịnh Hạ ngẩng đầu nhìn thì thấy mẹ chạy đi với đôi mắt hồng hồng.

Mẹ rất ít rớt nước mắt vậy mà lại khóc!

Thịnh Hạ vừa đau lòng vừa lo lắng, bất chấp tất cả mà vội nói với em trai: “Chị đi xem mẹ, em cứ xem ba ba đi.”

“Đã biết!”

Hai chị em, một người chạy vào phòng, một người đuổi theo ra ngoài ngõ nhỏ.