Phong Đao

Chương 179: Phiên ngoại – Năm xưa tuyết phủ dày (bốn)




[Lời tác giả: trong phiên ngoại này có tiết lộ nội dung, cẩn thận bước vào.

Về vấn đề của Mộ Thanh Thương, ba chương phiên ngoại trước đều có nhắc tới, chư quân không nhớ rõ có thể quay lại xem. Đặc biệt là thái độ của Túc Thanh đạo trưởng cùng ký ức Thẩm Lưu khi còn bé.]

Thành giả (*) mười năm mài một kiếm.

[(*) thành giả: người thành thật, trung thực]

Mộ Thanh Thương chín tuổi vào Thái Thượng cung, đến nay luyện kiếm đã được năm năm, chỉ có thể được xem là một nửa “Thành giả”, đương nhiên cũng không có chuyện «thắng kiếm nhập sao, kiến huyết thu phong» gì cả.

[(*) đánh thắng mới tra kiếm vào vỏ, thấy máu mới thu kiếm trở về]

Trái lại, hắn từ nhỏ ở Mê Tung lĩnh đã nuôi dưỡng sự chán ghét với máu tanh cổ quái. Từ khi luyện võ tới nay tuy có trường kiếm trong tay, lại ngay cả một con chim sẻ cũng không giết. Mà lúc hắn cùng đồng môn tỷ thí luận bàn đến giới hạn liền dừng, mỗi khi chỉ cần nhìn thấy giọt máu cỡ hạt đậu cũng đều có thể ghê tởm nửa ngày.

Túc Âm sư thái xem chẩn cho hắn, nói đây là tâm bệnh, ngoại trừ chính bản thân mình ra, không thuốc nào trị được.

Bởi vậy, mắt thấy sát thủ đe doạ đột kích, phản ứng đầu tiên của Mộ Thanh Thương là không tiến mà lui lại. Cùng lúc đó, thân thuyền bị dây thừng kéo vào bờ, hắn một chân giẫm lên trên mui thuyền một bước, khoảnh khắc xoay người đổi chiều, kiếm phong khoát vào mặt sông, hắt lên một mảng bọt nước, đẩy lùi toàn bộ mũi tên kình lực mười phần.

Nhưng mà lúc này ở dưới nước cũng không an toàn, mấy bóng đen tựa như ngư long vẫy đuôi bơi thẳng về hướng Thẩm Lưu. Người sau tuy rằng bị trọng thương, lại đối với sông nước thập phần quen thuộc, trở tay ở trên dây cột tóc xả xuống một cái, vậy mà lôi ra một sợi ngân tuyến mảnh như tơ, người cũng lặn xuống nước.

Mộ Thanh Thương nhìn không rõ tình hình dưới nước, lại có thể nhìn thấy trên mặt nước chợt tràn ngập huyết sắc.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên trắng nhợt. Sát thủ trên bờ bắt lấy sơ hở này, mũi tên lần thứ hai rời cung, hiểm hiểm bay sát bên người Mộ Thanh Thương, ở trên cánh tay lưu lại một vết máu.

Giang hồ ân oán, sinh tử phân minh, nào có thời điểm để cho ngươi do dự không quyết đoán?

Khoảnh khắc thấy máu, Mộ Thanh Thương kỳ thực cũng không cảm thấy đau, trái lại có một luồng khí tức quái dị ở bên trong đan điền đi loạn, trong nháy mắt nóng lạnh luân phiên, theo bản năng mà vận chuyển nội lực muốn áp chế xuống. Không ngờ trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, trong đầu ù ù vang vọng, khí tức hắc ám cùng tàn nhẫn lạnh lẽo kia như thủy triều dâng trào, tựa như hồn phách đều rời khỏi thể xác, từ trên đám mây ngã xuống đến dưới đất bùn.

Mộ Thanh Thương đầu tiên là cả kinh, sau đó rất nhanh trấn định lại, lập tức mặc niệm tâm pháp, dẫn nội lực “Vô Cực công” từ hai mạch Nhâm Đốc chạy đi tứ chi toàn thân.

Ở trong lòng mình giống như trải qua trăm năm, trong mắt người ngoài lại chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi.

Lúc ý thức Mộ Thanh Thương quay lại, hắn còn chưa mở mắt, đã cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp bắn tóe lên trên mặt, kiếm trong tay thẳng tắp hướng về phía trước, nhưng không phải đâm vào khoảng không, mà là bị cố định ở trong vật gì đó mềm mại.

Trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, hắn thốt nhiên mở to mắt, nhìn thấy trường kiếm trong tay mình đâm xuyên qua ngực một người, máu loãng theo kiếm phong trào ra đầm đìa, mùi tanh nồng đậm quanh quẩn khiến người ta buồn nôn. Mộ Thanh Thương theo bản năng mà cúi đầu, nhìn thấy dưới chân mình đầy những thi thể, hoặc bị xuyên tim hoặc bị cắt ngang yết hầu, đều là một kiếm mất mạng.

Người trước mặt hắn còn một hơi tàn, hoảng sợ mà nhìn gương mặt đầy máu tươi của Mộ Thanh Thương, trong cổ họng phát ra vài tiếng âm rung, giống như gặp phải ác quỷ Tu La, lại ngay cả một chữ cũng nói không nên lời, thẳng tắp ngã ngửa ra phía sau.

Một kiếm xuyên tim, gãy xương nát thịt, đã là tình thế không cách nào xoay chuyển được nữa.

Kiếm lãnh lệ, người tàn nhẫn.

Nhưng mà trường kiếm đẫm máu còn nắm trong tay Mộ Thanh Thương, là chính hắn đầy tay máu tanh người khác.

Tay Mộ Thanh Thương cầm kiếm có chút run rẩy. Hắn không thể tin mà cúi đầu nhìn về phía mũi kiếm, máu tươi như những hạt châu nhỏ giọt dần dần ngừng rơi, chỉ còn lại thân kiếm sáng như tuyết y lúc ban đầu, phản chiếu biểu tình của hắn lúc này.

Gương mặt thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở xưa nay thanh nhã, thoáng nhìn tựa như bức tranh thủy mặc, nhưng mà lúc này đôi mày kia đầy nét khinh bạc, trong mắt lại là vẻ lạnh lùng hiếm thấy.

Biểu tình lãnh đạm như vậy phản chiếu trên thanh kiếm, liền như ảo ảnh hoa trong gương trăng trong nước, chỉ trong khoảng khắc đã biến mất đến sạch sẽ, chớp mắt một cái đôi mày đã nhăn lại, trong mắt còn đột nhiên sinh ra kinh hoảng.

Mùi máu tươi bao trùm xung quanh, Mộ Thanh Thương hậu tri hậu giác mà cảm thấy ghê tởm muốn ói, chỉ là hắn phát hiện ngón tay mình che miệng lại run nhè nhẹ – không phải là sợ hãi, mà là một sự hưng phấn không thể khống chế.

Hắn lảo đảo lui về phía sau, lưng lại đập vào một thân thể ướt lạnh. Thẩm Lưu giống như thủy quỷ đã bò lên thuyền không biết từ khi nào, cũng không biết là đã nhìn hắn bao lâu, trên mặt đầy vẻ mặt kinh nghi bất định.

Nhưng mà trước mắt không phải thời điểm nói chuyện, Thẩm Lưu chỉ do dự một khắc, đã tóm lấy tay trái Mộ Thanh Thương chạy hướng vào rừng. Tuy nói trong rừng rậm rạp bóng cây đen kịt khó dò, nhưng so với thủy lộ cũng còn tốt hơn một chút.

Mộ Thanh Thương theo bản năng muốn trở tay chế trụ hắn, lại mạnh mẽ buộc bản thân kiềm chế xuống. Hai người vận khởi khinh công hóa thành hai thân ảnh chân không chạm đất, một hơi chạy như điên đi thật xa, mới ngừng lại trước một sơn động ẩn núp.

Đây là một hang sói, bên trong là một con sói cái cùng một ổ sói con mới sinh không lâu. Thẩm Lưu luyến tiếc nơi ẩn núp khó kiếm được này, mắt thấy sói mẹ nhe răng trợn mắt liền nắm chặt chủy thủ, lại không ngờ một con sói con đã lảo đảo lắc lư chạy tới, ở trong tay Mộ Thanh Thương lăn lộn.

Nhìn bộ dạng này không giống sói hoang hung ác, lại giống con chó con thấy ai có sữa là mẹ.

Ký ức xa xăm kia của Thẩm Lưu bắt đầu buông lỏng, bỗng dưng nhớ tới ba ngày nô đùa khi còn bé tại Mê Tung lĩnh, khắp núi rắn rết chuột bọ cùng chim bay cá nhảy nhiều không kể xiết, nhưng không có một con nào dám chủ động công kích Mộ Thanh Thương, khiến cho tiểu hài tử kia đi lại thoải mái trong cấm địa sau núi, nơi mà không ít ám khách Hách Liên gia đều lo lắng đề phòng.

Y phục trên người Mộ Thanh Thương mang theo mùi máu tanh. Hắn không chắc có phải mùi vị kia khiến sói con mò tới hay không, nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên khiêu chiến tính nhẫn nại của sói mẹ, xoay người đem sói con đặt lên mặt đất, đối Thẩm Lưu nói: “Chúng ta đi đi, đừng quấy rầy chúng nó.”

Thẩm Lưu nhíu mày, rốt cuộc vẫn là không cãi lại hắn. Hai người quay đi ra ngoài, cách hang động không xa tìm được một chỗ tránh gió. Đại để là nơi này có sói, thú hoang xung quanh liền ít đi nhiều, ngoại trừ một dòng suối nhỏ róc rách chảy xuôi, còn lại liền an tĩnh đến không ngờ.

Mộ Thanh Thương đem quần áo dính máu chôn xuống đất, lúc này mới đối Thẩm Lưu hỏi: “Bọn họ vì sao lại muốn đuổi giết ngươi?”

Vừa mới rồi tuy rằng thất thần, Mộ Thanh Thương lại không bỏ qua mọi vật cần quan sát. Trên mặt sát thủ không có hình xăm nha phiến, võ công lộ số cùng phương pháp vây giết cũng giống người Trung nguyên, không như phong cách Hách Liên gia nơi quan ngoại.

Nếu không phải là Hách Liên thị, lại đối với Thẩm Lưu từng bước vây giết như vậy, Mộ Thanh Thương khó tránh khỏi có chút nghi hoặc.

Thẩm Lưu một đường đều quan sát hắn từ đầu đến chân, ngay cả lông mày mấy phần mi mắt bao nhiêu cũng đều không bỏ qua, ở trong lòng bất động thanh sắc mà đem gương mặt này cùng dung mạo hài đồng khi còn bé trong trí nhớ trùng khớp với nhau, đích thực là độc nhất vô nhị, chỉ là có chút vi diệu không hợp.

Lúc này nghe Mộ Thanh Thương mở miệng, Thẩm Lưu cười cười: “Việc không liên quan với ngươi. Biết càng nhiều, chết càng nhanh.”

“Nếu bởi vì không liên quan là có thể không nhìn, ta đây năm đó đã có thể nhìn ngươi chết.” Mộ Thanh Thương thở dài “Thẩm Lưu, thật là ta, không lừa ngươi.”

Suy tư nhiều đối với “Vô Cực công” cũng không có ích. Bởi vậy Túc Thanh để cho hắn vô tư vô lự. Hiện giờ việc Mộ Thanh Thương nhớ rõ đã không nhiều lắm, tả hữu cũng chỉ hai ba người, tám chín việc tầm thường. Thẩm Lưu khi còn bé ở trong trí nhớ hắn không nhiều sắc thái lắm, chỉ ba ngày ở chung ngắn ngủi lại khiến Mộ Thanh Thương từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên biết làm hài tử nên có khoái hoạt, cho dù việc khoái hoạt này trôi qua vội vàng, vẫn khiến hắn trong đêm khuya tỉnh mộng nhấm nháp hồi vị rất nhiều năm.

Thẩm Lưu im lặng một lúc lâu, hỏi: “Mấy năm nay, ngươi sống như thế nào?”

Hai người ngồi bên dòng suối, dưới chân là nước chảy róc rách, đỉnh đầu có ánh trăng trắng lóa, thiên địa trong nháy mắt này giống như một bức tranh, người trong tranh sóng vai mà ngồi, tâm tư lại khác nhau.

Mộ Thanh Thương đem việc mình trải qua mấy năm nay đơn giản tóm tắt mà kể một lần, Thẩm Lưu không nói một lời mà nghe. Chỉ có lúc nghe thấy hắn thoát khỏi Mê Tung lĩnh, bái nhập Thái Thượng cung ánh mắt lóe sáng, vẫn không nói nhiều như cũ.

Chờ Mộ Thanh Thương nói xong, Thẩm Lưu mới nói: “Ngươi có biết Bách Quỷ môn không?”

Mộ Thanh Thương khi còn nhỏ bị cấm túc trong Mê Tung lĩnh. Hách Liên gia hận không thể đem hắn nuôi thành một thằng ngốc vâng vâng dạ dạ, hơi đâu nói cho hắn biết việc dư thừa? Lúc sau hắn vào Thái Thượng cung, Túc Thanh tuy rằng dạy hắn võ công học thức, lại hiếm khi nói chuyện giang hồ với hắn, ngẫu nhiên có đề cập mấy lần bất quá cũng chỉ là lướt qua. Bởi vậy Mộ Thanh Thương đối với mấy cái thế lực giang hồ không đến mức hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cũng đích xác biết không nhiều.

Thẩm Lưu thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, ý tứ hàm xúc không rõ mà cười một tiếng, chỉ vào chính mình nói: “Có người sống không nổi, liền đành trở thành quỷ kéo dài hơi tàn, tỷ như như ta vậy.”

Mộ Thanh Thương nhíu mày, từ trong đôi câu vài lời này của hắn tựa hồ ngửi được hương vị túc sát, theo bản năng mà đối với Bách Quỷ môn sinh ra kiêng kị đề phòng.

Nếu như nói Hách Liên gia là rắn độc chỗ tối, Bách Quỷ môn chính là quỷ mị trong bóng đêm.

“Hách Liên gia không phải là địa phương tử tế gì, Bách Quỷ môn cũng giống vậy, hành sự đều là việc không thể phơi bày ra ánh sáng, tỷ như tình báo, ám sát, buôn lậu, giết người lấy thưởng…” Thẩm Lưu cười nhạo một tiếng “Hai bên tranh đấu gay gắt lẫn nhau mấy năm, bên nào cũng có tổn thương. Bởi vậy năm đó môn chủ cùng Hách Liên gia có ý hợp tác, vì thế phái cha ta dẫn người đi Mê Tung lĩnh cùng Hách Liên gia chủ giao thiệp. Đáng tiếc cha ta là khối xương cứng gàn bướng hồ đồ, không chỉ không đạt thành hợp tác mà còn trở mặt động thủ. Nếu mà không có ngươi… ta sợ là ngay cả quay về Động Minh cốc cũng làm không được.”

Mộ Thanh Thương nghe được câu cuối muốn nói lại ngừng, cố nhịn xuống, hỏi: “Cho nên hiện tại Bách Quỷ môn đã cùng Hách Liên gia thủy hỏa bất dung?”

“Sai rồi. Bọn họ nước giếng không phạm nước sông. Là ta cùng Hách Liên thị không đội trời chung.” Thẩm Lưu lạnh lùng mỉm cười “Lúc trước ta thật vất vả quay về Động Minh cốc, khóc cầu môn chủ cũng là sư phụ ta thay cha ta báo thù. Nhưng mà sư phụ ta không muốn cùng Hách Liên gia lưỡng bại câu thương, chỉ vạch ra ranh giới rõ ràng, cũng không truy cứu tính mạng người của môn phái chết ở Mê Tung lĩnh.”

Mộ Thanh Thương “A” một tiếng: “Như thế nào lại vậy?!”

“Đứng trước chữ lợi, nói gì đến tình nghĩa?” Thẩm Lưu nhếch nhếch khóe miệng “Ta bị sư phụ ném vào Ám đường giáo huấn hơn nửa năm mới thả ra, đã có kinh nghiệm không đi trái lời hắn, nếu không ngươi hiện tại cũng không gặp được ta … Cũng may ta nghe lời, lại đồng ý thay hắn làm việc, dùng thời gian năm năm trở thành Thiếu môn chủ. Đợi sau khi hắn chết, Bách Quỷ môn chính là của ta.”

Ngón tay Mộ Thanh Thương xiết chặt: “Như vậy, hiện tại là chuyện gì?”

“Hách Liên gia muốn cùng quý nhân ở Thiên kinh phối hợp, để Bách Quỷ môn làm phương tiện, vì thế ra giá không ít. Sư phụ ta dĩ nhiên là đáp ứng, nhưng ta… không cam lòng.” ánh mắt Thẩm Lưu chuyển dần sang lạnh lẽo “Nội bộ Bách Quỷ môn đối với chuyện này phân thành hai phái, không ai nhường ai, sư phụ cùng trưởng lão mỗi ngày giằng co, chỉ còn thiếu chân đao chân thương làm một trận. Vì thế hắn để ta dẫn đường cho ám khách Hách Liên gia, chờ sau khi chuyện thành công là cờ đã hạ không rút lại.”

Mộ Thanh Thương chỉ là thuần lương, cũng không phải là kẻ ngốc. Hắn nhìn thủ cấp bị Thẩm Lưu cột vào bên hông: “Ngươi giả ý thuận theo, lại mượn cơ hội đem người giết đi… Một khi đã như vậy, sư phụ ngươi nếu không muốn lần thứ hai cùng Hách Liên gia trở mặt, khẳng định sẽ giao ra đầu sỏ. Như vậy sát thủ vừa rồi chính là người của Bách Quỷ môn do hắn phái tới.”

“Xem ra ta cũng thật sự không nhà để về.” Thẩm Lưu quẳng thủ cấp xuống, cười khổ “Vốn là muốn quay lại cốc lấy thủ cấp này tế tiên phụ, đáng tiếc hiện tại trở về không được… Thôi, lúc bọn chúng còn sống giết người vô số, sau khi chết cho đám súc sinh no bụng một bữa cũng xem như là tích âm đức.”

Hắn đem thủ cấp này ném đi, phát ra tiếng vang nặng nề. Cứ như thế phơi ra nơi hoang dã, gần đây lại có ổ sói, chỉ sợ qua một đêm liền sẽ bị tha đi ăn không còn lại gì.

Mộ Thanh Thương thở dài: “Người chết đã ra đi, mọi sự rồi cũng sẽ qua.”

“Vài năm không gặp, không ngờ ngươi biến thành ông cụ non như vậy, lại còn nhân từ nương tay.” Thẩm Lưu nhướng mày “Lúc trước thời điểm ngươi cứu ta, cũng sẽ không vì một cái thủ cấp mà theo ta giảng đạo.”

Ngón tay Mộ Thanh Thương long trong tay áo chậm rãi xiết chặt. Hắn giống như vô ý hỏi: “Thời điểm đó, trong mắt ngươi ta là bộ dạng thế nào?”

Thẩm Lưu nheo mắt lại, ý tứ hàm xúc không rõ mà nói rằng: “Tựa như ngươi vừa rồi vậy, lãnh tĩnh, tàn nhẫn, cùng bình thường giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu không phải ta vẫn luôn tận mắt nhìn, chỉ sợ còn nghĩ rằng ngươi có một cái huynh đệ song sinh.”

Hắn nói đến sự tình năm đó Mộ Thanh Thương hỗ trợ mình thoát khỏi Mê Tung lĩnh, khóe mắt đảo qua, thoáng nhìn thấy sắc mặt thiếu niên càng lúc càng trắng bệch.

Trong lòng Mộ Thanh Thương bỗng dưng căng thẳng. Ngày ấy hắn chỉ nhớ mình là đúng hẹn đến sau núi tìm Thẩm Lưu, không ngờ lại gặp ám khách Hách Liên gia đuổi giết người của Bách Quỷ môn, càng không ngờ phát hiện Thẩm Lưu ngay tại hiện trường. Một khắc kia tim hắn đập như trống, trong đầu rỗng tuếch, chỉ có một suy nghĩ bản năng – cứu Thẩm Lưu.

Suy nghĩ này vừa mới nảy ra, ý thức hắn giống y như vừa rồi lâm vào hoảng hốt, ngay cả bản thân làm cái gì cũng không biết. Đợi đến khi hoàn hồn trở lại trăng đã treo trên đầu ngọn liễu, chính mình nằm ở trên giường giống như vừa trải qua một giấc mộng.

Đó là lần đầu tiên phát tác của căn bệnh kỳ quái. Mộ Thanh Thương còn cho là mình thực sự nằm mơ, vội vã chạy ra khỏi cửa lại bị thủ vệ cấm túc ở trong viện, mỗi người đều cầm đao đeo cung so với bình thường tăng thêm vài phần túc sát, khiến hắn một bước cũng không đi được, cảnh tượng cùng trong giấc “mộng” không có gì sai biệt.

Mộ Thanh Thương trong lòng run rẩy, lặng lẽ hỏi thị nữ Tử Nhan chiếu cố bên người hắn, mới biết được là người làm khách mấy ngày trước cùng gia chủ náo loạn, sơn lĩnh bị phong tỏa chém giết, ngoại trừ một hài tử bị mất tích, tất cả những người khác không còn một ai sống sót.

Khoảng khắc đó trong lòng hắn sinh ra kinh sợ khó hiểu, đầu đau muốn nứt ra. Trong đầu lại thoát ra một loạt hình ảnh, giống như là một kẻ khác đứng ở góc độ người xem, nhìn chính mình giết người như thế nào, lại cứu người như thế nào.

Nhưng mà Mộ Thanh Thương chán ghét máu lẫn người chết. Hắn vẫn luôn cảm thấy đó là một giấc mộng, lại chân thật đến mức làm cho bản thân hắn cũng hoài nghi dao động.

Từ đó về sau, Mộ Thanh Thương bắt đầu ngẫu nhiên phát bệnh. Xuất hiện nhiều nhất là khi bản thân hắn gặp nguy hiểm hoặc là cảm xúc thay đổi cực lớn. Mỗi lúc phát bệnh tựa như hồn phách rời khỏi thân thể, đến cũng nhanh đi cũng nhanh. Sau khi tỉnh lại đều là cảm giác đau đầu, ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, đối với việc mình đã làm cũng không hiểu rõ lắm, trong đầu chỉ lưu lại ký ức mơ hồ, cần phải chậm rãi cân nhắc hồi tưởng mới có thể rõ ràng.

Ký ức sau khi phát bệnh đều có một điểm giống nhau, đó chính là mỗi lần phát tác qua đi, trên tay hắn đều nhiễm máu, bên cạnh nhất định sẽ có người chết.

Việc đó hẳn là hắn tự mình làm qua, nhưng lần nào cũng như nhìn thấy một người xa lạ.

Mộ Thanh Thương cảm thấy trong cơ thể mình có một con quái vật tiến vào chiếm giữ. Hắn sợ hãi, lại càng thêm chán ghét máu tanh. Cho đến khi theo Túc Thanh đạo trưởng tu hành nội công tâm pháp, mỗi lúc tinh thần xao động liền vận công tĩnh tâm ngưng thần, mấy năm gần đây cơ hồ không phát tác qua. Nếu không có sự việc tối nay, Mộ Thanh Thương đều đã cho rằng quái bệnh của mình đã khỏi hẳn.

Hiện tại nghe Thẩm Lưu tỉ mỉ nói về việc phát sinh năm đó, cùng cảnh trong “mộng” của mình trùng hợp một cách hoàn mỹ, ngay cả chi tiết nhỏ cũng không có sơ hở, gương mặt Mộ Thanh Thương chợt không còn chút máu.

Thẩm Lưu đem ánh mắt biến hóa của hắn thu vào đáy mắt, nhớ đến nghi ngờ chôn sâu sau kinh biến ngày ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta… nhớ tới một việc.” Mộ Thanh Thương miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng, không thuần thục lắm mà nói lảng sang chuyện khác “Về sau ngươi làm như thế nào?”

Thẩm Lưu chớp chớp mắt, không biết từ chỗ nào học được đùa giỡn vô lại, ra vẻ nhăn nhó nói: “Tả hữu hiện tại không có nhà để về. Ngươi lại cứu ta hai lần, dứt khoát lấy thân báo đáp đi!”

Mộ Thanh Thương mới vừa vục một ngụm nước suối uống xong, nghe vậy sặc một cái ho chết đi sống lại.

“Ha ha ha, ngươi cũng không phải đại cô nương, còn sợ ta bám riết không tha sao?” Thẩm Lưu cười đến nghiêng ngả “Một câu cũng có thể dọa thành như vậy, tương lai ngươi gặp phải lão bà lợi hại thì phải làm thế nào đây?”

Mộ Thanh Thương trên mặt ửng hồng, hơn phân nửa đều là giận: “Đừng nói bậy!”

“Ngươi không xuất gia làm đạo sĩ, như thế nào lại không thể nói?” Thẩm Lưu trêu chọc hắn vài câu, sau đó trước khi đối phương phát hỏa ngoan ngoãn nghiêm chỉnh lại “Hách Liên gia còn chưa có được tin tức, chưa biết là ta phá hủy sự tình. Sư phụ ta không ngốc như vậy, chỉ cần không bắt được ta sẽ lập tức vu oan giá hoạ, nghĩ cách đem Bách Quỷ môn từ giữa kéo ra ngoài, cho nên hiện tại ta cần tìm một chỗ ẩn núp kín đáo nhất.”

Mộ Thanh Thương giỏi đoán ý người nói: “Ta mau chóng truyền tin trở về, sư phụ hẳn là sẽ cho phép ta mang ngươi lên Vong Trần phong ở một thời gian.”

Thẩm Lưu rất là cảm động: “Hảo huynh đệ, không uổng công ta năm đó giúp ngươi đào nhiều thảo dược như vậy!”

“… Ngươi lấy tam thất đều chặt đứt rễ!”

“Vậy còn có linh chi thảo đâu?!”

“Đều nói đó là nấm dại trong núi…”

“…”

Bị Thẩm Lưu làm ầm ĩ trong chốc lát, Mộ Thanh Thương trong lòng thả lỏng, vẻ u sầu giữa mày hơi giãn ra. Cho đến lúc Thẩm Lưu mệt mỏi ngủ đi mất, hắn cũng ôm kiếm dựa vào thân cây, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Chờ đến khi hơi thở đều đặn, Thẩm Lưu mới không tiếng động mở mắt ra. Hắn nhìn người bên cạnh ngủ thật say, lặng yên vươn tay, giữa các ngón tay là một cái châm mảnh hàn quang lấp loáng, mắt thấy liền muốn rạch vào làn da cổ của Mộ Thanh Thương. Chung quy vẫn dừng lại.

Hắn ngưng mắt nhìn Mộ Thanh Thương nhắm chặt hai mắt, trên mặt biểu tình biến đổi, cuối cùng thu hồi độc châm, lần nữa ngã xuống đất ngủ tiếp.

Thẩm Lưu cũng không nhìn thấy, tại khoảnh khắc hắn xoay lưng, thiếu niên vốn tưởng rằng đã ngủ say kia nhẹ nhàng mở mắt ra, trong đồng tử màu hổ phách lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Tia sáng này cũng chỉ lướt qua trong giây lát, người nọ liền lần nữa nhắm mắt lại.