Phong Hoa Tuyết

Chương 16: Tâm về nơi đâu




Gió thổi vù vù, lá kêu xào xạt, mây đen tầng tầng lớp lớp phủ khắp bầu trời, sau đó, mưa bắt đầu ào ạt trút xuống.

Mạc Tử Ngôn đốt lửa nấu nước xong, đổ vào một cái thau, rồi xoay người đi tới phòng Mộ Dung Tuyết.

Người nằm trên giường hốc mắt đỏ hoe, ánh mắt mê ly nhìn trần nhà, phần đệm dưới người nhăn thành một đoàn, có vài chỗ còn bị rách nữa.

Mạc Tử Ngôn để thau lên bàn cạnh giường, kéo cái ghế đối diện ở cửa phòng lại gần, bế Mộ Dung Tuyết đang bọc trong chiếc chăn mỏng lên, lại thấy thân thể nàng không ngừng phát run, tay cũng nắm rất chặt.

Nàng nhíu mày, nhưng không nói gì, để nàng ngồi trên ghế còn mình thì trải lại đệm giường. Sau khi xếp gọn gàng xong, lại ôm Mộ Dung Tuyết về.

"Ngươi không buồn ngủ sao? Ngủ một chút đi sẽ tốt hơn." Lời vừa ra khỏi miệng, Mạc Tử Ngôn liền ý thức được mình buồn cười biết bao nhiêu. Nàng ấy hiển nhiên đã muốn kiệt sức, lại mở to mắt không dám ngủ, chẳng phải đều bởi vì mình đang ở trong này sao?

Nhúng khăn mặt vào thau nước ấm, vắt bớt nước, kéo chăn ra, lộ ra thân thể gầy yếu của Mộ Dung Tuyết, cởi mảnh vải băng bó vết thương của nàng hiện đang nhiềm hồng một mảng xuống, muốn giúp nàng lau mình.

"Không, không cần.... Đừng lại như thế... Van cầu ngươi...."

Mộ Dung Tuyết muốn lui về góc giường, hô hấp bắt đầu dồn dập. Thanh âm suy yếu mà khàn khàn, ánh mắt tràn đầy ý cầu xin. Nàng thật sự không chịu nổi cái loại tra tấn tàn nhẫn này nữa. Thân thể của nàng tâm của nàng đã muốn sụp đổ rơi vào vực sâu vạn trượng rồi!

Mạc Tử Ngôn vươn tay rồi dừng một chút, nhưng vẫn là bắt lấy bả vai nàng.

"Người ngươi đầy mồ hôi, ta chỉ muốn giúp ngươi lau sạch mà thôi."

"Không.. Không cần... Đừng tổn thương ta nữa... Van cầu ngươi... Cầu ngươi...."

Mộ Dung Tuyết không tin lời của nàng, giãy dụa muốn tránh khỏi tay nàng. Chỉ là tránh qua tránh lại vài cái liền thở hồng hộc, ngay cả môi đều đã trắng bệch. Thân thể kiệt quệ nhắc nhở nàng cần phải nghỉ ngơi, nhưng nàng không dám nhắm mắt lại. Chỉ cần nhắm mắt, trước mắt sẽ xuất hiện hình ảnh da thịt chi thân kia, còn nghe thấy những lời nói tàn khốc của Mạc Tử Ngôn. Trái tim từng đợt từng đợt đau đớn, nàng không dám đối mặt, cũng quá khó để chấp nhận!

Mạc Tử Ngôn không nghe nàng, vươn tay ôm lấy nàng để nàng ngồi trên đùi mình, ấn nàng không cho nàng lộn xộn.

Mộ Dung Tuyết không còn chỗ trốn, liền ôm chặt thân mình ngồi trong lòng nàng, e sợ cho nàng lại làm gì với mình.

"Thả lỏng, để tay thẳng ra, ngươi như vậy sẽ đè vào vết thương đó."

Mạc Tử Ngôn dùng dây cột tóc cột lại mái tóc bị rối của nàng lại, nhẹ nhàng lau hai má nàng.

"Ta... sẽ không làm như vậy với ngươi nữa."

Mộ Dung Tuyết cúi xuống nhìn ngực nàng, không dám nhìn ánh mắt của nàng. Ngửi thấy mùi hương thanh trúc thản nhiên kia, ngực lại co thắt, khổ sở không nói nên lời. Ánh mắt sưng đỏ giờ lại chua xót, nhưng không rơi nổi một giọt nước mắt nào nữa. Nước trong người như bị Mạc Tử Ngôn ép ra hết rồi, không còn đủ để khóc nữa.

Nếu chỉ là ác mộng thì tốt rồi, chỉ cần tỉnh lại, là có thể cho rằng cái gì cũng chưa phát sinh. Nhưng người đang ngủ thì làm sao cảm giác được đau đớn?

Cho dù nàng không muốn đối mặt, không muốn thừa nhận cũng không xóa bỏ sự thật này được. Lạc Hành Vân, cho tới bây giờ chỉ là một người không có thật, là tên một con rối Mạc Tử Ngôn dùng để dụ dỗ nàng mắc câu mà thôi.

Vì sao... Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

Mộ Dung Tuyết thống khổ ấn ngực, nơi này đau quá, đau quá, làm thế nào cũng không thể giảm bớt. Không muốn làm nó bị tổn thương, không muốn nó đau nữa....

"Ngươi làm sao vậy?"

Mạc Tử Ngôn thấy sắc mặt nàng không ổn, ngừng tay, theo bản năng muốn sờ mặt nàng, chần chờ một chút, lại buông xuống. Bàn tay thon dài lấy khăn nhúng vào nước ấm, rồi đem vắt ráo, sau đó giúp nàng lau mình.

Động tác của nàng ôn nhu mà thong thả, trên da thịt nhẹ nhàng vuốt ve, giúp nàng giảm bớt đau nhức.

Mộ Dung Tuyết nhớ tới Triệu Uyển Như. Nhớ rõ mới trước đây, mỗi lần nương giúp nàng tắm rửa, động tác đều thực ôn nhu, còn mình thì không nghe lời, vấy nước văng khắp nơi. Nương cũng không có giận, chỉ nhéo nhéo mũi nàng, cười dịu dàng nói, Tuyết Nhi lại nghịch ngợm....

Mộ Dung Tuyết hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Ngôn. Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia thật điềm tĩnh, ánh mắt rũ xuống, lông mi dài hơi hơi rung động, sống mũi cao mà thon gọn, môi chúm chím. Đây là Lạc Hành Vân chân chính sao, là người nàng muốn gả cho sao......

Mạc Tử Ngôn cảm nhận được tầm mắt của nàng, ánh mắt chuyển động nhìn về phía nàng, môi mấp máy, lại không biết nên nói cái gì mới thích hợp.

Trong phòng thực im lặng, ngẫu nhiên có tiếng nước chảy xuống của động tác vắt khăn, không khí ấm áp như vậy, thậm chí Mộ Dung Tuyết cảm thấy tất cả vừa rồi đều là ảo giác. Trên mặt nàng ấy cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện vẻ tươi cười tàn nhẫn đó. Đôi môi phấn nhuận của nàng cũng chưa từng thốt ra những lời nói tuyệt tình đến đau lòng kia. Nhưng khi khăn ướt ấm áp chạm đến phần bụng, đồng tử Mộ Dung Tuyết chợt co rút, thê lương thét chói tai.

"Không cần, đừng! Đừng tiến vào đó! Không...."

"Ta không có ý này, ta sẽ không xâm phạm ngươi nữa!" Mạc Tử Ngôn ôm lấy nàng. "Ta chỉ muốn rửa sạch thân mình cho ngươi. Tin tưởng ta!"

"Tin tưởng, ta tin tưởng ngươi, bị ngươi lừa còn chưa đủ sao..." Mộ Dung Tuyết buồn bã cười. "Ta toàn tâm toàn ý tin tưởng lời nói của ngươi. Nhưng, cũng có được gì đâu...."

Mạc Tử Ngôn sửng sờ, chua sót lan tràn khắp đáy lòng, nhưng không thừa nhận đó là đau lòng cùng áy náy, ổn định lại cảm xúc, ôm eo nàng, cầm hai chân nàng tách ra.

Mộ Dung Tuyết liều mạng giãy dụa, ra sức đánh vào vai nàng.

"Buông, buông! Ngươi buông ra!"

Mạc Tử Ngôn cũng không nghe nàng, ôm hai chân nàng rồi chà lau bên trong cùng với chỗ tư mật có chút sưng đỏ kia, tiếp theo dùng một ít thuốc mỡ vẽ loạn lên đó rồi mới bằng lòng buông nàng ra.

"Ngươi yên tâm, đây là thuốc trị thương bình thường mà thôi, có thể làm ngươi thoải mái một ít."

Lau mình cho nàng xong, lại như bình thường giúp nàng đổi dược, thay quần áo, rồi để nàng nằm xuống. Toàn bộ quá trình liền một mạch lại tự nhiên, nhưng không làm tâm tình Mộ Dung Tuyết thay đổi. Ôn nhu này đã không còn có thể làm nàng ấm lòng được nữa. Tâm đã vỡ nát, thương tích đầy mình, người nàng yêu nhất tổn thương nàng, người nàng tin tưởng nhất phản bội nàng, trên đời này, còn có cái gì có thể tin tưởng có thể chờ mong?

Lùi sâu vào trong giường, ôm chặt lấy chăn, cuộn thành một đoàn, nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ cứ như không khí quanh quẩn bên nàng, ngay cả hít thở cũng đau.

"Ta đi đây, ngươi cố gắng ngủ một chút đi."

Nghe thấy lời nói thản nhiên của Mạc Tử Ngôn, thân thể giống bị mũi tên nhọn xuyên thấu một lần nữa. Nàng ta không cần, nàng ta không hề để ý chút nào. Đoạt danh tiết của mình, giẫm lên tôn nghiêm của mình, đem chuyện tàn khốc vừa mới xảy ra kia, coi như không có việc gì, cái gì cũng như chưa từng xảy ra. Mình ở lòng nàng, thật là không quan trọng gì, ngay cả bằng hữu cũng không phải....

"Chớ đi...."

Mạc Tử Ngôn dừng lại, đưa lưng về phía nàng.

"Ngươi... còn có việc sao?"

Mộ Dung Tuyết quay sang nhìn bóng dáng của nàng, tự giễu nghĩ, nàng ngay cả liếc mắt nhìn mình một cái cũng không chịu, còn có thể nói cái gì đây. Chẳng lẽ muốn nàng phụ trách sao, sẽ là tự rước lấy nhục thôi.

"Ta muốn nói, mời ngươi thực hiện hứa hẹn của mình." Mộ Dung Tuyết cố gắng làm cho giọng mình không run rẩy để có vẻ vững vàng một chút. "Ngươi đã nói, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời ngươi, ngươi sẽ cho ta gặp người ta muốn gặp. Hiện tại, ngươi, ngươi...... Ngươi đã như ý nguyện chiếm được cơ thể của ta, có phải sẽ cho ta gặp nương cùng cha của ta không?"

Mạc Tử Ngôn giật mình, muốn quay người lại, nhưng sau đó liền quăng cái ý niệm này ra khỏi đầu. Một hồi do dự, nàng vẫn là nhấc chân bước ra ngoài, một câu cũng không nói.

Mộ Dung Tuyết suy sụp xụi lơ trên giường, bàn tay di chuyển xuống đặt lên vùng bụng dưới của mình. Một canh giờ trước, nàng ở trên người mình, cho mình khoái hoạt cuồn cuộn không ngừng, cũng cho mình thống khổ vô cùng vô tận.

Mộ Dung Tuyết, ngươi bị nhục nhã còn chưa đủ sao? Ngươi chỉ là lợi thế nàng dùng để trả thù cha ngươi mà thôi. Nàng làm chuyện này với ngươi, không phải bởi vì yêu, mà là bởi vì hận. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ngươi. Ngươi còn ảo tưởng nàng có thể mềm lòng thả ngươi đi, thật sự là xuẩn đến cực điểm!

Ngươi rốt cuộc có yêu ta hay không.... Ngươi rốt cuộc có từng yêu......

Những lời này, cũng không có dũng khí đi hỏi nàng, bởi vì nàng căn bản là sẽ không cho một câu trả lời nào.

Bên ngoài mưa ngày càng lớn, hạt mưa to như hạt đậu ào ào ạt ạt rơi phá vỡ mái ngói, theo khe rãnh chảy xuống thành dòng nhỏ, tí tách nhiễu xuống mặt đất thành hình như những đóa hoa nở rộ. Gió lạnh theo cửa sổ đang mở thổi vào, lay động tóc bên má của nàng, mang theo hương khí ẩm ướt của bùn đất và cỏ xanh tươi mát.

Mộ Dung Tuyết nhìn không chớp mắt chỗ mái ngói nước mưa không ngừng chảy xuống, cảm thấy cơn mưa này thấm vào trong người, đem lòng nàng ngâm thành một mảnh ướt đẫm.

- --

"Tư Sở, sao muội lại núp ở sài phòng thế này, đã trở lại cũng không nói cho ta biết một tiếng, ta còn lo lắng muội bị mắc mưa. Mưa to như vậy mà muội không thấy lạnh sao? Ngay cả chậu than cũng không đốt, tự chiếu cố mình cũng không được sao?"

Lâm Tư Sở không có trả lời, như là suy nghĩ cái gì đến xuất thần, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ ngẩn người. Mạc Tử Ngôn buồn bực nhìn Lâm Tư Sở ngồi trên mấy bó củi không nói lời nào, vươn tay muốn kéo nàng tránh chỗ, không nghĩ tới Lâm Tư Sở 'bộp' hất tay nàng ra, như là thấy cái gì đáng sợ lắm, khiếp đảm xê sang một bên.

"Làm sao vậy? Muội giận ta?" Người này cũng sợ mình sao? Mạc Tử Ngôn thu tay lại, thở dài, ngồi xổm xuống lấy một ít than củi bỏ vào lò, lại ném chút cỏ khô, dùng đá đánh lửa, làm trong phòng ấm áp lên một chút.

"Sư, sư tỷ, chúng ta khi nào thì có thể trở về? Trở lại chỗ của sư phụ...... Ta nhớ nàng......"

Mạc Tử Ngôn xoa đầu nàng, ôn hòa cười: "Tư Sở, mấy ngày này, ủy khuất muội rồi. Chỉ là bây giờ ta còn chưa thể rời đi, còn có chút chuyện chưa làm xong."

Lâm Tư Sở ngẩng đầu nhìn nàng, trên gương mặt xinh đẹp kia không tìm thấy một tia cảm xúc. Cái người nổi giận tàn nhẫn kia, thật là tỷ ấy sao? Nhiều lần do dự, nàng quyết tâm mở miệng hỏi: "Sư tỷ, ngươi, ngươi vừa mới ở trong phòng Mộ Dung Tuyết, cùng nàng ta làm cái gì vậy?"

Thân mình Mạc Tử Ngôn cứng đờ.

"Muội đã nhìn thấy những gì?"

Lâm Tư Sở cuống quít xua tay giải thích, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.

"Ta, ta, ta không có nhìn thấy, ta chỉ là...."

"Vậy thì đã nghe được gì?" Mạc Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Sở, ngữ khí bình thản. "Muội đã nghe được cái gì? Nói đi, sư tỷ sẽ không trách muội."

Lâm Tư Sở băn khoăn nhìn Mạc Tử Ngôn, xác định trên mặt nàng không có chút gì tức giận, mới thật cẩn thận nói: "Ta, ta nghe được tiếng động kỳ quái... Còn có lời hai người nói... Sư tỷ, ngươi, ngươi thích nàng?"

Mạc Tử Ngôn ngẩn ra, không nói gì, vén váy ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Muội đã biết rồi, ta đây cũng sẽ không che giấu gì, chỉ hy vọng muội giúp sư tỷ giữ bí mật, đừng nói với sư phụ."

"Sư tỷ, ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi là đang thích nàng sao?" Lâm Tư Sở lo lắng bắt lấy tay áo nàng. "Ngươi yêu nàng rồi sao?"

Mạc Tử Ngôn nhìn lò than đang cháy rực lửa, sâu kín nói: "Yêu thì như thế nào, không thương thì lại làm sao. Nàng chỉ là bị ta lợi dụng..."

"Lợi dụng?" Lâm Tư Sở lại khó hiểu. "Không phải chúng ta cứu nàng sao? Nàng có cái gì để lợi dụng. Hai người có cừu oán sao?"

"Nàng là muội muội cùng cha khác mẹ của ta."

"Cái gì?!" Lâm Tư Sở không thể tin được trợn to hai mắt. "Nàng, nàng là muội muội ngươi? Vậy ngươi là nữ nhi của trang chủ Ngự Kiếm sơn trang?!"

Mạc Tử Ngôn gật gật đầu.

"Năm đó Mộ Dung Đường còn chưa tiếp nhận chức trang chủ Ngự Kiếm sơn trang, lúc xông pha giang hồ, đi ngang qua Dương Châu thì bị bệnh nặng một hồi, trùng hợp gặp nương của ta. Nương khi đó là ca cơ danh chấn nhất vùng Giang Nam, cùng Mộ Dung Đường nhất kiến chung tình, ngày ngày sắc thuốc đút thuốc bồi bên cạnh hắn. Mộ Dung Đường cảm kích không thôi, thề cả đời đều sẽ đối tốt với nàng. Nương cảm động vạn phần, lại không nghĩ rằng một năm sau người nọ liền thay lòng, bỏ lại nàng một mình. Nương của ta nóng lòng như lửa đốt, còn tưởng rằng hắn gặp nguy hiểm gì, tân tân khổ khổ tìm kiếm. Lần nữa có được tin tức của hắn, chính là khi hắn thành tân lang của người khác. Nương muốn hắn đi ra, giáp mặt chất vấn hắn. Mộ Dung Đường lại chết cũng không thừa nhận, còn ra tay rất nặng với nàng. Nương bởi vậy mà mù một mắt, nản lòng thoái chí trở lại quê cũ, lại phát giác đang mang cốt nhục của hắn. Hài tử kia, chính là ta."

Lâm Tư Sở nghe xong nóng lòng: "Vậy sau này thế nào? Sau này vì sao ngươi lên núi làm môn hạ của sư phụ? Nương ngươi đang ở nơi nào? Vì sao nhiều năm như vậy ta cũng không có thấy nàng đến thăm ngươi?"

"Nương kiên trì sinh ta ra, mang theo ta đi tìm hắn, hy vọng hắn có thể nhìn thấy cốt nhục, nhớ đến phân cảm tình kia thì sẽ hồi tâm chuyển ý. Không nghĩ đến khi gặp mặt, nữ nhân được Mộ Dung Đường cưới về kia cũng đang lớn bụng. Mộ Dung Đường dùng mọi cách che chở nàng, đối với nương của ta, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thèm cho, trực tiếp sai gia đinh đuổi đi.... Nương rất hận hắn, nhưng lại không buông bỏ được, đau khổ nuôi ta lớn, lúc khó khăn nhất, còn phải ra đường xin ăn. Thân thể của nàng ngày một yếu dần, cuối cùng phải đem ta đưa đến chỗ của sư phụ cầu lão nhân gia người thu lưu, hy vọng sau khi nàng rời đi, ta còn có thể có chỗ để dựa vào. Lúc nàng sắp chết, còn nói cho ta biết, để ta đi tìm Mộ Dung Đường."

"Sư tỷ." Lâm Tư Sở nước mắt tràn mi. "Không nghĩ tới ngươi lại trải qua nhiều khổ như vậy. Đều là con hắn, sao lại không đối đãi giống nhau như vậy. Gã nam nhân kia thật là quá đáng! Ta còn tưởng hắn là một chính nhân quân tử gì đó, không ngờ hắn lại làm ra cái chuyện vứt bỏ vợ như thế."

"Hắn để nương ta nhận hết tra tấn, ta đương nhiên cũng sẽ không để hắn sống tốt." Thanh âm Mạc Tử Ngôn trở nên lạnh như băng. "Tư Sở, muội có biết cái hộp ngày ấy ta cầm về bên trong là cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Là một bàn tay của Mộ Dung Đường."