Phòng Khách Của Bà Chủ

Chương 4




10

Tôi không ngừng lắng nghe động tĩnh của Tống Xuân Hoa và Triệu Kiều. Cô ta nhiệt tình như lửa, nhưng dần dần, cậu ta đã mất đi sự nhiệt tình của mình.

Cô ta nói: "Tôi có thể cho cậu mọi thứ."

Triệu Kiều lại trả lời: "Tôi cần mọi thứ từ cô để làm gì?"

Cô ta hỏi: "Vậy cậu muốn gì?"

Triệu Kiều nói: "Tôi chẳng muốn gì cả, cái gì tôi cũng có rồi."

Cô ta lại hỏi: “Vậy khi nào cậu lại tới tìm tôi?”

Triệu Kiều trả lời: “Đợi khi nào tôi có thời gian đi”, sau đó liền cúp điện thoại.

Cô ta như một thiếu nữ mới bước chân vào tình yêu, bối rối, hoảng loạn, đa nghi và đầy tính chiếm hữu.

Cô ta đi tới đi lui trong phòng một lúc lâu rồi lại gọi cho Triệu Kiều: "Tối nay đến tìm tôi."

"Tôi đã nói là tôi không..."

"Tôi không phải đang cầu xin cậu. Tối nay nếu cậu không đến thì hậu quả tự chịu, tôi sẽ không mềm lòng thương xót cái con đấy đâu."

Nói xong, cô ta nhanh chóng cúp điện thoại như sợ lại phải nghe lời từ chối của Triệu Kiều.

Cô ta sẽ không mềm lòng thương xót ai?

Xem ra giữa hai người bọn họ có tồn tại người thứ ba, mà chính người đó đã ảnh hưởng sâu sắc đến mối quan hệ của họ.

Mọi chuyện càng ngày càng trở nên thú vị.

Đêm đó, Triệu Kiều thật sự đến gặp cô ta, họ đã cãi nhau một trận trong phòng.

Lúc đầu, Tống Xuân Hoa nói có thể bày mưu g.i.ế.t tôi rồi cưới Triệu Kiều, sau đó toàn bộ tài sản trong gia đình sẽ là của cậu ta.

Triệu Kiều cực kỳ hoảng sợ, nghĩ rằng cô ta thực sự bị điên rồi.

"Ý cậu là gì?" Giọng điệu của Tống Xuân Hoa rất lạnh lùng.

"Cho dù chúng ta có ở bên nhau, kết hôn, sau đó thì sao, chúng ta không cần sống nữa à?”

Tống Xuân Hoa im lặng.

"Người thân và bạn bè của tôi và cả của cô, họ sẽ nghĩ gì về chúng ta, rồi sau này chúng ta sẽ phải tiếp tục sống như thế nào?"

“Cô thực sự cảm thấy tình yêu của mình còn vĩ đại hơn cả bầu trời sao?”

“Rời xa bạn bè và vòng quan hệ này, chúng ta có thể có bao nhiêu bản lĩnh?”

“Chúng ta sau này sẽ không có những ngày tháng tốt đẹp nữa đâu.”

“Tôi không hy vọng cô sẽ phải chịu những áp lực đó, tôi đây chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.”

Triệu Kiều nói có lý.

Tống Xuân Hoa trầm mặc hồi lâu.

“Thật ra cậu căn bản không sợ những chuyện này, đúng không?”

“Hả?”

“Cậu chỉ muốn ở bên cái con đấy thôi, không phải sao?”

“Tôi đang suy nghĩ cho cô…”

“Vậy thì cậu theo tôi đi.” Tống Xuân Hoa nói.

“Cô nói cái gì vậy?”

“Tôi không cần gì hết, chỉ cần cậu. Chúng ta đi đến một nơi không ai quen biết, bắt đầu lại một cuộc sống mới. Có thể không giàu sang phú quý như bây giờ nhưng cứ tiếp tục sống tốt, như vậy là đủ rồi.” Tống Xuân Hoa nói ra điều làm người ta kinh ngạc.

“Cô đừng làm loạn nữa…”

“Cậu sợ rồi. Cậu không phải vì tôi mà là vì con ả đó.”

Triệu Kiều rơi vào trầm mặc.

"Tôi nói cho cậu biết, Triệu Kiều, cậu không bao giờ có thể ở bên ả ta. Chỉ cần tôi còn sống một ngày, các người không thể nào ở bên nhau đâu."

Giọng điệu của Triệu Kiều cũng trở nên kích động: "Cô điên rồi!"

“Tôi điên rồi, điên vì cậu đấy!”

Lại là một khoảng lặng.

"Được rồi, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây." Triệu Kiều nói.

"Ba ngày nữa chúng ta sẽ rời đi."

Tống Xuân Hoa nghe được lời này, liền hưng phấn ôm lấy cậu ta như ôm lấy một tương lai hạnh phúc, đâu biết rằng cô ta không chỉ đi vào cơn ác mộng đời mình mà còn kéo tôi vào thời khắc đen tối và đau đớn nhất của cuộc đời.

11

Hôm sau, tôi rời khỏi nhà. Tôi nói với họ rằng tôi đang đi công tác, phải một tuần sau mới về, nhưng thực ra tôi đã bay tới bãi biển để đi du lịch.

Tôi chỉ muốn giúp cô ta có thời gian thu dọn đồ đạc cho tiện hơn rồi bỏ nhà đi mà thôi. Chúng tôi đã kết hôn được nhiều năm, tôi không muốn tận mắt nhìn cô ta nhảy vào hố lửa.

Tôi đã quá hiểu cô ta, còn hơn cả chính cô ta biết về mình. Chỉ cần cô ta thực hiện bước đi này thì chắc chắn sẽ tự hủy hoại bản thân.

Cũng giống năm đó, cô ta đã yêu tôi như vậy. Sự nhiệt tình và điên cuồng có thể hủy thiên diệt địa đã khiến cô ta làm những việc như " thà cắt đứt quan hệ với cha mẹ cũng phải ở bên tôi." Trong hoàn cảnh lúc đó, nếu cô ta nói sẽ cắt đứt quan hệ với cha mẹ thì thực sự có khả năng cắt đứt quan hệ với họ thật. Nhưng thái độ của cô ta không phải là đang đấu trí, cô ta duy trì thái độ “cho dù có cắt đứt thật cũng không sao” mà ở bên tôi. Nhưng về sau bố mẹ cô ta đã mủi lòng và thỏa hiệp nên chúng tôi mới có hôn nhân sau này.

Trước đây cô ta được bố mẹ nâng niu, sau đó lại được tôi cưng chiều, cả quá trình chuyển đổi hoàn toàn liền mạch. Chúng tôi đã giúp cô ta ngăn chặn mọi nỗi đau và sự tổn thương trên thế giới. Chính vì điều này mà cô ta mới có thể sống đến ngày hôm nay, chưa hề trưởng thành dù chỉ một ngày. Vì vậy, dù đã ở tuổi bốn mươi nhưng cô ta vẫn cảm thấy mình là một cô gái trẻ trung đầy nhiệt huyết. Trước khi bố mẹ cô ta qua đời, họ đã nhờ tôi chăm sóc cô ta thật tốt, tôi cũng cho rằng mình sẽ chăm sóc cô ta thật tốt cho đến khi một trong hai chúng tôi chết. Nhưng tôi không ngờ cô ta lại mỗi lúc một tiến xa đến vậy, chà đạp tất cả tình yêu, nhân phẩm và lòng chung thủy dưới chân, đến mức tôi phải loại bỏ cô ta.

Cô ta muốn náo nhiệt, muốn sự tươi mới, muốn tình yêu trẻ trung thì tôi sẽ trao cho cô ta. Tôi cho phép “phòng khách của bà chủ” tồn tại chỉ để khiến cô ta yêu điên cuồng lần nữa.

Tôi đã thử từng loại một, tất cả các chàng trai trẻ tôi đều đã đưa cho cô ta. Cuối cùng cô ta đã yêu Triệu Kiều, phiên bản trẻ hơn và nâng cấp của tôi.

Cô ta yêu Triệu Kiều như cách cô ta yêu tôi ngày xưa. Nhưng cô ta đã không nhận ra rằng mình không còn là một thiếu nữ nữa, mà những chàng trai trẻ có thể đến “phòng khách của bà chủ”, không một ai là ngây ngô, đơn thuần; mỗi người trong số họ đều là sói đội lốt người.