Phong Lưu Chân Tiên

Chương 530: Nghịch Long Lực




Dương Thiên nói:

- Không ngờ Long Tộc còn có một đoạn lịch sử như vậy. Nếu các ngươi chung sống hòa hợp, có lẽ thực lực của Long Tộc hiện tại còn vượt trên Linh Giới một bậc.

Long Tích Nguyệt cau mày:

- Ngươi không phải cũng thuộc Long Tộc? Linh Giới là vị diện lớn nhất trong 3000 vị diện, thực lực tất nhiên rất mạnh, bất quá chỉnh thể thực lực của Long Tộc hiện tại cũng không thua kém bọn hắn. Nếu Long Tộc bị trận chiến kia làm suy yếu, thì Linh Giới cũng trải qua rất nhiều biến động. Trong đó, sự kiện lớn nhất mà ta từng nghe nói là vào khoảng ngàn năm trước có một kẻ gọi là Sát Thần đã đem rất nhiều tu sĩ cấp cao của Linh Giới chém giết, khiến thực lực tổng thể của Linh Giới suy giảm nghiêm trọng. Chỉ mới trôi qua gần ngàn năm, ta không tin Linh Giới đã khôi phục lại được như cũ.

Nghe Long Tích Nguyệt nhắc đến Sát Thần, Dương Thiên cũng có chút tự hào. Không ngờ hắn lại nổi danh đến như vậy, chỉ cần là tu sĩ cấp cao ở bất kỳ vị diện nào cũng đều biết đến. Dương Thiên không phủ nhận, chính vì hắn mà Linh Giới mới suy yếu đến tình trạng này. Từ Vực Ngoại Thiên Ma hiếu sát cho đến Long Giới vẫn luôn ẩn mình, bọn hắn mặc dù có ý đồ với Linh Giới nhưng vẫn e ngại nên không dám có hành động gì quá đáng. Chỉ sau khi Dương Thiên đem đám Độ Kiếp kỳ kia chém giết một mảng lớn, hai thế lực này mới bắt đầu rục rịch. So với đám Vực Ngoại Thiên Ma xui xẻo kia, Long Giới vẫn biết ẩn nhẫn hơn rất nhiều, chờ đợi cơ hội mà không vội vả tấn công.

Nếu Dương Thiên không trở về, rất có thể Linh Giới sẽ bị đoạt mất khỏi tay Nhân Tộc. Dựa vào tình trạng của bọn hắn hiện nay, muốn đồng thời chống lại Long Giới cùng Vực Ngoại Thiên Ma là chuyện không thể nào. Nhưng nói như thế nào, Dương Thiên đã từng ở Linh Giới một thời gian, ít nhiều cũng có tình cảm. Đây lại là quê hương của Tử Hà, cho dù những kẻ kia đối xử với nàng không tốt, Dương Thiên cũng sẽ thay nàng bảo vệ nơi này.

Gác chuyện này sang một bên, Dương Thiên ngẩn đầu nhìn vào ngọn núi trước mặt:

- Ngọn núi phía trước gọi là gì?

Long Tích Nguyệt xem trên bản đồ:

- Tàn Long Sơn, phân cách Tàn Long Sơn Mạch và phần còn lại của Long Giới.

Dương Thiên ra vẻ suy nghĩ:

- Ta cảm thấy nơi này có điểm gì đó bất thường.

Long Tích Nguyệt gật đầu:

- Long Tộc đi qua nơi này, toàn bộ linh lực trong cơ thể sẽ bị phong bế không thể sử dụng. Ngoại trừ cường độ thân thể cường hãn, chúng ta so với phàm nhân cũng không có gì khác biệt.

- Lại còn có chuyện này. Là do Thủy Tổ làm ra?

Long Tích Nguyệt đáp:

- Không phải, đây là do ảnh hưởng của trận chiến năm xưa để lại. Rất nhiều Long Tộc đã ngã xuống bên trong Tàn Long Sơn Mạch, linh lực của bọn hắn hòa quyện lại với nhau tạo thành một loại linh lực mới rất đặc biệt. Long Tộc khi tiếp xúc với loại linh lực này liền giống như trở thành phàm nhân, vô pháp điều động linh lực của bản thân mình. Còn về loại linh lực kia rốt cuộc là thứ gì, cha ta cùng các thành viên trong tộc khác nghiên cứu nhiều năm vẫn chưa có lời giải.

- Không sử dụng được linh lực, lỡ như gặp phải yêu thú cấp cao?

Long Tích Nguyệt cố nén cảm xúc muốn mắng người. Dương Thiên có đúng là thành viên của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc hay không, tại sao những thứ cơ bản như vậy cũng không biết?

- Long Giới là địa bàn của Long Tộc, chỉ có vài loại yêu thú cấp thấp sinh sống, chủ yếu là để làm lương thực. Yêu thú cấp cao cho dù có cũng rất hiếm khi xuất hiện. Đây là những thứ trẻ con cũng biết.

Dương Thiên đưa tay sờ đầu, vẻ mặt vô tội. Những thứ cơ bản này trong sách không có ghi lại, một kẻ vừa mới đến chưa được bao lâu như hắn làm sao biết được. Không phải tự nhiên Dương Thiên hỏi về vấn đề này, chỉ là hắn cảm thấy Tàn Long Sơn này có điểm gì đó không đúng. Không có dấu hiệu gì cả, chỉ là trực giác của Dương Thiên mách bảo như vậy mà thôi.

Thấy Dương Thiên không hỏi thêm gì nữa, Long Tích Nguyệt cất bản đồ vào người, chậm rãi tiếng vào Tàn Long Sơn. Dương Thiên theo sát phía sau nàng, cẩn thận nhìn quanh, đề phòng có biến cố xảy ra.

Bước vào địa phận Tàn Long Sơn, Dương Thiên liền cảm nhận được loại linh lực đặc biệt kia. Tại Tiên Giới, thứ này cũng có chút danh tiếng, gọi là Nghịch Long Lực. Dù được xếp vào nhóm trung cấp linh lực, thế nhưng hầu như không có tu sĩ nào tu luyện loại linh lực này. Ngoài việc có tác dụng khắc chế Long Tộc, Nghịch Long Lực hầu như không có năng lực công kích.

Phải biết rằng, khác với sơ cấp linh lực, trung cấp linh lực uy lực khủng bố hơn rất nhiều. Tu sĩ cấp thấp có thiên phú cao, đồng thời có thể tu luyện 2, 3 loại sơ cấp linh lực khác nhau, thậm chí tuyệt thế thiên tài có kẻ đồng thời tu luyện đến 4,5 loại. Thế nhưng trung cấp linh lực thì khác. Phải đạt đến Thánh Thể cảnh, thành tựu rèn đúc ra Thánh Thể mới có năng lực tu luyện trung cấp linh lực. Nếu tu luyện từ 2 loại trung cấp linh lực trở lên, Thánh Thể có nguy cơ chịu không nổi áp lực mà tan vỡ, đến lúc đó tu vị sẽ lại thụt lùi về Độ Kiếp kỳ. Cái giá này quá đắt, rủi ro lại cao, hầu như không có tu sĩ nào dám bỏ ra.

Tu luyện Nghịch Long Lực đồng nghĩa với việc có thể khắc chế Long Tộc, tuy nhiên lại không có lực công kích, trở thành kẻ yếu nhất trong hàng ngũ Thánh Thể kỳ, trừ phi là kẻ ngốc, bằng không nhất định sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này. Tuy nói là như vậy, Nghịch Long Lực không hẳn là vô dụng, nếu luyện chế ra được pháp khí sử dụng loại linh lực này sẽ có thể khống chế Long Tộc. Khốn Long Tiên mà Long Ngạo Thiên nhắc đến rất có thể là pháp bảo loại này.

Dương Thiên không phải Long Tộc, vì vậy hắn cũng không bị Nghịch Long Lực khống chế. Tức là ở nơi này, cho dù là Độ Kiếp kỳ cũng không phải đối thủ của Dương Thiên. Hiểu rõ mọi chuyện, Dương Thiên hầu như không còn gì phải lo lắng. Long Tích Nguyệt thì khác, cho dù đã biết trước mọi chuyện, cảm giác không sử dụng được linh lực quả thực không dễ chịu.

Nhìn Long Tích Nguyệt cau có, Dương Thiên cảm thấy có chút buồn cười, hắn bước đến bên cạnh nàng, dang hai tay ra:

- Thế nào, có cần ta giúp đỡ một chút không?

Nhìn bộ dạng vô sỉ của Dương Thiên, Long Tích Nguyệt gắt nhẹ:

- Không cần, tự ta có thể lo được.

Nghịch Long Lực không chỉ khống chế Long Khí mà còn làm cho Long Tộc suy yếu. Hiện tại Long Tích Nguyệt còn chưa cảm nhận được quá rõ. Nếu nàng tiếp tục ở lại nơi này một tháng, toàn bộ cơ thể sẽ trở nên vô lực, so với một nữ nhân bình thường cũng không khác là mấy.

Tàn Long Sơn khá cao, gần như đâm xuyên qua những tầng mây, không thể nhìn thấy đỉnh núi. Kiên trì đi bộ một ngày đường, Long Tích Nguyệt liền chọn một tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi. Dương Thiên cũng không có gì vội vả, ngồi xuống bên cạnh nàng:

- Mệt rồi sao?

Long Tích Nguyệt lắc đầu, sau đó không biết nghĩ gì lại gật đầu. Dương Thiên mỉm cười nói:

- Ta từng đọc trong sách cổ, có một loại linh lực gọi là Nghịch Long Lực…

Dương Thiên chậm rãi giải thích về Nghịch Long Lực. Long Tích Nguyệt nghi hoặc:

- Ngươi muốn nói nguyên nhân khiến chúng ta bị phong bế linh lực chính là vì loại Nghịch Long Lực này?

Dương Thiên gật đầu:

- Dựa vào những biểu hiện này, ta đoán 90 phần trăm là nó.

Long Tích Nguyệt vội đứng dậy:

- Vậy chúng ta phải nhanh lên, ở lại nơi này càng lâu sẽ càng bất lợi. Lỡ như bị suy yếu đến mức như lời ngươi nói, chúng ta không phải sẽ bị những yêu thú cấp thấp giết chết hay sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Không đến mức như vậy. Cho dù suy yếu, cơ thể ngươi vẫn là của Long Tộc Hợp Thể kỳ, yêu thú cấp thấp vốn không thể làm người bị thương. Chỉ là Tàn Long Sơn cao như vậy, trên đỉnh núi nhất định rất lạnh. Nếu ngươi suy yếu đến một mức nhất định, nói không chừng sẽ bị lạnh chết.

Lời nói của Dương Thiên không khiến Long Tích Nguyệt yên tâm mà chỉ khiến nàng càng thêm hoảng hốt. Hợp Thể kỳ bị lạnh chết, lại còn là Liệt Thiên Đế Viêm Long nổi tiếng sử dụng Hỏa linh lực cùng Liệt Thiên Đế Viêm Hỏa. Nếu bị lan truyền ra toàn thể Long Tộc không phải sẽ trở thành trò cười hay sao

- Trước khi ta suy yếu đến mức đó, chúng ta mau đi thôi.

Dương Thiên ngẩn đầu nhìn về phía đằng xa, một đám khói bụi đang bốc lên thành một vệt dài, giống như có thứ gì đó đang lao nhanh về phía bọn hắn. Đánh mắt qua Long Tích Nguyệt một cái, khóe miệng Dương Thiên nhếch lên nụ cười bí ẩn:

- Ngươi nói đúng, chúng ta phải nhanh lên. Có điều không phải “đi” mà là “chạy”.