Phong Lưu Pháp Sư

Chương 84: Ngã Yếu Nhĩ Thú Ngã




 

Sao có thể như vậy? Vô Song tử trong thuỷ tinh quan tỉnh lai về sau luôn luôn tốt lành mà. Hơn nữa, thực lực của nàng cường đại như vậy, sao đột nhiên giữa chừng lại phải chết được? Tuyệt đối không thể nào như vậy. Long Nhất thất thần lắc đầu. Hắn tuyệt đối không tin vào kết luận hoang đường của Tây Môn Vô Hận.

Chiếu theo triệu chứng của vị tỉ tỉ này, bệnh của tỉ ấy vốn đã tới mức vô phương chữa trị, thời gian nhiễm bệnh phải hơn mười năm rồi. Tây Môn Vô Hận nói tiếp.

Mười năm? Long Nhất lẩm bẩm lập lại. Hắn đột nhiên nghĩ ra một khả năng. Tại sao Vô Song lại ngủ bên trong thuỷ tinh quan? Phải chăng là vì nàng bị quái bệnh vô phương chữa trị. Do đó, đương thời thành chủ Di Thất Chi Thành đem nàng đang say ngủ phong nhập vào trong thuỷ tinh quan, khiến nàng vĩnh viễn bảo trì được chức năng của thân thể. Có lẽ thành chủ đương thời nghĩ rằng sau trăm năm bệnh này có thể chữa trị được, cũng không ngờ là kẻ làm Vô Song tỉnh lại sống ở thời đại mà văn minh so với Di Thất Chi Thành lúc ấy còn lạc hậu hơn nữa.

Tiểu muội. Huynh biết muội ghét huynh. Nhưng muội đã biết chứng bệnh, có hay không biện pháp cứu cô ấy. Long Nhất bình tĩnh lại nói với Tây Môn Vô Hận. Vô Song dù không phải là nữ nhân của hắn nhưng giữa họ có một loại tâm linh liên hệ kì diệu khiến cho quan hệ hai người mười phần vi diệu.

Tây Môn Vô Hận ngạc nhiên nhìn Long Nhất. Nàng cảm thấy nhị ca của nàng so với trước đây không giống nhau. Trước đây Tây Môn Vũ căn bản không thèm quan tâm tới sống chết của người khác, cũng chưa từng dùng lời nói mềm mỏng như thế đối với ai, tính ra là cũng đồng dạng với người mẹ. Nhưng giờ hắn thực sự vì nữ nhân này mà cầu nàng, sự tình này trước đó chưa từng gặp phải.

Tây Môn Vô Hận vẫn lắc đầu, nàng thật sự là không có khả năng. Nàng nhìn lên bầu trời mây phủ, chầm chậm nói: Tính ra, kể cả khi có công pháp kì quái của huynh áp chế, cô ấy sợ rằng cũng không trụ nổi qua đêm nay.

Chẳng lẽ thực sự không còn một biện pháp nào khác sao? Long Nhất từ trong lòng nói ra. Hắn tuyệt không thể an tĩnh mà nhìn Vô Song cứ thế mà ra đi được.

Tây Môn Vô Hận không nói gì, mí mắt cụp lại trầm tư. Đột nhiên, nàng nghĩ tới gì đó rồi nhìn về phía Long Linh Nhi đang run rẩy.

Có lẽ công chúa điện hạ có thể giúp huynh. Tây Môn Vô Hận chuyển đầu nhìn Long Nhất nói.

Long Nhất ngẩn ra. Long Linh Nhi? Nàng hận không thể đem hắn ra đốt thành tro bụi, muốn nàng giúp còn khó hơn lên trời.

Thấy vẻ mặt đau khổ của Long Nhất, Tây Môn Vô Hận tâm tình không hiểu vì sao thanh thản trở lại. Nàng nói: Trên người Linh Nhi có một cái Băng Lung thủ trạc, vật liệu làm nên là hàn phách vạn năm, khả dĩ áp chế được bệnh tình của vị tỉ tỉ này được ba tháng.

Tinh thần Long Nhất rung động. Thêm một ngày là thêm một phần hy vọng. Có ba tháng thời gian nói không chừng có thể tìm được phương pháp trị bệnh rồi.

Tiểu muội. Muội ra thương lượng với nàng xem thế nào. Để nàng đem Băng Lung thủ trạc ra cho cô ấy dùng, đương nhiên huynh cũng có thể đem thứ gì đó trao đổi. Long Nhất hy vọng nói. Trong tay hắn có không ít thứ hay ho, nếu như Long Linh Nhi đồng ý trao đổi mà nói là hay nhất.

Tây Môn Vô Hận gật đầu, nói khẽ vào bên tai Long Linh Nhi gì đó. Dần dần, trong mắt Long Linh Nhi, thần thái đã khôi phục lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường. Dù sự lạnh nhạt cùng trống rỗng vẫn y nguyên, tuy thế không còn giống một em bé không có linh hồn như vừa xong nữa.

Long Nhất thấy Long Linh Nhi đứng dậy, đột nhiên cơ mặt cực kì không tự nhiên rung lên, nhãn thần chuyển hướng về một nơi nào khác.

Linh Nhi, y phục của ngươi. Tây Môn Vô Hận đỏ mặt kêu khẽ.

Long Linh Nhi cúi đầu nhìn, không tự chủ được đại kinh thất sắc. Lúc phóng xuất ra cấm chú được phong ấn trong đạn hoàn, nàng vì muốn thu hút lực chú ý của Long Nhất để có thể đánh tới cùng đã cởi bỏ y phục bên ngoài của bản thân. Nhưng đợt sóng khí tạo ra từ vụ nổ vừa xong đã làm nội y bằng tơ màu trắng đục của nàng trở nên xộc xệch, hiện thời làm lộ ra cả một vùng ngực trắng muốt.

Long Linh Nhi vội xoay mình lại chỉnh lí y phục, nét mặt lạnh lùng không tự chủ nổi xuất hiện một vệt cực nhỏ màu hồng không phù hợp. Khi nàng quay ra nhìn về hướng Long Nhất, chỉ thấy hắn dường như không để ý gì, nhìn về nơi xa xăm nào đó.

Long Linh Nhi nghiến răng, sao lại có thể xuất ra vẻ xấu hổ trước mặt kẻ thù như vậy. Nhưng nhớ lại lời vừa nói vào bên tai mình, tâm lí của nàng dễ chịu hơn một chút, trong mĩ mục sáng lên hàn quang quỉ dị.

Ngươi muốn Băng Lung thủ trạc của ta? Long Linh Nhi nhạt nhẽo hỏi, tay nâng lên, một chiếc thủ trạc tán phát ra vòng ánh sáng nhu hoà rất hợp với cổ tay khiết bạch vô hà của nàng.

Long Nhất thấy thủ trạc trên cổ tay Long Linh Nhi, mục quang loé sáng, nói: Không sai, ta cũng có nhiều đồ tốt, có thể đem ra trao đổi với nàng.

Long Linh Nhi lắc đầu, đôi mắt phát tán hàn khí nhìn chằm chằm vào Long Nhất, lạnh giọng nói: Ta không cần cái gì cả. Băng Lung thủ trạc có thể đưa cho ngươi. Tiền đề là cái chết của ngươi.

Long Nhất sắc mặt không đổi. Hắn sớm biết Long Linh Nhi có thể nói như vậy. Hắn cười khẽ nói: Thế nhưng ta lại không muốn chết.

Vậy cô ta có thể chết, ngươi nghĩ kĩ đi. Long Linh Nhi chỉ vào Vô Song nơi ngực Long Nhất nói.

Cô ta cũng không thể chết. Nhãn tình của Long Nhất bắt đầu trở nên nguy hiểm. Đột nhiên, thân thể loáng lên cực nhanh, lập tức xuất hiện ngay trước mặt Long Linh Nhi, một tay kéo thủ trạc ra khỏi cổ tay của nàng. Nhưng kì quái làm sao, thủ trạc này một thốn cũng không di dời.

Lúc này khoảng cách của Long Linh Nhi với Long Nhất rất gần, gần tới mức có thể hít vào được mùi vị dễ chịu đặc trưng của nam tử trên người hắn. Nàng liền trụ giữ lấy trái tim đang đập loạn nhịp của mình, chế nhạo: Nếu ta không tự nguyện, thủ trạc này không rời khỏi được.

Thật hả? Nếu như cả tay nàng cũng rời ra thì có thể được không? Long Nhất liền cười heh heh. Trong nhãn thần không có một chút thương tiếc gì, chỉ là một mảng băng lãnh.

Ai cũng có thể thấy rằng hắn nói được là làm được.

Tây Môn Vũ. Huynh làm sao lại thế? Huynh không thấy huynh rất ti bỉ à? Tây Môn Vô Hận nói lớn.

Ti bỉ? Nếu như đem ti bỉ đổi lấy được một tính mạng, cái ti bỉ đó được hay không được? Long Nhất cười lạnh nói.

Tây Môn Vô Hận lúc này không cách gì nói được. Có lẽ nào bảo hắn chém tay Long Linh Nhi để bảo trụ tính mệnh nữ tử trong lòng lại không hợp lí? Thử hỏi, trên thế giới này bao nhiêu người có thể làm thế được?

Linh Nhi, đưa Băng Lung thủ trạc cho hắn đi. Tây Môn Vô Hận nói với Long Linh Nhi.

Long Linh Nhi đã vài lần muốn cắn nát hắn ra. Nàng oán độc nhìn trừng vào Long Nhất, rút Băng Lung thủ trạc ra đưa cho hắn.

Đừng nhìn ta bằng cái kiểu đấy, không thì ta có thể nghĩ là nàng yêu ta mất rồi đó.

Long Nhất cười ha hả tiếp nhận thủ trạc đeo vào cổ tay Vô Song. Chỉ thấy quang mang nhu hoà trên thủ trạc này sáng lên, bất ngờ nhập vào trong thân thể nàng không thấy đâu nữa.

Rồi sẽ có một ngày ta khiến ngươi sống không bằng chết. Long Linh Nhi căm hận nói.

Long Nhất nhún vai, không thèm để ý nói: Tuỳ nàng, ta đợi là được.

Nói xong, Long Nhất ôm lấy Vô Song, cất bước trở về. Khi đi qua bên Tây Môn Vô Hận, hắn cười nói: Tiểu muội, đa tạ muội.

Tây Môn Vô Hận run lên. Nàng có thể cảm thụ được sự chân thành từ Long Nhất. Hắn thực sự cảm tạ nàng.

Đi được vài bước, Long Nhất đột nhiên dừng lại, chuyển mình, liền bắt gặp mục quang muốn ăn người đang nhìn hắn của Long Linh Nhi, nói: Ta nợ nàng một phân tình. Do đó, ta có thể đáp ứng một điều kiện của nàng. Chỉ cần không thái quá ta đều có thể đáp ứng nàng.

Nghe được lời này của Long Nhất, Long Linh Nhi không kìm được ngây ra. Tên hỗn đản này tốt vậy sao? Nàng hỏi: Ngươi thực sự gì cũng đáp ứng ta?

Chỉ trừ muốn tính mệnh của ta, hoặc là muốn ta quỳ gối dập đầu cũng như làm tổn thương tới lòng tự tôn của nam nhân. Long Nhất cười khẽ nói.

Long Linh Nhi nhìn chằm chằm vào Long Nhất hồi lâu, mới mở miệng nói: Trừ cô ta ra, hai nữ hài đó cũng là nữ nhân của ngươi à?

Long Nhất có chút kì quái, không hiểu Long Linh Nhi vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này. Hắn vốn muốn nói Vô Song tịnh không phải nữ nhân của hắn, nhưng vậy thì phí lời quá, tiện gật gật đầu nói: Không sai.

Long Linh Nhi mỉm cười, cười lạnh tới mức quỷ dị. Nàng nói: Ngươi chẳng phải nói có thể đáp ứng ta một điều kiện sao? Vậy ta hiện tại có thể nói chưa?

Nàng nói đi. Long Nhất đầu óc đột nhiên tê dại đi, tóm lại không thể là hảo sự rồi.

Ta muốn ngươi cưới ta. Long Linh Nhi cúi mặt lạnh lùng nói.

Long Nhất và Tây Môn Vô Hận mắt trừng to ra. Cả hai không nghe nhầm đấy chứ.

Nàng nói lại lần nữa đi. Vừa rồi ta chưa nghe rõ. Long Nhất ngây ngốc nói, hiển nhiên vẫn có chút chưa rõ ràng.

Ta muốn ngươi cưới ta. Long Linh Nhi nhấn mạnh từng câu từng chữ. Mỗi chữ đều như cự thạch nghìn cân chấn cho Long Nhất chực muốn thổ huyết. Hắn thế nào cũng không nghĩ ra nổi Long Linh Nhi vừa mới rồi còn hận hắn tận xương tuỷ sao lại có thể có cái yêu cầu như vậy. Dù yêu cầu này với Long Nhất tịnh không vượt quá phần của hắn.

Hắn làm hỏng sự thanh bạch của người ta, tự nhiên phải có trách nhiệm. Nhưng vấn đề ở chỗ đối phương là nữ nhân mỗi giây mỗi phút đều muốn hắn chết, cái này thật không bình thường chút nào.

Âm mưu, tuyệt đối âm mưu, Long Nhất trong lòng nói vậy, miệng vẫn cười nói: Lẽ nào nàng thực sự yêu ta rồi?

Nếu như nghĩ như vậy ngươi thấy thích thú một chút mà nói, thì cứ coi như là ta yêu ngươi đi. Ngươi cuối cùng là đáp ứng hay không đáp ứng? Long Linh Nhi khuôn mặt không biểu tình gì nói.

Một khi nàng đề xuất ra, ta còn lí do gì để không đáp ứng đây? Hi vọng nàng không hối hận thì tốt rồi. Long Nhất nhìn về phía Long Linh Nhi nói.

Không cần phải hối hận chỉ là đối với ngươi thôi. Ngươi có thể trước tiên nghĩ ra biện pháp gì để chữa khỏi bệnh người kia, ta đợi ngươi ở Thánh Ma học viện. Mong rằng ba tháng sau có thể gặp lại ngươi. Long Linh Nhi nói rồi, liền kéo Tây Môn Vô Hận bay đi khỏi.

Nữ nhân này rốt cuộc là muốn làm gì? Long Nhất nghĩ mãi không ra. Có điều hay là bệnh của Vô Song tạm thời áp chế được rồi, tiếp theo là phải nghĩ ra biện pháp để trị bệnh cho nàng. Ba tháng. Hắn còn có ba tháng thời gian.