Phong Lưu Tam Quốc

Chương 173: Hoàng đế lạnh lẽo




Tuy hắn danh nghĩa là hoàng đế hán triều nhưng không có chút quyền lực nào, hắn lúc này đã nhận ra nhân sinh vô thường, biết rất nhiều chuyện, trên khuôn mặt ngây thơ dần trở nên thành thục hơn.

Ở ngoài cửa sổ trăng sáng chiếu vào phòng lạnh lẽo thê lương.

Lưu Hiệp ngây ngốc mà nhìn nhịn không được có cảm giác muốn khóc.

Điều an ủi duy nhất của hắn chính là các chư hầu khắp nơi đều đã có phản ứng, hơn nữa nhanh chóng muốn mang binh tiến vào Lạc Dương tiêu diệt bọn tặc tử, nghĩ tới đây tâm tình của hắn vốn lo lắng trở nên buông lỏng.

Đúng lúc hoàng đế cùng với văn võ bá quan cho rằng yên bình thì lúc này từ trên bầu trời bỗng truyền tới tiếng kèn, thổi vang quan nội.

Lưu Hiệp cơ hồ phản ứng theo bản năng, nhanh chóng nhảy ra khỏi giường, trên khuôn mặt ngây thơ hiện ra vẻ kinh hãi, hắn nhanh chóng nhìn ra bên ngoài vô cùng bất ổn, mấy ngày chạy trối chết, khiến cho hắn tâm tình chim sợ canh cong, long bào hoa lệ với thần sắc kinh hãi của hắn trái ngược nhau.

Ở ngoài cửa vang lên bước chân trầm trọng phá rách bầu trời ban đêm.

Sắc mặt của Lưu Hiệp dần trở nên tái nhợt, hai nắm tay của hắn xiết chặt, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.

Một hồi thanh âm đập cửa vang lên, sau đó có tiếng người la lớn;

- Hoàng thượng đại sự không ổn rồi Lý Thúc Quách Tỷ đã mang quân đội đánh tới hiện tại cách quan ngoại chưa đầy mười dặm hoàng thượng mau mau trốn đi.

Thanh âm vô cùng lo lắng bất an.

Lưu Hiệp thổng khổ ôm đầu trong lòng tràn ngập tuyệt vọng thê lương, mình là thiên tử lại phải sợ hãi như chó nhà có tang, trốn chạy khắp nơi, tuy nhiên binh mã mình chỉ hơn một nghìn cuộc sống như vậy làm sao mới có thể chấm dứt được đây, có đôi khi mình thật sự không muốn làm hoàng đế.

Ở bên ngoài có mấy người cưỡng ép xông vào phòng thấy Lưu Hiệp sắc mặt khá tốt ở trên giường, tất cả đều ngây ngốc, may mà thánh thượng không có chuyện gì.

Lưu Hiệp từ từ ngẩng đầu hai mắt toát ra ánh sáng chậm rãi nhìn mấy người phá cửa.

Thái úy Dương Bưu quốc cữu Đổng thừa, thái tử Mã Thiên mấy trọng thần của hán thất. Hắn sắc mặt vừa tang thương vừa bi phẫn, sau đó chuyển sang ảm đạm, đối với hành vi của Lý Thúc Quách Tỷ hắn đã sớm hận trong bọn họ chỉ có Dương Bưu là tỉnh táo thần sắc hơi kích động tiến lên mà nói:

- Hoàng thượng binh mã của ác tặc đã đuổi theo mau rời long giá, trước mắt Hoàng Nông thái thú Đoạn Ổi, khuyển tử Dương Tu đã mang đội ngũ tiếp ứng, sẽ nhanh chóng tới.

Bi thương tại tâm, Lưu Hiệp chỉ có thể yên lặng gật nhẹ đầu, trên khuôn mặt có một vẻ lạnh lùng khiến người ta phải giật mình.

Trong lòng mọi người nổi lên cảm giác kỳ quái, đây chính là hoàng đế nhát gan nhu nhược động chút là khóc nhè sao, tại sao lại trấn định và bình tĩnh như vậy chẳng lẽ đã bị sợ tới mức choáng váng?

Tuy nhiên thời gian không để bọn họ đa tưởng, sự tình cấp bách bọn họ nhanh chóng lui về phía Hoằng Nông.

Tuy nhiên ai cũng không biết, Hiến đế nhu nhược sau chuyện này đã cải biến trở thành kiên cường lợi hại.

Trạm gác Mã Ô phong từng ngọn đuốc nhen lên cũng không khiến cho nơi này hết rét lạnh, vô số thân ảnh bắt đầu tiến vào trong quan ngoại.

Cùng một thời gian ở Hoằng Nông thành.

Ở bên trong trạm dịch Viên Thiệu đã bố trí sứ giả, mưu sĩ đứng đầu là Tự Thụ mí mắt không ngừng nhảy lên trong lòng hoảng loạn vô cùng phiền muộn giống như là có sự tình bất ngờ nào phát sinh vậy nhưng hắn cũng không nắm chắc huyết mạch cho nên chỉ có thể bất an đi đi lại lại.

Từ khi Viên Thiệu không đánh mà thắng Ký Châu, thủ hạ Hàn Phức trở thành mưu sĩ số một dưới trướng của Viên Thiệu, Tự Thụ dùng đầu óc tỉnh táo một mực trung trinh với Viên Thiệu.

Lần này Viên Thiệu vốn phái Toánh Xuyên Quách Đồ đi sứ Trường An nhưng năng lực của Quách Đồ có hạn còn nói rằng nhà Hán lâu ngày sau sẽ trung hưng mà các lộ anh hùng thì đau khổ can gián:

- Nay nghênh đón triều đình sớm nghĩ đại kế nếu không tiến hành sẽ có người chen chân, mong tướng quân sớm quyết định.

Trải qua việc Tự Thụ phân tích lợi hại rồi khuyên bảo Viên Thiệu cuối cùng cũng động tâm sau lại thấy Công Tôn Toản bình định sắp xong vì vậy hạ quyết tâm nghênh Hiến đế tới Nghiệp thành, đồng thời đi sứ Trường An du thuyết Lưu Hiệp sau đó để cho Thẩm Xứng thống lĩnh tam quân tiếp tục vây Dịch Kinh chuẩn bị nhổ cỏ tận gốc thế lực của Công Tôn Toản tại U Châu. Còn hắn thì tự động điều độ một phần đội ngũ cử động điều động đại quân tiến vào Trường An nghênh đón thiên tử tới Nghiệp thành.

Ở trong phòng ánh lửa chập chờn, chiếu ra vô số bóng ảnh, mông lung mơ hồ, Tự Thụ thở dài một hơi một lần nữa quỳ xuống trước đống hồ sơ trầm tư không yên lòng, đến rốt cuộc là có vấn đề gì hắn trăm mối không giải nổi, lỗ mũi của hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi vô cùng khó ngửi, khiến cho người ta phải phiền muộn.

Tự Thụ bỗng nhiên sáng ngời nghĩ tới đây chính là mùi Tùng Du một loại thực vật lấy dịch dùng để làm dầu.

Tuy nhiên Tự Thụ lại không hưng phấn đứng dậy mà sắc mặt biến đổi lớn hai mắt bắn ra hào quang dưới ánh trăng ảm đạm vô cùng, hắn đã hiểu ra tại sao đêm nay mình lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía như thế, vô duyên vô cớ xuất hiện mùi của Tùng Du rõ ràng là có người muốn ám sát mình.

Khi Tự Thụ hiểu ra được chuyện gì thì cơ hồ đúng lúc này một luồng gió lạnh thổi tới trong lòng Tùng Thụ rét lạnh một cái tuy nhiên hắn vẫn chậm một bước, ở bên ngoài bốn phía giống như muốn phá vỡ hắc ám vậy, sau đó biến thành màu đỏ sậm, ánh lửa bắt đầu trùng thiên một luồng sóng nhiệt đập vào mặt, cả toàn bộ trạm dịch biến thành đại hỏa rừng rực.

Tự Thụ không hổ là nhân vật số một của Viên Thiệu, trong lúc nguy cấp hắn không hề bối rối mà vô cùng tỉnh táo tra xét tình hình bốn phía.

Trạm dịch cao thấp đã trở nên loạn thành một bầy, các loại thanh âm không ngừng vang lên trên không trung, người nhát gan cho rằng mình đã tuyệt mệnh ở nơi này kêu cha gọi mẹ không ngừng.

Hàn Mãnh tráng kiện dẫn mười mấy hộ vệ tiến tới gần chỗ của Tự Thụ bảo hộ sự an toàn của Tự Thụ chính là trách nhiệm của hắn.

Hàn Mãnh vẫn tới chậm một bước, mấy cái hạ nhân tạp dịch này bối rối bỗng nhiên trong chớp mắt lộ ra một thanh trường kiếm mũi kiếm trực chỉ về phía Tự Thụ, như là phi hỏa lưu tinh nhanh đến mắt thường cơ hồ không thể nhìn thấy, chỉ thấy một đạo quang ảnh lăng không mà bắn ra.