Phong Lưu Tam Quốc

Chương 302: Lăng Thống cầu kiến (hạ)




Trương Lãng cũng không muốn thời gian dông dài như vậy liền mở miệng nói;

- Kiều đại nhân gần đây khỏe chứ?

Kiều Huyền liền đáp:

- Đa tạ đại nhân ưu ái, tuy nhiên thảo dân đã từ quan vài năm, tinh thần sa sút, thân thể yếu ớt.

Nói xong hắn cố ý lắc đầu.

Trương Lãng cười nói:

- Kiều đại nhân sao lại nói vậy đại nhân trung khí mười phần làm gì có vẻ nào già nua,.

Trương Lãng cũng dựa theo ý tứ của Kiều Huyền đổi giọng gọi là tiên sinh.

Kiều Huyền thản nhiên nói:

- Thảo dân hiện tại đã sớm quy ẩn ởi trong rừng nhàn rỗi đi thăm mấy lão hữu đfnh cờ vẽ tranh mà thôi.

Trương Lãng nở ra nụ cười:

- Kiều đại nhân hóa ra tinh thông cầm kỳ thi họa.

Kiều Huyền cho dù cảm thấy mình lợi hại cũng không dám tự đại trước mặt Trương Lãng:

- Chỉ là chuyện phong nhã để đại nhân chê cười rồi.

Trương Lãng bỗng nhiên chuyển hướng trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:

- Không biết cầm kỹ của tiên sinh so với Chu Du thế nào?

Kiều Huyền nhảy dựng lông mày mà đáp:

- Đại nhân phải chăng hoài nghi thảo dân cùng với đào phạm Chu Du có quan hệ, mong đại nhân minh xét.

Trương Lãng thu hồi vẻ tươi cười thản nhiên nói:

- Ta còn chưa hỏi sao ngươi biết suy nghĩ của ta?

Kiều Huyền cười khổ:

- Thảo dân ba ngày trước đi thăm tiểu hữu mà về, dưới đừ đi qua cửa khẩu muốn không biết chuyện này cũng khó.

Trương Lãng thấy Kiều Huyền không giống vẻ nói dối, thầm phục hắn giảo hoạt.

Trương Lãng lại hỏi:

- Với ánh mắt của Kiều tiên sinh không biết cho rằng Chu Du hiện tại đang ở nơi nào?

Kiều Huyền cười nhạt một tiếng:

- Đây là quân cơ đại sự Kiều Huyền chỉ là một mãng phu làm sao hiểu được.

Trương Lãng cười ha hả rồi lại hỏi tiếp:

- Là như thế này, nghe đồn Kiều tiên sinh có hai nữ nhi, lớn tên là Đại Kiều, nhỏ là tiểu Kiều, mỗi người đều sắc nước hương trời lần này muốn mở rộng kiến thức một phen muốn nhìn thấy ôi kim đồng ngọc nữ này tin tưởng tiên sinh không phản đối.

Kiều Huyền cuối cùng cũng biến sắc hắn không ngờ rằng Trương Lãng lại có chủ ý này, tuy không phải là đòn cuối cùng nhưng cũng là một đòn trí mạng khai mở phòng tuyến của Kiều Huyền lông mày của hắn nhíu chặt cho dù trời lạnh cũng cảm thấy bàn tay ẩm ướt như nung trongửa.

Trương Lãng vô cùng hứng thú nhìn Kiều Huyền.

Kiều Huyền cũng miễn cưỡng nở ra nụ cười tuy nói là cười nhưng còn khó coi hơn cả xác chết hắn chắp tay nói:

- Đa tạ đại nhân ưu ái thảo dân luôn nhớ trong tim nhưng lời đồn này đúng là sai sự thật hai nữ nhi nhà tiểu nhân chỉ là phường dung tục, có tư thế liễu mỏng làm việc ngang ngược tùy hứng chỉ sợ phụ kỳ vọng của đại nhân rồi.

Trương Lãng cười ha hả nói:

- Tiên sinh khách khí rồi xa gần trăm dặm Đại Kiều và Tiểu Kiều ai mà chẳng biết, tiên sinh cũng không cần lừa gạt ta.

Trương Lãng kiên quyết tấn công đến cùng:

- Được rồi chỉ không biết hai nữ nhi của tiên sinh đã có ý trung nhân chưa?

Đôi mắt của Kiều Huyền di chuyển hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề này.

- Lòng dạ nữ nhân như mò kim dưới bể, cái này tuy thảo dân là phụ thân nhưng cũng không rõ ràng lắm.

Trương Lãng thản nhiên nói:

- Nếu vậy Kiều tiên sinh đợi sau khi hai vị tiểu thư trở về thì hỏi một chút nếu như có ý trung nhân, tại hạ nguyên làm bà mối đến lúc đó sẽ chọn cho họ phu thân thật tốt đảm bảo không phụ lòng tiên sinh.

Khuôn mặt của Kiều Huyền biến đổi, Trương tlcuoois cùng cũng là người đương quyền, chỉ sợ hắn nói xong thì ván đã đóng thuyền, trên mặt của Kiều Huyền lộ vẻ vui mừng:

- Đa tạ đại nhân ưu ái, thảo dân ghi nhớ trong lòng nhưng chuyện này liên quan tới hạnh phúc cả đời của nữ nhi, tuy là cha nhưng cũng không dám định đoạt chuyện của chúng nó, việc này thảo dân còn phải cùng thê tử thương nghị một phen.

Điền Phong ở bên cạnh bỗng nhiên tức giận:

- Kiều Huyền chúa công nhà ta cố ý làm mai mối cho hai nữ tử nhà các ngươi đây chính là đại phúc khí của bọn họ ngươi lại tìm mọi cách chối từ, có phải là trong lòng có quỷ?

Kiều Huyền sợ hãi, hắn chỉ bất đắc dĩ gật đầu:

- Đa tạ ân điển của đại nhân, đợi sau khi hai nữ nhi của thảo dân trở về sẽ trả lời đại nhân.

Trương Lãng cười lạnh Kiều Huyền ngươi không biết tốt xấu kéo dài thời gian như vậy đợi khi nào mới xong việc tuy nghĩ như vậy nhưng Trương Lãng vẫn cáo từ:

- Vậy Lãng lần sau bái phỏng tiên sinh.

Sau đó hắn cùng với đoàn người rời đi, sau khi về phủ Trương Lãng triệu tập mấy viên tâm phúc đại tướng rồi nói:

- Các ngươi cần phải coi chừng nhà Kiều Huyền này cho ta lần này quyết không thể phạm sai lầm.

Mấy viên đại tướng đều đồng thời xác nhận.

Điền Phong ở bên cạnh nói:

- Chúa công chỉ sợ người này không đơn giản thuộc hạ nghĩ chỉ sợ hắn sẽ tạm thời ổn định chúa công sau đó tìm cơ hội đưa Chu Du đi.

Trương Lãng cười lạnh;

- Phù Hạo yên tâm tâm tư của hắn còn chư thoát khỏi tay ta.

Điền Phong là mê hoặc nói:

- Tại sao chúa công xác định Chu Du cùng với nữ nhi của Kiều Huyền có vấn đề?

Trương Lãng thần bí nói:

- Trước kiaở Lư Giang có đồn, Chu gia lại là văn chương bốn phía anh tuấn bất phàm, hắn nhất định không bỏ qua.

Trương Lãng trả lời hàm hồ.

Đúng lúc này Trình Dục tới báo cáo:

- Chúa công thuộc hạ nhận được tin tức, Lữ Bố sau khi bị đánh bại ở Mông sơn đã lui về Dương quốc, Tiết Lan bỗng nhiên làm phản cùng với Hạ Hầu Uyên nội ứng ngoại hợp Lữ Bố trở tay không kịp quân lính tan tác chỉ còn vài trăm người, vạn bất đắc dĩ hắn mang theo Cung Trần và mấy tên tâm phúc hướng về phía Trương Liêu thề sống thề chết thuần phục chúa công, Trương tướng quân thấy sự tình trọng đại không dám làm chủ chỉ trấn an Lữ Bố mang khoái mã báo cho chúa công.

Trương Lãng trầm tư cả ngày rồi nói:

- Trọng Đức suy nghĩ thế nào?

Trình Dục không hề nghĩ ngợi mà nói;

- Lữ Bố nói không giữ lời thay đổi thất thường, cho hắn hàng không khác gì dưỡng hổ tại thân. Theo cách nhìn của thuộc hạ chỉ có cách tuyệt hậu hoạn.

Trương Lãng gật nhẹ đầu lại nhìn về phía Điền Phong.

Điền Phong lại nói:

- Lữ Bố hiện tại giết không được.

Trình Dục dương mày lên hỏi:

- Tại sao?

Điền Phong cười nói:

- Lữ Bố vừa mới tới đây hợp nhau cứ giết như vậy sau này còn ai dám đầu phục chúa công? Vả lại Lữ Bố có dũng vạn phu nếu giết đi thì thật đáng tiếc.

Trình Dục không cho là đúng:

- Lữ Bố tuy có dũng nhưng tiếng xấu nghìn dặm giết đi chỉ sợ làm vui vẻ nhân tâm.

Trương Lãng thấy Trình Dục nóng tính thì thản nhiên nói:

- Tạm thời trấn an xuống, Trọng Đức.