Phong Lưu Tam Quốc

Chương 381: Hoàng Trung gặp nguy (hạ)




Dù Thái Mạo trước tiên làm ra ứng biến với Trường Sa, nhưng trong thời gian ngắn không cách nào từ Miện Dương bay tới Ba Khâu, cho Trương Lãng thời gian nhưng không nhiều lắm. Làm sao lấy được Ba Khâu đây là một vấn đề lớn. Vân Mộng Trạch rộng tám trăm dặm, trong hồ có đảo, trong đảo có hồ, đường thủy thông bốn phương, diện tích phòng thủ cực kỳ rộng lớn. Cho nên dựa vào hai vạn quân Vương Uy thì cực kỳ khó khăn, nhưng mục đích của Vương Uy chỉ là phòng thủ con đường thủy Trường Giang. Ba Lăng thì có trọng binh trú đóng rồi. Vương Uy còn có chút ánh mắt, cảm thấy Vân Mộng Trạch rất khó phòng thủ, rõ ràng đem tất cả binh lực tập trung tại vùng Ba Lăng đến Ba Khâu, dày đặc canh phòng. Con đường thủy Vân Mộng Trạch thì mặc kệ Trương Lãng đi.

Nhưng Vương Uy không ngờ rằng Trương Lãng trêu đùa chúng một màn kịch không lớn không nhỏ. Sự thực chứng minh, hành động mạo hiểm của Trương Lãng đã mở ra cánh cửa quan trọng nhất Kinh Châu.

Trương Lãng và một vạn binh sĩ của hắn trải qua mấy ngày hành quân gấp gáp, bất giác đã tới biên cảnh La huyện.

Cùng ngày ban đêm, Trương Lãng tạm dựng trại.

Trương Lãng cùng với đám Quách Gia hồ ly tụ tập một chỗ bàn cách hại người.

Trương Lãng đầu tiên nói:

- Hiện tại vị trí của chúng ta rất gần với Động Đình, bước tiếp theo nên hành động ra sao, mọi người cùng nhau bàn bạc đi?

Quách Gia trầm ngâm một lúc, nói:

- Vân Mộng Trạch thủy vực rộng lớn, người chúng ta có ai quen thuộc địa lý hay không, đặc biệt là đội quân giỏi về đường thủy? Nếu tùy tiện xâm nhập thì sẽ dễ dàng mất phương hướng, càng đừng nói tới tập kích Ba Khâu. Lại nói thuyền chính là vấn đề khó khăn rất lớn. Nếu cứ muốn từ Vân Mộng Trạch tiến vào thì trước đó phải bắt lấy La Huyện, giành lại một ít quân thuyền. Sau đó từ cảng La Huyện dọc theo mặt hồ đi đến Ba Khâu sơn. Tuy về thời gian chúng ta chiếm ưu thế lớn, nhưng tương đối thì chiếm cảng, xâm nhập Động Đình có độ khó rất lớn.

Trương Lãng hơi bực mình nói:

- Nếu theo như ngươi nói thì đường thủy là không thể được?

Quách Gia cười bảo:

- Theo tin thám tử báo lại thì bây giờ trong La Huyện thuyền lớn rất có hạn, căn bản không khả năng cùng lúc chở một vạn quân ta đi qua. Nếu như hợp với đội tàu loại nhẹ, chỉ sợ không trải qua đường biển dài được. Lỡ như gặp phải sóng to gió lớn thì sẽ đối mặt tình huống toàn quân bị diệt.

Trương Lãng cúi đầu suy tư, nói:

- Vậy chúng ta đi đường bộ tới Ba Khâu thì sao?

Quách Gia lắc đầu nói:

- Nếu đi đường bộ, chúng ta phải vòng qua Vân Mộng Trạch. Cứ vậy thì tuyến đường tăng gấp đôi, trong đó khó thể bảo đảm có gặp phải quân địch hay không. Nếu như đụng độ thì mục tiêu lộ ra, còn phải khổ chiến. Cùng lúc đó, về mặt thời gian Vương Uy có thể thong thả bố trí, Thái Mạo cũng có thể kịp thời tiếp viện, điều này khá là bất lợi với quân ta.

Trương Lãng hai tay ôm đầu, buồn rầu nói:

- Nếu theo như ngươi nói thủy lục đều không được, chẳng lẽ phải bay qua?

Quách Gia cười nói:

- Cũng không phải. Nếu đường này đi không thông thì có thể bắt tay vào đường khác, cũng sẽ rất có hiệu quả.

Trương Lãng hào hứng hỏi:- Bắt tay từ đâu?

Quách Gia không ngay mặt đáp lời, ngược lại hỏi:

- Chúa công đánh chiếm được Trường Sa, ngươi nói Thái Mạo sẽ có phản ứng gì?

Trương Lãng không chút suy nghĩ, lập tức đáp:

- Cái này còn cần hỏi? Chắc chắn sẽ phái người đoạt lại Trường Sa.

Quách Gia cười tươi hỏi:

- Còn gì nữa?

Trương Lãng suy tư một lúc, tiếp theo nói:

- Nếu như ta là Thái Mạo, trừ đoạt lại Trường Sa ra còn sẽ tăng cường bảo vệ Ba Khâu, để bảo đảm thủy lục Trường Giang thông suốt. Tiếp theo đợi thời cơ thích hợp chặn quân ta, một hơi nuốt sạch.

Quách Gia nghe xong gật đầu, nói:

- Đúng như chúa công đã nói.

Trương Lãng hơi khó hiểu hỏi:

- Sao vậy? Đây là phản ứng rất bình thường thôi? Có chỗ nào không đúng à?

Quách Gia lắc đầu, nói:

- Nếu Thái Mạo đã có phản ứng như vậy, ngươi nói xem Vương Uy sẽ làm sao?

Trương Lãng chống cằm, ngẫm nghĩ, nói:- Tin về Trường Sa chắc chắn tới tai Vương Uy rồi, dựa theo binh lực hiện tại gã sắp xếp thì rất có thể từ bỏ phòng thủ vùng Vân Mộng Trạch, chính giữa mở rộng, khiến quân ta tiến quân nhanh như gió, xông đến Ba Lăng. Ở mặt ngoài xem ra thì dường như chúng bất lực, nhưng hoàn toàn ngược lại. Vương Uy đem tinh binh cường tướng tập trung ở vùng Ba Khâu, chuẩn bị tử thủ Ba Lăng. Điều này không thể nghi ngờ là hành động cực kỳ thông minh. Nếu như chúng ta muốn chiếm lĩnh Ba Lăng, khống chế thủy lục thì sẽ là một trận công kiên cực kỳ bất lợi cho quân ta.

Quách Gia gật đầu nói:

- Không sai, kế hoạch luôn không sánh bằng biến đổi nhanh. Từ cách ứng biến của Vương Uy có thể thấy gã đúng là người tài. Bắt chặt ưu điểm viện quân vô tận, buộc chúng ta chính diện đấu với gã.

Trương Lãng hừ lạnh nói:

- Vương Uy muốn buộc chúng ta phân cao thấp tại Ba Lăng, ta không để cho gã vừa ý. Phụng Hiếu, sao không nhanh lên nghĩ cách vẹn toàn đôi bên đi?

Hiển nhiên Quách Gia không quá để ý chuyện này, tràn đầy tự tin nói:

- Nếu muốn khiến mưu kế của Vương Uy thất bại, hơn nữa tại Kinh Nam có đột phá thì nên trở về lời vừa rồi thuộc hạ đã nói, đó là bay giờ chúa công rốt cuộc nên đi con đường nào, do đó đạt tới hiệu quả lớn nhất.

Tuy chỉ số thông minh của Trương Lãng rất cao, nhưng phút chốc không nhìn thấu cách nghĩ của Quách Gia. Chỉ là hắn lờ mờ cảm thấy Quách Gia có cách gì đó ra ngoài ý tưởng người thường.

Hắn tức giận liếc Quách Gia, bực mình nói:

- Phụng Hiếu, tại sao ngươi càng lúc càng thích gợi lòng tò mò của ta? Cái này không phải dấu hiệu tốt à. Tới lúc bức ta nóng nảy chịu thiệt thòi chính là ngươi!

Hoàng Tự đứng bên cạnh luôn không lên tiếng cũng nói chen vào:

- Đúng thế đó, quân sư. Mạt tướng bị ngươi nói đến ngứa ngáy.

Quách Gia cười hì hì nói:

- Thuộc hạ nào dám. Kỳ thực hiện tại thuộc hạ có cách này, nếu không thể một chốc đánh chiếm Ba Khâu, chẳng bằng dụ rắn ra khỏi hang, đem binh lực của Vương Uy điều ra, sau đó giết bất ngờ. Không biết ý của chúa công ra sao?

Mắt Trương Lãng sáng ngời, liên tục gật đầu nói:

- Ý này không sai. Cụ thể thì nên hành động thế nào?