Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 389: Nhạc Châu quần anh (2)




- Người này đã làm Thứ Sử bốn châu Tuy Châu, Vị Châu, Quế Châu, Thọ Châu, đến nơi nào cũng đều làm ra chính tích văn hoa, rất được bách tính kính yêu. Thái độ làm người chính trực, ngay thẳng nghiêm minh, ở trong quan trường rất có nhã danh.

Trương Húc gật đầu khen:
- Vẫn là Phạm tiên sinh có kiến thức. Trước đó không lâu, chính là ngày sinh nhật Quách Kính Chi bốn mươi lăm tuổi, ta cũng chỉ là sớm hai ba tháng chạy đến chỗ của hắn ở lại vài ngày thôi. Người này tại rất nhiều địa phương đã làm qua quan nhi, lại thích nhất kết giao danh sĩ hào kiệt, nhiều văn nhân nhã khách thanh niên tài tuấn đều chạy đến chúc thọ hắn, hiện tại còn chưa có rời khỏi.

Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Nào có tự xưng là danh sĩ hào kiệt? Có nữ sĩ ở đây, không nên tự biên tự diễn được rồi, có những người nào vậy?

Trương Húc tức giận trừng mắt với Tần Tiêu một cái, thấy Lý Tiên Huệ và Mặc Y Tử Địch đều đang cười trộm, rất phiền muộn:
- Bùi Diệu Khanh tám tuổi nổi danh thần đồng biết chứ? Người này khi tuổi vừa nhược quán, đã ở trong Tương Vương phủ làm điển, cùng ta có giao tình cực tốt. Thái Tử và Sở Vương chính là phái hắn tới tìm ta đưa tin cho ta. Nhất đại văn tông đại tài tử Trương Thuyết, thời Võ hậu lúc tuổi mới nhược quán, đi thi đối sách đệ nhất, dạy Thái Tử đọc sách. Sau này vì tính tình ngay thẳng bị biếm mà lưu vong. Gân đây cũng là vừa mới được triệu hồi trọng dụng trong triều. Quế Châu Đại Đô Đốc, đồng liêu năm xưa của Quách Kính Chi, hùng hồn nghĩa khí nổi tiếng Vương Hổ. Con trai của Đại Đường danh tướng Tiết Nhân Quý Tả Vũ Vệ Đại Tướng Quân Tiết Nột. Lĩnh Nam đệ nhất tài tử Trương Cửu Linh...

Tần Tiêu không khỏi cảm thấy thực sự kinh ngạc một trận:
- Những người này thật đúng đều là danh sĩ nổi tiếng thiên hạ. Ta toàn bộ đều đã nghe qua. Ngươi vừa nói ai cơ, Trương Cửu Linh sao?

Trương Húc nghi hoặc nói:
- Đúng rồi, thế nào? Người này tại vùng Lĩnh Nam, đúng là tài danh cái thế. Hiện đang chuẩn bị lên kinh dự thi khoa cử đây. Danh hiệu trạng nguyên này không thuộc về hắn thì còn ai nữa! Ta cùng với hắn tuy rằng mới quen biết không lâu, nhưng giao tình sâu nhất, chết sống kéo hắn ở lại Nhạc Châu cùng ta hai tháng không để hắn đi. Bây giờ còn ở lại Nhạc Châu đây, ngược lại đã bị Quách Kính Chi công tử lưu lại. Ta nếu không phải bị thúc giục cấp bách, tốt xấu cùng bọn họ ở một chỗ ít ngày lại rời đi.

Tần Tiêu không khỏi vui mừng nói:
- Ngươi là nói, những người này còn ở lại Nhạc Châu?

Trương Húc có chút thất thần:
- Đúng vậy. Ngươi chẳng lẽ cũng muốn đi làm quen một chút?

Tần Tiêu cười trả lời:
- Nhân vật như vậy, nếu như không nhận thức một chút rất đáng tiếc! Nếu không như vậy đi, vả lại ngươi cũng không dự định đi Trường An, bên phía Thái Tử ta giúp ngươi gửi thư đi. Ngươi cùng ta đi Nhạc Châu một chuyến thế nào? Vả lại ta một đường thủy lộ này đi xuống, cũng thuận tiện qua Nhạc Châu một chút, cũng tiện để Vạn Lôi tướng quân về nhà thăm người thân một lần.

Trương Húc nhất thời đại hỉ:
- Có thật không? Quá tốt! Ha ha, rốt cục không cần làm quan nữa!

Vạn Lôi cũng vui mừng:
- Đa tạ Hầu gia thành toàn!

Ngày thứ hai, Tần Tiêu mướn một con thuyền hoa lớn. Dọc theo Hán Thủy xuôi dòng xuống, đi lên thủy lộ. Vả lại đại đội xe ngựa cũng đi không nhanh. Còn khiến mệt mỏi, không bằng đi thuyền tới an nhàn thoải mái. Một cái thuyền hoa thật lớn, chuyên chở ba bốn mươi người vẫn đang có vẻ rất rộng rãi thoáng mát. Khí trời còn không có thay đổi, vẫn là gió Bắc lạnh thấu xương. Nhưng gió này thổi xuống ngược lại để thuyền đi nhanh hơn.

Vài ngày sau một đêm khuya, Tần Tiêu uống chút rượu vào hơi khó ngủ. Liền đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu đến hít thở không khí. Đi thuyền mấy ngày, vừa mới qua Kinh Châu, đại khái ngày mai sẽ đi vào Động Đình hồ cảnh nội Nhạc Châu. Hồi tưởng lại thời điểm này một năm trước, chính mình tỉnh tỉnh mê mê làm khâm sai khâm sai Giang Nam đạo. Cũng là dọc theo thủy đạo này hạ Giang Nam. Mới qua một năm, những chuyện phát sinh thật đúng là rất nhiều.

Tần Tiêu đi tới bên mép thuyền, nhìn màn đêm đen như nước sơn hạ xuống, xa xa vài ngọn đèn trên thuyền chài, nghe tiếng cánh buồm bị gió thổi trúng bay phất phới. Cùng thuyền hoa phá sóng đạp nước phát sinh tiếng thanh thúy. Nhất thời phát ngốc, thần thần đi. Có chút nhập thần. Ban đêm nước lạnh xẹt qua giữa trán, cảm giác rùng mình kéo tới, rượu nóng cũng chậm rãi tiêu hóa đi.

Phía sau có tiếng bước chân, Tần Tiêu nhìn lại, là Phạm Thức Đức, nói với hắn rằng:
- Phạm tiên sinh còn không có ngủ sao?

- Hầu gia không phải cũng không ngủ sao?


Phạm Thức Đức kéo chặt lại y bào, đứng ở bên người Tần Tiêu:
- Hầu gia đang suy nghĩ cái gì vậy, lại nhập thần như thế?

- Không có gì, hồi tưởng một ít sự tình trước đây. Một năm trước, Phạm tiên sinh và Lý Tự Nghiệp cùng với ta cùng nhau cũng là như thế này xuôi xuống Giang Nam đi.

- Ta đoán cũng đúng, ha hả.

Phạm Thức Đức nhẹ giọng cười nói:
- Thời gian một năm ngắn ngủi, thực là cảnh còn người mất nha! Sự tình phát sinh thật đúng là không ít. Lúc trước ta còn tưởng rằng, Giang Nam hỏa phượng án là chuyện lớn nhất trong đời này ta gặp được. Không nghĩ tới trở lại triều đã phát sinh chính biến...Khiến người ta không khỏi cảm khái lương triều nha!

- Hai vị đang nói chuyện gì đấy?

Trương Húc có chút lảo đảo đi tới:
- Chúng ta lại tới uống rượu nha!

Tần Tiêu rất sợ hắn một cước bất ổn ngã quỵ xuống dưới thuyền, liền bước lên phía trước đưa hắn đỡ lấy:
- Ngươi không phải uống say ngủ rồi sao, thế nào lại tỉnh dậy?

- Ai say? Thực sự là...

Trương Húc không phục đẩy tay của Tần Tiêu qua một bên:
- Nếu không lại uống tiếp nha?

Tần Tiêu không khỏi cười nói:
- Say đến nằm sấp ở dưới bàn, còn muốn thể hiện. Ngươi nếu là thực sự nhàn rỗi, không bằng cùng chúng ta tâm sự đi. Ngươi thấy Trương Cửu Linh người này thế nào?

- Ta xem ngươi, thế nào lại đối với hắn đặc biệt có hứng thú như vậy chứ?

Trương Húc tấm tắc nói rằng:
- Người này nha, không thể chê. Ngoại trừ thông minh, có tài, quan trọng hơn là thái độ làm người khiêm tốn thiện lương, phúc hậu chính trực. Không giống ngươi và Thái Tử, Sở Vương những người này, mỗi người một bụng xấu xa.

Tần Tiêu cười to:
- Cũng không giống Trương Húc huynh đệ có hành vi phóng đãng như vậy đi?

Trương Húc nhíu mũi khụt khịt nói:
- Đó là tất nhiên. Nhân gia là người khiêm tốn, phong phạm danh sĩ. Tuy rằng mới chỉ có hơn hai mươi tuổi, thế nhưng thập phần lão thành. Điểm ấy đúng là rất giống với ngươi đấy.

- Thực sự là đa tạ khích lệ.

Tần Tiêu cười nói:
- Ngươi ở chỗ của nhân gia lừa ăn lừa ở hỗn mấy tháng, sẽ không sợ bị người ta chê cười sao? Cảm tình Quách Kính Chi này cũng là người hào sảng nha!

- Sao có khả năng? Sao có thể nào có người sẽ chê cười ta!

Trương Húc oan khuất kêu lên:
- Nhân gia Quách Kính Chi cũng không nhỏ mọn như ngươi vậy, công tử của hắn cũng là hào phóng sảng khoái, còn cầu ta bái sư, muốn ta dạy hắn luyện chữ đấy!

- Đó không phải đệ tử chọn lầm sao...!