Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 801: Không được ngang bướng (1)




Lý Tự Nghiệp đối với ngữ điệu châm chọc của Tần Tiêu thật sự không thói quen, toàn thân mất tự nhiên thoáng xoay người, lại quay qua nói với Tần Tiêu:

- Đại soái, ta tới tìm ngươi có chuyện cần nói...có thể nói riêng được không?

- Đi đâu nói đây?

Tần Tiêu ra vẻ lãnh ngạo nhìn hắn:

- Có lời gì không thể nói ở trong này sao? Đại đô đốc là người đứng đầu của chúng ta, có chuyện gì cũng phải để hắn định đoạt. Đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ ngươi không rõ sao?

Lý Tự Nghiệp bị mỉa mai, không khỏi có chút phẫn nhiên nói:

- Đại soái, ngươi nhìn thấy những huynh đệ đứng sau lưng ta sao? Ngươi còn nhớ rõ bọn họ là ai sao?

- Nhớ rõ, đều nhớ rõ.

Ánh mắt Tần Tiêu đảo qua mọi người, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Có tướng quân, có hiệu úy, có tiểu binh. Toàn bộ là người quen cũ năm xưa ở Tả Uy Vệ, cùng nhau hỗn qua tại Sóc Phương.

- Đại soái nhớ rõ là tốt rồi.

Lý Tự Nghiệp nói:

- Những huynh đệ chúng ta đây, đi theo đại soái vào sinh ra tử không chỉ một hai lần. Nhưng hôm nay đại soái muốn bỏ quên chúng ta, không quan tâm chúng ta! Ngươi nói làm vậy...

- Làm cái gì ah?

Tần Tiêu đề cao thanh âm, híp mắt nhìn Lý Tự Nghiệp:

- Ngươi nói bậy bạ chuyện gì, từ khi nào ta nói qua không nhớ những huynh đệ các ngươi sao? Trong mắt ngươi, Tần Tiêu này là người bạc tình vô nghĩa như vậy sao?

- Vậy ngươi còn...

Lý Tự Nghiệp cũng lớn tiếng trừng mắt nhìn Tần Tiêu muốn rống lên, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt muốn giết chết người của Tần Tiêu, không khỏi có chút ngây ngẩn cả người, nuốt nước bọt đem lời còn lại nuốt xuống.

- Ta làm sao vậy?

Tần Tiêu đứng dậy, tiến tới trước vài bước:

- Nói chuyện đi? Vì sao không lên tiếng? Mỗi người võ trang đầy đủ mặc cả giáp trụ chỉnh tề như vậy! Xem dạng này là muốn tới bức cung sao?

- Không phải!

Lý Tự Nghiệp vội vàng lắc đầu, mọi người đứng sau lưng hắn có chút kinh hoảng lui ra sau hai bước, vẻ mặt sợ hãi.

Lý Tự Nghiệp cắn răng tránh khỏi ánh mắt Tần Tiêu, thấp giọng giận oán nói:

- Nếu ngươi còn nghĩ tới những huynh đệ chúng ta, còn giao chúng ta cho một tiểu bạch kiểm chưa từng ăn nằm qua chiến trường!

- Càn rỡ!

Tần Tiêu thấp giọng gầm lên:

- Ngươi nghe ai nói? Tên thô lỗ như ngươi khi nào lại bát quái như nữ nhân nhiều chuyện đây? Tiểu bạch kiểm, ngươi nói ai?

Lý Tự Nghiệp là người trực tính, không tự chủ được liếc mắt nhìn Trương Cửu Linh, trong ánh mắt tràn đầy xem thường, lẩm bẩm nói:

- Người nào thì trong lòng đại soái tự nhiên rõ ràng.

- Lý Tự Nghiệp!

Tần Tiêu chợt lớn tiếng muốn mắng hắn vài câu. Dù sao so sánh với Trương Cửu Linh, hắn vô cùng quen thuộc Lý Tự Nghiệp, cho dù có đánh nhau một trận cũng sẽ không tan vỡ quan hệ đôi bên. Nhưng nhất định không thể để cho Trương Cửu Linh cảm thấy khó chịu quá mức. Đúng lúc này Trương Cửu Linh đi nhanh vài bước tới bên cạnh Tần Tiêu, khom người cúi đầu nói:

- Vương gia nguôi giận!

Trương Cửu Linh xoay người lại, vẻ mặt mỉm cười nhìn Lý Tự Nghiệp:

- Lý đại tướng quân, hiện tại ta có thể chứng thật tin tức ngươi nghe được là chân thật. Vương gia đã quyết định đem Tả Uy Vệ của ngươi giao cho “tiểu bạch kiểm” này thống lĩnh, phòng giữ U Châu.

Lý Tự Nghiệp sửng sốt, nhếch môi cười rộ lên:

- Nghe được không, hắn đều tự nhận là tiểu bạch kiểm, ha ha!

Có câu nói vật họp theo loài, những người theo sau hắn đều là người thô lỗ, không nhịn được bật cười vang.

Trương Cửu Linh vẫn giữ nguyên bộ dạng đang mỉm cười, Tần Tiêu lại hơi ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh trừng Lý Tự Nghiệp. Lý Tự Nghiệp đang cười vui vẻ, đột nhiên cảm giác không thích hợp, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt của Tần Tiêu, không khỏi cả kinh, vội vàng ngừng lại ho khan hai tiếng. Nhóm tướng sĩ sau lưng hắn phản ứng chậm chạp vẫn còn đang cười to, Lý Tự Nghiệp giẫm chân:

- Cười cái trứng, một đám ngu xuẩn!

Mọi người nhất thời nín bặt, vội gục đầu không dám lên tiếng.

Vẻ mặt Tần Tiêu lạnh lùng nhìn bọn họ:

- Cười ah, như thế nào không cười nữa đây?

Lý Tự Nghiệp vội vàng đánh trống lảng thật nhanh:

- Ta không cười, nói chuyện. Đại soái, hôm nay ta thật nghiêm chỉnh nhắc tới một điều thỉnh cầu, có thể không cần đi theo tiểu bạch...nga, là đại đô đốc lưu tại U Châu. Ta muốn cùng đại soái cùng nhau đến Doanh Châu.

Tần Tiêu bước tới ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:

- Việc này phải do đại đô đốc quyết định.

Trương Cửu Linh vẫn giữ nguyên bộ dạng đang mỉm cười:

- Ta không có ý kiến, vẫn để vương gia đến định đoạt đi.

Mọi người cùng nhìn về phía Tần Tiêu, chẳng khác gì sói đói nhìn khối thịt nướng.

Tần Tiêu liếc nhìn Trương Cửu Linh đang mỉm cười, lại nhìn qua nhóm người Lý Tự Nghiệp, nháy mắt, không nói lời nào.

Lý Tự Nghiệp sững sờ nhìn Tần Tiêu thật lâu nhưng thấy hắn không nói chuyện, gấp đến muốn nhảy dựng lên, lớn tiếng hét:

- Đại soái, ngươi nói chuyện đi chứ!

Tần Tiêu nhìn chằm chằm Lý Tự Nghiệp, phun ra vài lời:

- Nói cái gì đây? Ngươi đã là binh sĩ dưới trướng đại đô đốc, ngươi đi hay ở do hắn quyết định. Tới tìm ta ồn ào cái gì?

- Ách?

Lý Tự Nghiệp bị đổ ngược trở về, gân xanh nổi lên. Nhưng hắn hiểu biết tính tình của Tần Tiêu, chuyện hắn đã quyết định sẽ không khả năng thay đổi. Không còn biện pháp, hi vọng duy nhất trước mắt là phải kéo mặt xuống đi cầu Trương Cửu Linh.

Trương Cửu Linh nghe xong lời nói của Tần Tiêu, trong lòng vừa cảm kích vừa bất đắc dĩ. Hắn hiểu rõ ràng tuy rằng Tần Tiêu còn chưa đem ấn tín giao vào trong tay hắn, nhưng đã dùng phương thức này giao tiếp xong binh quyền. Bất đắc dĩ chính là những người tham gia quân ngũ kia chỉ thừa nhận một mình Tần Tiêu làm chủ soái, mà bản thân mình muốn khống chế bọn họ xem ra không chỉ là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.

Lý Tự Nghiệp nỗ lực thay đổi sắc mặt của mình, khiến cho khuôn mặt hắn thoạt nhìn có vẻ ôn hòa, lại hơi khom người ôm quyền nói với Trương Cửu Linh:

- Đại đô đốc, vậy...ngươi cho một câu trả lời được không?

Trương Cửu Linh nở nụ cười:

- Ta tự nhiên là...chỉ có thể tôn trọng quyết định của vương gia!

- Trời ạ!

Lý Tự Nghiệp buồn bực kêu lên:

- Hai người thông minh hợp lại khi dễ kẻ quê mùa chúng ta sao?

- Được rồi Lý Tự Nghiệp, đừng tiếp tục náo loạn ở chỗ này.

Tần Tiêu nén cười, mười phần nghiêm túc nói:

- Đừng quên, các ngươi là quân nhân. Ta hỏi ngươi, quân nhân quan trọng nhất là gì?

Lý Tự Nghiệp kêu rên:

- Là...phục tùng!

- Vậy đừng đứng mãi trong này, nên đi làm việc đi.

Tần Tiêu phất tay, có chút không kiên nhẫn nói:

- Còn các ngươi nữa, cùng đi theo hống cái gì đây? Tham gia quân ngũ tại U Châu cũng là quân nhân, đi Doanh Châu chẳng lẽ còn làm việc khác sao? Nếu không phải là tinh nhuệ mà ta tin tưởng, ta còn không muốn lưu các ngươi ở lại địa phương trọng yếu như U Châu đâu. Đi Doanh Châu thì thế nào? Mỗi ngày khiêng gạch sửa nhà, cày cấy bào đất mở đồng ruộng. Các ngươi làm vậy vui sao? Ta nói cho các ngươi biết, ngoan ngoãn lưu lại U Châu chăm chỉ luyện binh, đừng nghĩ ngợi lung tung rồi gây chuyện. Các ngươi đừng tưởng rằng đại đô đốc là một văn nhân thì dễ khi dễ. Làm một gã thống soái hắn còn xuất sắc hơn ta. Hơn nữa cũng sẽ không bao che khuyết điểm giống như ta trước kia. Nếu các ngươi làm xấu mặt, đến lúc đó đừng trách quân pháp vô tình!