Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 807: Mạc Bắc kịch biến (1)




Thuần hóa ưng xong là có thể vào núi rừng “phóng ưng”, chỉ cần nhìn thấy sinh vật là có thể bỏ ra mảnh vải đen che phủ đầu ưng, nó sẽ lập tức lao xuống bắt lấy con mồi. Sau đó người thuần ưng phải nhanh tay gỡ mồi xuống, chỉ cấp cho nó chút nội tạng mà không được cho ăn no. Nếu được ăn no nó sẽ không thèm tiếp tục săn mồi.

- Ha ha, rất có học vấn nha.

Tần Tiêu cười a a mời sứ giả ngồi xuống, cho người dâng lên rượu ngon cùng mỹ vị, mời hắn hưởng dụng.

Một danh ưng đương nhiên làm thích thú, nhưng trọng yếu hơn chính là người Bột Hải thành tâm gia nhập. Đây mới là tin tức tốt nhất. Tuy rằng đây cũng nằm trong dự liệu của Tần Tiêu, nhưng thật khó tránh làm người thấy cao hứng. Quan hệ giữa Bột Hải quốc cùng Đại Đường không tệ lắm, trước đó không lâu bởi vì Doanh Châu bị chiếm đóng mà chặt đứt liên hệ cùng Trung Nguyên, sau đó bị buộc thuần phục Đột Quyết.

Hiện tại họ quay trở về, xem như là một chuyện viên mãn.

Sứ giả là một hán tử chừng hơn bốn mươi tuổi, thật khiêm tốn cẩn thận, lúc nói chuyện luôn cúi người. Hắn nói:

- Liêu Dương Vương sở hướng vô địch uy chấn đông bắc, Bột Hải quận vương điện hạ nhờ hạ thần chuyển tới Liêu Dương Vương kính ý vô thượng, mời Liêu Dương Vương điện hạ nếu có thời gian thật hân hạnh đón tiếp ngài giá lâm Bột Hải quốc tham quan.

- Khách khí, khách khí!

Tần Tiêu a a cười:

- Bột Hải quận vương điện hạ thật sự là quá khách khí. Chúng ta đều là thần tử Đại Đường, vốn là người một nhà thôi, không cần khách khí như vậy. Nói không chừng ngày nào đó ta có thời gian, cưỡi ngựa chạy tới Bột Hải nha trướng uống rượu hàn huyên, ha ha!

Sứ giả mỉm cười:

- Hạ thần đại biểu Bột Hải quốc vô cùng hoan nghênh!

- Người đâu!

Tần Tiêu vẫy tay, vài binh tốt đi vào đem lễ vật đã chuẩn bị sẵn mang ra:

- Đây là quà tặng mà hoàng đế bệ hạ ban thưởng, tất cả đều là vật tốt trong cung, vật này đều tặng cho quý sứ. Mặt khác còn có vật quý là ban cho Bột Hải quận vương điện hạ, ta sẽ phái người mang đến Bột Hải quốc. Sau khi quý sứ trở về thỉnh nói lại với điện hạ một tiếng, nói bổn soái cũng thập phần khát vọng có thể có một ngày cùng ngồi một bàn uống rượu với điện hạ!

Sứ giả nhìn thấy những rương vàng bạc châu báu cùng gấm vóc tơ lụa, ánh mắt có chút choáng váng, lập tức vui mừng tạ ơn. Sau đó hắn lại gọi vào một nam tử, người này là thuần ưng sư xuất sắc nhất Bột Hải quốc, sẽ chỉ dẫn Tần Tiêu làm sao điều khiển hải đông thanh.

Tần Tiêu tổ chức tiệc rượu chiêu đãi nhóm sứ giả, tới khi đã khuya mới tan. Sau khi bọn họ rời đi, Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng vây quanh dã ưng ngắm nhìn hồi lâu, nhưng không dám kéo xuống mảnh vải đen quan sát cẩn thận. Bởi vì loài chim này thật sự rất hung hãn, nếu nhìn thấy người lạ rất dễ kích động mà nổi điên va chạm, nói không chừng sẽ tự ngược mà chết.

Kim Lương Phượng chậc lưỡi nói:

- Hải đông thanh vốn là vật quý mà người Bột Hải chuyên dùng cống nạp cho Đại Đường, lần này lại tặng cho ngươi. Xem ra mặt mũi của ngươi đúng thật là không nhỏ! Thứ này tuy nhỏ nhưng ở trong mắt người Bột Hải cũng là tượng trưng anh dũng thần thánh nhất, đại biểu kính ý cao nhất của người Bột Hải ngươi biết không? Hải đông thanh chính là đồ đằng của người Mạt Hạt tại vùng Bạch Sơn Hắc Thủy.

- Biết, biết!

Tần Tiêu tùy ý nói:

- Cũng cùng ý tứ như chúng ta tặng gấu trúc cho người ta đó thôi!

- Tặng gấu trúc?

Kim Lương Phượng hoài nghi hỏi.

Tần Tiêu ha ha nở nụ cười:

- Có nói ngươi cũng không hiểu đâu.

Kim Lương Phượng cũng không tranh cãi với hắn, thay đổi đề tài nói:

- Vừa rồi khi ngươi chiêu đãi sứ giả Bột Hải, lương thảo từ U Châu chuyển tới Doanh Châu cũng đã đến. Nhưng còn mang theo vài tin tức quan trọng.

- Nga?

Tần Tiêu vung tay lên:

- Mời quan áp lương vào đi!

- Dạ.

Kim Lương Phượng chắp tay cúi đầu, sau đó cười ha ha:

- Nhìn thấy quan áp lương có lẽ đại soái sẽ thật cao hứng.

Trong mắt Tần Tiêu lộ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng:

- Đừng nói nhiều, nhanh đi!

Một lát sau một vị tướng quân toàn thân tràn đầy sinh lực chạy vào, lớn tiếng vui mừng kêu lên:

- Mạt tướng Thạch Thu Giản bái kiến đại soái!

- Ha ha, là Thu Giản sao, mau đứng lên!

Tần Tiêu vui mừng kéo hắn đứng dậy:

- Tại sao là ngươi đến áp lương đây? Thương thế đã lành hẳn chưa, khi nào về tới đông bắc?

- Nhờ phúc của đại soái, không có gì trở ngại, đã sớm khỏe lại. Đã về U Châu được một tháng, nhưng thật đáng tiếc không được gặp đại soái.

Thạch Thu Giản tràn đầy vui mừng nói:

- Mạt tướng cần chúc mừng đại soái vinh tấn vương tước! Liêu Dương Vương điện hạ, thiên tuế!

- Ha ha, đừng nói những chuyện này, mau ngồi đi!

Tần Tiêu kéo hắn ngồi xuống, lại cẩn thận quan sát hắn, nói:

- Xem ra thần sắc không tệ lắm. Tiểu tử ngươi liều mạng tặng tin chiến thắng như vậy làm chi? Nếu mệt mà chết còn không làm cho ta áy náy cả đời?

Thạch Thu Giản thành thật phúc hậu cười hăng hắc nói:

- Không có gì, mạt tướng chỉ là quá kích động. Trận đại thắng Liêu Đông đến thật không dễ dàng. Đúng rồi đại soái, lần này mạt tướng từ Trường An đến còn mang theo một phong mật tín của hoàng thượng viết cho đại soái.

- Mật tín? Lấy ra!

Thạch Thu Giản cẩn thận tháo áo giáp trước ngực lấy ra một bức thư đưa cho Tần Tiêu:

- Hoàng đế bệ hạ nói đều là việc nhà, dặn ta đừng phô trương, chỉ thầm giao cho đại soái là tốt rồi.

Tần Tiêu mở thư cẩn thận nhìn xuống, là bút tích của Lý Long Cơ, cuối cùng cũng không đóng ấn tín mà là ký tên “Lý Long Cơ”. Trong thư nói vài chuyện: Thứ nhất hắn đã phái Hình Trường Phong đến Giang Nam đón Lý Tiên Huệ các nàng. Thứ hai là Kim Tiên công chúa Lý Trì Nguyệt đã rời khỏi Hoa Sơn trở về Trường An, đang ở Liêu Dương Vương phủ mới mở chờ Lý Tiên Huệ bọn họ. Tới thanh minh sẽ cùng nhau đến Lạc Dương bái tế Thu Nhân Kiệt. Thứ ba là hỏi Tần Tiêu muốn lập ai làm thế tử, hắn dự tính gả một nữ nhi của mình cho thế tử Liêu Dương Vương.

Ba chuyện này đích xác đều là việc nhà. Nhưng trong thư nhắc tới một việc trọng yếu nhất, chính là quốc sự trọng đại: Đột Quyết Khuyết Đặc Lặc phát động binh biến, đã giết chết nhi tử của Mặc Xuyết, tiểu Khả Hãn Bồ Câu cùng một nhóm cựu thần nguyên lão của Mặc Xuyết, cùng Đôn Dục Cốc nâng đỡ Tả Hiền Vương Mặc Cúc Liên đi lên hãn vị, xưng làm Tì Gia Khả Hãn. Tì Gia Khả Hãn phái sứ giả đến cầu hòa hữu hảo với Đại Đường, ý kiến thần tử trong triều không đồng nhất. Lý Long Cơ hỏi Tần Tiêu, nếu cùng Đột Quyết đại quyết chiến, có mấy thành khả năng hoàn toàn tiêu diệt?

Quốc sách trọng đại hạng nhất như thế nhưng Lý Long Cơ lại lấy phương thức mật tín tư nhân mà đưa tới, thật sự làm Tần Tiêu kinh hãi!

Cứ như vậy xem ra đối với việc hòa hay chiến với Đột Quyết, tranh luận trong triều đình thật kịch liệt vô cùng! Bằng không Lý Long Cơ sẽ không do dự như vậy, còn viết thư dò hỏi Tần Tiêu, muốn có sự quyết định. Tần Tiêu nghĩ thầm, mình rời khỏi U Châu hơn một tháng đến Doanh Châu xa xôi, giao thông không tiện, tin tức tắc nghẽn, ngay cả Đột Quyết xảy ra chuyện đại sự như vậy cũng không biết. Xem ra phải nhanh chóng xây dựng trạm dịch cùng đạo đình là chuyện vô cùng cần thiết.