Phong Lưu

Chương 165: Tư vị yêu say đắm





- Hiểu Nguyệt, con làm sao vậy? Bị ốm hả? Có cần gọi cha đại phu đến khám không?

Một vị nam nhân trung niên dáng người khôi ngô không biết tự lúc nào đã đứng ở ngay bên cạnh nàng, dọa nàng nhảy dựng cả lên.

- Ah… Cha..

Nàng chột dạ không khác gì một tên đạo tặc bị bắt quả táng, không nhìn vào ánh mắt xét hỏi của phụ thân, cúi đấu xuống bối rối nói.

- Không... Không cần, Hiểu Nguyệt không có... Không có việc gì.. Chỉ là cảm thấy hơi mệt.. Nghỉ ngơi một chút là khỏe.

Phụ thân của nàng thở dài, quan tâm nói.

- Mấy ngày này con quá bận bịu rồi đấy, nghỉ ngơi cho tốt, cha đi trước.

- Vâng...

Hà Ngụy thấy nàng vẫn đứng ở trước cửa phòng, cảm thấy khó hiểu nói.

- Hiểu Nguyệt, làm sao vậy? Sao còn không vào phòng nghỉ ngơi? Con yên tâm, để cha ra coi tiệm ăn, không có chuyện gì đâu.

- Ah... Không phải... Vâng... Nữ nhi vào đây...

Nhìn nữ nhi độc nhất của mình tay chân luống cuống đẩy cửa đi vào, sau đó bình một tiếng đóng cửa phòng lại, Hà Ngụy lắc lắc đầu.

Nữ nhi lớn rồi, đến tuổi phải đi lấy chồng rồi, đáng tiếc nam nhân khiến nó hợp ý ít lại càng thêm ít, không phải là không có, mà là không tìm thấy. Đã có mấy đám đến nhà đánh tiếng, hắn thì vừa ý đấy, nhưng nữ nhi lại không vừa mắt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Phu nhân mất sớm, phụ tử nương tựa vào nhau mà sống, hắn vô cùng thương yêu đứa con hiền lành nhu thuận này, dốc lòng muốn tìm cho nữ nhi một người chồng thực tốt.

Cho nên, nữ nhi không vừa mắt, cho dù là gia thế hiển hách, cho dù là công tử tài hoa, hắn cũng tuyệt đối không gật đầu.

Bất quá nhìn nữ nhi ngày một trưởng thành, bạn nối khố của nàng đều đã thành gia lập thất, có người còn có cả hài tử rồi, cuộc sống vô cùng hạnh phúc, hắn vừa vội lại vừa lo.

Hà Hiểu Nguyệt tựa vào cửa phòng thở phào một tiếng, vừa rồi phụ thân đột nhiên xuất hiện dọa cho nàng hồn vía lên mây, cũng may phụ thân sơ ý không có phát hiện ra điều gì kỳ quặc. Nhìn phía phía giường, thấp thoáng sau tấm màn mỏng, chiếc chăn gấm bị

độn lên cao, tựa hồ do thân thể hai người nằm đè lên nhau mới có thể cao đến như vậy, còn có y phục vứt tán loạn khắp nơi, khiến nàng vô cùng xấu hổ, trái tim nhảy loạn, đập thình thịch. Lại sợ phụ thân vẫn còn ở đợi ở ngoài, nàng không dám mở cửa đi ra, chỉ có thể tựa vào cửa phòng, toàn thân vô lực, nhờ vào cánh cửa chèo chống lấy thân thể.

Ngoại trừ tiếng thở dốc dồn dập, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí có chút áp lực lại mập mờ quỷ dị.

Cũng không biết qua bao lâu, đoán chừng phụ thân đã đến đại đường, Hà Hiểu Nguyệt mới mở cửa chạy ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên khép cửa lại, lo lắng có người vô ý xông vào, nàng còn thẩn thận khóa chặt cửa lại.

Đứng ở hậu viện, ngửa đầu nhìn tuyết bay la tả, phủ xuống đầu, xuống mặt, xuống cổ nàng.

Cuối cùng, hàn khí rét thấu xương cũng áp chế được cảm giác nóng bừng trong thân thể.

Ngồi xuống ghế, nhoài người về phía mặt bàn, hai tay chống cằm, nàng ngây ngốc nhìn những bông tuyết bay lả tả đến xuất thần.

Nam nữ ái luyện, thực sự là kỳ diệu ngọt ngào như vậy sao?

Đầu óc hỗn loạn, tựa như những thanh âm rên rỉ kỳ quái khiến người ta đỏ bừng mặt vẫn đang văng vẳng bên tai, khiến hơi thở của nàng vừa mới bình thường trở lại lập tức mạc danh kỳ diệu trở nên nhanh hơn...

Hai tay bụm lấy gò má nóng như lửa, nàng thở dài một tiếng.

- Ai, tên oan gia này hại ta đến là khổ.

Thẳng cho đến khi màn đêm buông xuống, phụ thân gọi ăn cơm, nàng mới bừng tỉnh. Bất quá, hôm nay dường như thức ăn không có chút hương vị nào, nàng chỉ uống một chút canh sau đó quay trở lại phòng mình.

Tuy sớm đoán rằng người trong phòng đã rời đi, nhưng nàng vẫn cố ý đập đập khóa sắt phát ra một tràng thanh âm "rầm rầm" sau đó mới mở cửa phòng đi vào.

Người đi nhà trống, nàng tựa vào cách cửa thở dài.

Trướng màn đã được treo lên chỉnh tể, chăn gấm, ga giường đều được người thu dọn đặt lên trên mặt ghế, trên giường trống rỗng, chỉ còn một tấm nệm bằng bông trắng như tuyết.

Nàng ngẩn ngơ, thở dài.

- Ai, đêm nay ta lấy cái gì đắp?

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của phụ thân.

Nàng đến đại sảnh, chợt chứng kiến vài vị mã phu đã giỡ một chiếc giường mới tinh, cùng chăn ga, gối đệm xuống.

- Hiểu Nguyệt cô nương, đây là những thứ cô đặt hàng, xin kiểm kê xác nhận cho.

- Nữ nhi, là con vừa mua sao?

Vẻ mặt Hà Ngụy tràn đầy nghi hoặc.

Khuôn mặt Hà Hiểu Nguyệt đỏ lên lắc lắc đầu, khiến Hà Ngụy càng thêm mờ mịt, dốc sức liều mạng gãi gãi đầu.

Nàng âm thầm thở một hơi dài.

Coi như là ngươi biết làm người, nói là ta mua, nếu không chỉ sợ là mắc cỡ chết người ta rồi.

Nhìn bộ chăn ga mới tinh, Hà Ngụy hắc một tiếng.

- Những thứ này rất quý, hẳn là tốn không ít tiền? Nữ nhi, chẳng lẽ con chuẩn bị...

- Cha...

Hà Hiểu Nguyệt đỏ mặt dậm chân, oán trách nói.

- Cha đừng đoán mò, nữ nhi nhất định sẽ ở cùng với cha cho đến hết đời này.

Hà Ngụy day day trán nói.

- Như vậy sao được? Không tìm cho con được một người chồng tốt, cha chết không...

Cảm thấy lời này có chút thái quá, Hà Ngụy cười hắc hắc cười hắc hắc, ôm lấy chiếc khăn trải giường rời đi

Hai gò má hồng như cánh hoa tươi tháng ba ngày xuân, Hà Hiểu Nguyệt vuốt vuốt bề mặt mềm mại của chiếc ga trải giường, nội tâm cảm thấy vô cùng rung động.

Giường được trải lại tốt rồi, nhìn qua tựa hồ có chút giống..

Khuôn mặt nàng lại biến thành đỏ bừng.

Chứng kiến chiếc gối thêu hình đôi uyên ương kê ở đầu giường, trái tim nàng không khỏi lại một hồi nhảy loạn.

Người ta chỉ lấy danh nghĩa cá nhân, tặng một đôi gối đầu, có ý tứ gì?

Ngồi trên chiếc giường mềm mại. Hà Hiểu Nguyệt ôm một chiếc gối thêu trắng như tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bằng lụa trơn bóng, khuôn mặt đỏ bừng như đánh phấn, vô cùng kiều diễm động lòng người.

Nhìn tấm nệm mới tinh, diễm lệ, nếu như đổi thành màu đỏ, lại điểm bên trên nến đỏ, trên vách trường dán một chữ "hỷ" màu đỏ, thực đúng là ging như...

Ai, sao lại có ý nghĩ này, mắc cỡ chết đi được.

Hà Hiểu Nguyệt che khuôn mặt đang nóng rực của mình, tim đập liên hồi.

Một đêm trằn trọc, khó có thể chìm vào giấc ngủ. Đầu nặng trĩu, nàng chợt mơ một giấc mộng xuân vô cùng kiều diễm, mộng tỉnh trong chăn một mảnh triều nhiệt.

Xấu hổ thở dài một tiếng, bởi vì phát sinh chuyện kia, mà tâm tình vốn tĩnh lặng như mặt hồ đã nổi lên vô số gợn sóng li ti, muốn bình tĩnh trở lại như trước kia, tuyệt đối không có khả năng, tên oan gia này, hại ta đến là khổ.

M người Lý Ngạo vì tìm kiếm lão đại, đã dốc hết các cao thủ ra, loay hoay sứt đầu mẻ trán suốt cả một ngày, Đường Tiểu Đông lại thản nhiên xuất hiện tại Thập Lý Tập cách đó không xa, đến lúc này mọi người mới dám thở phào một hơi.