Phong Ngự

Quyển 1 - Chương 66: Uy hiếp




Anh hùng khó vượt nữ nhân kế

Đến họp chợ phiên gặp oan gia

"A, vị muội muội này thật đúng là tinh mắt, tỷ tỷ đúng là đệ tử chính quy của Diệu Âm Môn đây, về phần giá của bộ trang phục Lăng Vân này thì..., xem muội muội ngươi đáng yêu như thế thôi thì ta chỉ tính một nghìn năm trăm viên Ngũ Hành thạch hạ phẩm vậy, muội muội thấy thế nào?" Cô gái kia đúng là không khi nào chịu thiệt, cười tủm tỉm mà mặc cả với Lam Lăng.

Nhìn hai tiểu nha đầu mười sáu, mười bảy tuổi này đều không cam lòng yếu thế mà muốn chiếm tiện nghi của đối phương, Phong Nhược thật sự cảm giác quá mức quỷ dị, nói thật ra tuổi tác của các nàng không lớn lắm, sao lại ưa thích giọng điệu này chứ?

"Nhìn gì dữ vậy! Chẳng lẽ chưa bao giờ thấy qua mỹ nữ à? Không cần phải vác cái bản mặt làm như là tiểu muội muội đáng yêu sắp bị dọa đến phát khóc thế chứ!" Phong Nhược đứng bên cạnh vừa mới biểu lộ biến hóa trên mặt thì đã bị Lam Lăng phát giác, nàng lập tức trừng mát rồi mượn chuyện răn dạy Phong Nhược để tiếp tục phản kích tiểu nha đầu kia.

Vừa nghe qua lời nói của Lam Lăng, Phong Nhược và bọn Đường Thanh, Bành Việt đều nhịn không được mà lập tức mắt nổi đom đóm, cuối cùng chuyện gì xảy ra vậy trời?

Vi lo lắng cho Lam Lăng bị trúng bẫy của nữ gian thương kia, nên Phong Nhược vội vàng nhỏ giọng nói: "Lam sư tỷ, đống tài liệu kia ta còn chưa bán được?"

"Kì" Lam Lăng sững sờ rồi nàng lập tức lo lắng, nếu không có Ngũ Hành thạch nàng sẽ không có cách nào cò kè với tiểu nha đầu mới nhìn đã biết tinh quái này.

Tuy nhiên lúc này hai mắt của nha đầu đó liền tỏa sáng, trông vẻ rất biết điều mà nhanh nhẹn nói với Lam Lăng: "Vị tỷ tỷ này, các ngươi còn có tài liệu gì nữa vậy?Ta có thể xem qua chút không?".

Vừa mới nghe qua, phản ứng đầu tiên của Phong Nhược quả thật là cảm thấy không ổn chút nào, hiển nhiên một tiếng tỷ tỷ này lập tức khiến cho Lam Lăng như mở cờ trong bụng, vừa tỏ ra thái độ rất thân mật mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nha đầu kia, đồng thời lại bảo Phong Nhược lấy ra toàn bộ tài liệu.

"Xong đời! Lần này thảm rồi!" Phong Nhược oán hận thầm nghĩ, đành phải lấy ra hết thi thể của Hàn Băng Thú và các loại tài liệu vừa kiếm được!

"ổ! Là Hàn Băng Thú tứ cấp, do mấy người nhóm tỷ tỷ săn được sao? Các người thật sự quá lợi hại đi!" vẻ mặt tiểu nha đầu kia tựa như rất kinh ngạc và sùng bái, trông bộ dáng của ả giống như khâm phục vô cùng vậy, quả thật lúc này oán hận trong lòng Phong Nhược muốn bùng phát ra cả ba thước, lửa giận bốc lên bốn phía!Tiểu nha đầu này mới vừa rồi còn cố ý không biết, còn chê lên chê xuống bảo rằng tấm da thú này nhỏ xíu rồi còn bị nhăn nheo quá nhiều nữa chứ.

Tuy nhiên vừa nhìn thấy bộ dạng vô cùng say mê và mãn nguyện của bọn họ, thì Phong Nhược cũng chỉ còn cách phớt lờ mà không tiếp tục vạch trần bộ mặt gian thương ghê tởm đó nữa.

"À, thật sự không tệ lắm! Cái tấm da thú này đúng là tự tay cắt ra, còn các loại tài liệu kiếm được ở đây quả thực hoàn mỹ không thiếu chỗ nào, có lẽ đây nhất định là kiệt tác của vị sư đệ kia rồi!" Cô ả kia hết lời khích lệ Lam Lăng, lại quay sang thổi phồng Đường Thanh nữa, lập tức khiến cho hắn sung sướng rần người như được phiêu diêu cực lạc vậy, vô tình bị cô ả kia gọi hắn là sư đệ mà cũng không hề hay biết.

Tuy nhiên nói chuyện một lúc lâu, cô ả kia chỉ lác đầu thở dài: "Đáng tiếc thật! Những tài liệu này ta chỉ có thể sử dụng được hơn phân nữa mà thôi, tỷ tỷ hãy ra giá đi ?"

"Hay là muội muội cứ tự ra giá cũng được mà!" Giờ phút này Lam Lăng có vẻ càng lúc càng thấy thiếu nữ này đáng yêu hơn bao giờ hết, tuy rằng gần đây nàng khá túng quẩn, nhưng làm sao có thể cò kè mặc cả như một tên gian thương được chứ? Huống chỉ đây lại là một tiểu muội muội đáng yêu thế này?.

"A, vậy cũng được!" Cô gái kia tiện tay chọn lựa vài thứ rồi lấy ra sáu loại tài liệu, sau đó tuần tự báo ra giá mua, tuy nhiên khiến cho Phong Nhược càng nghi hoặc hơn nữa chính là, nàng báo ra những mức giá này rõ ràng cao hơn nhiều so với giá chuẩn ở những nơi khác. Bởi vậy, ba người bọn Lam Lăng, Đường Thanh và Bành Việt ngược lại càng thêm ngượng ngùng.

Sau một phen chối từ qua lại, cuối cùng cả hai bên đều vui vẻ mà hoàn tất khoản giao dịch này. Vừa lúc đó, cô ả kia đột nhiên lấy ra sợi tơ nhện Ngân Giáp dài gần một tấc, rồi làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi thăm: "Tỷ tỷ, trong tay các vị có loại tơ nhện Ngân Giáp này phải không, nếu thật sự có thì ta sẽ thu mua lại với giá cao, hoặc có thể dùng bộ trang phục Lăng vân để trao đổi cũng được!".

"Tơ nhện của Ngân Giáp à?" Lam Lăng sửng sốt một chút, nàng còn chưa kịp nói điều gì thì Đường Thanh đứng kế bên liền vội vàng nhanh nhẩu dâng hiến bảo vật ngay:"Có đấy, có mà! Phong Nhược, đây chẳng phải là tơ nhện do con Tri Thù phun ra ra hay sao! Ta nhớ lần trước hắn đã kiếm được một chùm thì phải"

'Có mã cha ngươi ra!'Phong Nhược thiếu chút nữa đã thốt ra câu chửi đó, đồng thời cũng muốn lập tức bóp cổ chết cái tên lắm miệng mà háo sắc như Đường Thanh này, người ta mới chuốc cho ngươi ít thuốc mê thôi mà đã muốn bán sạch sành sanh hết rồi.

"Nói đi..., ngươi dự định sẽ trao đổi thế nào?" Tinh huống hiện tại xem ra muốn giấu diêm cũng vô dụng mất rồi, nên Phong Nhược dứt khoát hỏi cho rõ ràng, dù sao thì bộ trang phục Lăng Vân cũng không tệ chút nào, ít nhất là nếu có gặp lại linh thú tứ cấp, cũng không cần phải lo lắng phòng ngự sẽ bị phá vỡ nữa rồi!

Vừa nghe được câu hỏi của Phong Nhược, Lam Lăng cũng hơi tò mò liền âm thẩm đánh giá mối quan hệ giữa hắn và cô ả kia, nhưng dường như nàng cũng hiểu ra chút gì đó cho nên vẫn duy trì nét trầm mặc.

"Rất đơn giản, mười chùm tơ nhện Ngân Giáp, đổi lấy một bộ trang phục Lăng Vân nhưng không có giày chiến, nếu muốn lấy luôn giày chiến thì đưa ta thêm năm chùm nữa! Mặt khác, ta nghĩ sau này có thể cùng nhau hợp tác lâu dài, ngươi chỉ cần cam đoan rằng chỉ cung ứng tơ nhện Ngân Giáp cho mỗi mình ta thôi, thì lúc đó ta có thể chế tạo ra được bộ trang phục cao cấp hơn cao cấp hơn, như Sạn Tuyết chẳng hạn, ta cũng sẽ ưu tiên bán cho ngươi!" Cô ả kia nói ra vô cùng tự tin, hiển nhiên nàng ta không nghĩ rằng Phong Nhược có thể cự tuyệt được mức hậu đãi đến thế này.

"Bộ trang phục Sạn Tuyết!" Cái tên này không chỉ khiến cho bọn người Lam Lăng, mà ngay cả Phong Nhược cũng ngây ngẩn cả người, bộ trang phục Sạn Tuyết có giá trị thế nào chính bản thân bọn họ hiểu rất rõ, có thể nói mức điều kiện này không còn được tính như kiểu hậu đãi bình thường nữa, mà đúng hơn là cực kỳ hậu đãi rồi, nhưng cô ả này sao phải làm như vậy chứ?

Suy nghĩ một lát Phong Nhược mới dò hỏi: "Ta muốn biết rốt cuộc tơ nhện này có giá trị thế nào?"

"Không thể trả lời!" Cô ả kia lác đầu chắc nịch, "Bởi vì việc này liên quan đến cơ mật của Diệu Âm Môn ta, dù sao thì ta đã đưa ra điều kiện tốt nhất rồi, nếu đổi lại những người khác e rằng nhìn qua còn chưa hẳn biết giá trị nó thế nào đâu!"

"Chưa hẳn biết giá trị ?" Phong Nhược thoáng cười lạnh một tiếng, hắn vừa muốn nói gì đó thì chợt nghe thấy cách đó không xa có người vui mừng hô lớn: "Lam Sư muội, không ngờ muội lại ở đây à, mấy tháng nay muội có biết đã làm cho Sư huynh ta rất lo lắng hay không!"

Mới nghe được thanh âm này, đám người Phong Nhược đều quay đầu nhìn lại, liền thấy Ninh Viễn ăn mặc nghiêm chỉnh đang đi cùng mười mấy người vừa bước tới vừa lên tiếng. Chỉ thấy Ninh Viễn đang dẫn đầu tiến tới với vẻ mặt kích động, khi hắn nhìn về phía Lam Lăng trong ánh mắt tràn đẩy thâm tinh cùng nổi lo lắng, ngược lại hắn hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới đám người Phong Nhược đang đứng ké bên.

"Là ngươi..., Ninh Viễn! Không cần phải gọi ta là sư muội vì Thiên Cơ viện chúng ta đã không còn chút quan hệ gì tới các ngươi nữa rồi!" Sắc mặt Lam Lăng lập tức nghiêm lại.

"Lam Sư muội! Ngươi hãy nghe ta giải thích, thật ra ngày đó ta cũng bất đắc dĩ mới làm thế, từ lúc ngươi rời khỏi Đông Phong mấy tháng qua, sư huynh đây không lúc nào hết lo lắng cho muội, thậm chí huynh còn đi khắp nơi để tìm muội nữa! Huynh còn tưởng rằng, kiếp này sẽ không còn dịp gặp lại sư muội nữa!" Ninh Viễn nói ra mà có vẻ buồn khổ cô độc, thật sự thẩn sác đau khổ này khiến cho người khác khó mà hoài nghi được.

"Ta đã nói rồi, rốt cuộc Thiên Cơ viện đã không còn chút quan hệ gì với các ngươi nữa! Xin hãy đi đi!" Trong giọng nói của Lam Lăng không nghe ra được chút động lòng nào cả, chẳng những vậy còn băng giá vô cùng, nếu như không phải trong phiên chợ Thiên Đãng sơn này nghiêm cấm xung đột thì với tính cách của nàng lúc này đã sớm xuất thủ rồi!

Dù vậy Ninh Viễn không hề cam lòng buông tha, hắn vẫn thốt ra lời rất chân tình: "Lam sư muội, hãy theo huynh trở về đi, hiện tại tiếng nói của huynh ở Thiên Xu viện vẫn có chút cân lượng, huynh nhất định bảo vệ được cho muội, làm ơn hãy tin tưởng huynh đi!".

"Thật có lỗi quá! Chúng ta không tin ngươi, Lam Sư tỷ đã nói rồi, mời ngươi cút ngay đi!" Phong Nhược trơ mặt ra mà tiến lên phía trước một bước, vừa vặn ngăn cản trước người Lam Lăng, sác mặt hắn vẫn bình tĩnh nói.

"Là ngươi..., Phong Nhược!" Hai mắt Ninh Viễn lập tức hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, liền phảng phất như độc xà muốn tranh thủ ra đòn công kích trước, "Người phải cút xéo đi chính là ngươi đấy! Cái đồ tạp dịch này có tư cách gì mà dám kêu gào ở trước mặt ta chứ, lần trước là ta nể mặt Lam sư muội mới không muốn tính toán, ngươi tưởng rằng ngươi là vô địch thiên hạ à? Ngươi có tin chỉ cần một câu của ta thôi ngươi sẽ bị bẩm ra từng khúc không?"

"À? Thật không? Ngươi có thể thử xem!" Phong Nhược đột nhiên cười cười, sắc mặt tự nhiên hòa nhã rồi nói tiếp: "Còn nữa, ta xin ngươi đấy..., xin ngươi lần sau có uy hiếp ai đó thì cần xem lại có nên đổi thủ đoạn mới không nhé?".