Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 145: Ngũ Hành Mộc




“Này ! Đừng ngẩn ra như vậy chứ, nếu ngươi còn không mau đi đi thì sẽ bị lũ thi quỷ thú này bao vây rồi giết chết đó”

Mặc dù đối với cô gái che mặt, Phong Nhược vẫn có ý đề phòng, nhưng hắn vẫn huy vũ cự thuẫn đánh bay toàn bộ lũ thi quỷ thú xung quanh nàng .

Đến lúc này, cô gái che mặt kia mới trong trạng thái ngốc trệ mà tỉnh lại, nàng cũng không nói gì thêm, càng không vì Phong Nhược độc chiếm khối thượng phẩm Ngũ Hành Thạch mà có ý kiến, chỉ thi triển phi kiếm chém giết không ngừng , nhìn bộ dáng chán ghét của nàng xem ra nếu không tiêu diệt toàn bộ lũ thi quỷ thú nơi đây thì quyết chẳng ra về.

Không có biện pháp, Phong Nhược cũng đành phải phụng bồi đến cùng, bởi vì trước đó nàng đã chừa lại cho hắn một lối ra, chỉ với một điểm này thôi, Phong Nhược cũng không thể bỏ mặc nàng chiến đấu một mình được.

Cũng may lúc này Thi Vương đã không còn nên lũ thi quỷ thú bình thường số lượng tuy rất đông nhưng cũng không thể gây ra nổi bao nhiêu sóng gió, một bên Ngân Giáp Thiên Chu cùng Bạch Mao Quỷ Bức phối hợp xoắn giết, bên kia Phong Nhược cùng cô gái che mặt cũng hô ứng lẫn nhau.

Xoắn giết hơn nửa canh giờ, lũ thi quỷ thú trong thâm cốc mới bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng lúc này, Phong Nhược cũng đã mệt đến đứt hơi, không có cách nào khác, đem cự thuẫn kia vung vẩy đúng là rất sướng tay, nhưng nếu đánh quá lâu thì không thể nào đủ sức được.

“Ta là đệ tử Trấn Thiên Tông, thuộc Kiếm Tâm Viện, tên gọi là Phong Nhược, xin hỏi các hạ có phải từ Tử Nguyệt Thành mà đến?” Một bên dựa vào cự thuẫn, Phong Nhược vừa cười vừa chào hỏi, trải qua hơn nửa canh giờ xoắn giết, sự đề phòng của hắn với cô gái này đã giảm đi rất nhiều, bởi vì vừa rồi hắn cố ý để lộ rất nhiều sơ hở, nếu cô gái che mặt này thật sự muốn sát nhân đoạt bảo thì không thể tìm ra cơ hội tốt hơn.

Cô gái che mặt tựa hồ không có nghe được lời nói của Phong Nhược ,từ trong túi trữ vật nàng lấy ra một giọt chất lỏng màu lam, sau đó theo ngón tay nhỏ nhắn kia chỉ một cái, lập tức chất lỏng màu lam này bay từ từ trong không khí, đến khi tiếp xúc với những phần tay chân bị cụt của lũ thi quỷ thú liền nhanh chóng đem những thứ đó tan rã hoàn toàn.

Chỉ trong thời gian nủa chén trà nóng, bên trong tòa thâm cốc này, toàn bộ chân tay, huyết nhục của lũ thi quỷ thú đã bị tan rã không còn một mống, ngay cả hắc vụ trong không khí cũng đã phai nhạt hơn nhiều.

Tựa hồ thấy được sự kinh ngạc trong mắt Phong Nhược, cô gái che mặt lúc này mới thản nhiên: “Đây là Vô Hình Khinh Thủy, là thứ tốt nhất để xử lý thi thể của bọn thi quỷ thú này, thứ này có bán tại Tử Nguyệt Thành của Ngũ Hành Giới, chẳng lẽ ngươi không biết quy củ của Ngũ Hành Giới sao? Một khi có cơ hội toàn diệt thi quỷ thú, nhất định phải toàn diệt, đến hài cốt của chúng cũng không còn, nếu không chúng vẫn có thể bị bọn Ma Nhân phục sinh lại.”

“Ách, đã tạ đã cho biết.” Phong Nhược cũng không giận mà cười, quả thật hắn không ngờ được còn có chuyện này.

Cô gái che mặt nhìn Phong Nhược với ánh mắt kì lạ, sau đó lại chỉ tay về phía Cự Mộc đang nằm dưới đất không xa mà nói: “Đó là Ngũ Hành Mộc, là thứ mà Thi Vương kia sau khi hấp thu rất nhiều Ngũ Hành Thạch mới được ngưng kết thành, rất là trân quý, giá trị của nó so với viên thượng phẩm Ngũ Hành Thạch ngươi vừa lấy còn cao hơn nhiều, ngươi cũng thu lại luôn đi.”

Nghe được lời này, Phong Nhược không khỏi sững sờ, lúc trước hắn đã chiếm đoạt khỏa thượng phẩm Ngũ Hành Thạch rồi, nay lại còn không biết xấu hổ độc chiếm cả khối Ngũ Hành Mộc này hay sao, cho nên không nhịn được hỏi: “Chẳng lẽ các hạ không cần gì cả sao?”

“Ta? Ngươi còn nhớ đến ta à?” Cô gái che mặt kia rất tức giận nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, không phải muốn chiếm hết tất cả à? Ta dứt khoát thành toàn cho ngươi luôn đấy.”

Nói xong lời này, cô gái che mặt cũng không chú ý đến Phong Nhược nữa, trực tiếp ngự kiếm hướng bên ngoài thâm cốc mà bay đi.

“Ách, chuyện này…”

Phong Nhược há hốc, hắn thật sự không nghĩ tới nàng này lại hào phóng như vậy, thật sự nếu như nàng tính toán chi li lời lỗ, hắn thực sự không để ý, nhưng tình huống hiện tại làm cho nội tâm của hắn có chút xấu hổ.

“Được. Ngươi không cần thì ta cần.”

Hung hăng nói một tiêng sau, Phong Nhược lệnh cho Ngân Giáp Thiên Chu kéo khối Ngũ Hành Mộc đang lún trong đất kia ra, trước đó hắn còn cảm thấy thứ này không có gì đặc biệt, hiện tại khi quan sát tỉ mỉ mới biết được thứ này khủng bố như thế nào, trong lòng của hắn lần lượt xuất hiện những sự sợ hãi và thán phục.

Cẩn thận xem xét một hồi, Phong Nhược mới xác định cô gái che mặt nói không sai, bởi vì vật này tuy tên gọi là Ngũ Hành Mộc, nhưng căn bản là không có quan hệ gì tới cây cối, nhìn bên ngoài cứng rắn vô cùng, toàn thân lại ngăm đen, khi đánh vào phát ra âm thanh như kim loại, và không nghi ngờ gì nữa, vật này là đồ tốt, dù dùng để luyện chế pháp khí hay kiếm khí gì cũng là nguyên liệu cực phẩm, trách không được đến Thi Vương cũng thích thứ này mà đem ra làm vũ khí.

Nhưng sau đó, Phong Nhược lại gặp chút khó khăn, bởi khối Ngũ Hành Mộc này chí ít cũng nặng đến bảy tám ngàn cân, làm cách nào đem về đây? Chẳng lẽ cũng gọi Ngân Giáp Thiên Chu vác lên lưng nó? Điều này thật có chút khoa trương, bởi thứ này dài hơn hai mươi trượng, dù Ngân Giáp Thiên Chu không quan tâm đến sức nặng ấy, thì với độ dài như vậy khi di chuyển khẳng định phiền toái không ngừng.

Ngay tại thời điểm Phong Nhược đang phát sầu, hắn chợi phát hiện Ngân Giáp Thiên Chu cùng Bạch Mao Quỷ Bức cứ đảo mắt quanh khối Ngũ Hành Mộc này suốt, kẻ ngốc cũng đoán ra, chúng đã vừa ý thứ này rồi, bởi thứ này là do Ngũ Hành Thạch ngưng luyện mà thành, so với Ngũ Hành Thạch bình thường chúng ăn vặt còn tốt hơn gấp bội, mà chỉ vì hắn chưa hạ lệnh nên hai tên này còn chưa xuống tay đó thôi.

“Hắc hắc, Ngân Giáp, Bạch Mao, thứ này ta ban thưởng cho hai ngươi đó.” Phong Nhược rất hào phóng nói, dù sao thứ này đối với hắn mà nói cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, cho dù đem ra ngoài bán cũng không bằng làm thức ăn vặt cho bọn Ngân Giáp Thiên Chu, chỉ cần thực lực của chúng có thể tăng cường, hắn tại Ngũ Hành Giới này cũng an toàn hơn chút ít.

Sau đó, Phong Nhược lôi thanh Tru Ma Kiếm ra, chẻ khối Ngũ Hành Mộc thành hai đoạn, cuối cùng mới bảo Ngân Giáp Thiên Chu nhả tơ nhện ra rồi cột trên lưng nó, nhờ vậy mới trông gọn gàng hơn rất nhiều.

“Haha, đi thôi!” Phong Nhược cũng mang theo cự thuẫn mà nhảy lên, hiện tại hắn mới phát hiện hắn còn đánh giá thấp Ngân Giáp Thiên Chu sau khi biến dị, nếu vẫn là Ngân Giáp Thiên Chu như trước kia, chất trên lưng hơn một vạn cân thì thật sự nửa bước khó đi, về phần Bạch Mao Quỷ Bức thì không cần phải nói đến nữa.

Nhưng hiện tại, tính cả hai đoạn Ngũ Hành Mộc, cùng Phong Nhược và cự thuẫn kia, lại còn cả Bạch Mao Quỷ Bức tổng khối lượng hơn một vạn ba ngàn cân thế mà đối với Ngân Giáp Thiên Chu dường như cũng chỉ là chút sức nặng, căn bản là không có gì khác biệt. Điều đó cho thấy nó mạnh lên thế nào.

Khi bọn Phong Nhược rời khỏi thâm cốc, mới phát hiện cô gái che mặt vừa ly khai trước đây không lâu cũng không có rời đi, nàng chỉ đứng lẳng lặng trên một khối đá, cũng không biết là nghĩ về điều gì?

Lệnh bảo Ngân Giáp Thiên Chu dừng bước, Phong Nhược lúc này mới hỏi to: “Không biết phải xưng hô với các hạ như thế nào? Có phải định về Tử Nguyệt Thành chăng? Nếu vậy chúng ta có thể cùng đi một đoạn.”

“Ah?”

Cô gái che mặt kia tựa hồ không đếm xỉa gì tới Phong Nhược mà ánh mắt lại đặt trên người Ngân Giáp Thiên Chu, thật lâu sau, nàng mới cười khẽ một tiếng, cũng không có trả lời câu hỏi của Phong Nhược mà lại nói một câu hoàn toàn không liên quan: “Ngươi đem tất cả chất lên lưng của con Tri Chu này, mà không sợ nó bị đè bẹp hả? Còn nữa, mang trên mình tấm chắn đó ngươi không thấy xấu hổ muốn chết hay sao, thật kém cỏi, không làm cho nó đẹp hơn được chút nào à?”

Tuy nói như vậy, cô gái che mặt cũng không có khách khi, chỉ nhẹ nhàng nhún một cái, liền đáp xuống lưng của Ngân Giáp Thiên Chu, ngay lập tức, Phong Nhược ngửi thấy một mùi thơm tràn ngập nơi chóp mũi.

“Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì? Còn nữa, chúng ta trước kia có quen biết nhau sao?”

Đối với sự trêu chọc của cô gái che mặt, Phong Nhược cũng không để ý, ngược lại hắn càng hiếu kỳ, bởi vì hắn vừa hỏi hai lần, nhưng lần nào nàng cũng không trả lời hắn.

“Ta nếu như không nói, ngươi định như thế nào? Đuổi ta xuống dưới? Hay bắt ta lại để tra khảo sao?” Trong ánh mắt của cô gái che mặt hiện ra một tia giảo hoạt.

“Được rồi! Không muốn nói cũng không cần nói! Ta thật sự chưa hẳn đã muốn biết đâu.”

Phong Nhược giả bộ lơ đễnh, kỳ thật hắn cảm thấy cô gái che mặt này làm cho hắn cảm thấy rất quen, nhưng nàng lại vận dụng thủ đoạn nào đó khiến hắn không nhận ra được.

“Nếu như ta là ngươi, chắn chắn lúc này ta sẽ không trở về Tử Nguyệt Thành!” Lúc này cô gái che mặt kia bỗng nói.

“Ah, xin chỉ giáo cho?”

“Nghe lời ta đi, ít nhất trong thời gian ngắn ngươi đừng có quay lại Tử Nguyệt Thanh, nếu không ngươi sẽ gặp phiền toái rất lớn!” Cô gái che mặt hừ lạnh.

“Hắc, như vậy quả thực ngươi nhận ra ta! Bất quá có phiền toái hay không ta thật sự không quan tâm, nếu không ngươi nói xem chờ đợi ta là cái đại phiền toái gì?” Phong Nhược cười cười nói, hiện tại hắn dám khẳng định nàng ta đã nhận ra mình.

Nhưng đối với suy đoán của Phong Nhược, cô gái che mặt kia không phủ nhận, lại càng không thừa nhận, trầm mặc một lát mới nói: “Ngươi nếu như không vội quay về Tử Nguyệt Thành, có thể hay không giúp ta tìm một con Kim Dực Ma Điểu?”

“Kim Dực Ma Điểu? Đó là vật gì?”

Phong Nhược sững sờ, hắn chỉ từng nghe qua Thiết Dực Ma Điểu, nhưng chưa từng biết đến Kim Dực Ma Điểu là gì?

“Kim Dực Ma Điểu không phải là vật gì, mà là vương giả bên trong bầy Thiết Dực Ma Điểu, thực lực thấp nhất cũng là bát cấp, có con thậm chí đạt tới cửu cấp, xem như Thi Vương hoặc một số ma linh thú cường đại khác cũng chỉ là thức ăn của nó thôi. Địa phương nó xuất hiện, tất sẽ có ngàn vạn thiết dực ma điểu hộ vệ xung quanh, cho nên chỉ bằng một mình, ta không có cách nào tiếp cận nó!”

“Bát cấp, thậm chí cửu cấp? Đây chẳng phải đã tiếp cận Hóa Hình Kỳ rồi sao? Ngươi đang nói đùa phải không? Đừng nói là ngươi, cho dù cả hai chúng ta hợp lại cũng đừng mơ tiếp cận nó a.”

Phong Nhược lập tức bị nàng dọa cho hoảng sợ, hắn thật sự không nghĩ tới cô gái che mặt này lại nói một câu dọa chết người như vậy, hơn nữa khẩu vị cũng cực lớn, ma linh thú thực lực cấp tám cấp chín, lại còn là vương giả thống lĩnh ngàn vạn đầu thiết dực ma điểu. Hình như đầu nàng ta không có phát sốt a, chỉ sợ Linh Anh Kỳ cao thủ mới có thể làm nổi việc này.

“Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa a?” Cô gái che mặt rất nghiêm túc mà nhìn Phong Nhược.

“Ta không đi, ta không định chết sớm như vậy, về phần ngươi muốn đi chịu chết, ta cũng không có cách nào!” Phong Nhược lắc đầu nói, hắn tất nhiên hiểu chuyện này mình làm không nổi.

“Ta đương nhiên không muốn đi chịu chết, cũng sẽ không khiến ngươi đi chịu chết, Kim Dực Ma Điểu kia cũng không cần ngươi phải ra tay, chỉ cần theo dõi nó giúp ta là được. Về phần thù lao, ta có thể hỗ trợ ngươi đem cái cự thuẫn xấu xí không chịu nổi kia luyện chế lại lần nữa, mặt khác, ta còn có thể thuận tay đem phiền phức của ngươi hóa giải mất, thế nào?”