Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 77: Lâu đài đá




*Bên ngoài lâu đài bằng đá Lý Đán cùng Tề Vũ đang đứng trò chuyện, sau đó bọn hắn bắt đầu tuyển người tuần đêm. Nghe đến điều này Phong Nhược nhịn không được chen vào nói:”Lý đạo hữu, ta thấy mọi người đều có vẻ mệt mỏi cả rồi, để ngày mai có sức còn tiếp tục lên đường, tối nay ta canh gác cho.”

Phong Nhược có ý kiến như vậy cũng không phải cao thượng gì mà thật sự hiện tại trong toàn đội hộ vệ thì chỉ có hắn là đang sung sức nhất, ngay cả tên Lý Đán kia tuy có tu vi rất cao nhưng luôn luôn phải dẫn đầu mở đường không được lơ là nên bây giờ cũng tỏ vẻ mệt mỏi rồi, ngày mai lại phải tiến vào Điệp Vụ Sơn Mạch, tuyệt đối không được sai lầm.

Nghe Phong Nhược nói thế, Tề Vũ và Lý Đán thầm mừng trong lòng, cũng lịch sự chối từ mấy câu rồi cuối cùng mới đáp ứng, nhưng Tề Vũ không vì vậy mà lơ là mất cảnh giác, phân phó thêm hai người nữa thay phiên canh gác cùng với Phong Nhược.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện đám người Lý Đán liền nhanh chóng đi vào lâu đài nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi Phong Nhược cùng với một tên đệ tử có tu vi Luyện Khí hậu kỳ của phái Thương Sơn ở bên ngoài cảnh giới.

Nhưng không biết Tề Vũ nói gì mới hắn mà tên này từ đầu đến cuối cứ theo sát nhìn chằm chằm Phong Nhược mà không chú ý gì đến động tĩnh xung quanh, hắn chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, da dẻ tái nhợt nhìn rất mất sức sống.

Việc này làm cho Phong Nhược cảm thấy có chút buồn cười, nhưng hắn cũng không thèm đoán già đoán non làm gì, chỉ cẩn thận nhìn bốn phía một lượt trước khi màn đêm buông xuống.

Tiểu cốc này nằm ở chân núi của Điệp Vụ Sơn Mạch, nếu ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy được những rặng núi cao ngất ở trên đầu.

Tiểu cốc cũng không rộng lắm, lâu đài bằng đá nằm ở vị trí thoáng mát nhất ở trong tiểu cốc, dựa theo suy đoán của Phong Nhược thì tòa lâu đài này do phái Thương Sơn cố tình xây dựng để cho môn nhân đệ tử có chỗ nghỉ ngơi trước khi tiến vào Điệp Vụ Sơn Mạch săn bắn.

Bởi vì sơn môn của phái Thương Sơn cách đây hơn ngàn dặm, nếu chạy đi chạy về sẽ rất lãng phí thời gian, nhưng nếu qua đêm ở Điệp Vụ Sơn Mạch thì lại quá nguy hiểm, nên xây dựng tòa lâu đài này sẽ giải quyết được những vấn đề đó.

Mà nhìn qua năm xưa người xây dựng tòa lâu đài đá này cũng phải hao tổn không ít công sức, mặc dù không sử dụng bất cứ trận pháp nào nhưng vững chãi một cách kỳ lạ.

Cả tòa lâu đài được xây dựng nên từ một loại đá phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, nếu như Phong Nhược không nhầm thì đây là một loại tài liệu luyện khí căn bản có tên là Hoàng Thiết Ma Thạch, nếu đem đá này đi tinh luyện thì sẽ thu được Hoàng Thiết tinh phẩm rất cứng cáp và dẻo dai, nếu tiếp tục luyện chế thêm nữa thì thậm chí sẽ có được Kim Thiết tinh khiết.

Hoàng Thiết và Kim Thiết đều là các tài liệu để luyện chế pháp khí, đôi khi còn dùng để chế tạo cả trang phục, nhưng nếu chỉ có vậy thì các tu sỹ cũng sẽ không coi trọng Hoàng Thiết Ma Thạch cho lắm, điều quan trọng nhất là nếu đem Kim Thiết tiếp tục tinh luyện thì sẽ đến lúc sẽ có được Huyền Thiết mà bất cứ tu sỹ nào cũng mơ ước.

Huyền Thiết chẳng những có thể dùng để luyện chế pháp bảo mà quan trọng nhất nó còn chính là tài liệu chính để luyện chế phi kiếm.

Tất nhiên nếu muốn tinh luyện ra được Huyền Thiết thì bắt buộc ít nhất phải có tu vi Kim Đan kỳ, hơn nữa kể cả tu sỹ Kim Đan kỳ cũng không dễ dàng luyện chế ra được, nghe nói muốn tạo ra được một khối Huyền Thiết nhỏ bằng móng tay thôi cũng đã cần đến một toàn núi nhỏ Huyền Thiết Ma Thạch rồi.

Cho nên tuy phi kiếm chỉ dài có ba tấc nhưng cũng sẽ tiêu hao rất, rất nhiều Hoàng Thiết Ma Thạch.

Mà cũng vì như thế nên bất kể là Hoàng Thiết hay Kim Thiết đều có giá rất cao, ngay cả Hoàng Thiết Ma Thạch cũng bị đẩy giá theo cùng.

Nhưng Ma Thạch này lại khác với các mỏ đá xanh, tất cả các mỏ Hoàng Thiết Ma Thạch trên Thương Ngô Giới đều đã bị các Đại môn phái tu tiên và các Đại thương hội chiếm giữ, tu sỹ bình thường muốn luyện khí nhất định phải đi tới các Đại thương hội mua sắm Hoàng Thiết chứ không có khả năng tự mình khai thác Hoàng Thiết Ma Thạch được.

Bởi vì như thế nên sau khi Phong Nhược phát hiện toàn bộ tòa lâu đài này được xây dựng từ Hoàng Thiết Ma Thạch thì thật sự có chút kinh ngạc, theo đó cũng hiểu tại sao tên kia cứ chằm chằm nhìn mình, thì ra là lo lắng hắn ăn cắp Hoàng Thiết Ma Thạch.

Cười cười lắc đầu Phong Nhược im lặng khoanh chân ngồi xuống cửa vào duy nhất của lâu đài đá, tất nhiên hắn không có ý nghĩ đi ăn cắp Hoàng Thiết Ma Thạch, chưa nói đến sẽ gặp phải những khó khăn gì nhưng tính ra cả tòa lâu đài này vác đem đi bán cũng chỉ được tầm hơn ba nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm mà thôi, từng đó chưa đáng cho hắn ra tay đạo chích.

“Ngươi tên là Phong Nhược ư? Ta đã từng nghe nói qua tên của ngươi!”

Chợt Phong Nhược nghe thấy sau lưng có giọng nói suy tư vang lên, hắn quay lại nhìn thì người vừa mới mở lời chính là đối tượng mà bọn hắn hộ tống lần này – Ngô Kiếm.

Nhưng điều làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là tuy vẫn còn rất yếu ớt nhưng Ngô Kiếm đã có thể tự mình đi lại.

“Ta nghĩ ngươi nên đi vào trong đi, ở đây không an toàn đâu!”

Phong Nhược nhìn qua khuôn mặt trùm kín khăn của Ngô Kiếm rồi lẳng lặng nói, dù sao đi nữa hai nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm của hắn cũng phải nhìn vào thằng này.

“Ha ha! Ngươi yên tâm đi! Hai nghìn viên Ngũ hành thạch hạ phẩm kia ta sẽ trả đầy đủ, chẳng lẽ ngươi không hiểu im lặng ngồi không cử động mấy ngày trời thật sự vô cùng nhàm chán hay sao?”

Ngô Kiếm nói xong rồi lặng lẽ ngồi xuống đối diện Phong Nhược, có lẽ do trong cơ thể không còn chút pháp lực nào nữa nên động tác rất nặng nề khó khăn, ngồi xuống được thì cũng đã thở hồng hộc rồi.

Phong Nhược liếc nhìn vào bên trong rồi nhanh chóng lảng đi nơi khác, theo như những lời Lý Đán nói với Ngô Kiếm lúc trước thì một là hai người này trước có thù riêng, hai là Ngô Kiếm bị hỏa độc cắn trả rất nặng đến nỗi vô vọng rồi không thể tiến lên được nữa nên mới có tình trạng này.

Nhưng Phong Nhược thiên về tình huống thứ hai hơn, bởi vì tiền thuê người bảo vệ đều là do Ngô Kiếm tự mình bỏ ra, nếu bình thường với tư cách là truyền nhân của Tiếu Nguyệt đại sư thì làm sao lại có thể bị đối xử như vậy chứ?

Không khéo bây giờ hắn còn không bằng một tên người thường nữa cũng nên, thật sự là phế nhân rồi.

Đến nửa ngày trời sau Ngô Kiếm mới lấy được chút sức lực, cười chua chát rồi nhìn Phong Nhược nói:”Có lẽ ngươi đã đoán được kết cục của ta rồi, đúng không?”

Phong Nhược không thừa nhận nhưng cũng không phản bác, chỉ im lặng nhìn vào màn đêm xa xăm.

“Sư phụ của ta là một người có danh tiếng rất lớn trong thương hội Thương Nguyệt, đại sư Tiếu Nguyệt. Ta là đệ tử mà người vừa ý nhất, một tháng trước ta vẫn còn được người người ngưỡng mộ, được xưng tụng là thiên tài luyện khí, thậm chí còn được dự đoán sau này sẽ vượt qua cả thầy…Ha ha…nhưng thật đáng tiếc, số ta quá đen đủi, một trăm ba mươi mốt năm tu luyện pháp lực lên được tu vi Trúc Cơ hậu kỳ giờ như hơi nước dưới mặt trời, bỗng chống tiêu biến sạch. Giờ ta thật sự là một tên phế nhân không bằng cả người bình thường nữa.”

Nói đến đây Ngô Kiếm bỗng nhiên chuyển chủ đề khác:”Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi đang muốn học tập luyện khí? Nếu không thì ngươi cũng không để ý đến tòa lâu đài này được xây bằng Hoàng Thiết Ma Thạch.”

“Đúng thì sao?”

Phong Nhược vẫn rất lạnh nhạt nói, không biết tại sao hắn luôn có cảm giác tên Ngô Kiếm này thật không đơn giản, mặc dù bây giờ hắn đã rất thê thảm, giọng nói thì toát lên vẻ tuyệt vọng nhưng Phong Nhược khẳng định mọi chuyện không chỉ có như vậy.

Ngô Kiếm trầm mặc một chút rồi bỗng nhiên nói:”Chúng ta làm một cuộc giao dịch nhé?”

“Chúng ta vốn đã có giao dịch rồi, nhưng ngoài chuyện đó ra ta không có bất cứ hứng thú với điều gì nữa.”

“Ngươi cũng biết ta là cao thủ luyện khí, kể cả pháp khí thượng phẩm ta cũng có thể luyện chế ra một cách dễ dàng, tuy bây giờ pháp lực của ta đã mất hết nhưng kinh nghiệm thì vẫn còn đó, nếu như ngươi đồng ý thì ta có thể giúp ngươi học tập luyện khí một cách thoải mái nhất!” Ngô Kiếm nhìn chằm chằm Phong Nhược nói.

“Thật không? Nhưng thật sự ta không có hứng thú!”

Phong Nhược khẽ lắc đầu, hắn đi Tuyết Nhạn Thành chủ yếu là đi tìm sư phụ, không muốn dây dưa vào những chuyện khác, huống chi hắn có thể đoán được đại khái Ngô Kiếm muốn giao dịch điều gì. Hắn trúng hỏa độc nên mới phải đến Tuyết Nhạn Thành ngâm trong Tuyết Linh Trì để cứu vãn, nhưng đây mới chỉ là việc chữa ngọn chứ không giải quyết được tận gốc, nếu không thương hội Thương Nguyệt sao có thể bỏ qua một cao thủ luyện khí có tương lai hứa hẹn như vậy chứ?

Mà theo như hắn biết qua ngọc giản ghi chép lại các vùng đất ở Thương Ngô Giới thì Tuyết Linh Trì ở trong Tuyết Nhạn thành không phải là Tuyết Linh Trì chân chính, mà Tuyết Linh Trì thật sự nằm ở trong khu vực Hàn Sơn.

Nhưng vùng đó ngay cả thương hội Thương Nguyệt có nhân lực vật lực rất lớn cũng không dám mò vào, mà hơn nữa sao chỉ vì một tên Ngô Kiếm mà đánh đổi cái giá lớn như vậy được?

Ngô Kiếm chắc hẳn cũng biết Tuyết Linh Trì chân chính nằm trong khu vực Hàn Sơn nên có thể đoán được giao dịch lần này là muốn nhờ Phong Nhược hộ tống hắn tới khu vực Hàn Sơn tìm kiếm Tuyết Linh Trì.

Biết vậy rồi sao Phong Nhược có thể đồng ý được, nhất mực từ chối thẳng thừng.

Cũng không có cách nào khác, cái giá phải trả cho việc này quá lớn, nếu hắn đáp ứng thì sẽ chịu thiệt rất nhiều, mặc dù thật sự hắn rất hiểu cho tình cảnh bây giờ của Ngô Kiếm.

Đối với sự cự tuyệt cương quyết của Phong Nhược, Ngô Kiếm rất bất ngờ, hắn sửng sốt hồi lâu nhưng vẫn không cam lòng nói tiếp:”Ngươi muốn bao nhiêu Ngũ hành thạch? Hay ngươi muốn pháp khí thượng phẩm?”

“Những vật đó quan trọng bằng cái mạng nhỏ sao? Ta nghĩ ngươi nên đi vào trong đi thôi, khuya rồi chắc sẽ có dạ hành linh thú xuất hiện đấy!”

Phong Nhược nói xong liền đi lên trên rồi thả Ngân Giáp Thiên Chu ra, tiếp đó khoanh chân ngồi xuống đem ngọc giản ghi chép vị trí các vùng đất ở Thương Ngô Giới ra nghiên cứu, bởi vì lúc trước hắn không để ý nhiều nhưng qua câu chuyện vừa rồi hắn mới thấy Tuyết Nhạn Thành thật sự rất rất gần khu vực Hàn Sơn.

“Cũng không biết sư phụ muốn làm trò gì nữa đây? Còn Mộ Phi Tuyết nữa chứ, cổ cổ quái quái, ngay cả địa điểm chính xác cũng không thèm nói, chẳng lẽ nàng không biết đường đi từ Nhạn Nam đến Nhạn Bắc nguy hiểm như thế nào ư? Lỡ may mình bị linh thú cấp cao ăn tươi nuốt sống thì chẳng lẽ các nàng còn cứu sống được mình nữa chắc? Chà!”