Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 93: Sư tỷ




“Ta kêu con tới khu vực Nhạn Bắc trước nhất là muốn nhìn xem con tu luyện tiến bộ thế nào rồi, thứ hai là ta đã chuẩn bị sẳn một thứ rất tốt cho con, còn tốt hơn cả pháp bảo hay công pháp siêu cấp gì đó nữa”.

“Ồ... thứ gì tốt vậy ? Người đừng bảo đó chính là Ngưng Thủy Linh Quả vừa mới cho con ăn đấy chứ?” Phong Nhược nói ra mà lộ vẻ hết sức nghi ngờ.

“Hừ... nói gì cái đó ? Dù sao con cũng là đệ tử đích truyền duy nhất của sư phụ mà, sao ta có thể đối đãi với con như thế được!” Sắc mặt của Mộ Hàn Yên cố ý nghiêm nghị rồi mới làm vẻ thần bí lấy ra một chiếc tháp nho nhỏ hình dạng tinh xảo, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, chiếc tháp nhỏ này bao gồm mười ba tầng, mọi thứ đều được điêu khắc tỉ mĩ sắc sảo, trông rất sống động. Nếu nhìn từ trên xuống trông giống như một tòa tháp thực thụ.

Điểm hấp dẫn người ta nhất chính là từ khắp nơi trên chiếc tháp nhỏ này đang tỏa ra một quầng ánh sáng xanh dịu, nhìn thoáng qua đã biết nó rất đặc biệt thần bí rồi.

“Ồ... sư phụ ! Đây chính là pháp bảo trong truyền thuyết phải không?” Cặp mắt Phong Nhược như muốn trợn tròng ra.

“Pháp bảo cái đầu ngươi đấy ! Ngồi mát ăn bát vàng à... tốt nhất đừng nên nghĩ tới chuyện đó nữa, đây là tín vật của Chưởng môn Thanh Vân Tông, ngươi hãy cất kỹ đi” Mộ Hàn Yên nghe thế bèn tức giận ném thẳng chiếc tháp nhỏ đó vào trong ngực của Phong Nhược.

“Cái gì ?... Tính vật của Chưởng môn Thanh Vân Tông hả ?” Phong Nhược sửng sờ đến một hồi mới khôi phục lại tinh thần, thế nhưng hắn tức khắc hít một hơi khí lạnh rồi nhìn sang Mộ Hàn Yên với vẻ mặt nói không nên lời.

“Tên ngốc này nhìn ta làm gì đó ? Không lẽ dám nghi ngờ cả sư phụ đây sao? Tên Chưởng môn Thanh Vân Tông kia bị mai phục không phải do ta hạ sát đâu, mà chính là Thiên Huyễn Tông đấy, sau đó rốt cuộc lại vô tình tạo cơ hội cho đám Ngự Thú Môn!” Mộ Hàn Yên thấy thế bèn cả giận, tiện tay gõ lên đầu Phong Nhược một cái.

“Thiên Huyễn Tông ? Tại sao chứ ?” Phong Nhược có vẻ hơi khó hiểu nỗi, chuyện này sao dính dáng tới Thiên Huyễn Tông chứ ? Chẳng lẽ tên tiểu tử Ninh Viễn đó là nội gian hay sao?

“Ngươi cầm lấy trước đã, lúc này từ trên xuống dưới Thanh Vân Tông lớp bị chết, lớp bỏ trốn, còn lại là phường phản bội. Thế này đi, lúc trước sư phụ nghĩ qua thật kỹ mới nhận định rằng chỉ có ngươi mới xứng đáng được tuyển chọn mà thôi, vì vậy ta mới gọi ngươi đến đây!” Mộ Hàn Yên nói ra như muốn trốn trách nhiệm vậy.

“Trời, sư phụ... đừng làm thế ! Sao người có thể ra tay hãm hại đệ tử đích truyền độc nhất của người chứ. Hiện tại đệ tử đang ở Trấn Thiên Tông có thể nói là vô cùng thoải mái, người không cho con pháp bảo đã đành thế mà lại quăng tín vật Chưởng môn Thanh Vân Tông lên đầu con nữa, con thật không có khiếu làm Chưởng môn đâu” Cơ hồ Phong Nhược bị dọa đến nổi hồn phi phách tán, vị sư phụ đỡ đầu này quả nhiên không đáng tin tưởng chút nào, sao lại thảy ra tín vật Chưởng môn Thanh Vân Tông rồi còn muốn mình làm Chưởng môn nữa chứ, đây thật sự là cơn ác mộng mà!

“Nói hươu nói vượn gì thế ! Sư phụ đây làm sao có thể hãm hại ngươi được chứ? Đúng vậy, đó là tín vật Chưởng môn Thanh Vân Tông, nhưng nếu chỉ đơn giản như thế thì tên Chưởng môn Thanh Vân Tông kia đâu có bị giết chết như thế chứ, đồng thời gã Ninh Viễn cũng không cần phải bỏ công sức ra nằm vùng quá lâu ở Thanh Vân Tông như thế! Thật ra... đây là phương thức...”

Mộ Hàn Yên nói đến đây bất chợt ngừng lại một chút, dường như đắn đo gì đó trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Tóm lại ngươi nên cầm lấy đừng lải nhải gì thêm, có lẽ trong đó có manh mối những tầng tiếp theo của bộ công pháp Thanh Mộc Linh Quyết đấy”.

“Ồ... nếu vậy... thì được !” Phong Nhược gãi gãi đầu mà thầm nghĩ, xem ra chuyện này cũng không tệ lắm. Tuy hiện tại hắn còn chưa tu luyện tới tầng thứ sáu của Thanh Mộc Linh Quyết nhưng sau này vẫn phải bỏ công ra tìm kiếm những tầng kế tiếp nữa, không khéo đến lúc đó lại thêm phiền phức.

“Còn về chức Chưởng môn của Thanh Vân Tông thật ra chẳng ảnh hưởng gì lắm, dù sao Thanh Vân Tông vốn là phân chi của Trấn Thiên Tông mà, nếu như ngươi không hứng thú có thể chẳng cần để ý tới cũng không sao, tuy nhiên ngươi tuyệt đối không được tiết lộ chiếc tháp này cho bất kỳ ai, nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả đấy! Còn nữa, hiện tại tu vi của ngươi quá yếu hãy quay về ẩn danh khổ tu khoảng trăm năm cho ta. Ngươi nên nhớ kỹ trong Tu tiên giới này chỗ nào cũng có cao thủ, ngoài năm môn phái lớn ra còn có rất nhiều thế lực mạnh mẽ khác mà ngươi chưa từng biết đến, tuy nhìn bề ngoài những người tu đạo như chúng ta đây... có lực lượng vô hạn nhưng... cho dù thực lực ngươi có mạnh tới cỡ nào, cũng luôn có nguy hiểm chết chóc rình rập sát bên”.

Nói tới đây, Mộ Hàn Yên như chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn thở dài nhè nhẹ, bất chợt thần sắc lộ vẻ bi thương khó đoán.

Vừa trông thấy bộ dạng này của Mộ Hàn Yên, lập tức Phong Nhược không còn dám cười đùa ranh mãnh nữa, thật ra hắn không nhất thiết phải đòi bằng được pháp bảo này nọ, chỉ có điều khi bản thân được ở bên cạnh vị sư phụ đỡ đầu này hắn luôn có cảm giác rất an tâm mà thôi!

Trải qua một hồi lâu Mộ Hàn Yên mới tiếp tục chậm rãi lên tiếng: “Có biết tại sao sư phụ bảo ngươi áp chế tăng trưởng tu vi hay không? Bởi vì cấp bậc Trúc Cơ kỳ là giai đoạn cực kỳ quan trọng nhất của con đường tu tiên, ngươi đừng cứ cả ngày mở miệng cười toe toét thế chứ, hãy tận lực vun bồi căn cơ mới là chuyện trọng yếu, theo lẽ thường mà nói sau khi tiến cấp vào Trúc Cơ kỳ khoảng trăm năm sẽ là thời gian thích hợp nhất để đột phá Kim Đan kỳ, trong quá trình này ngươi không thể gấp gáp được vì sẽ gây cho căn cơ bất ổn, ngược lại chậm cũng không xong sẽ làm cho thời điểm kết đan trở nên khó khăn hơn nhiều”.

“Nhưng ngươi phải biết rằng, khi ngươi có thể cô đọng pháp lực cho tinh thuần rồi thì đến lúc kết đan sẽ có tỉ lệ thành công cao hơn! Ngoài ra trong quá trình cô đọng ngươi nhất định phải khống chế thật tốt nhịp độ diễn biến, đồng thời cố gắng làm tâm cảnh của mình được giữ vững ở trạng thái tốt nhất, đừng tập trung quá nhiều vào mấy chuyện tranh chấp này nọ, có ra ngoài lịch lãm rèn luyện một chuyến cũng tốt nhưng đừng mãi lo ham chơi đấy”.

“Còn nữa... ngươi phải luôn luôn nhớ kỹ người tu đạo như chúng ta buộc phải đi ngược lại ý trời, mỗi người đều có sở trường khác nhau. Một là dựa vào pháp lực, tu vi của bản thân, hai là nhờ vào ngự kiếm thuật. Còn những thứ khác mãi mãi vẫn chỉ là phụ trợ mà thôi, ngươi phải biết phân biệt cái nào quan trọng hơn. Đương nhiên, tuy đại đạo có hàng ngàn hướng đi nhưng tựu chung lại vạn pháp đều thuận theo lẽ tự nhiên cả! Chi cần sau này cảnh giới của ngươi đạt tới trình độ cao thâm, cho dù bất kể gặp trở ngại nào đi nữa cũng đều có thể thông suốt và dung hợp với nhau. Nhưng trước hết ngươi phải phân biệt rõ ràng đâu là chuyện chính, đâu là chuyện phụ”.

Vừa nói đến đây, cặp mắt Mộ Hàn Yên nhìn vào biểu hiện câm như hến của Phong Nhược mà không khỏi mỉm cười rồi nói tiếp: “Ta biết rõ ngươi khá am hiểu về trận pháp, như vậy thì trong giai đoạn Trúc Cơ kỳ này ngoại trừ hằng ngày ngươi tu luyện Ngự Kiếm Thuật ra, cũng nên chú tâm thêm vào trận pháp và luyện khí đi! Nhớ kỹ rằng không được vùi đầu hết sức vào trong đó bởi vì ngươi chẳng phải là thiên tài trong vạn người, hẳn nhiên ngươi không có khả năng ngộ ra được thiên đạo, ngươi nhất định phải xác định rõ ràng tuy những thuật phụ trợ cho tu tiên cũng khá hiệu quả, thậm chí còn rất quan trọng về sau nàym nhưng ngươi có cam tiêu tâm tốn hết thời gian để hiểu thấu những thứ đó không?”

“Vâng! Đệ tử nhớ rồi” Phong Nhược trịnh trọng hồi đáp, bất chợt từ trong thâm tâm hắn bỗng ấm áp hẳn ra, thì ra sư phụ cũng có chỗ tốt ấy chứ!

“Còn việc chế phù và luyện đan thì riêng chế phù ngươi có thể xem sơ qua cũng được, còn luyện đan hãy chờ đến khi lên cấp Kim Đan kỳ rồi tính sau, dù sao ngươi ngốc như thế mà phân tán tinh lực nhiều quá cũng không nên, huống chi hiện tại ngươi có viên Thanh Mộc Thần Tinh kia cũng đủ rồi”.

“Trời... làm sao sư phụ biết được ?” Khi nghe Mộ Hàn Yên đề cập tới viên Thanh Mộc Thần Tinh đó lập tức Phong Nhược vô cùng hoảng sợ, đương nhiên hắn không phải lo Mộ Hàn Yên dòm ngó thứ đó, bởi vì với thực lực như bà ta nếu muốn đoạt lấy thì cơ bản đã không nói ra với hắn rồi.

“Hừ... ngươi quá xem thường sư phụ rồi ! Nếu như ngươi không có viên Thanh Mộc Thần Tinh đó thì làm sao có thể hấp thụ được chất độc Khô Mộc trên người Tuyết sư tỷ ngươi chứ? Nếu không phải ngươi có thể dung hợp được Tiên Thiên Mộc Sát thì làm sao đồng thời tu luyện được cả Thanh Mộc Linh Quyết và Hắc Thủy Linh Quyết? Nếu không phải nhờ thế làm sao trong một thời gian cực ngắn ngươi có thể từ một gã phàm nhân leo lên tới tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể người khác không để ý tới nhưng ta vốn là sư phụ của ngươi mà, ngay cả chuyện cỏn con thế này cũng không phát hiện ra được thì kẻ sống cả ngàn rưỡi năm như sư phục đây chẳng phải là quá vô dụng rồi sao!” Mộ Hàn Yên hừ lạnh một tiếng nhưng trong thần sắc ẩn chứa vài tia đắc ý.

“Sặc... việc nhỏ à? còn... sư tỷ gì đó ở đâu ra vậy?” Phong Nhược nghe tới đây bỗng trợn mắt há mồm nhìn thẳng Mộ Hàn Yên, ra vẻ ai oán lên tiếng: “Nói như vậy, chẳng phải sư phụ... vẫn luôn âm thầm bán theo con hay sao?”

“Cũng không thể xem là ta vẫn luôn bán theo ngươi, chẳng qua chỉ ngẫu nhiên bắt gặp được một lần mà thôi. Dù sao cũng phải nói rằng sư phụ đây rất hài lòng với tác phong xử lý của ngươi, nhất là ngươi đã âm thầm tìm được viên Thanh Mộc Thần Tinh đó mà thần không biết, quỷ chẳng hay, chuyện may mắn như thế thật sự không tệ chút nào, mặc dù thứ đó chưa đáng gọi là chí bảo nhưng xem ra cũng được rồi. Thế thôi, ngươi còn thắc mắc gì nữa không?” Mộ Hàn Yên hời hợt hỏi lại.

Vừa nghe xong lời này khiến Phong Nhược càng cảm thấy vị sư phụ đỡ đầu này thật sự quá mức thần kỳ, tuy nhiên còn một vấn đề cực kỳ quan trọng mà hắn phải cẩn thận biết rõ mới được.

“À... còn nữa sư phụ! Tuyết sư tỷ gì đó là người nào vậy?”

“Ngươi đoán thử xem !”

Lúc này Mộ Hàn Yên nhìn Phong Nhược với vẻ mặt như cười như không, bất chợt hắn làm ra vẻ quan trọng hóa vấn đề, lại còn co đầu rụt cổ giải thích: “À... sư phụ! Lúc ấy đệ tử cũng không phải cố ý..., chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! Rõ ràng có lý do chính đáng đấy nhé”.

“Ừ ? Ngươi có tính toán gì ? Ngươi đã làm gì với nữ nhi của ta? Nói nhanh!” Bất chợt Mộ Hàn Yên siết chặt lỗ tai hắn rồi lạnh lùng hỏi lại.

“Ơ này... ui da ! Chuyện gì cũng từ từ thôi sư phụ! Kỳ thật con có làm chuyện gì đâu” Phong Nhược vội vàng vừa cười vừa nói, thế nhưng trong thâm tâm hắn lại mừng như mở cờ trong bụng, đúng là chuyện đời thật khó đoán trước, lần đó cứ xưng là Tuyết sư thúc thế này thế nọ, nhưng hiện tại liền biến thành Tuyết sư tỷ rồi.

“Hừ... tốt nhất tiểu tử ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung đấy, hơn nữa cũng đừng mơ tưởng hảo huyền, hãy cố gắng mà tu luyện mới là quan trọng! Bấy nhiêu thôi, ngươi có thể biến đi được rồi!” Mộ Hàn Yên hừ lên một tiếng rồi thả tai Phong Nhược ra xong khoát tay nói dứt khoát.

“Vâng... thưa sư phụ !” Tuy Phong Nhược đã nghe thấy nhưng vẫn còn chần chờ nói thêm: “Sư phụ... người không về Trấn Thiên Tông sao? Sau này làm sao con có thể tìm được người?”

Mộ Hàn Yên vốn định bỏ đi vừa nghe thế bèn thở dài một tiếng, một lát sau mới lắc đầu bảo: “Sư phụ ngươi là phản đồ của Trấn Thiên Tông tất nhiên sẽ không thể trở về được rồi, còn về sau này bản thân ngươi phải tự lo lấy thân thôi! Sư phụ cũng phải tìm một nơi để bế quan đột phá cảnh giới kế tiếp, sau khi bắt đầu bế quan e rằng sẽ mất vài trăm năm lận, vì thế ngươi phải biết rằng nếu ngươi không cố gắng tu luyện thì lúc ta bế quan trở ra sẽ khó mà gặp lại được ngươi. Đi đi... con đường tu tiên này chắc chắn sẽ cô độc dữ lắm”.

“À còn nữa, lúc ngươi về tới nếu có cơ hội nói chuyện với Tuyết sư tỷ ngươi thì hãy bảo rằng ở Cửu Thần Cung còn có một muội muội cùng cha khác mẹ nữa đấy, nếu sau này gặp chuyện khó xử ở Trấn Thiên Tông thì có thể đến Cửu Thần Cung xin tương trợ, dù sao cũng đều là tỷ muội thân thuộc cả mà”.

Vừa nói xong câu này thì Mộ Hàn Yên không hề lên tiếng nữa mà chỉ khẽ lay động thân hình, lập tức biến mất trong bóng đêm.

Một hồi sau Phong Nhược mới hồi phục tinh thần trở lại, hắn há hốc mồm rồi muốn lên tiếng nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới thích hợp, cuối cùng chỉ đành thất vọng nhìn bóng dáng của Mộ Hàn Yên biến mất ở chân trời mà như có cảm giác vừa đánh mất thứ gì đó, thoáng chốc ở nơi chân trời đó chỉ còn lại một vùng trời bao la mờ mịt.