Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 103: Bài hát tang lễ!




"Ồ, lão Thiết!

Có một món quà vừa được gửi đến đây,

Có tiền thì sẽ tiêu tiền,

Không có tiền cũng không sao, lại yêu bản thân hơn,

Giơ cây gậy ánh sáng lên tự do múa hát,

Cuối cùng,

Chúng ta hãy cùng tạo một đợt sóng 66666666!"

Lão đạo hát to đến mức khàn cả giọng, cuống họng lão giống như không chịu nổi nữa. Lão đạo không ngừng ra sức vung vẩy hai tay, trên trán và trên cơ thể lão mồ hôi đã chảy ra ướt đẫm.

Lúc vừa ra sân biểu diễn, ông ta thư thái, nho nhã như một bậc cao nhân, khắp người đều toát ra phong thái chững chạc.

Nhưng giờ đây, lão đạo lại rất sung, giống như một ca sĩ hát nhạc rock chuyên nghiệp. Ông hát nhiều bài liên tiếp. Nói là hát thôi, chứ thực chất lão đạo như đang "hét", lấy hết sức hét to hết cỡ, tưởng chừng cổ họng lão có thể ho ra máu bất cứ lúc nào.

"Đạo trưởng, đều là người một nhà cả, đừng hát nữa."

"Đạo trưởng, mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại quỳ. Tôi quỳ chính là vì muốn xin ông đừng hát nữa."

"Thật ra thì tôi cảm thấy lão đạo hát khã dễ nghe."

"Đúng đấy!"

"Tôi có thể phân tích gu âm nhạc của lão đạo. Ông ấy đã khéo léo kết hợp giữa nhạc hiện đại với nhạc dân tộc, kết hợp nhạc rock với nhạc ballad…xin lỗi, thật tình tôi không phân tích nổi nữa."

"Đạo trưởng, người không được phát trực tiếp trong vòng nửa năm nên hôm nay muốn trút giận à?"

"Hát càng lúc càng sung. Lão đạo ơi, tiếp tục hát đi, sung nữa lên."

"Lão đạo cố lên, ah, thanh quản và cổ họng của ông khỏe quá, hehe!"

"Xùy, đấm chết cái tên kia đi!"

"Đánh hắn!"

Lão đạo thở hổn hển, sau đó nhìn vào cơn mưa bình luận của mọi người và mỉm cười: "Tiếp theo, mọi người muốn xem tiết mục gì?"

"Những đồng xu bay, mánh khóe lại xuất hiện!"

"Đúng vậy!"

"Múa kiếm, đánh quyền!"

"Ông hát tiếp điiiii!"

"Chỉ cần ông không hát nữa thì biểu diễn gì cũng được…"

"...…"

"Chà chà, được rồi, thế thì tôi sẽ hát tiếp cho mọi người nghe!"

Lão đạo hắng giọng, xem ra ông chuẩn bị tiếp tục hát.

"...…." Lời 1.

"...…." Lời 2.

"...…." Lời 3.

Lõa đạo đang thầm nhẩm nhẩm lại lời bài hát,

Đây là bài hát "Tiêu ức tình".

"Ngủ đi, ngủ đi,

Xin đừng lo lắng nữa!

Ngủ đi, ngủ đi,

Quên hết nỗi buồn..."

"Cô có nghĩ rằng ông ấy bị điên rồi không?"

Chu Trạch đứng cạnh Đường Thơ, đột nhiên cô ấy mở miệng hỏi.

Chu Trạch lắc đầu, bình tĩnh nói: "Hôm nay người ông ấy chờ đợi đã quay về, nên giờ ông ấy rất vui."

"Thật ra, dạo gần đây ông ấy cảm thấy không thoải mái." Đường Thơ nói và nét mặt dần dần chùng xuống, "Anh biết không, gần đây ông ấy đã đặt cho con khỉ một cái tên."

"Ồ? Nó là gì vậy? "

"Tiểu Cường."

Chu Trạch sẽ không nói cái tên đó giống với tên của một loại côn trùng sống ở nơi ẩm thấp.

"Tiểu Cường là bạn cùng phòng trước kia của lão đạo khi ông ấy ở Thành Đô."

"Bây giờ anh ta ở đâu rồi."

"Chết rồi."

Chu Trạch mím môi.

"Vì giúp chúng tôi trốn thoát nên anh ấy đã chết."

Nói đến đây, Đường Thơ dừng lại một chút và tiếp tục nói:

"Cho nên, việc lão đạo có những hành động như thế hôm nay không đơn giản là để chào mừng anh ấy trở lại."

Thực tế,

Đây như một sự trả thù,

Hôm nay,

Không phải là để chào mừng sự trở lại của người bạn cũ,

Mà là ngày để báo thù,

Nợ máu,

Thì phải trả bằng máu."

Đường Thơ vẫy tay, mực đỏ bắn lên quầy bar tung tóe. Sau đó số mức đó bay quanh cổ tay cô như tạo thành một chiếc vòng đỏ quyến rũ.

"Tôi không thể nào hiểu được." Chu Trạch nhún vai, "Các người đã trốn thoát, anh ta cũng vì các người mà hi sinh, hà cớ chi phải quay trở lại?"

"Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi sẽ hỏi anh một câu."

"Hỏi đi."

"Vị thần ở miếu thờ hồi trước cùng một quỷ sai khác ở Thông Thành tại sao không thể giết được anh?"

Chu Trạch không biết phải trả lời thế nào.

Anh không thể nói rằng, lúc đó anh đã thiếp đi như say rượu, sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, anh lại thấy rằng,

Ồ,

Người muốn giết anh,

Tự nhiên đã chết.

Hahaha,

Họ cứ thế tự nhiên mà chết đi,

Tôi thực sự không nhớ rõ gì cả,

Hahaha!

Đường Thơ giúp Chu Trạch trả lời:

"Bởi vì, không chỉ có một mình anh,

Sẽ tiến bộ."

"Có chuyện đó sao, chuyện đó thực sự đáng mong đợi đấy."

Chu Trạch không hy vọng Tiểu Louli có thể bình an vô sự trở về.

Anh sẽ không còn bị sự xuất hiện của Tiểu Louli làm lu mờ nữa. Trên thực tế, nếu Tiểu Louli bình an vô sự trở về, thậm chí cô ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ thì anh và cô ấy sẽ có thời gian giải quyết những tranh chấp.

Chứng chỉ trong tay anh, chiếc chìa khóa Địa ngục mà anh đang giữ có thể sẽ được trao trả lại cho Tiểu Louli.

Chưa rõ nguyên nhân tại sao người lái xe tải kia lại chết, nhưng ít nhất có thể chứng minh một điều rằng, Tiểu Louli không phải là người tốt.

Mọi người làm việc, đơn giản là vị lợi ích. Vì lợi ích mà cả ngày bận rộn, thậm chí đến chết vẫn muốn vì lợi ích của mình.

Trước khi xuống Địa ngục, Bạch phu nhân đã cố gắng công đức viên mãn để bảo toàn thi thể của mình. Bạch Oanh Oanh vì muốn bảo vệ thân xác của mình trước ánh sáng mặt trời sau khi ra khỏi Địa ngục nên cô đã dặn Chu Trạch làm ra một lớp áo bảo vệ và đốt bằng thân cây trúc.

Trong rất nhiều câu chuyện thần thoại, các vị thần cũng có những ích kỷ của riêng mình, họ cũng có những tính toán để đạt được những chức vị mà họ mong muốn.

Cổ tay Đường Thơ khẽ đảo lại, số mực đỏ theo đó mà rơi xuống đất, tạo ra hiệu ứng rất kinh dị và đẫm máu. Nhìn Đường Thơ lúc này âm trầm đến đáng sợ.

"Còn một chuyện nữa tôi muốn hỏi, tại sao cô không trở về?" Chu Trạch hỏi.

"Báo thù mà, đó không phải là chuyện một sớm một chiều,

Tôi tìm người, anh tìm người, cùng nhau hẹn tại một điểm rồi mới có thể báo thù."

Bên nhỏ Louli có rất nhiều quỷ sai, hơn nữa lại có thêm nữ Vô diện, trong khi đó, bên cạnh Chu Trạch không có lấy một ai.

"Tôi có hỏi anh ấy, tôi cần quay lại không. Nhưng anh ấy nói vết thương của tôi vẫn còn nghiêm trọng, quay về cũng không giúp được gì."

"Anh ta lo cô sẽ gặp nguy hiểm, hoặc là, anh ta có lòng tự tin là anh ta có thể đấu được."

Đường Thơ mỉm cười,

Nụ cười như một bông hoa mới nở,

Chu Trạch chưa từng thấy Đường Thơ như thế bao giờ,

Cô cúi người,

Che lấy bụng của mình,

Giống như cười đến mức đau bụng, trên mắt hình như có vài giọt nước mắt,

Nức nở nói:

"Anh ấy bảo rằng, tiền vé máy bay không phải là tiền à."

...….

Trong cửa hàng Phố Cũ,

Hai hàng quỷ sai đang đứng đấy, khi tất cả bọn họ mở mắt, bốn phía cửa hàng đều bị bao quanh bởi một lớp sương lạnh và một loạt các tinh thể băng.

Thư thể, nơi này là một căn phòng băng.

Âm dương kết hợp, nhanh chóng khiến người ra cảm thấy nghẹt thở.

Nếu người sống bước nhầm vào đây, chắc chắn người đó sau khi trở về sẽ phải nhập viện ngay lập tức.

Quỷ sai,

Dù sao đi nữa cũng là quỷ.

Lương Xuyên khẽ cau mày,

Anh có chút không vui,

Bởi vì nhà của anh đã bị làm bẩn mất, khi băng tan thành nước, nó sẽ làm hỏng số nội thất làm bằng gỗ lim trong nhà.

Điều khó chịu nhất là,

Những kẻ làm bẩn nhà của anh,

Điều là những vị khách không mời mà tới.

"Chúng tôi đã đi tìm anh rất lâu."

Người đàn ông râu dài ngồi cạnh bên Tiểu Louli vừa đứng dậy vừa nói,

Chuyện này đã được sắp đặt trước,

Phải mất một thời gian dài để vận động các quỷ sai đồng loạt đến đây để bắt ma.

Một người trốn thoát khỏi Địa ngục đáng đáng bị tội chết. Hơn nữa, đây còn là người giết người một cách vô tư ở Dương gian dù không có thân phận của quỷ sai và không có các quyết định của các phán quan,

Vô cùng kiêu ngạo,

Tự tìm đường chết!

Nữ Vô diện tiến về phía Lương Xuyên. Cô nhớ đã từng rất nhiều lần bắt Lương Xuyên lại nhưng anh ta vẫn trốn thoát.

Lần này,

Cô sẽ không còn bất đắc dĩ phải tức giận nữa.

Lương Xuyên đưa ánh mắt của mình nhìn xung quanh, mặt không cảm xúc. Con mèo trắng phía sau anh đung đưa chiếc đuôi của nó một cách chán nản, thỉnh thoảng lại liếm liếm bàn chân của mình.

"Tôi có thể cho anh một sự lựa chọn."

Tiểu Louli đứng lên và bước đến trước mặt Lương Xuyên,

"Hãy để linh hồn của anh rời khỏi xác thịt, hãy để chúng tôi đưa anh về Địa ngục. Anh vốn từ đó trốn ra, giờ nên trở về rồi."

Người đàn ông trầm giọng nói: "Nếu lần anh còn chống cự, bắt chúng tôi phải động thủ là có muốn anh cũng không trốn thoát được nữa. Khi đó, chúng tôi sẽ trở về đưa anh đầu thai thành loài súc sinh. Việc đó hoàn toàn tốt hơn việc tiêu tan hồn phách."

"Oh."

Lương Xuyên chuẩn bị lên tiếng,

Anh ta biết rõ rằng,

Đám quỷ sai này muốn đe dọa tinh thần để không phải tổn hao quá nhiều sức lực. Khi hoạt động ở Dương gian, họ phải nhập vào một thân xác, nhưng việc này có quá nhiều rủi ro và thật sự không chắc chắn nên, khi ở trong Dương gian họ hoạt động rất yếu ớt và sẽ không dám động thủ.

Ngay sau đó, anh quay sang nữ Vô diện, nói:

"Cô bắt cô ấy?"

Nữ Vô diện ngẩng đầu lên, trên mặt cô hiện lên một gương mặt của một người phụ nữ. Cô ấy đau đớn, giãy dụa, vật lộn và không ngừng gào thét.

Cô ấy đã chết,

Linh hồn của cô ấy đã bị nữ Vô diện lấy đi.

Lương Xuyên liếm môi,

Rồi anh từ từ cúi đầu xuống,

"Người thứ hai thì sao?"

Họ lấy mạng sống của những người thân thiết với anh để đe dọa anh,

Và bọn hắn,

Đã thành công.

"Giết người, đó đã việc sẽ làm hỏng âm đức của chúng tôi. Chúng tôi chỉ bắt buộc phải làm vậy vì anh đã không hợp tác."

Tiểu Louli tiếp tục nói:

"Nếu anh không kháng cự và trốn tránh thì chắc hằn hai người kia sẽ không chết. Chúng tôi biết anh còn thân với vài người nữa."

"Đây..,lại là một lời uy hiếp khác?"

Lương Xuyên cúi thấp đầu hỏi.

"Tôi chỉ nói sự thật, chúng tôi là những người bảo vệ sự cân bằng của âm dương, anh không thể chống cự chúng tôi."

"Haha…."

Lương Xuyên chậm rãi ngẩng đầu,

Đôi mắt của anh bây giờ,

Đã chuyển thành màu đỏ ngầu!

Tiểu Louli thở một hơi dài, cô chuẩn bị để đối phó với người đàn ông trước mặt.

Tuy nhiên,

Cơ thể cô đột nhiên run rẩy,

Một bàn tay trắng đang xâm nhập vào cơ thể cô lúc này, cô đứng cứng đờ ngay tại chỗ, sau đó, cô quay đầu lại một cách đầy hoài nghi và nhìn về phía sau,

Người đàn ông râu dài,

Mắt anh ta đỏ hoe,

Mặt lộ vẻ giãy dụa,

Rõ ràng anh ta đang bị khống chế!

Nhưng,

Làm sao có thể!

Một người bình thường,

Không thể dễ dàng khống chế một quỷ sai thâm niên như vậy được!

Tại sao?

Tại sao lại như thế này?

Lương Xuyên ngẩng đầu lên,

Hé miệng cười nhạt,

Đầu anh hơi nghiêng nghiêng,

Mười ngón tay uyển chuyển trên không trung, như anh đang đánh đàn piano:

"Này,

Bài hát này,

Các người có nghe thấy không,

Đây là,

Bài hát tôi chơi cho các người nghe."