Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 115: Tết thanh minh hạnh phúc




Chu Trạch và lão đạo lần theo tiếng hét đi lên trên tầng. Vì chân của Chu Trạch đi đứng có chút bất tiện, nên khi họ lên đến nơi, ở đó đã có không ít người. Khi họ nghe thấy tiếng hét thất thanh, họ đã nhanh chóng chạy đến đây để xem tình hình.

Thậm chí còn có một số người mặc áo quần áo bệnh nhân, trên tay cầm bình nước truyền đến đây.

Điều này cho thấy được sự tò mò của con người nhiều khi lớn hơn cả mạng sống.

Ngoài ra, ở đó còn có một số nữ y tá đang an ủi cô gái, cũng có một số người đã gọi điện cho bảo vệ, để bảo vệ nhanh chóng lên đây.

Chu Trạch đang mặc áo blouse trắng, cho nên anh cùng lão đạo rất dễ dàng để đi qua đoàn người và bước vào trong phòng bệnh.

Trên mặt đất có một đống mủ màu nâu vàng, trong đống mủ lại có một khối gì đó đang nổi lềnh bềnh tựa như lòng đỏ trứng. Những người không biết thì nghĩ có ai đã vứt trứng sống vào đây, nhưng Chu Trạch biết rõ, đây là thứ gì.

"Ông chủ, thứ này trông giống nước ối quá."

Lão đạo khẽ nói thầm bên tai Chu Trạch.

Chu Trạch khẽ nhíu mày, càng là thời điểm then chốt thì lão đạo lại càng khinh suất. Hình như đây là một hành động bảo vệ ông ấy khỏi sự căng thẳng, để ông ấy cho phép bản thân thư giãn một chút.

Ngay sau đó, Chu Trạch đưa ngón tay trỏ ra và khuấy khuấy phần nước mủ lên.

Lão đạo thấy cảnh này, cũng liền ngồi xổm một bên. Ông cùng giơ ngón tay của mình và khuấy khuấy như Chu Trạch. Việc này thực sự rất kinh tởm, nhưng ông chủ của ông đã làm vậy, ông chỉ có thể làm theo.

Phải nói rằng, lão đạo là một người rất ham học hỏi. Cho dù là ông chủ hiện giờ hay ông chủ trước, khi lão đạo thấy họ làm gì đều cố gắng bắt chước theo.

Hình động tiếp theo của Chu Trạch khiến ông muốn nôn ra bữa ăn khuya của mình ngay lập tức.

Chu Trạch đưa ngón tay trỏ của mình vào miệng mút thử, rồi nhìn xuống dưới đống nước mủ và suy nghĩ, như thể đang phân tích các thành phần bên trong.

Đồng thời,

Còn chẹp chẹp miệng,

Cần thiết phải như vậy sao?

Thứ nước đó có vị gì thế?

Lão đạo do dự một chút,

Trong thời gian ngắn, ông đã đấu tranh tư tưởng rất gay gắt, nhưng cuối cùng, Ông cũng đưa ngón tay vừa khuấy đống nước mủ vào miệng, nếm thử hương vị như thế nào. Cảm giác nóng ran cổ họng truyền đến ngay lập tức, còn nóng hơn uống rượu nhiều.

Thậm chí nó còn mang mùi vị tanh tanh, lờ lợ, thứ mà những cô cậu mới lớn đều biết.

Khuôn mặt của lão đạo dần trở nên tái mét. Nhưng khi nhìn qua Chu Trạch, anh vẫn tiếp tục ngồi đó trầm tư. Giờ khắc này, trong tận đáy lòng của lão đạo trào dâng một cảm xúc ngưỡng mộ Chu Trạch.

Chịu được mùi vị kia, thực sự không phải là người!

Chu Trạch nghiêng đầu và nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của lão đạo, trên tay ông vẫn còn dính một chút nước mủ. Chu Trạch hỏi:

"Lão đạo, ông làm gì vậy?"

Lão đạo nhẹ nhàng vỗ ngực của mình, mạnh mẽ nói: "Thần Nông nếm cỏ, ông chủ làm việc gì, tôi liền sẽ làm theo."

Chu Trạch gật gật đầu, cười.

Lão đạo có cảm giác mình đã được công nhận, cảm thấy vô cùng sung sướng. Cuối cùng nỗ lực của ông cũng được được ông chủ nhận ra.

"Tôi khuấy nó bằng ngón trỏ, nhưng ngón tay bỏ vào miệng là ngón giữa."

Chu Trạch giơ ngón tay của mình lên và nói tiếp:

"Trong bữa ăn khuya lúc nãy, răng tôi bị mắc một cọng rau hẹ. Ai lại ngốc đến mức nếm thử thứ chất lỏng này, tự tra tấn bản thân hay sao?"

"....." Lão đạo.

Ông hình như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng ngay lập tức, dạ dày bắt đầu co thắt. Ông vội vàng đẩy đám đông xung quanh để chạy vào nhà vệ sinh nôn.

Chu Trạch im lặng xoa cẳm, cô gái vẫn ngồi ở trong phòng bệnh và run rẩy, một số y tá vẫn tiếp tục trấn an cô. Chu Trạch cũng không hỏi thăm cô gái chuyện gì đã xảy ra, dù sao trước đó anh cũng đã chứng kiến chuyện tương tự ở trong nhà xác.

Nó chỉ là cảnh tượng bình thường đối với anh, nhưng với người bình thường mà nói, chuyện này đã quá đủ khiến họ sợ hãi.

Thi thể đột nhiên ngồi dậy,

Vết thương chí mạng được hung thủ sử dụng móng tay để gây án,

Cuối cùng, thi thể lại biến thành nước mủ vàng nâu,

Mọi thứ diễn ra cho thấy, hung thủ giết người không phải một nhân vật bình thường, mà đó là một con quỷ đầy năng lực. Kể từ khi Chu Trạch làm quỷ sai đến nay, anh cũng chưa gặp con quỷ nào có năng lực lớn như thế.

Con quỷ đó, không đơn giản chỉ là một lệ quỷ.

Chu Trạch đứng dậy và đi ra phía hành lang, anh lấy điện thoại ra và bấm gọi Đường Thơ.

"Alo." Đường Thơ vẫn lạnh lùng như mọi khi.

"Giúp tôi một việc, hình như ở đây…có một thây ma."

"Anh có thể tìm được mà."

Nói thẳng ra là cô không rảnh, cô không muốn quản những chuyện này.

"Vậy hãy giúp tôi chuyển lời đến Oanh Oanh, nhờ cô ấy đến bệnh viện một chuyến."

"Không vấn đề."

Cúp điện thoại, Chu Trạch cảm thấy mình để cho cô ấy trong nhà là một sai lầm. Cô gái này, chẳng khác gì một "bình hoa di động".

Ở nhà, chỉ có Oanh Oanh vẫn là tốt nhất.

Hai người họ đều là phụ nữ, đều là thây ma. Nhưng sao lại có sự khác biệt quá lớn.

Lão đạo nôn đến mức nôn ra cả mật xanh mật vàng, khi ra khỏi nhà vệ sinh, ông hỏi Chu Trạch:

"Tại sao hắn đã hại chết người rồi mà vẫn còn muốn làm ra chuyện này?"

"Là hắn cố tình." Chu Trạch nói.

"Những người bị hắn giết sẽ trở thành thây ma? Chà, chuyện này nhưng những phim viễn tưởng vậy, bị thây ma cắn sẽ trở thành thây ma."

Nói xong, lão đạo nhìn sang Chu Trạch với ánh mắt hào hứng.

"Nhìn gì đây?"

"Ông chủ, chẳng phải Oanh Oanh cũng là thây ma hay sao?"

"Nói thẳng vào vấn đề chính đi, đừng vòng vo."

"Hừm, khụ khụ…Ý của tôi là, anh thấy đấy, ông chủ, tôi tuổi cũng đã cao, sức khỏe cũng đã yếu, sớm muộn một người cũng về nơi Tây Phương Cực Lạc."

"Nhưng ông là đạo sĩ, không phải hòa thượng."

"Hừm, nhưng đến một ngày tôi cũng sẽ phải chết. Đến khi tôi đi rồi ai sẽ là người chăm sóc ông chủ đậy."

"....." Chu Trạch.

"Cho nên, đến ngày tôi chết, ông chủ à, anh có thể cắn tôi một cái không?"

"Thật là kinh tởm."

"..." Lão đạo.

Vẫn không thể làm bạn bè tốt được!

"Chuyện đó không như ông nghĩ đâu. Bị thây ma cắn không thể biến thành thây ma được, nếu không tin, ông có thể về nhà nhờ Oanh Oanh cắn ông thử. Ngoại trừ chuyện ông sẽ chết dần chết mòn vì độc của thây ma, chuyện khác thì tôi không dám chắc.

Về chuyện ông muốn biến thành thây ma, ông hãy chọn một cái huyệt đẹp đẽ cho mình và nằm xuống đó, không chừng một trăm năm sau ông sẽ nhảy ra khỏi huyệt và biến thành thây ma cũng nên. Nhưng lúc đó, ông sẽ sống một cuộc đời khác, không có gì liên quan đến bây giờ nữa."

"Chẳng lẽ những gì trong phim ảnh đều lừa gạt người khác?"

"Có lẽ là vậy."

Lão đạo có chút chán nản, ông những tưởng đã tìm được cách hay để kéo dài sinh mệnh của mình, không ngờ, chuyện này lại không như ông mong muốn. Nhưng lão đạo vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với hai người này vậy?"

"Cuối cùng cơ thể của họ bị biến thành nước, xương và nội tạng không biết đã đi đâu."

"Nhưng tại sao lại có chuyện này?"

"Bởi vì hai xác chết này được coi như chất dinh dưỡng, họ bị một thây ma khác hấp thụ. Họ không biến thành thây ma. Vậy loại này ông có muốn không?"

"Hắn có tiếp tục giết người nữa không?" Lão đạo lo lắng hỏi.

"Nếu như hắn đã no bụng." Chu Trạch mím môi, "Không phải cứ no là hắn sẽ không đói."

Chu Trạch bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay sang nói với lão đạo: "Ông hãy nghĩ cách giúp tôi điều tra những thi thể khác cuối cùng sẽ thế nào, liệu có xảy ra tình huống tương tự không…"

Lúc này, chuông điện thoại của Chu Trạch reo lên. Người gọi điện cho anh là Vương Kha.

Kể từ lần "ăn thịt" ở nhà Vương Kha, sau này Chu Trạch không có liên lạc với Vương Kha nữa. Vương Kha cũng hứa rằng sẽ không chủ động liên lạc với anh.

"Alo." Chu Trạch vẫn bắt máy.

"Tôi xin lỗi vì đã nuốt lời, nhưng tôi nghĩ chuyện này sẽ làm cho anh cảm thấy hứng thú." Giọng của Vương Kha truyền qua điện thoại.

"Anh nói đi."

"Cái chết hàng loạt của bác sĩ và y tá trong bệnh viện nhỏ ở thành phố, anh đã nghe chưa?"

Chu Trạch quay đầu lại nhìn bãi nước mủ vàng nâu sau lưng, nói:

"Tôi cũng vừa nghe qua."

"Đồn cảnh sát đã liên lạc với tôi, bình thường họ sẽ mời tôi đến để đoán xem tâm lý của những kẻ vi phạm. Nhưng sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, nên họ đã mời tôi đi hỗ trợ điều tra vụ án. Họ muốn nhờ tôi dựa vào những dấu vết hung thủ để lại ở hiện trường để vẽ lại chân dung của hung thủ. Vì thế tôi đã vẽ ra một bản phác họa. Haha, anh có muốn xem qua không?"

"Được rồi."

"Ding dong…"

Chuông báo tin nhắn mới vang lên,

Chu Trạch thu nhỏ cuộc trò chuyện lại mà mở phần tin nhắn ra,

Đây là một bản phác thảo rất qua loa, nhưng nhân vật trong bản phản thảo đã làm cho Chu Trạch hơi hoảng hốt.

"Anh đang đùa tôi đúng không?" Chu Trạch hỏi.

"Haha, tôi cũng tin anh không phải là hung thủ, nhưng những manh mối hung thủ để lại hiện trường rất giống của anh. Thế nào? Lần này tôi không cầu xin anh chuyện gì cả, chỉ muốn hỏi là, anh có hứng thú không?"

"Hứng thú gì?"

"Tôi có thể cầm bức phác thảo này để đưa cho phía cảnh sát." Vương Kha xoa trán mình, mệt mỏi nói: "Mặc dù không muốn tin anh là hung thủ, cũng cảm thấy có chút khó xử. Nhưng tôi cảm thấy, tên sát nhân khả năng không phải là con người."

"Anh đang ở đồn cảnh sát?"

"Ồ, không, không. Tôi đang ở nhà, anh có thể đến nhà tôi, hồ sơ mới nhất của vụ án cũng đang ở chỗ tôi." Ngừng một chút, Vương Kha nói tiếp: "Hôm nay tôi cũng hầm một nồi thịt lớn, chúng ta có thể vừa ăn thịt vừa nói chuyện."

Sau khi nghe được những ý chính của Vương Kha, Chu Trạch nói: "Được rồi, tôi sẽ đến chỗ anh."

Nói xong, Chu Trạch chuẩn bị cúp máy, nhưng trong điện thoại lại vang lên tiếng nói của Vương Kha: "Đừng vội cúp máy."

"Còn có chuyện gì nữa?"

"Chả là, trước kia, tôi đã không có cơ hội nói câu này. Họ nói rằng câu này là điều xui xẻo, như tôi đang trù ẻo ai đó vậy;

Nhưng lần này là cơ hội hiếm có, cũng là lần đầu tiên tôi nói câu này với người khác:

Tết thanh minh hạnh phúc."