Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 142: Mọi thứ đều đã sai




Editor: Waveliterature Vietnam

"Ông chủ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Lão đạo cảm thấy mơ hồ về mọi thứ, anh ta chỉ cảm thấy mình rõ ràng đã trông thấy một cái mũi tên.

Ồ không, nó là một cây bút.

Nhưng bây giờ anh lại giống như một người chẳng làm sao ngoại trừ trên mặt có những vết sưng quá sức lạ lùng, nhưng có ai đó đã quẳng nó vào đây.

Chu Trạch đưa tay ra nhặt cây bút nằm thờ ơ trên mặt đất lên, kết quả vừa chạm vào, cây bút liền hóa thành tro tàn.

" có lẽ nó được ai đó vẽ nên" Chu Trạch nói, " Hắn thật sự quan tâm đến những gì chúng ta để ý, thậm chí hắn hoàn toàn có thể trèo lên đánh ta."

" đã được vẽ ư?"

Nó chắc chắn là được vẽ lên, nói trắng ra nó giống như một trò thôi miên thì đúng hơn, nhằm che đậy thị giác, đồng thời là thính giác cũng như thính giác của chúng ta, đồng thời dựa trên sự mờ hoặc đó mà thiên biến vạn hóa.

Chu Trạch nhìn vào cánh tay của mình, trước đó rõ ràng đã có vết thương không hề nhỏ, vậy mà bây giờ căn bản chẳng mảy may còn chút dấu vết nào, nhưng lại hoàn toàn mang lại sự chân thật trong cảm nhận, trong một thời gian ngắn, đủ để con người ta tin chắc rằng cảm giác đấy không chút nào là ảo giác.

"Trời ơi, nguyên dạng là đồng môn của ta, những mánh khóe của những kẻ lừa lọc khắp giang hồ"

Lão đạo trong chốc lát khôi phục sự tự tin nam tính của mình.

Có vĩ nhân từng nói rằng, tất cả những kẻ phản động là những con hổ giấy!

"Ông chủ, anh có muốn đứa anh ta ra ngoài ngay bây giờ không?"

Chu Trạch lắc đầu, chỉ ra lối đi nhỏ ngoài cửa sổ, trời cũng đã dần sáng rồi, hắn chắc hẳn cũng đã nhanh chóng trốn đi.

Kì lạ làm sao, khi bình minh lo dáng, ma quỷ không thể tồn tại, về cơ bản, có thể ảnh hưởng đến chúng ít nhiều, nhưng ngược lại lại ảnh hưởng đến con người phần nhiêu hơn.

Vào ban ngày, khi ánh sáng bao trùm vạn vật, dù là gặp phải chuyện ma quỷ gì, con người vẫn có thể cảm thấy có chút dũng khí, dùng một chút tâm lý về đức tin và tự an ủi lấy mình.

Đằng này trong đêm tối, bất kể chuyện gì xảy đến cũng đều có thể làm con người ta kinh hãi, yếu bóng vía, tạo cơ hội cho ma quỷ xâm nhập.

Đương nhiên, loại ma quỷ này có chút đặc biệt, hắn am hiểu hội họa, nhưng dẫu có múa may tốt đến đâu thì cũng cần một ngoại cảnh chống lưng, do đó ban ngày không hề là một lựa tốt dành cho hắn, bởi vì nó sẽ phát giác những lỗ hổng trong màn kịch của hắn ta, và vào ban đêm bức tranh sẽ trông có vẻ hoàn hảo hơn.

Chúng ta tiếp theo sẽ…..đi ăn chút điểm tâm sáng gì chứ?

Chu Trạch ra hành lang, Lão đạo tự nhiên cũng đi liền sau lưng, sau đó Lão đạo trong thấy Chu Trạch đi vào một gian phòng bỏ vài đồ vớ vẩn.

Trong căn phòng, ngoài một đống đồ lặt vặt lỉnh kỉnh, còn có một đôi giày da màu đen.

Chu Trạch lại ngồi trên ghế gỗ, đăm chiêu suy nghĩ về một điều gì đó.

"Ông chủ?"

Chu Trạch đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cho Lão đạo im lặng một lát.

Lão đạo gật gật đầu, lại ngồi xuống trên chiếc giường, trên người hắn nham nhở những vết bầm, nhưng chẳng có gì phải lo lắng vì vào Nam ra Bắc đã nhiều năm như vậy, mặn, ngọt, cay, đắng anh ta đã nếm đủ cả, những thứ như này, chỉ là trò cỏn con.

Một khắc sau, Chu Trạch xoay người lại xuống giường và bắt đầu tìm kiếm.

Lão đạo cũng theo đó mà loay hoay theo, anh ta thật sự không biết ông chủ của mình muốn tìm gì, nhưng dù sao đi nữa, cứ tìm là được rồi!

Dù sao đi nữa, tất cả những gì ông chủ của cậu ta muốn thấy không phải là sự tiến bộ, mà đó là thái độ của cậu ta.

Có một số đồ lặt vặt dưới giường, sau khi thử lôi mớ hỗn đồn đó ra, phía dưới đã hoàn toàn trống rỗng, rốt cuộc thì kí túc xá này vốn chẳng có ai sinh sống.

Chu Trạch tiến đến mở tủ quần áo ra, mở tất cả tám ngăn tủ, chẳng có gì ngoài một lớp bụi mịt mù bên trong.

Lão đạo gãi gãi đầu, lập tức bò lên giường trên nơi được phủ rất nhiều áp phích, đều là các cầu thủ nổi tiếng chẳng hạn như Ronaldo hay Ramos và những người tương tự như vậy.

Chu Trạch cũng bước đến bên chiếc giường đó, nơi đây hẳn có điều gì đó rất kỳ lạ, nếu không, linh hồn của Bảo Khố Cương cứ mãi luẩn quẩn ở đây như vậy được, chắc hẳn đã có những cảnh vật kỳ lạ xung quanh ký túc xá này.

Không còn gì nghi hoặc nữa, căn phòng ngủ này, chắc chắn là địa điểm mấu chốt của chuỗi sự kiện rối ren này.

" Ông chủ, bên kia treo loại tranh gì trông rất kỳ lạ" Lão đạo chỉ vào thứ được treo bên kia nói với Chu Trạch.

"Bức tranh của Picasso" Chu Trạch trả lời.

Ngay lập tức, Chu Trạch phát hiện ra điều gì đấy, đưa tay chạm vào tấm áp phích.

Lão đạo đưa đôi mắt nhìn chăm chăm, ông chủ nhà mình đưa tay chạm vào vị trí ngực của người phụ nữ quá sức nhạy cảm, Lão đạo lập tức nói thẳng:

"Ông chủ, có vã quá thì về nhà sờ Oanh Oanh, nữ nhân trên bức họa này đâu có được xinh đẹp,…"

Lão đạo còn chưa kết thúc lời,

Chỉ nghe thanh âm của ông chủ

Bức tranh bị Chu Trạch trực tiếp xé xuống, làm lộ ra một mảnh giấy vốn nằm đằng sau bức họa được dán trên tường.

Chu Trạch không có thời gian để tâm đến Lão đạo, lập tức nhặt mẩu giấy lên, đây là một tờ giấy được vẽ bằng bút máy bên trên, đó là một bức họa về phòng ngủ được bao phủ bởi một chất lỏng đặc sệt

Có thể coi đó là nước, nhưng cũng có thể mường tượng ra, nó không khác gì là…..máu.

Bức họa tiếp theo, là hình ảnh của một cậu bé chỉ với nửa thân trên đang cố gắng bò vào bên trong từ ban công, bên cạnh đó ngăn tủ phía bên trong phòng ngủ, lại vươn ra cặp chân.

Kế tiếp là bức họa thứ ba, là bức họa của một người đàn ông đang đi bằng hai tay vào chiếc giày da trên nền gạch men sứ.

Ba bức họa đại diện cho ba cảnh tượng, đều là những cảnh tượng mà Chu Trạch đã được chứng kiến, trải qua trước đó.

Một người là người ở trong phòng ngủ với be bét máu, một người là cậu bé chỉ có nửa thân trên, và một người nữa không ai khác là Bảo Khố Cương

Bên dưới còn có ba bức họa, tổng cộng là có sáu bức.

Nhặt một bức họa lên, bên trong là một cái đầu lâu, cầm sách trong tay giữa các đồng niên và giáo viên, không có bất kì điều gì bất ngờ xảy ra, người trong bức họa hẳn là Tôn Thu.

Kế tiếp là bức thứ năm, khi nhìn thấy cảnh tượng trong bức tranh này, Chu Trạch lập tức nghiêng đầu nhìn sang phí Lão đạo, Lão đạo lúc này vừa mới ừ đối diện giường trên bò tới chỗ Chu Trạch, có điều gì đó dường như đã khiến Chu Trạch cảm thấy hứng thú.

"Bức này vẽ cái gì đây nhỉ, thực sự đoán không ra?" Lão đạo hỏi.

Chu Trạch đem bức họa đó cho lão đạo xem, lão đạo một tay nắm lấy cái thang, tay khác tiếp nhận bức họa, sau đó cả người sửng sốt, mà rơi xuống đất, cũng may là không sao, nhưng lão đạo dường như đã bị bức tranh làm cho hồn bay phách lạc.

Bức họa rơi trên mặt đất, hình họa bên trong là một ông già mặc áo choàng, đầu một nơi, thân một nẻo, bên cạnh có một con mèo đen, giống như là đang ngấu nghiến cơ thể ông ta.

Chu Trạch mở tấm cuối cùng ra,

Có một số điều ngạc nhiên là bức tranh cuối cùng nằm ngoài dự tính của anh ta, có một vài gai nhọn trên trán của Tiểu Bình, thẳng tắp, bởi vì Tiểu Bình trên mặt có hai nốt ruồi, cho nên rất tương ứng với nhân vật trong bức họa.

Sau khi xem qua một lượt các bức họa, Chu Trạch nhìn Lão dạo lúc này đã hồn bay phách lạc bỗng nhiên có cảm giác hơi khó tả.

Vì sao họ đều có những bức tranh của riêng họ?

Chà,

Loại cảm giác này tựa như là bộ phim khi nhân vật chính bị nhân vật phụ điên cuồng giật lấy vai.

Lão dạo lại lập tức bò lên lại, cầm lấy những bức họa Chu Trạch cầm trong tay, nhìn qua một lượt rồi rụt rè hỏi Chu Trạch:

"Ông chủ, những bức họa này đều là giả phải không?"

Chu Trạch ngồi xuống giường, rửa tay và rửa mặt, trả lời:"" Chỉ có tiểu bình của hai bức kia là tôi chưa thấy qua, còn lại tôi đều đã gặp."

Lào sao có thể giả được, đây không phải là tiên đoán của thần linh, rằng tôi vẫn còn sống, còn Tiểu Bình thì vẫn còn sống rất tốt."

" Có phải anh muốn nói vài năm trước, có một học sinh cấp hai ngoan ngoãn đã bắt đầu sùng bái anh?" Chu Trạch hỏi ngược lại.

"Đây là con ma che mờ con mắt, thật sự rất bí ẩn, nó đã cố gắng làm nhiễu tâm thần của tôi"

Chu Trạch không nói gì, mà ra hiệu cho Lão đạo thu nhặt sau tấm họa kia lại, sau đó Chu Trạch tiến tới bên ban công.

Bầu trời đã dần sáng, mọi người luôn tin rằng ánh nắng mặt trời buổi sáng tượng trưng cho niềm tin và hi vọng, nhưng đôi khi nó còn là sự đàn áp bóng tối đang hoành hành.

Lão dạo vẻ mặt đau khổ, cũng đi tới bên ban công, thở một làn khói rồi cũng đưa một điếu thuốc cho Chu Trạch, sau đó thở dài một hơi, nói:

"Ông chủ, đây đều là mơ có phải không?"

Lão dạo trước đó đã hỏi vấn đề này.

"Tôi cũng không biets nữa." Chu Trạch lắc đầu, sau đó, Chu Trạch tựa tay vào ban công, tiếp tục nói:

" Ký túc xá này luôn có một sự ẩm ướt quá đỗi lạ lùng.

Hơn nữa còn bốc mùi hôi tanh hay không?"

"Những tầng trên của mọi tòa ký túc xá đều như vậy mà" Lão đạo phả một làn khói.

Chu Trạch đưa tay mân mê đôi lông mày, lúc này, trong kí túc xá bỗng có tiếng chuông báo thức hoặc đã tới giờ học.

Một số học sinh siêng năng đã đi đến rất nhanh trước cả khi tiếng chuông vang lên, mặc những bộ đồng phục màu đỏ.

Trong khi khắp xung quanh lại tràn ngập những bộ đồng phục màu xanh lam.

"Màu sắc của những bộ đồng phục tại sao lại có sự khác biệt."

Chu Trạch thâu tóm lại tất cả những dữ kiện, anh không bỏ sót bất kì một chi tiết nào, đơn giản là mọi chuyện đều diễn ra rối ren kể từ khi Chu Trạch bước vào ký túc xá này, hoàn toàn không có bất kì một đầu mối rõ ràng nào.

" Không chừng học sinh cấp hai và học sinh cấp ba cùng học chung một trường và phân chia phòng ký tú xá cũng thế, do đó có sự khác biệt về đồng phục."

Lão đạo nói, một lần nữa quan sát những bức họa, càng xem càng thấy khó chịu, thậm chí nó làm Lão đạo suy nghĩ rất tiêu cực, rằng tại sao những người trong bức họa lại chết thảm như vậy mà lại không phải là mình hay Chu Trạch?

Mình từ lúc nào có cảm giác cồn cào như vậy?

"Này, quản túc Tiểu Bình xuất hiện."

Chu Trạch đưa tay hướng ra phía ngoài chỉ chỉ, kia là quản túc Tiểu Bình đang đi ra ngoài trên tay đang cầm điện thoại và đang nghe.

"Bọn họ không phải là báo cảnh sát chứ?" Chu Trạch hỏi.

"Không phải như vậy chứ?" Lão đạo nghi vấn nói.

Kỳ thực, đối với Chu Trạch cùng với Lão dạo mà nói, việc gây ra một chút phiền toái cỏn con cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện đại sự, nếu như đốt mốt một chút tiền giấy liền có thể đối phó với những thứ đã rồi, mấu chốt là quản túc Tiểu Bình cũng chẳng báo động về bất cứ điều gì đã xảy ra.

Trước đây tôi chỉ để ý đến ma quỷ mà bỏ qua cậu chàng này, nhưng hiện tại cũng đã suy nghĩ lại rồi, bắt đầu suy nghĩ về những gì thật sự đã sai.

Không, nói cho đúng thì, từ lúc bước vào kí túc xá này, chẳng được bao phần sự kiện là đúng nữa.

"Này, anh ta vẫn sống sờ sờ ở đấy"

Lão đạo chỉ về phía Tiểu Bình đang đứng bên dưới.

Cảm giác như,

Thực sự,

Anh ấy đang rất ổn,

và chúng ta cũng vậy.

"Này!"

Đột nhiên, bỗng có tiếng thủy tinh nứt bể trên đỉnh tòa nhà, Lão đạo cảm thấy có một ngọn gió từ phía nào xượt qua trước mặt mình, sau đó nghe những tiếng hét ồn ào đến chói tai.

Tiểu Bình vừa bị những mảnh kính đập vào đầu, một mảnh thủy tinh, trực tiếp đâm vào đầu anh ta, thành những đoạn dài thẳng tắp.