Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 187: Giết chết!




Editor: Waveliterature Vietnam

Chu Trạch không lựa chọn việc tiến vào khu vực được phủ cờ, bởi vì anh ta không biết liệu lá cờ đặc biệt kia có ảnh hưởng đặc biệt gì đến mình hay không;

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là không có cách nào để và không vào đó.

Lúc này, ông chủ Chu bắn đầu quơ móng tay của mình đứng tại ngoài vòng tròn, đe dọa những linh hồn bị thu hút bên ngoài để họ không dám vào biểu ngữ.

Bộ ba giáp trụ này bị đánh thức bởi sát khí của những linh hồn này, việc cắt đứt những vong hồn này tiến vào tương đương với việc ngừng cung cấp sát khí.

Cô gái Nhật Bản đứng cạnh Chu Trạch, mắt cô đỏ hoe và tất cả các bộ phận trên cơ thể cô bắt đầu biến dạng, tản ra trên mình khí tức giúp Chu Trạch cùng lúc đe dọa các linh hồn này.

Kỳ thực, tuyệt đại bộ phận các linh hồn ở đây chỉ có thể được gọi là" linh hồn chết" và thậm chí họ còn không được gọi là ma, bởi vì họ vốn nên tiến đến địa ngục, nhưng lại được thả vào một môi trường đặc biệt như ngọn núi này, tội tụ nơi đây.

Cô gái Nhật là một hồn ma thực sự với niềm thù hận sâu sắc, vì vậy cô có thể giữ được sự sáng suốt của chính mình trong môi trường này.

Cô cũng không có ý tưởng nào khác vì cách bố trí này của người Nhật, đối với cô, cuộc sống tuyệt vời của cô đã bị hủy hoại bởi chính "gia đình" của cô ấy, những gì cô ấy muốn làm lúc này, không gì khác ngoài "trả thù"!

Chu Trạch kỳ thực cũng cảm thấy mình rất sỏa bức, giống như một người lớn đang cầm đao đe dọa một vườn trẻ thơ không được phép nhúc nhích, đó là một điều không mấy hiệu quả, nhưng đó là tất cả những gì anh ta có thể làm bây giờ.

Chu Trạch không dám mạo hiểm, nếu anh trực tiếp đi vào và bị ảnh hưởng, sự tình nhất định sẽ chuyển biến phiền toái.

Phải hiểu rằng mình cùng những vong hồn ở đây hoàn toàn không giống nhau, nếu bọn chúng là một đoạn pin, thì mình chẳng khác nào cái nhà máy năng lượng nguyên tử.

Chu Trạch cũng đã từng nếm mùi mở ra địa ngục chi môn đem những vong hồn đều lấy đi, nhưng những linh hồn đã chết này, đoán chừng là tại thế giới bên trong tấm gương chính là nguyên nhân, địa ngục chi môn không có cách nào mở cửa ra được, bất quá Chu Trạch chí ít có thể hiểu được một điều, đó chính là thế giới bên ngoài đang vô cùng hoảng loạn, cũng không biết Bạch Oanh Oanh cùng Tiểu Luoli ngoài đó có chịu nổi không.

Trên thực tế, nếu không phải là Chu Trạch ngăn chặn kịp thời, để các giáp trụ tỉnh dậy thì sự tình có lẽ sẽ còn chuyển biến xấu hơn.

Mà lúc trước samurai đột nhiên tăng mạnh, cũng chính là bởi vì nguyên nhân này.

Chu Trạch một bên chú ý đến những vong hồn đã chết phía trước, một bên cũng lưu ý những tình huống phía sau, anh phát hiện ra ở kia có giáp trụ đen ơ lửng đã hư hại bảy tám phần, trong lòng cũng nhẹ nhõm, xem chừng tình huống bên ngoài cũng không hoàn toàn bị mất kiểm soát?

Tuy nhiên, tại thời điểm này, ba người đàn ông mặc quân phục Nhật đang hát quanh cột cờ, nhảy nhót để thu hút linh hồn cùng với con dao trên tay lao về phía Chu Trạch, trong miệng gào thét.

Chu Trạch không quan tâm thanh đao trong tay bọn chúng, khi người đầu tiên lao tới, trực tiếp dùng móng tay nắm lấy chuôi dao của hắn, sau đó nhấc lên, đối phương bởi vì bắn vọt quán tính chủ động ngã về hướng của Chu Trạch, Chu Trạch trực tiếp chế trụ cổ đối phương, năm móng tay không chút lưu tình đâm vào cổ!

"Muốn làm con quỷ điên rồi phải không?" Chu Trạch nói.

"A a a a a!!!!!!"

Người đàn ông thét lên khổ sở, tại thời khắc này, hắn dường như đã chạm tới một khoảnh khắc rõ ràng.

Đồng thời, về cơ bản, hắn nhìn Chu Trạch khẩn thiết:

"Tôi không phải là người Nhật, tôi là người Trung Quốc, tôi là người Trung Quốc,….."

Chu Trạch không chút khách khí, trực tiếp vặn cổ hắn, đồng thời trên móng tay hắc vụ hóa thành lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt đem vong hồn của hắn xoắn nát!

Đối phó với loại cặn bã này không cần một chút lưu tình, hồn phi phách tán vĩnh thế không được siêu sinh mới là kết cục bọn hắn đáng nhận.

Tuy nhiên, có lẽ việc giết chết một cách đơn giản và thô bạo của Chu Trạch đối với hắn làm cho 2 người kia vô cùng sợ hãi, họ không dám tiếp tục, không dám rời khỏi phạm vi của biểu ngữ, ngược lại trực tiếp không đi thẳng vào để thức tỉnh hai bộ giáp trụ, mà trực tiếp mặc nó vào.

...…..

Lão đạo cầm trong tay thanh kiếm samurai.

hai chân có chút giang rộng, bên ngoài tám bước,

Thực tế, bền ngoài nhìn không tệ, mang theo một cỗ tiên phong đạo cốt khí, giờ đây, trên thân toát ra một loại giản lược vô cùng giản dị.

Một người,

Một đao,

Năm trăm năm trước, khi giặc Oa tàn phá thành phố, lính canh bị phá vỡ, càng không thể sử dụng được, ông từng rất nhiều lần đi ngược hướng dòng sông, hướng về giặc Oa chủ động nghênh đón.

Bốn mươi bốn tuổi, đã già nua (người cổ đại nhanh già, tuổi thọ không cao), đang nghe báo động về sau, ông vẫn không ngần ngại giẫm lên ngựa, chủ động cầm đao vọt tới, trận chiến ở Đồng Thành được ghi chép rất tỉ mỉ, mang theo nhân dân Đồng Thành nơi đó đánh lùi giặc Oa, mình thì đang truy kích quá trình bên trong chiến tử.

Đồng Thành nơi đó có thật nhiều Tào Đỉnh pho tượng, nếu như tinh tế quan sát, có thể phát hiện pho tượng Tào Đỉnh tay trái thiếu hai đầu ngón tay.

Nguyên nhân là khi nghe thấy giặc Oa xâm lược, Tào Đình liền bắt đầu mài đao, tự mình dùng hai ngón tay để thử độ sắc, kết quả hai ngón tay liền đứt lìa, Tào Đỉnh cười lớn một tiếng, cầm đao giục ngựa giết giết giết.

Lúc đó, Tào Đỉnh đã sớm rời quân đội, ông lúc ấy thân phận chỉ là một ông lão bán mì.

Lão đạo chưa bao giờ thấy thoải mái như thế!

Đệ nhất thị giác!

Đệ nhất cảm ứng!

Đệ nhất người xem!

Mặc dù thân thể không phải bị mình nắm trong tay, rõ ràng được điều khiển bởi một ý chí bên ngoài, nhưng Lão đạo cảm thấy rất hài lòng.

Điều đáng tiếc bây giờ là không ai lấy điện thoại ra để quay video làm kỷ niệm hào hùng này,

không dễ để có cơ hội ép buộc!

Tào Đỉnh không nhiều lời, điều này khiến Lão đạo rất bất mãn, nói thêm một chút, rọi thêm một chút flash, không kể đến tia chớp của cát và máu trong chớp mắt, chí ít là để giúp bản thân trở nên hoàn hảo hơn một chút chứ?

Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là nội tâm của Lão đạo oán thầm mà thôi.

Nhưng trên thực tế, Tào Đỉnh năm đó chiển tử, anh ta chỉ lắc bàn tay mất ngón của mình và hét lên:

"Giết!"

Cho đến khi chết, không nói bất cứ một từ nào, nhưng lại dùng cả cuộc đời mình thậm chí là năm trăm năm trôi qua để tiếp tục nói lời này.

Lão đạo trực tiếp đi tới, samurai bắt đầu lui lại, trong một khoảnh khắc, Lão đạo bắt đầu gia tăng tốc độ, có trời mới biết Lão đạo thế mà có thể chạy nhanh như vậy.

Samurai dưới sự bất đắc dĩ chủ động nghênh kích, khí thế đã yếu đi rất nhiều, hắn biết người mình đối mặt không chỉ là một lão đạo sĩ, mà là một cảm giác sợ hãi giống như năm trăm năm trước.

Một đao,

chỉ là một cái đao,

Không có gì quá phô trương,

không chút dây dưa dài dòng,

Tất thảy, như thể nó rất dễ dàng, toát ra, là để cho người ta cảm thấy bất ngờ thậm chí có chút chưa đủ nhẹ nhàng thoải mái.

Mũ giáp của samurai bị xuyên thủng, trực tiếp nổ tung, cùng nhau vỡ vụn, bộ giáp trụ thì đã sớm bị phá vỡ.

Một đao kia, chỉ là đẩy samurai về phía vách núi cuối cùng một phần lực khí mà thôi, lúc trước Bạch Oanh Oanh, Hứa Thanh Lãng cùng Tiểu Luoli, kỳ thực cơ bản đấu với tên samurai này công lực không thể nào độ được.

Chỉ là,

nó chưa kết thúc.

Bộ giáp lặng lẽ được đặt trong rương cũ nát, lúc này cũng chậm rãi căng phồng, giống như có người mặc vào.

Lão đạo tiếp tục chạy đi đâu đó, vẫn còn rất nhanh nhẹn.

Có giặc Oa,

Giết tất,

Không cần nhiều lời.

Hai samurai mới xuất hiện dường như chưa hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh, nhưng theo bản năng họ tự nhận thấy được khủng hoảng, một samurai lập tức giơ thanh kiếm của mình lên, đập xuống Lão đạo.

"KENG!"

Đao đấu đao,

Lão đạo đầu gối mềm nhũn ra, trực tiếp một chân quỳ xuống.

Lão đạo cảm thấy kinh ngạc, anh ta rõ ràng, tay chân thực sự là của một ông già lẩm cẩm, không đủ làm anh hùng ra oai, có chút cản trở.

Quỳ trong nháy mắt, Lão đạo trong tay thanh kiếm, bằng một phương thức cực kỳ mềm mại kéo thanh kiếm từ dưới lên!

"Phốc....."

Thanh kiếm đâm sâu vào giáp trụ, ở nơi đó lưu lại vết tích sâu sắc.

Lão đạo vỗ nhẹ lên mặt đất, nhanh chóng đứng dậy, gấp khuỷu tay phía sau lưng, vết đao từ sau hướng về phía trước một cách xen kẽ, đồng thời bả vai cùng đùi tiên tục hung hăng chém vào samurai, khiến cho hắn ta trong một khoảnh khắc không thể nào chống đỡ nổi.

"Sột soạt...."

Tiếng cọ sát nghe chói tai truyền đến.

Lão đạo trong tay thanh kiếm kề lên cổ tên samurai, tất nhiên, samurai không hề có cổ, nhưng lưỡi kiếm của samurai lại được đặt dưới mũ giáp của hắn ta.

Dễ dàng,

Nắm lấy cục diện!

Tuy nhiên, vào thời điểm này, có một khuôn mặt dưới mũ giáp xuất hiện, một khuôn mặt bị biến dạng và đồng thời, khuôn mặt này la lớn:

"Ta là người Trung Quốc, ta là người Trung Quốc, ta không phải người Nhật Bản, ta không phải giặc Oa, không phải giặc Oa, ta là người Trung Quốc! Đừng có giết ta, van cầu ngươi đừng có giết ta, ta là người Trung Quốc!!!"

Lão đạo có chút lo lắng!

Thật đáng tiếc, Lão đạo không có khả năng kiểm soát cơ thể của anh ta.

Nói chung, Lão đạo xem ra, nhân vật anh hùng này cũng là loại người thích sạch sẽ, anh thật lo lắng Tào Đỉnh sẽ do dự hoặc đặt tâm trí không giết chết đồng bào của mình vì linh hồn samurai kia là người Trung Quốc.

Trên thực tế, Lão đạo đã cảm nhận được, dẫu có muốn kiểm soát thân thể này thì ý thức cũng ngày một suy yếu, rất có thể sau đó một khắc liền không thể rời đi!

Lúc này, không thể do dự, càng không thể mềm lòng!

Huynh đệ,

Đại huynh đệ,

Lão tiền bối,

Đừng nói chuyện nguyên tắc, hay trực tiếp ra tay đi!

May mắn thay,

Nỗi lo của Lão đạo là dư thừa, thật vô cùng dư thừa,

Khi bên kia cho thấy anh ta là một người Trung Quốc vừa cầu nguyện, 

Vết đao liền trực tiếp được giương lên,

Trực tiếp chém nát giáp trụ mũ giáp.

Vô cùng sảng khoái,

cực kỳ đơn giản và thô lỗ,

Người đó van nài khóc lóc, thực sự không có ích gì.

Nhanh đến mức Lão đạo cảm thấy không có chút thích ứng.

Tào Đỉnh nhìn thoáng qua chân mình hạ phát nát hóa thành một bãi khôi giáp,

Trầm giọng nói:

"Năm đó giặc Oa, đại bộ phận cũng là người Trung Quốc."

...….

PS: Theo <<Gia Tĩnh thực ghi chép>> Ghi chép: Đóng Giang Nam biển cảng, xếp thứ 13, mà Trung Quốc phản nghịch cũng xếp thứ 17.