Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 192: Thức tỉnh!




Editor: Waveliterature Vietnam

Còn nhớ chứ tầm mười năm trước khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nhìn thấy bỏng ngô?

Mang theo bếp nhỏ bên người,

Lửa than nóng ấm,

Đảo đều tay

Trong bếp nhỏ, những âm thanh lắc tắc không ngừng phát ra giòn tan, đồng thời tràn ngập hương thơm ngào ngạt.

Chu Trạch lúc này chính là như vậy,

Khi Tiểu Luoli đưa giáp trụ của samurai Nhật Bản đặt lên người Chu Trạch, thân thể Chu Trạch cùng bộ giáp trụ không ngừng phát ra những tiếng động như vậy, như là trứng gà bỉ đổ vào chảo dầu nóng.

Bạch Oanh Oanh đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn đầy lo lắng, cô hiện tại dung nhan từ từ già đi nhưng cũng chẳng mảy may bận tâm đến, vì quá chú tâm vào ông chủ của mình.

Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh châm một điếu thuốc, một mình hít vào rồi nhả khói ra.

Giống như những gia đình bình thường, nếu có người sinh bệnh nặng, phàm người nhà sẽ tìm mọi cách để đưa bệnh nhân đi trị liệu, vô luận là nơi đó có rách nát tồi tàn như thế nào, ít nhất cũng cần phải gọn gàng, chỉnh tề.

Hứa Thanh Lãng bây giờ chính là cảm giác như vậy, cho dù phải chịu biết bao thiệt thòi, biết bao tiền của, miễn là mọi người đều ổn, vẫn là có lời.

"Nha đầu, thu hồi hạt chân trâu của cô đi, bần đạo không sao."

Lão đạo đã ngủ hai giờ mới chịu tỉnh lại, mở mắt ra trông thấy hạt chân trâu vẫn còn di chuyển trên ngực mình, lại nhìn thấy mái tóc trắng tinh của Bạch Oanh Oanh, hóa đau lòng.

Một cô gái tốt, mặc dù đã là một thây ma, điều đó khiến ông lão bảy mươi tuổi cảm thấy vô cùng đau lòng, vô cùng dày vò.

Không thể không nói, Lão đạo bình thường nhìn có vẻ hồ đồ, mà mấy chuyện trộm cắp lừa đảo cũng đã làm không ít, thế nhưng có rất ít người biết lão vẫn một mực quyên tiền để mấy đứa trẻ miền núi được đi học, chỉ riêng Đại Lương Sơn đã có chừng một trăm học sinh được lão đạo giúp đỡ.

Lúc trước Chu Trạch cũng đã từng hỏi qua, tại sao công việc livestream rõ ràng kiếm được không ít tiền, nhưng tới giờ anh ta vẫn còn đơn độc, ngay cả một căn nhà nhỏ cũng không có.

Cho dù livestream là công việc mới thịnh hành trong mấy năm trở lại đây, thế nhưng Chu Trạch cảm thấy cho dù là cái nghề " phong kiếm mê tín" anh làm lúc trước, chỉ dựa vào tài ăn nói của anh ta chắc chắn khả năng lừa dối được nhiều tiền là rất khả quan, không đến mức lăn lộn chật vật đến thế này.

Lý do là ở đây.

Lão đạo luôn cảm thấy mình chính là "cánh cửa" của một gia đình, chí ít là một người cha, mặc dù mình trước đó, mặc dù thế hệ này chẳng bằng thế hệ kia, nhưng chung quy là cũng có chú đạo hạnh, chút truy cầu, chỉ là đến thế hệ của mình, đã liền trở thành tầm thường như vậy, anh ta cũng chỉ có thể dựa vào những điều như vậy để tuyệt vọng mà nghĩ đến việc về sau xuống lỗ không biết sẽ phải gặp liệt tổ liệt tông như thế nào, chí ít còn có thể nói ra một việc, không để mất mặt với tổ tiên.

Bạch Oanh Oanh thấy Lão đạo đã tỉnh, kiểm tra tình hình thân thể của Lão đạo một chút, thấy anh ta không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, lập tức thu hồi chân trâu của mình, nhưng lúc này làn da cô vẫn nhăn nheo cùng làn tóc trắng hoa râm, trông có vẻ giống với Luyện Nghê Thường trong "Bạch phát ma nữ truyện."

Tiểu Luoli vẫn đang ngồi chồm hổm bên cạnh theo dõi tình hình của Chu Trạch, tuy rằng thương thế của Chu Trạch còn đang không ngừng chuyển biến theo chiều hướng xấu đi, thế nhưng có thể thấy được, loại tốc độ chuyển biến xấu này đã thực sự giảm bớt hơn trước rất nhiều.

Duỗi bàn tay non nớt của mình ra, Tiểu Luoli thử lật áo giáp lên, lại kinh ngạc khi phát hiện ra máu thịt đã vỡ nát của Chu Trạch đang dính lại với áo giáp kia.

Đây rốt cuộc là điều tốt hay điềm xấu,

Tiểu Luoli không dám chắc,

Cô cũng không dám đem điều mình vừa mới phát hiện được nói ra, sợ sẽ đem chuyện này mà kích động nữ thây ma đã hộ chủ sốt ruột tới mức gần như phát điên kia.

Lão đạo khó khăn ngồi dậy, nhận lấy ly nước từ Hứa Thanh Lãng đưa tới uống hai ngụm, sau đó nhìn lại ông chủ một chút.

Cũng lúc này,

Phía trên bỗng nhiên có một miếng thủy tinh được khảm vào vách tường vỡ nát,

sau đó,

Một đám khói lạ đột nhiên phủ xuống!

Thây ma run lên,

Dọa đến mức ngất trên mặt đất.

Đây là thứ đến từ huyết mạch được áp chế bên trên, khiến cô không thể thần phục.

Vào lúc này, linh mục đang ở bên cạnh cũng mở bừng mắt, quỳ rạp trên mặt đất, không để ý tới thương thể của mình, run rẩy giống như Bạch Oanh Oanh.

Tiểu Luoli với vẻ mặt đầy lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trên trán cô mồ hôi tuôn không ngớt, đám khói này thực sự quá đáng sợ, phảng phất như chỉ cần đối phương nguyện ý liền có thể đem linh hồn của chính mình từ trong thân thể này ra, nuốt chửng.

Ngược lại, Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng lại chẳng có cảm giác gì, bởi vì cấp bậc của hộ còn chưa tới, không thể cảm nhận được loại khói này.

Sau một khác,

Đám khói kia biến mất.

Bạch Oanh Oanh lập tức bò qua xem tình hình của ông chủ.

Hai mắt Chu Trạch hơi run rẩy, chậm rãi mở ra, sau đó anh ta đưa mắt nhìn Bạch Oanh Oanh bấy giờ đã đầu tóc bạc phơ, dung nhan tiều tụy.

Haiz.

Thở dài,

Chu Trạch lại nhắm nghiền hai mắt.

Nhất là lúc này, thân thể của anh ta không cho phép anh ta nối quá nhiều,

Hai là lúc này nếu như nói nhiều cũng chỉ là như đang làm kiêu, là người sống hai đời, hai đời đều lưu manh, nên xử lý loại chuyện này như thế nào, Chu Trạch vốn không hiểu được.

Cho nên,

Anh ta tiếp tục nhắm mắt,

Giả chết.

Hành động này của anh giống hệt với mấy tên lưu manh, sau khi chơi khăm người ta rồi lập tức cho người ta vào danh sách đen, từ đó mất tích không thấy tâm hơi đâu nữa, mà loại đàn ông này trời sinh đã tự thắp sáng cây khoa học kỹ thuật, không cần ai phải dạy dỗ.

"Anh ta tỉnh rồi." Tiểu Luoli nói.

"Chi chi chi….."

Đúng lúc này,

Tiếng kêu của hầu tử vang lên bên ngoài, nó đã tìm tới đây rồi!

Thực sự là một con khỉ thông minh tới mức khiến người khác tức sôi máu!

......

Nếu như nói, ngay từ đầu Chu Trạch chỉ cảm thấy không biết phải làm sao để đối mặt với mấy người như Lão đạo, Bạch Oanh Oanh, Hứa Thanh Lãng, đang cố ý giả là mình đã ngất, vậy sau đó chính anh ta lại hôn mê thật.

Lần này thân thể anh đã bị móc rỗng cũng vô cùng lợi hại, đương nhiên, linh hồn của anh cũng bị tiêu hao không ít.

Cũng không biết mình đã ngủ mê trong bao nhiêu lâu, khả năng đã trải qua gần nửa tháng trời.

Khi Chu Trạch mở mắt trở lại, anh phát hiện mình đã được đưa về đến tiệm sách, đang nằm trên giường trong phòng ngủ ở tầng hai, Bạch Oanh Oanh đang dùng khăn lông ướt lau người cho mình.

Đập vào mắt anh,

Vẫn là mái tóc trắng.

Chu Trạch theo bản năng giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào tóc Bạch Oanh Oanh.

Bạch Oanh Oanh cả người liền run lên vì vui sướng, nhìn chằm chằm Chu Trạch, hô lên:" Ông chủ, anh tỉnh rồi sao?"

"Ừm."

Chu Trạch lên tiếng.

"Anh có muốn ngồi dậy không?"

Chu Trạch gật gật đầu.

Bạch Oanh Oanh cầm gối đầu giúp Chu Trạch lót lưng, sau đó anh dựa vào bệ cửa sổ ngồi dậy.

"Mặt của cô....." Chu Trạch mở miệng nói.

Nghe vậy, Bạch Oanh Oanh lộ ra chút cô đơn, dường như cô cho rằng ông chủ thấy gương mặt mình không được láng mịn xinh đẹp như nữ sinh cấp ba nên không cần mình nữa, vì thế cô ấy lập tức lo lắng, nói:

"Ông chủ anh yên tâm, tôi sẽ tranh thủ thời gian tu luyện lại, bổ sung lại bổn nguyên của mình, trong thời gian đó sẽ biết che mặt mình đi, nếu như anh không thích....."

Chu Trạch lắc đầu, không biểu thị gì, chờ khi thân thể mình được tốt hơn một chút, đương nhiên mình phải có trách nhiệm bổ sung lại số bổn nguyên bản đã mất cho Bạch Oanh Oanh.

Kỳ thật,

Trong chuyện này, vẫn là do bản thân mình sai, tâm trạng đồng tình vô cùng tràn rồng, quản quỷ điện báo cái quái gì không biết.

Tuy rằng kết thúc viên mãn, nhưng trong quá trình này, không cách nào phủ nhận chuyện bản thân mình đã rơi vào tròng của người ta, lại còn khiến người thân của mình vì mình mà phải mạo hiểm, đồng thời còn phải mất mát quá nhiều thứ to lớn.

Rõ ràng mình đang mở phòng sách, làm một quỷ sai kiềm chế tiểu quỷ, sau đó đọc báo chí, uống cà phê, cuộc sống tạm ổn thư thả qua ngày, thế nhưng hết lần này đến lần khác mình lại không biết quý trọng nó, luôn luôn làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn, muốn làm anh hùng hay gì.

Chu Trạch có chút tự cười giễu cợt, sau đó nói:"Tắm giúp tôi."

"ừm, được, ông chủ!"

Sau mỗi lần Chu Trạch bị bệnh tỉnh dậy, yêu cầu đầu tiên của anh ta chính là muốn tìm người tắm giúp anh ta, bởi vì ông chủ có bệnh thích sạch sẽ, không thể chịu đựng được cảm giác thân thể bẩn thỉu.

Bạch Oanh Oanh cười vui vẻ, bởi vì cô cảm thấy nếu Chu Trạch đã nguyện ý để cho cô tiếp tục tắm cho anh ta, cũng đồng nghĩa với việc anh ta không hề ghét bỏ cô.

Đây là một cô gái vô cùng ngây thơ đơn thuần, tuy rằng cô ấy cũng không phải dạng đơn thuần như vậy, nhưng ít ra khi cô đã ở chung với mình, cô thực sự sẽ đơn thuần như vậy.

Có đôi khi Chu Trạch sẽ nhớ lại hình ảnh mình trong camera đặt ở phòng sách cũ lúc trước, chính là hình ảnh khi Bạch Oanh Oanh mới tỉnh dậy xuống tầng dùng đầu lưỡi khuấy nước trong ly của mình,

Bây giờ ngẫm lại,

Anh cảm thấy trong hành động của cô ấy ngày đó còn mang một chút nghịch ngợm.

Có lẽ ngời với người chính là như vậy, ở chung lâu rồi cũng bắt đầu quen thuộc, từ đó cũng sẽ hình thành cách nhìn khác trước.

Dường như Chu Trạch đã quên mất, trước đây khi mình nhìn thấy cảnh tượng này trong camera giám sát đã bị dọa đến gần chết.

Bạch Oanh Oanh ôm Chu Trạch đi xuống lầu, vào phòng vệ sinh, Lão đạo cùng mấy người Hứa Thanh Lãng đều không ở đây, Bạch Oanh Oanh nói Lão đạo đi thi bằng lái, còn lão Hứa thì đã về nhà với ông bà.

Chu Trạch nhớ kỹ lần trước lão Hứa nói khi nhà cũ của anh ta dời phần mộ tổ đã xảy ra chút chuyện, chẳng qua hình thức như lúc ấy mình đang bận rộn chuyện gì đó nên chưa hỏi cậu ta, mà cậu ta cũng không nói tỉ mỉ.

Về phần linh mục, anh ta đang cần cù chăm chỉ mà quét dọn vệ sinh, bộ quần áo người nhện của anh ta đã bị vỡ nát trong trận chiến lần trước, vì vậy Lão đạo lại mua mấy bộ đồ quần áo khác cho anh ta, là quần áo deadpool.

Lão đạo nói quần áo kiểu này mới thích hợp với anh ta, dù sao thì da thịt của anh ta cũng đều đã bị thiêu cháy hết, không thể nào để người nhìn thấy được.

Ngồi trên ghế xếp nhỏ phòng vệ sinh, Bạch Oanh Oanh tỉ mỉ tắm rửa cho Chu Trạch, trên người Chu Trạch có không ít bùn nhão, không cần nghĩ cũng biết đó là cái quái gì.

Thế nhưng cái dụng cụ tắm rửa này lại dùng rất tốt, nhất là khi trị liệu ngoại thương lại càng có hiệu quả hơn, dù cho Chu Trạch có thích sạch sẽ thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.

"Chờ khi thân thể tôi khỏe mạnh lại, tôi sẽ giúp cô khôi phục." Chu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh.

"Được, cảm ơn ông chủ." Bạch Oanh Oanh tiếp tục giúp Chu Trạch lau người, sau đó nói:" Ông chủ, không đủ sữa tắm, tôi đi ra ngoài lấy thêm.

Chu Trạch khẽ gật đầu.

Bạch Oanh Oanh đỉa khỏi phòng vệ sinh.

Hơi nghiêng đầu, Chu Trạch gắng gượng đứng lên, xương cốt khắp người truyền tới tiếng vang giòn vì hành động của anh, hẳn là vì anh nằm trên giường quá lâu nên mới vậy.

Nhìn gương mặt tràn đầy râu ria trong gương, đột nhiên Chu Trạch cảm thấy có chút xa lạ.

Chẳng qua, hình như lần này tình hình thân thể mình có lẽ cũng tốt hơn mấy lần trước một chút, cũng không biết có phải vì mình nằm lâu hơn hay không, nói chung là lần này mình tỉnh lại, ngoại thương trên cơ thể đều đã khôi phục gần hết, tuy nhiên thân thể thì vẫn còn suy yếu.

Suy yếu đến mức,

Chu Trạch dưới chân bỗng nhiên trượt một cái,

Cả người trực tiếp ngã xuống,

Chu Trạch theo bản năng vươn tay có ý muốn giữ vững cơ thể.

Rầm!"

Sau khi té xuống cảm giác đau đớn lại không quá rõ ràng.

Đang lúc Chu Trạch có chút ngoài ý muốn,

Bỗng nhiên anh nhìn thấy ở vị trí cánh tay của mình có xuất hiện một miếng giáp trụ màu đen, nó cản trở sự va chạm của bản thân mình lúc rơi xuống đất.

Chu Trạch một lần nữa chậm rãi đứng lên,

Đưa tay chạm lấy mảnh giáp trụ bỗng nhiên xuất hiện này, lại phát hiện dường như thứ này vốn sinh trường trên cánh tay của mình, nếu mình cố tình kéo nó xuống, nó nhất định sẽ kéo luôn phần da thịt của mình đi theo.

Chu Trạch một lần nữa nhìn vào trong gương,

Sau đó yên lặng lùi về sau vài bước,

Có chút ngẩng đầu,

Sau một lúc,

Một bộ giáp trụ võ sĩ Nhật Bản màu đen chậm rãi từ từ nổi lên bao phủ khắp người Chu Trạch.

Bọc kín cả thân thể bên trong,

Trong vòng vệ sinh vây kín này,

Cũng lập tức nổi lên trận âm phong...