Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 215: Ma quỷ tươi cười (P.3)




Editor: Waveliterature Vietnam

Một tiếng " tốt lắm" đã nói rõ tất cả.

Đời trước, với tư cách là một bác sĩ, Chu Trạch rất rõ ràng quá trình phát triển y học trong việc nghiên cứu phát minh một loại thuốc mới, tuyệt đối không thể lược bỏ giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người, điển hình nhất chính là" Thần Nông nếm bách thảo", có thể nói Thần Nông chính là thủy tổ trong việc thử nghiệm trên cơ thể người, chỉ có điều lúc ấy ông đã dùng chính cơ thể của mình tiến hành thực nghiệm, cho nên mới có vẻ vĩ đại và cao quý.

Mà y học hiện tại, đã trở thành một loại tương đối hoàn thiện thành thục về hệ thống, việc nghiên cứu phát minh thuốc mới cũng có quy phạm và quá trình riêng, giai đoạn đầu là xác định, giai đoạn trung gian là thí nghiệm trên cơ thể động vật, còn giai đoạn cuối cùng là thí nghiệm lâm sàng hai ba lần, trên mặt lý luận, tác dụng phụ mà thuốc có thể đưa tới đã nằm trong sự khống chế của con người và trong phạm vi có thể tiếp nhận.

Nhân loại siêng năng không ngừng tiến bộ lại mang trên mình một gông cùm xiềng xích, có lẽ trong mắt những gã cuồng khoa học, đây chính là loại gông cùm đối với chính bọn họ, nhưng trên thực tế, đây là một loại bản năng bảo vệ của chính con người.

Cho dù là ngành khoa học nào phát triển thì mục đích cuối cùng nhất, thật ra vẫn là vì tu bổ cho nhân loại, mà không phải làm ra những chuyện gây thương tổn cho loài người.

Đời trước, một vị giáo sư y học đến Nhật Bản đã từng tới thăm Trung Quốc, cũng từng tiến hành giao lưu tọa đàm về lĩnh vực y học, ông ta rất hay nói tới thầy của mình, phàm là khi nói tới những phương châm lớn, những phương hướng lớn, ông ta nhất định sẽ lôi thầy ông ta ra xem như là người làm chứng, mà khi thầy của ông ta còn sống từng là ngôi sao sáng trong giới y học ngoại khoa của Nhật Bản.

Căn cứ theo tư tưởng y học không biên giới, sau khi Chu Trạch nghe xong toàn bộ buổi tọa đàm, đã trở về tìm tòi những người trong nghề trưng cầu ý kiến, lúc này mới phát hiện người thầy là ngôi sao sáng trong giới y học của ông ta đã từng làm hạng mục nghiên cứu trên cơ thể người trong chiến tranh.

Bởi vì nguyên nhân đặc thù,

Loại người này không bị đưa ra thẩm lý và phán quyết trước pháp luật hay bị hành hình gì, ngược lại, sau khi về nước bọn họ thường trở thành giáo sư của một số bệnh viện lớn ở Nhật Bản, thậm chí còn là nhân vật cấp bậc viện trưởng, thậm chí còn trở thành một người nổi tiếng trong một lĩnh vực nào đó của y học.

Đây thực sự là một loại châm chọc rất hắc ám.

Giờ này khắc này,

Một đám người mặc áo blu trắng vây quanh một đứa trẻ sơ sinh bị nâng lên, càng không ngừng vỗ tay.

Nhưng không bao lâu sau,

Đứa trẻ sơ sinh toàn thân màu đen đã bị người ta dùng một loại phương pháp đơn giản thô bạo, phẫu thuật lôi ra từ trong cơ thể mẹ kia hoàn toàn bất động.

Người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng đặt đứa trẻ sơ sinh xuống, sau đó bắt đầu giải phẫu đứa trẻ, mà những người mặc áo blu trắng khác ở chung quanh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép lại.

Sau khi việc giải phẫu hoàn thành, dường như bọn họ rất thỏa mãn, thỏa mãn đối với sự đột phá trong khâu nghiên cứu ngày hôm nay, hơn nữa dường như bọn họ dự định tiếp tục giải quyết tiêu bản này.

Một người thanh niên mặc áo blu trắng trong số đó đưa tay chỉ Chu Trạch,

Hình như đang có ý muốn hỏi nơi này còn một tiêu bản, nên xử lý như thế nào bây giờ.

Người đàn ông trung niên mặc áo blu trắng đáp lại bằng bằng một chuỗi tiếng Nhật, Chu Trạch không hiểu, nhưng từ trong giọng nói của ông ta anh có thể cảm thụ được, ý của đối phương là tùy tiện tìm một hạng mục để làm cho anh, khiến người ta cảm thấy rằng dù sao nguồn hàng cũng sung túc, hôm nay mọi người đã có số liệu và phát hiện mới, vì thế cái người còn lại này tùy anh ta thích lăn qua lăn lại thế nào cũng được.

Sau đó, bọn họ để lại một người mặc áo blu trắng tiếp tục ở nơi này, những người mặc áo blu trắng còn lại thì mang theo tiêu bản thi thể của đứa bé sơ sinh hào hứng rời khỏi.

Người trẻ tuổi mặc áo blu trắng này có vẻ đã rất nóng lòng muốn thử, giống hệt như một đứa bé hằng ngày chỉ được đứng bên cạnh nhìn mấy người lớn chơi game, hiện tại cuối cùng cũng có thể được trải nghiệm trò chơi, đây là một loại kích thích khó có thể diễn tả bằng lời.

"Maruta….ha…" (Một cách gọi xúc phạm".

Người thanh niên mặc áo blu trắng lầm bầm lầu bầu một chuỗi tiếng Nhật, Chu Trạch vẫn nghe không hiểu, thế nhưng trong đó có một từ Chu Trạch lại có thể nghe hiểu.

"Maruta", ở tiếng Nhật nó có nghĩa là "Khúc gỗ", đại khái nó có thể được hiểu là một tiêu bản thí nghiệm, mà từ ý nghĩ của nó đã có thể hiểu được người Nhật Bản có thái độ như thế nào đối với những tiêu bản sống bị nhốt trong địa lao có thể lấy ra dùng bất kỳ lúc nào.

Chu Trạch nửa mở mắt, đây là lần đầu tiên anh không mang suy nghĩ chủ động cắt đứt giấc mộng này, nếu bản thân mình rời khỏi giấc mộng này, sau đó có lẽ bản thân mình có thể tỉnh lại, hoặc cũng có thể là sau khi có một người nào đó bên cạnh mình vô thức đánh thức mình khỏi giấc mộng, sợ rằng sau đó bản thân mình lại vô thức tiến vào giấc mộng này lần nữa, thay vì như người Tây ăn cơm chậm rãi tận hưởng, phân tách từng phần mà hưởng thụ, thà lưu manh hơn, một hơi ăn sạch nó.

Hơn nữa, đối với giấc mơ kỳ quái này, càng ngày Chu Trạch càng cảm thấy nghi ngờ, từ nơi sâu xa dường như có đồ vật gì đó vẫn đang một mực dẫn dắt mình.

Mà sau khi đứa trẻ sơ sinh bị người Nhật Bản kia cầm đi hẳn đã hóa thành lệ quỷ, suy cho cùng, trong giấc mộng này, Chu Trạch đã từng nhìn thấy đứa trẻ ấy leo từ "trong bụng" bản thân mình ra, sau đó lại bò trở về.

Có lẽ nguyên nhân khiến giấc mộng này hình thành có quan hệ rất lớn với vong hồn của đứa bé này.

Thừa dịp suy nghĩ của Chu Trạch đang chảy thành dòng, người thanh niên mặc áo blu dùng ống kim tiêm gì đó vào cơ thể anh.

Sau khi vật kia được tiêm vào trong cơ thể, Chu Trạch lập tức cảm giác được cánh tay mới bị tiêm kia đau rát kinh khủng, sau đó cảm giác đau đớn này theo mạch máu lan rộng ra toàn cơ thể.

Chu Trạch nghĩ tới thai phụ, cô cuối cùng là bị chết tươi trên cáng cứu thương này, bản thân mình cũng bị nối gót theo cô ấy sao?

Nhưng người thanh niên mặc áo blu trắng lại trực tiếp cởi khóa tay của Chu Trạch ra, chỉ giữ lại xiềng xích trên chân, sau đó anh ta dùng dây thừng trói cổ tay Chu Trạch lại, ngay sau đó anh ta lại còn lấy ra một chiếc vòng kim loại, đeo lên cổ Chu Trạch.

Cái thứ đồ chơi này Chu Trạch đã từng thấy qua, bệnh viện tâm thần muốn cố định bệnh nhân cũng thích dùng thứ này, một vài sở cảnh sát dùng hình cũng dùng loại này, nhưng cái kẹp lớn hơn, chỉ cần giữ cố định nghi phạm, liền cơ bản có thể đem chế phục.

Bởi vì đau đớn khó nhịn khiến Chu Trạch xoay người rơi xuống cáng cứu thương, tên mặc áo blu trắng đưa tay túm Chu Trạch lại, khống chế anh, tay còn lại của anh ta rút ra một cây bút, nhìn có vẻ đang ghi chép lại một chút số liệu.

Ê ẩm, đau đớn, cơ bắp co rút đau đớn, Chu Trạch vốn cho rằng bản thân mình phải trải nghiệm loại đau khổ này một lần nữa thế nhưng không biết vì sao, từ từ, những thống khổ này bắt đầu được đẩy lùi.

Anh vẫn đang nắm giữ thị giác của người đàn ông này, anh vẫn đang ở trong thân thể người đàn ông này, anh có thể cảm nhận được hiện tại thân thể này đang thừa nhận một loại dằn vặt to lớn nào đó, thế nhưng anh như người bị choáng, lại giống như có chút thoát ra.

Thân thể này bắt đầu bò ra phía ngoài theo bản năng, Chu Trạch giống hệt như một người đứng xem, đi theo thị giác của người này mà tiếp tục quan sát, cảm giác giống như đang đeo một chiếc kính VR sau đó lại xem một bộ phim phóng sự.

Có lẽ đây là một loại vạn hạnh trong bất hạnh, cũng có lẽ, giấc mộng này cho rằng một khi truyền nỗi thống khổ ấy tới giác quan của mình, có thể sẽ khiến thân thể của mình trong hiện thực có phản ứng, đến lúc đó giấc mộng này cũng sẽ bị cưỡng ép cắt đứt.

Thử nghĩ tới hình ảnh người phụ nữ đang mang thai phải chết thảm như thế nào, thậm chí Chu Trạch còn cảm thấy nếu như bản thân mình cũng phải chịu sự dằn vặt như vậy, rất có thể bản thân mình trong hiện thực sẽ theo bản năng trực tiếp tiến vào trạng thái "cương thi".

Dường như người thanh niên mặc áo blu trắng còn đang đi theo sau lưng "maruta" của mình, từ từ ra ngoài, giống hệt như đang dắt chó đi dạo, có vẻ rất là dễ dàng tự đắc.

Sau khi người đàn ông bò ra ngoài phòng thí nghiệm lại tới lối đi nhỏ, anh ta còn đang tiếp tục bò.

Chu Trạch nhìn thấy tình huống trong phòng thí nghiệm khác, thậm chí ở vị trí hành lang còn có những người mặc áo blu trắng khác đi qua đi lại, nhưng đối với tình hình lúc này, anh chỉ có thể nhìn mà chẳng thể làm gì.

Khi đi ngang qua phòng thí nghiệm, Chu Trạch nhìn thấy trên cáng cứu thương trong phòng thí nghiệm có hai người đàn ông đang nằm, hai người đàn ông này mỗi người bị cắt một cánh tay, mà mấy tên mặc áo blu trắng đang bận nối tay cho bọn họ.

Đối với y học hiện đại, đây là một thao tác và thực nghiệm vô cùng buồn cười, thậm chí còn có thể nói là mơ tưởng hão huyền.

Thế nhưng ở chỗ này,

Lại đang được triển khai một cách vô cùng đường hoàng.

Loại hạng mục nghiên cứu này được hình thành vì những Hoàng quân bị thương tích, bị tàn tật trên chiến trường, nếu có thể thay đổi tứ chi, bọn họ cho rằng có thể nâng sức chiến đấu của Hoàng quân lên.

Cũng không biết có phải vì người thanh niên mặc áo blu trắng này cố ý hay chỉ đơn giản là anh ta cần ghi lại gì đó, vì thế lượng chất lỏng anh ta chích vào thân thể của người đàn ông này ít hơn người phụ nữ đang mang thai kia nhiều, từ đó cũng khiến người đàn ông này có thể bò sát được lâu hơn, cũng không tử vong quá nhanh, đương nhiên, thời gian thừa nhận thống khổ này hành hạ cũng tăng lên gấp bội.

Chu Trạch còn trông thấy trong một phòng thí nghiệm kia, có năm người phụ nữ, điểm giống nhau của họ là đều bị mổ bụng ra, năm người không ai còn sống, không có gì bất ngờ xảy ra, các cô đều là phụ nữ mang thai, mà những đứa trẻ sơ sinh trong bụng đều bị moi ra.

Con người rất khó có thể tưởng tượng,

Trong không gian không thể tính là quá lớn này,

Trong mỗi phòng thí nghiệm,

Đều đang diễn ra những thảm kịch,

Có một bộ phim kinh dị, tên là "The Cabin in the Woods",

Nhưng hình ảnh trong bộ phim "The Cabin in the Woods", so ra còn chỉ bằng một hai phần mười nơi này.

"Bịch!"

Cửa bị phá tan,

Bên trong mấy người mặc áo blu trắng nhìn về phía bên này, trên mặt lộ ra vẻ không vui, người thanh niên mặc áo blu trắng lập tức xin lỗi, sau đó đưa tay kéo Chu Trạch đi ra ngoài.

Chu Trạch chỉ nhìn thấy ở bên ngoài phòng thí nghiệm này,

Có năm người đang quỳ ở đó, hai tay đặt trên một thứ gì đó tương đương với tủ lạnh cỡ lớn, nơi có cái lỗ nhỏ, chỉ có thể vừa đủ cho người đưa bàn tay vào trong.

Một người trong số đó bị kéo ra ngoài, hai bàn tay của anh ta đã sớm bị đông cứng thành màu trắng, sau đó anh ta bị hai người mặc áo blu trắng cùng nhau đè bàn tay ấy vào trong chậu nước sôi.

Ngay sau đó,

Da thịt của người đó bị hòa tan giống hệt như que kem,

Chỉ còn lại một cặp xương trắng.

Mà người đàn ông kia chỉ chết lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra, anh ta không còn cảm nhận được sự đau đớn nữa.

Dường như người thanh niên mặc áo blu trắng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, ngoài ý muốn với sự sống đáng sợ của tiêu bản này, giống hệt như sự sống ấy đã phá vỡ kỷ lục nào đó, anh ta gọi đồng nghiệp gần đó lại, dường như đang báo tin cho cấp trên của mình, sau đó lại kéo Chu Trạch trở lại phòng thí nghiệm ban đầu.

Cửa phòng thí nghiệm bị anh ta đóng lại, sau đó anh ta lại đi tới trước mặt cái tủ sắt thật lớn kia, giống hệt như muốn một lần nữa lấy thêm một chút máu thử.

Sự co quắp thân thể này dường như đã ngừng lại, giống hệt như quay lại giai đoạn bài xích khi mới bị co quắp ban đầu, anh ta cứ ngồi tựa vào tường ở chỗ kia như vậy, hai mắt vô thần.

Mà ánh mắt Chu Trạch,

Thì lại nhìn chằm chằm vào chiếc tủ sắt to lớn kia.

Trải qua một vòng "bò sát" lúc trước, Chu Trạch phát hiện ra dường như phòng thí nghiệm này chính là khu hạch tâm của trung tâm thí nghiệm ngầm.

Ở Thông Thành có khu nghiên cứu như vậy, Chu Trạch cũng không cảm thấy kỳ quái quá mức, phần lớn người chỉ quen thuộc một trung tâm như 731, nó ở Cáp Nhĩ Tân.

Trên thực tế còn có quân đội 100 ở Trường Xuân Quan Đông, ở phía bắc Bắc Kinh còn có quân đội 1855, ở Nam Kinh còn có quân đội 1644, ở Quảng Châu còn có quân đội 8604…Đây chỉ là những quân đội nòng cốt ở mấy thành phố lớn, mỗi một đội quân nòng cốt còn rất nhiều phân bổ khác, tọa lạc ở những tỉnh, thành phố nhỏ xung quanh, mà bên trong cũng tiến hành những thí nghiệm trên cơ thể người giống như vậy.

Người thanh niên mặc áo blu trắng cầm ống kim lớn rút một ít máu từ trong ống sắt ra,

Sau đó đi tới trước mặt Chu Trạch,

Mang theo sự hiếu kỳ và kinh hỷ nhìn Chu Trạch, đưa tay nắm lấy cánh tay Chu Trạch, chuẩn bị tiếp tục tiêm vào.

Chu Trạch chậm rãi ngẩng đầu,

Nhìn khuôn mặt rất trẻ tuổi ở trước mặt mình đây,

Rất kỳ quái,

Rất châm chọc,

Ở cái tuổi này, phần lớn những người trong bệnh viện, hẳn chỉ có thể là thực tập sinh, thậm chí tuổi tác anh ta còn không lớn bằng tuổi mấy cậu thực tập Chu Trạch dẫn dắt lúc trước.

Nhưng ở thời này, anh ta lại đang làm loại chuyện như vậy, còn mang theo tâm thái như đang dắt đứa bé vào công viên.

"Baka!" (mẹ nó!)

Người thanh niên mặc áo blu trắng thấy Chu Trạch đang nhìn mình lăm lăm,

Trực tiếp một bàn tay tát thẳng mặt Chu Trạch,

Có lẽ,

Anh ta có thể cảm giác được sự khinh bỉ từ sâu trong đôi mắt của Chu Trạch, điều này khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

Cũng may, đối với một cái tát này Chu Trạch không có cảm giác gì, anh đã sớm không có cảm giác, thì không thể cảm thấy đau đớn được.

Chẳng qua, bởi vì một tát này,

Vẻ trêu tức trong ánh mắt của Chu Trạch trái lại càng rõ ràng hơn.

Người thanh niên mặc áo blu trắng lại giơ tay lên, chuẩn bị tát thêm cái nữa, nhưng khi bàn tay của anh ta còn chưa kịp rơi xuống.

"Rầm!"

Một tiếng vang lớn,

Phát ra từ bên trong chiếc tủ sắt kia,

Dường như bên trong có đồ vật gì đó đang hung tợn đánh vào tủ sắt.

Chu Trạch nhìn thấy tay người thanh niên trước mặt này đang run rẩy,

Trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi,

Nghiêng đầu sang,

Nhìn về phía chiếc tủ sắt vô cùng lớn sau lưng mình....