Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 227: Hoa dại ven đường, không muốn hái




Translator: Waveliterature Vietnam

Editor: Waveliterature Vietnam

Không thể tạo ra quá nhiều sóng gió trong hiệu sách.

Hứa Thanh Lãng vẫn đang ngồi ở chỗ cũ và nhẹ nhàng mát-xa cho khuôn mặt của mình.

Lão đạo thì vẫn đang phát trực tiếp. Con khỉ nhỏ thì cầm máy quay giúp lão đạo.

Vị cha xứ Deadpool tiếp tục ngồi trong góc của hiệu sách. Ngoại trừ lúc dọn nhà, những lúc khác anh ta sẽ không bao giờ đứng dậy.

Ngay cả Bạch Oanh Oanh cũng lười biếng ngồi trong phòng chơi game ăn gà yêu thích của mình.

Sau khi trận đấu kết thúc, cô mới đặt tai nghe xuống và đi tới chỗ Chu Trạch- đang đơn độc trong phòng ngủ một mình.

Ông chủ tỉnh rồi,

Kiểu gì cũng được, dù sao ông chủ cũng là một người lười biếng và ham ngủ.

Không thể trách những người trong hiệu sách này quá thờ ơ, nếu đổi lại là người khác, thường thấy ông chủ biến mất nửa tháng và không xuất hiện để làm việc thì nhân viên ở đâu cũng như thế thôi, cũng sẽ…sa đọa.

Với sự giúp đỡ của Oanh Oanh, Chu Trạch tắm rửa, thay quần áo rồi xuống tầng ngồi ở vị trí ghế sofa quen thuộc.

Ánh nắng mặt trời tươi sáng là thứ hợp lòng người nhất, nhưng Chu Trạch cảm thấy dường như bản thân mình 'thức tỉnh' chưa được bao lâu.

Tình trạng hôn mê nửa tháng xảy ra đã ít hơn nhưng nếu so với một người bình thường, thời gian được sống thực sự của Chu Trạch ít hơn, rõ ràng tuổi thọ có giống nhau nhưng Chu Trạch vẫn là người thiệt thòi hơn.

Điều quan trọng nhất là, Chu Trạch có chút không dám để thứ ý thức kia của mình thức tỉnh thêm nữa.

Mượn ánh nắng mặt trời ấm áp, Chu Trạch tập trung suy nghĩ một chút.

Muốn để ý thức kia của mình không thức tỉnh thêm nữa thì Chu Trạch phải cố gắng không thể bản thân bị rơi vào tình thế nguy hiểm- rơi vào tình thế mà năng lực hiện tại của bản thân không giải quyết được.

Mà nếu như vậy thì Chu Trạch phải đề cao cảnh giác tuyệt đối, tránh xa những rắc rối và chuyện phiền phức.

Mà nếu muốn bản thân không gặp phải rắc rối thì điều kiện tiên quyết là phải có đủ bình tĩnh, học cách né tránh phiền phức, để phiền phức không tìm đến mình.

Cho nên,

Vẫn phải tiếp tục cá ướp muối lười biếng,

Lười biếng mới là chân lý sống,

Phải kiên quyết hơn và lười biếng hơn,

Không nhìn, không lắng nghe, không để ý những chuyện ngoài hiệu sách,

Mỗi ngày đều nằm thoải mái phơi nắng, thảnh thơi mà uống cà phê, kiên quyết không đi gây chuyện, cũng không để chuyện gì làm phiền đến bản thân mình.

Trước đây ông chủ Chu cũng chỉ cảm thấy cuộc sống lười biếng là lựa chọn của mình,

Giờ đây, lười biếng đã trở thành nguyên tắc để sinh tồn.

Tuy nhiên, ông chủ Chu vừa tỉnh, Oanh Oanh đang giúp Chu Trạch pha cà phê, phiền phức lại tới.

Người bước vào cửa là Trương Yến Phong.

Lúc nãy khi tắm rửa, anh nghe Oanh Oanh nói, người này cứ hai ngày lại đến hiệu sách một lần, nhưng họ đều nói ông chủ đã đi công tác để lấp liếm cho qua.

Lần này, khi vừa bước vào cửa, Trương Yến Phong đã thấy Chu Trạch nên lập tức đi tới.

Chu Trạch cúi đầu, nằm nghiêng trên ghế sofa, từ từ nhắm hai mắt, không muốn nhìn thấy Trương Yến Phong.

"Anh đọc tin tức chưa? Việc khai quật đã tiến hành xong, phơi bày được tội ác của quân Nhật trong những năm đó, khiến cả nước xôn xao." Nói xong, nét mặt Trương Yến Phong toát ra chút xấu hổ:

"Chỉ có điều những thứ mà quân Nhật để lại trong sở nghiên cứu có chút xấu hổ."

"Có hài cốt của người thân anh không?"

"Rất khó để tìm ra, nếu làm giám định ADN đối với tất cả những cái xác dưới kia thì phải trả một số tiền rất lớn. Nói chung việc giám định và rất khó khăn, hơn nữa ở đó còn có lò thiêu, nói không chừng, người thân của tôi ở dưới đó đã bị đốt thành tro.

"Anh tự xem là được rồi."

"Ngày công việc khai quật kết thúc, buổi tối khi tôi nằm mơ, tôi không thấy trên người tôi còn xích sắt nữa, giống hệt như khúc mắc đã được giải quyết." Trương Yến Phong vừa cười vừa nói.

"Chúc mừng, chúc mừng."

"Đúng rồi, dạo gần đây anh đi đâu vậy? Tôi đã đến đây tìm anh rất nhiều lần, những người ở đây đều nói anh đã đi công tác."

"Tôi đi vay tiền.

"Anh cũng biết đấy, việc mở hiệu sách ở khu phố phía Nam này thực sự chẳng thu về được bao nhiêu tiền, nhưng tôi lại có cảm tình với hiệu sách này, nên vẫn đi vay tiền để nó tiếp tục có kinh phí duy trì kinh doanh.

Hừm, nhưng lại chẳng vay mượn được bao nhiêu."

"Hừm…" Trương Yến Phong hơi xấu hổ và xoa xoa mu bàn tay của mình, nói: "Đáng tiếc là tôi không có tiền, nếu không nhất định tôi sẽ cho anh mượn."

Lúc này, Oanh Oanh đã mang cà phê tới, để lại trên bàn.

Trương Yến Phong tưởng đây là cà phê mang ra đãi khách, chủ quán đặc biệt dặn dò chuẩn bị cho mình nên anh ta đã nói 'cảm ơn' sau đó bưng cà phê lên, tự nhiên uống.

Khóe miệng Chu Trạch giật một cái,

Trong lòng rỉ máu.

"Lát nữa tôi còn phải ra ngoài vay tiền nên không thể tiếp đãi anh được."

Chu Trạch trực tiếp nói, có ý đuổi khéo.

"Hả…Tôi tới đây tìm anh là có chuyện khác."

Tôi biết anh tìm tôi có chuyện nên tôi mới muốn đuổi anh đi đấy!

Ông chủ Chu đưa hai tay lên, day day hai bên thái dương của mình rồi khổ sở nói:

"Đau đầu quá, đau đầu chết mất, tôi không mượn được tiền, quá đau khổ mà…"

"Chuyện tiền bạc không phải là vấn đề cấp bách."

"..." Chu Trạch.

Chu Trạch rất muốn chỉ thẳng vào mặt đối phương, mắng ầm lên.

Tiền bạc không phải vấn đề cấp bách?

Tôi tin anh là một người cảnh sát tốt, chí công vô tư, nhưng anh nói như vậy, lương tâm của anh không cảm thấy bị đau nhức sao?

"Ngay từ đầu tôi tìm đến anh là vì công việc khai quật kia, sau đó tôi lại nghĩ đến một vụ án đã rất lâu rồi nhưng chưa có tiến triển.

Lúc trước anh có nói, nếu như tôi có vụ án huyền bí nào cứ tìm đến gặp anh, thế nên tôi đã…"

"Tôi có nói câu này sao?" Chu Trạch lập tức hỏi.

"Anh đã nói thế mà, ngay hôm ở trong công viên."

"Anh không thể coi đó là sự thật được, mà khi đó tôi lại còn vừa mới bị bắt vào trại giam, tôi khiếp sợ anh nên mới nói càn."

"...…."Trương Yến Phong.

Chủ đề của câu chuyện này dường như rất khó để có thể tiếp tục.

Nhưng rất nhanh, Trương Yến Phong đã cưỡng ép Chu Trạch tiếp tục, anh ta đặt hồ sơ lên bàn, nói:

"Đây là hồ sơ của vụ án giết người đó, tôi đã lấy một phần của tình tiết vụ án mang tới đây cho anh xem, nếu anh anh muốn xem chi tiết hơn thì có thể đến phòng làm việc của tôi.

Thành thực mà nói, trước kia có nhiều chuyện làm tôi không tin.

Tôi là một đảng viên, học tập theo tư tưởng của Mác- Lenin, hơn nữa còn là một người theo chủ nghĩa vô thần rất kiên định."

Chu Trạch đẩy đám hồ sơ ra xa: "Đúng rồi, nếu vậy thì anh không nên tới quá gần những người không theo chủ nghĩa vô thần như tôi."

"Nhưng chúng ta đã được học rằng, phải tin cậy và đoàn kết với nhau mới tạo được thực lực cho sự đoàn kết." Trương Yến Phong nói một cách quả quyết "Cho nên tôi nghĩ rằng anh đủ khả năng để cùng tôi nghiên cứu vụ án này một cách khách quan."

"Tôi không phải là một cảnh sát, tôi chỉ là chủ nhân của một hiệu sách nhỏ, muốn tôi cùng anh bàn bạc về vụ án giết người có vẻ không hợp lý lắm, đúng không?"

"Tôi có thể cho anh làm cố vấn cho đồn cảnh sát."

Cố vấn đồn cảnh sát?

Chẳng lẽ không biết gì cũng có thể trở thành một cố vấn?

Chu Trạch vô thức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, Đường Thơ nói cô sẽ lập tức trở về, Trương Yến Phong vẫn cần cô 'chăm sóc'.

"Nói thật với anh, hiện tại tôi không muốn làm chuyện khác." Chu Trạch thở dài "Chuyện ở sở nghiên cứu lần trước đã khiến tôi phải trả một cái giá rất lớn."

"Như vậy đi, tôi sẽ không làm khó dễ anh nữa, hồ sơ này cứ tạm thời để ở chỗ anh, khi nào anh muốn xem thì xem, dù sao đây cũng chỉ là bản án cũ rất lâu rồi. Tôi xin phép cáo từ, cảm ơn anh đã khoản đãi."

"Tính tiền…"

Chu Trạch hô lên,

Nhưng hình như Trương Yến Phong không nghe thấy, trực tiếp đi ra khỏi hiệu sách.

Lão đạo đang ngồi trên quầy bar, rõ ràng là giả vờ không nghe thấy lời Chu Trạch nói,

Như trò đùa vậy,

Kêu tôi đi đòi tiền một cảnh sát?

Ông già này không ngốc đến mức đó đâu!

Chu Trạch cảm thấy anh cần chỉnh đốn lại những người ở đây, phải uốn nắn lại những người ăn bám suốt ngày ăn không ngồi rồi, chỉ ham hưởng thụ mà không lo làm việc!

"Anh đã tỉnh rồi, tôi đi đây."

Đường Thơ đi từ trên tầng xuống, cô ấy đã thay một bộ quần áo khác, trong tay cầm chìa khóa xe.

"Hẹn gặp lại."

Chu Trạch vẫy tay với cô.

Đường Thơ gật đầu, đi ra khỏi hiệu sách.

"Ông chủ, anh uống trà đi." Oanh Oanh bưng tới một ly trà.

"Cà phê đâu?" Chu Trạch hỏi.

"Ly cà phê vừa rồi tôi bưng ra đã là ly cuối cùng rồi, hiện tại chỉ còn cà phê hòa tan thôi." Oanh Oanh trả lời.

"Uống hết rồi sao?"

Chu Trạch cắn môi.

Tim,

Đau đến không thể thở nổi nữa.

"Đám hồ sơ này phải làm sao bây giờ?" Oanh Oanh chỉ vào đống hồ sơ hỏi.

"Đem chúng đến nơi tôi không thể thấy được đi." Chu Trạch cảm thấy rất ghét đám hồ sơ này.

Đương nhiên là anh sẽ không mở chúng ra xem, cũng chẳng muốn tìm hiểu xem trong này có oan khuất gì, hung thủ tàn nhẫn đến cỡ nào, nạn nhân đáng thương bao nhiêu, tình tiết ác liệt đến đâu.

Nếu không muốn xem, cứ coi như bản thân chưa biết gì đi.

Không biết sẽ không thấy áy náy, không áy náy sẽ không có chuyện gì, không có chuyện gì sẽ không phiền phức.

Nâng chén trà lên uống một ngụm, Chu Trạch cầm giấy chứng nhận quỷ sai của mình nhìn thoáng qua, phần tích điểm đã lâu rồi không tăng, hơn nữa còn dừng lại ở một vị trí rất thấp.

Nhíu mày,

Chu Trạch cảm thấy chuyện mình suốt ngày lo chuyện bao đồng mà không lo chính sự quả là có lỗi, hiện tại xe ra bản thân mình phải suy nghĩ cẩn thận một chút, xem mình nên đến đâu để tìm quỷ, tích điểm cho mình.

Nhưng thành thật mà nói, Thông Thành chỉ là một thành phố lớn chừng ấy, nếu muốn một đám quỷ tự nhiên xuất hiện để gây họa có chút không thực tế.

"Phải rồi, lần trước tôi bảo cô niêm phong hoa Bỉ ngạn để cất vào kho đúng không?" Chu Trạch hỏi.

"Cái kia à? Lần trước Lâm Khả có đến đây và cầm chúng đi rồi. Cô ấy nói cách tốt nhất để bảo quản là chưng cất nó, cô ấy sẽ giữ lại một chút, phần còn lại cô ấy sẽ trả lại."

Chu Trạch có chút vui mừng, gật đầu,

Tỉnh lại sau trận hôn mê dài,

Cuối cùng cũng đã nghe được một tin tốt.

Lúc này, Chu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng, nói lớn:

"Tối nay chúng ta ăn gì?"

Hứa Thanh Lãng tháo mặt nạ dưỡng da từ trên mặt xuống nhìn Chu Trạch, nét mặt hệt như nhìn thấy ma. Anh không rõ rốt cuộc hiện tại Chu Trạch đang khát khao về chuyện có thể 'ăn ngấu nghiến' tới mức nào.

"Được rồi, tôi sẽ ra ngoài mua thức ăn."

Hứa Thanh Lãng trông rất bất lực.

Một bộ dạng già nua, không có chí tiến thủ.

Cả ngày chỉ làm một tên lười biếng chết dí ở nhà, lại còn bắt mình nấu cơm cho ăn.

"Giúp tôi đi ra ngoài một chút, nằm quá lâu rồi."

"Được rồi, ông chủ."

Oanh Oanh giúp Chu Trạch ra khỏi hiệu sách,

Vừa đi ra khỏi cửa, Chu Trạch đã nhìn thấy một bà lão giống như người nhặt ve chai đang sờ sờ mó mó thứ gì đó bên cửa kính của hiệu sạch.

"Đi hỏi bà ấy chút đi, xem bà ấy đang làm gì." Chu Trạch nói, bởi vì trông dáng vẻ bà ấy không giống như những người ăn xin chút nào, tuy rằng quần áo của bà ấy rách nát nhưng mặt mũi và đầu tóc của bà ấy có vẻ rất sạch sẽ, rất hoạt bát.

Oanh Oanh chạy đến hỏi, bà ấy liên tục khoát tay nói với Oanh Oanh thứ gì đó.

Chu Trạch chống tay vào cột điện bên cạnh, châm một điếu thuốc, còn chưa hít được hai hơi Oanh Oanh đã trở về.

"Ông chủ, hỏi rõ rồi, bà ấy đang tìm đồ."

"Tìm cái gì?"

"Tìm hoa."