Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 279: Tai nạn xe cộ




Editor: Waveliterature Vietnam

Nhìn vào những người thân trước mặt, Chu Trạch và bác sĩ Lâm đều vô cùng hối tiếc, đây là một cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng là sự tôn trọng lẫn nhau, nhưng trong một thời gian, thậm chí còn không còn rào cản.

Trong thế giới này, bác sĩ lang băm vẫn còn đó, nhưng bác sĩ có trách nhiệm cũng là chiếm đa số, trên thế giới này, người ăn chặn Huyết Man Đầu cũng chẳng thiếu, nhưng càng không ít người hiểu rõ lý lẽ.

Kết quả là, vì những sự gây rối này, cũng từ từ dẫn đến sự đối lập giữa hai quần thể.

"Thành thực xin lỗi."

Bác sĩ Lâm bước tới đỡ lão thái thái lên.

Lão thái thái đưa tay lên nắm lấy mu bàn tay của bác sĩ Lâm, "Khó cho cô rồi, lão đầu tử nhà tôi coi như là đã ra đi thanh thản, gia đình cũng không cần phải lo lắng nữa."

Ra đi thanh thản?

Chu Trạch vô thức ngẩng đầu lên nhìn trần nhà,

Vâng,

Nếu không có ông chủ Chu can thiệp, lão gia tử có lẽ cũng đã ra đi thanh thản.

Lúc ấy, Chu Trạch đã cố nắm lấy linh hồn nhưng không được,

Lão gia tử thông khổ đến mức quỳ xuống cầu xin Chu Trạch "đừng cứu, hãy để tôi chết đi, cầu xin anh."

Đương nhiên, loại sự tình này chắc chắn không đủ cho ngoại nhập.

Sau khi an ủi mọi người trong gia đình, bác sĩ Lâm trở lại văn phòng, cầm lấy tách trà nguội, uống mấy ngụm.

Chu Trạch cùng Bạch Oanh Oanh theo sau, Lão Hứa đang tiến hành kiểm tra, mình không thể bỏ lão Hứa ở đây mà trở về nhà được.

Bác sĩ Lâm ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng xoa bắp chân của mình.

Cô ấy mang vớ đen hôm nay, đôi chân thon dài như được tăng cường thêm, quyến rũ độc nhất vô nhị.

Cùng với bộ áo khoác trắng đồng phục,

Chu Trạch tựa vào cánh cửa văn phòng,

Không khỏi nhìn một hồi lâu.

"Khụ khụ...."

Oanh Oanh bĩu môi ho khan một tiếng,

"Ông chủ, nhìn gì chứ."

Chu Trạch đưa tay lên xoa xoa đầu Oanh Oanh,

"Tôi chưa ly hôn, nhìn vợ mình, cũng là lẽ đương nhiên."

Oanh Oanh rất bất lực, nói:

"Ông chủ, anh có thật muốn ở bên bác sĩ Lâm không, thật muốn níu kéo không, thật khó chịu đấy, hay là cô ấy làm bà lớn, tôi làm thiếp vậy."

"Suy nghĩ gì thế không biết."

Chu Trạch tiếp tục xoa đầu Bạch Oanh Oanh,

Ánh mắt không ngừng chằm chằm nhìn bác sĩ Lâm.

"Trong mọi trường hợp, ba bốn người vợ đối với đàn ông cũng là chuyện bình thường, sau đó, Bác sĩ lâm liệu có thể chấp nhận hay không, lão Hứa liệu có chấp nhận không."

Oanh Oanh còn lưu lại tàn dư phong kiến không nhẹ.

"Nhìn xem lão Hứa đã xong chưa." Chu Trạch nói.

Oanh Oanh đưa tay từ trong túi ra có thứ gì đó, đặt vào trong túi áo Chu Trạch, sau đó nhún nhảy đi tìm lão Hứa.

Chu Trạch vẫn nhìn chằm chằm bên kia và không để ý gì cả.

Bác sĩ Lâm hẳn đã biết rằng một người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt như thiêu như đốt, nhưng cô không quan tâm, cô đứng dậy và đi đến bàn làm việc.

Bắt chéo chân,

Dáng người cao thẳng tắp,

Đường cong vô cùng quyến rũ,

Chu Trạch vô thứ nuốt một ngụm nước miếng.

Phải thừa nhận rằng bác sĩ Lâm thực sự rất xinh đẹp, loại khí chất đó, dáng người đó.

Do đó, cũng không trách Chu Trạch tâm sự nỗi ám ảnh trong đầu cùng với Lão Hứa:

"Cô ấy không muốn cùng ngủ với tôi."

"Anh thực sự không muốn cân nhắc về việc đi làm ở đây à?" Bác sĩ Lâm hỏi.

"Hãy nói chuyện."

Chu Trạch ngồi xuống ghế, nếu như anh tới đây làm, văn phòng có thể đặt thêm một cái giường không?

"Chà, hiện tại thỏa thuận ly hôn không cần nhắc tới, em sẽ kéo dài nó hơn một chút, một khi em ly hôn, bố mẹ em sẽ nhất định thúc dục em tìm một người đàn ông khác, điều đó vô cùng khó chịu."

"Em thay đổi nhiều quá." Chu Trạch nói.

Mặc dù bác sĩ Lâm là một người rất ưu tú, nhưng trong hoàn cảnh là một hình mẫu lý tưởng của gia đình thậm chí là cả trong đời sống tình cảm cá nhân, thật giống như một người rất nghe lời cha mẹ mình.

Nếu sự kết hợp của cô và Lão Hứa thì quả thực là một sự sắp đặt của cha mẹ.

"Mọi người cuối cùng sẽ rời đi, phải không?"

Bác sĩ Lâm cười cười, chỉ vào Chu Trạch nói:

"Lúc trước một lòng làm việc và làm việc, bây giờ chỉ muốn mỗi ngày đọc báo uống trà, nhìn xem vạn vật biết đổi mà thôi."

"Là như vậy."

Chu Trạch gật đầu, anh có thể cảm giác được, bác sĩ Lâm đang thay đổi không ngừng, ngày càng dịu dàng hơn, trở thành một nữ doanh nhân thành đạt.

"Chuyện tiệm thuốc, nếu không có phản đố gì, em liền sẽ sắp xếp nó." Bác sĩ Lâm mở miệng.

"Được thôi, anh có thể giúp một tay."

"Ừm."

Lúc này, điện thoại của bác sĩ Lâm vang lên, cô nhận điện thoại, sau đó nói với Chu Trạch:

"bạn của anh đã được kiểm tra xong, không có vấn đề gì."

"Tốt."

Chu Trạch đứng dậy,

"Vậy tôi rời đi nhé?"

"Và, đứa nhỏ đã thi đậu Phục Sáng."

"Nên đánh, vì đã không đậu Thanh Hoa."

Chu Trạch vẫy tay với bác sĩ Lâm, rời khỏi văn phòng.

Bác sĩ Lâm lại ngồi một mình ở bàn làm việc, quay đầu lại nhìn, nhìn về phía hàng cây ngoài cửa sổ,

Một cây ngân hạnh,

Có rất nhiều quả ngân hạnh.

...…..

"Ông chủ, bác sĩ nói với anh lão Hứa có vấn đề gì không, khi nào thì anh ta tỉnh lại thế."

Bạch Oanh Oanh tiếp tục cõng lão Hứa giống như là bao tải.

"Troở về đã...…." Chu Trạch không nói thêm gì, " Trở về đi rồi nói chuyện."

"Cạnh!"

Ngồi vào trong xe,

Khi Chu Trạch nổ máy và rời khỏi đường đi,

Một chiếc Mercedes bất ngờ xuất hiện từ phía sau, cố gắng vượt lên và không ngừng bấm còi, động cơ không ngừng gầm rú.

Chu Trạch không để ý, tiếp tục mở xe của mình, không thể ý đến anh ta.

Chiếc Mercedes muốn lao đi chỉ có thể dừng ở đằng sau, chỉ vì lối đi không đủ lớn.nhưng khi Chu Trạch đi qua trạm trả phí đỗ xe,

Chiếc xe đó cứ rít lên phía sau, Chu Trạch thậm chí còn có thể nghe thấy những tiếng mắng chửi.

Đại khái nó là "Chiếc Nissan tàn tạ kia mau nhường đường đi."

"Ông chủ, người đằng sau thật đáng ghét." Bạch Oanh Oanh rất bất mãn nói.

"Không có gì", Chu Trạch nói.

"Tôi sẽ mua cho ông chủ một chiếc xe mới chiều nay."

"Không cần."

Lái xe ra khỏi bệnh viện, rất nhanh liền đi lên đại lộ Thượng Hải.

Sau một lúc, chiếc Mercedes thực sự đuổi theo, với tốc độ cực kỳ nhanh, anh ta trực tiếp vượt qua Chu Trạch, và cố tình đi trước mặt Chu Trạch, vươn tay đưa "ngón giữa" trước mặt anh.

"Ông chủ, để tôi đem hắn đi băm một trận."

"Không cần."

Chu Trạch giảm tốc độ và phớt lờ anh ta.

Trên thực tế, loại tái xe này, thực sự là có bằng lái xe cũng bằng thừa, rất mong muốn biết được cảm giác lái xe, cảm thấy rất vui chơi.

Ngược lại, người lái xe lão luyện, đối với đường cái có một loại cảm xúc dè chừng lo sợ.

Không có cách nào,

Muốn lái xe an toàn, nhưng không thể cam đoan người trên đường không đụng gặp những thứ cà khịa, nhưng những loại cà khịa này thường không phải chỉ riêng gì mình tìm đường chết, mà còn kéo người khác xuống cùng.

Đây là điều bất lực nhất.

Chu Trạch vẫn không trút giận lên anh ta.

Mercedes lái đi,

Nhưng sau một lúc, Chu Trạch cũng cảm nhận được anh ta đang giảm tốc độ xuống và muốn để cho mình vượt qua anh ta.

Một lúc sau, chiếc Mercedes lại đến và đi phía sau.

"Ông chủ, tên này có bị bệnh gì không vậy?"

Đúng thật là,

Có cái gì đó sai sai,

Qủy sai đã phớt lờ bạn,

Tại sao lại cố liều mạng mà đâm đầu vào,

Sự thu hút này,

Sự hấp dẫn này,

Thật giống với Lão thọ chán sống thật không thể cứu vãn nổi.

"Không có gì."

"Ông chủ, anh tốt thật, thật sự ngưỡng mộ anh!"

Một lời tâng bốc.

Chu Trạch mỉm cười.

"Cô có muốn lái xe không?" Chu Trạch hỏi.

"Tôi không muốn, nó thật rắc rối." Oanh Oanh nói.

"Nếu muốn lái xe, tôi nghĩ cô nên đi thi bằng lái, nếu như đi trên đường, cần chú ý hơn một chút, một số tai nạn có thể không sao, nhưng người khác chỉ là người bình thường, họ có thể sẽ gặp những vấn đề lớn."

"Vâng, tôi biết rồi ông chủ."

"Và vẫn còn người ngồi trên chiếc xe này, lão Hứa thì đang không ổn, thời điểm này thật không thích hợp để mình mất bình tĩnh, thực tế, lái xe mà sinh chuyện là một thứ rất ngu xuẩn."

"Vâng, tôi hiểu."

Ở phía trước, có một chuyến tàu lửa và một chiếc xe bus.

Chu Trạch không chọn cách vượt qua mà hãm tốc độ lại để đi phía sau.

Đúng lúc này, sau lưng họ chiếc Mercedes lao lên, trực tiếp tăng tốc, cũng không bật xi nhan, bắt đầu điên cuồng lao vượt, giống như là đang chơi cái trò của con nít lên ba các trò chơi đua xe điện tử.

Sau khi liên tục vượt qua, anh ta đến ngang bằng với Chu Trạch.

Trực tiếp vượt lên phía trên đầu,

Chen vào hàng,

Ngay cả khi Chu Trạch đã giữ khoảng cách với chuyến tàu là rất ngắn, nó vẫn cố mà chen vào, nhưng vẫn như cũ bất di bất dịch.

Trong trường hợp này, cách duy nhất là giữ tốc độ thật chính xác.

Những tài xế mới sẽ không tinh tế nhận ra điểm này, đó làm một sai lầm, đó chính là bản năng nhường đường tránh né rủi ro, chính là để những đời điểm phát sinh như thế này.

Ngược lại, cái người đã cướp đi cái sự tính toán an toàn đó, lại nghênh ngang rời đi.

Nhìn vào chiếc Mercedes đang ở trước mặt anh,

Chu Trạch, người vừa được Oanh Oanh ca ngợi,

Không riêng gì việc nhường đường,

Cũng không giảm tốc độ,

Thậm chí còn chủ động đạp chân ga!

"Bùng nổ!"

Chiếc xe Nissan tăng tốc, đâm thẳng twois."

"Rầm!"

Đâm vào.

Đối phương thân thể như nghiêng xéo,

Chỉ có một phần phía trước là vượt qua tuyến, lách vào dòng xe, như thế mà lên đỉnh, thân xe một bên đâm vào trước mặt xe lửa, thân xe trực tiếp lật lại,

Sau đó là một chuỗi các vòng quay Tomas, kỹ thuật động tác cứ phải nói là đỉnh điểm.

Cuối cùng, đâm vào lan can bảo vệ,

Lúc này mới dừng lại.

Thân xe đã đảo ngược, đầu ở phía dưới, bánh chổng lên trời.

Thân thể đang bốc khói, cửa kính vỡ ra.

À,

Nó không giống như một cột khói đen bùng nổ trong những bộ phim truyền hình.

Chu Trạch cũng dừng xe lại,

Bật đèn báo hiệu, đèn lóe sáng lên,

Sau đó Chu Trạch nói với Bạch Oanh Oanh đang ngồi ở ghế phụ:

"Đem toàn bộ hiện trường chỉnh sửa, mang lên báo cho cảnh sát, thông báo cho cảnh sát sai lệch một chút để đổ hết toàn bộ trách nhiệm cho anh ta."

"Được!"

Oanh Oanh lập tức xuống xe đi lấy bài báo cáo.

Ông chủ Chu là một công dân tuân thủ pháp luật, gặp tình huống như thế này cứ theo luật lệ mà làm.

Ngay sau đó,

Chu Trạch nhìn xuyên qua gương xe Mercedes cửa xe đã được mở ra kia,

Bên trong, là một nam nhân máu me be bét,

Chu Trạch châm một điếu thuốc,

Sau đó đưa tay ra khỏi cửa sổ,

Đối với anh ta,

Đưa một ngón giữa,

Nhả ra một vòm khói,

Nói một tiếng:

"Ngang ngược."