Phong Thả Đình Trú

Chương 55




Đường phố vắng lặng, thỉnh thoảng vài cơn gió lạnh lướt qua, người đi đường thưa thớt hẳn, có lẽ do cái lạnh giá này cũng nên, nhà hàng cao cấp nằm ở một góc thành phố cũng kém sức sống đi. Khách trong nhà hàng chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay, đa số là vài nhóm người ở gần đây, thừa dịp nhàn rỗi, thưởng cho mình một phần điểm tâm nhỏ thả lỏng bản thân thôi.

Một người đàn ông một thân đen tuyền ngồi trong góc nhà hàng, không hề chớp mắt, trước mặt là hai tách cà phê, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía cửa chính, đường như đang đợi ai đó… Không lâu sau, cửa được mở ra, anh liền lộ ra nụ cười hài lòng.

Lưu Hân phong trần mệt mỏi mà chạy đến địa điểm Hắc Lang đã hẹn, vừa vào nhà hàng, anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Hắc Lang, đối phương cũng không phụ lòng anh, vẫy tay ra hiệu, tìm được vị trí cụ thế, Lưu Hân bất mãn đi đến.

“Anh lại có mưu kế bẩn thỉu gì?” Vừa đến trước mặt Hắc Lang, Lưu Hân vào thẳng vấn đề.

Nhưng Hắc Lang vẫn lễ độ chỉ chỉ cái ghế đối diện: “Ngồi đi, tôi cũng gọi cà phê cho anh rồi, không chừa một chút mặt mũi cho tôi sao?”

Lưu Hân nhìn tách cà phê trên bàn, nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn chọn ngồi xuống.

Hắc Lang gật đầu cười: “Lưu đại tổng tài thật thức thời, anh có việc gì muốn hỏi tôi không?”

“Anh nên tự mình biết rồi chứ.” Lưu Hân đối với thái độ của anh cực kì chán ghét: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Đổng Hiền.” Hắc Lang đơn giản lên tiếng, nhưng đủ khiến cho Lưu Hân ngẩn ra: “Cậu ấy khỏe không?!”

Vừa nhắc đến Đổng Hiền, căm phẫn trong lòng Lưu Hân không cách nào đè nén được nữa, tách cà phê trong tay cũng suýt nữa vỡ vụn: “Còn có mặt mũi quan tâm đến sao! Kẻ đầu sỏ!”

“Ha ha, sai rồi!” Hắc Lang lắc lắc ngón trỏ nói: ” ‘Đầu sỏ’ không phải tôi, mà chính là anh cùng mẹ anh kìa!”

“…!” Mẹ mình từ trong miệng Hắc Lang nhắc đến khiến cho Lưu Hân cả kinh, nhưng anh ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Nói vớ vẩn gì đấy? Mẹ tôi đã qua đời rồi, sao còn có quan hệ gì đến Đổng Hiền chứ?”

“A, bởi vì bà ta chết sớm, nên mục tiêu của tôi mới biến thành Đổng Hiền đấy!” Khi anh nhắc đến mẹ Lưu Hân, ngữ khí ngay lập tức nồng đợm sát ý!

Phản ứng của anh ta như vậy làm cho Lưu Hân cảnh giác: “Ý anh là gì, tôi không rõ!” Anh dò xét: “Anh biết mẹ tôi?”

Hắc Lang đã sớm ngờ tới suy nghĩ của anh, chỉ có điều hôm nay đến đây anh là muốn nói hết sự thật với Lưu Hân!

Ánh mắt hiện lên tia hung ác nham hiểm, Hắc Lang lạnh lùng trả lời: “Biết chứ, Lưu phu nhân thâm độc, quỷ quyệt, không ai sánh bằng!”

Mặc dù chính bản thân mình cũng không thích mẹ, thế nhưng hôm nay phải nghe bà bị loại người này chê bai cũng khiến anh cảm nhận đủ tư vị, hơn nữa đến cuối cùng bà cũng đã có chút hối hận… “Anh không biết rõ, không có tư cách nói vậy!”

“Hừ, không biết chính là anh kìa!” Hắc Lang hừ lạnh: “Bà mẹ kia của anh làm chuyện bỉ ổi gì chỉ có mình bà ta rõ! Lẽ nào anh thật sự tin rằng em trai mình bị bệnh là do ám ảnh lúc nhỏ mà nên sao? Lẽ nào anh tin bà mẹ chỉ biết ghen ghét kia của anh tốt bụng tiếp nhận em trai anh là người của Lưu gia sao? Đừng đùa cợt như vậy chứ!” Có thể thấy rõ anh ta đối với mẹ Lưu Hân căm hận đến mức nào!

“Em trai?!” Lưu Hân tìm kiếm mấu chốt, muốn biết thân phận thật sự của Hắc lang! Nhưng lời của anh ta lại mang đến chấn động quá lớn…

Kí ức khi bé rất mơ hồ, thế nhưng Lưu Hân thật sự không tài nào quên được thời gian u tối kia!

Tận mắt nhìn mẹ từ ghen ghét mà trở nên điên cuồng dùng axit kết thúc cuộc đời người tình nhân của ba, nhìn ba vì phẫn nộ mà tái phát bệnh tim để rồi qua đời, nhìn mẹ đem em trai rời khỏi cuộc đời mình, cuối cùng đón lấy chính là lời căn dặn của mẹ…

“Lưu Hân, mọi thứ của ba con đều là của con!”

“Lưu Hân, con không được khiến cho mẹ thấy vọng.”

“Lưu Hân, không cần bận tâm thằng con của con tiện nhân kia, nó không xứng làm anh em với con, mẹ đã sắp xếp cuộc sống cho nó rồi!”

Sau đó cũng không hề thấy em trai mình xuất hiện trước mắt mình, chính mình cũng chưa từng tìm hiểu xem mẹ đã để em ấy ở đâu, anh chỉ không ngừng nỗ lực làm việc để mẹ không thất vọng thôi… Vài năm trước, Lưu Hàng em trai anh đã xuất hiện.

Lúc ấy, cậu vẫn sống ở Trung Quốc, chỉ có điều lần đó mẹ đã báo với anh rằng: “Nó bởi vì kí ức lúc nhỏ mà gây ra chứng tự kỷ” nên mẹ anh mới đưa cậu ấy đến bệnh viện Thánh Tức, bảo rằng xem cậu như một phần của Lưu gia, không thể bỏ rơi cậu được…

Nhưng Hắc Lang làm sao biết được? Lẽ nào…

“Cảm thấy kỳ lạ vì sao tôi lại biết rõ nhiều bí mật của Lưu gia đến thế phải không?” Hắc Lang nhạy bén hỏi.

“Anh rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với em trai tôi?” Người đàn ông này không đơn giản, mục đích của anh ta chính là trả thù mình: “Anh muốn trả thù tôi? Trả thù mẹ tôi?”

Hắc Lang nhìn sắc mặt Lưu Hân thay đổi, nhất thời buồn cười: “Không thể bảo vệ em mình, sao còn nghĩ mình là anh chứ? Tôi chỉ cho mẹ con anh hưởng báo ứng thôi mà!”

Mẹ Lưu Hân có tội, Lưu Hân cũng như vậy, nếu như có thể quan tâm em của anh ta một chút nữa, nếu như anh ta có thể khuyên nhủ mẹ mình, nếu như… Thì mọi chuyện sẽ không xảy ra như thế!’

“Em trai Lưu Hàng của anh chẳng qua chỉ là một đức trẻ hồn nhiên, cậu ấy cái gì cũng không biết, ngay cả mọi chuyện phát sinh lúc bé cũng đều quên sạch, mẹ anh đưa cậu ấy vào cô nhi viện… Điểm ấy tôi rất cảm ơn bà ta, chính nhờ vậy, chúng tôi mới có thể quen biết nhau…” Nhắc đến Lưu Hàng, trên mặt Hắc Lang tràn trề hạnh phúc, khóe miệng cũng bất giác mỉm cười.

Mà Lưu Hân nhìn đến ngây người, anh biết… Đó từng là nét mặt của Đổng Hiền!

Ở cô nhi viện, Lưu Hàng và Hắc Lang quen biết nhau, thân nhau, thậm chí mến nhau, thế giới của bọn họ không hề có ai khác, cũng không cần ai, cuộc sống mãi mãi như vậy chính là khát khao của hai người… Nhưng mà mộng tưởng ấy, ngay khi Lưu Hân tìm được công việc đầu tiên liền sụp đổ tận cùng!

Ai cũng chưa từng nghĩ đến, cậu nhận lời mời làm việc chính là của công ty do Lưu Hân quản lý, mẹ của Lưu Hân lại coi đó là cậu muốn tranh giành tài sản Lưu gia, bà không dễ dàng tha thứ cho người muốn cướp của cải của con trai mình, lại càng không thể là con trai của ả tiện nhân kia, cho nên… Nói đến đây, tâm tình Hắc Lang tức khắc trở nên kích động!

“Anh biết tôi sốt ruột thế nào khi nghe tin Lưu Hàng mất tích không? Anh biết khi tôi dù tốn bao nhiêu sức lực tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy cậu ấy trong lòng cảm thấy thế nào không? Anh biết khi tôi nhìn thấy cậu ấy bị một đám người vây quanh xâm hại trong nhà chứa tôi cảm thấy căm phẫn thế nào không? Anh biết khi ấy cậu ấy nhìn tôi có bao nhiêu bất lực không? Anh biết khi cậu ấy trong nháy mắt thả mình từ trên lầu cao xuống, tôi đã tuyệt vọng thế nào không? Anh căn bản không hề biết!”

Nghe anh ta nói, Lưu Hân dường như đã hiểu được, đích thật là có một lần như thế, mẹ đã nhận lời mời người có tên trong danh sách được tuyển dụng đến làm việc, sau đó không cẩn thận đã đánh mất, kết quả là khiến công ty lần nữa phải mời lại, nhưng anh làm sao biết trong danh sách kia có tên của em trai mình!?

“Lưu gia cái quái gì, của cải cái quái gì, chúng tôi đều không cần!” Hắc Lang không chế tâm tình tiếp tục nói: “Nhưng mẹ anh lại cướp đoạt đi hạnh phúc của chúng tôi! Bà ta có quyền gì làm như vậy?”

“Tôi hận bà ta, cũng hận con trai bà ta làm một anh trai tồi!” Hắc Lang nhìn Lưu Hân, lộ ra tia cười quỷ dị: “Cho nên tôi muốn các người phải trả giá, tôi là vì Lưu Hàng mà báo thù! Do đó tôi đã gia nhập hắc đạo. Nói đến công việc của tôi, sau khi tôi có được thành tựu với danh nghĩa ‘Hắc Lang’, tôi liền muốn thực hiện kế hoạch của mình, đáng tiếc mẹ anh đã chết, tôi đành phải điều tra Lưu gia kĩ càng một lần nữa, nghĩ rằng sẽ trả thù anh, nhưng lại đúng lúc biết được Đổng Hiền…”

Lưu Hân nghe vậy không nhịn được chen vào: “Cậu ấy chưa từng đụng đến anh, anh cần gí đối phó cậu ấy!”

“A, nhưng cậu ấy yêu anh, mà anh cũng yêu cậu ấy mà!” Tiếng cười Hắc Lang âm trầm: “Đáng tiếc, anh lại có thể không biết được! Tôi dùng thủ đoạn như trước kia, đem mọi chuyện đã đến với Lưu Hàng gây ra cho Đổng Hiền, chính là vì muốn cho anh nếm thử cảm giác thế nào, nhưng anh lại không thèm đếm xỉa đến, anh… Căn bản không đáng để cậu ấy yêu!”

“Anh!” Lưu Hân thoáng cái đứng lên, nắm áo anh ta, khuôn mặt dữ tợn.

Nhưng vẻ mặt Hắc Lang lại không hề gì: “Thẹn quá hóa giận sao? Tôi nói gì sai à? Anh suy cho cùng chỉ là một người vô tình vô nghĩa, sau khi kết hôn lại tìm đến Đổng Hiền, thân là đàn ông tôi cảm thấy nhục thay cho anh đấy!”

“An câm miệng!” Lưu Hân không tài nào chịu được.

Đúng là trúng tim đen sao? Anh không còn gì để phản bác cả!

“Hừ, sợ sao? Tôi càng muốn nói!” Hắc Lang chủ tâm khiêu khích anh: “Hiện tại anh mất đi Đổng Hiển, sau này anh còn thể mất đi nhiều hơn nữa, anh đối đãi với cháu gái của Hướng lão gia như vậy, ông ta sẽ không giúp đỡ anh nữa đây, tôi muốn đoạt đi tất cả tài sản của anh trao hết cho Lưu Hàng!”

Đây chính là mục đích của anh ta! Lưu Hân gần như có thể khẳng định được, thế nhưng…

“Anh muốn trả thù tôi, tôi không có gì để nói! Nhưng Đổng Hiền vô tội, cậu ấy từ đầu đến cuối không hề biết gì!” Là bản thân mình lờ là em trai, mà Hắc Lang không phải đã khiến người vô tội gặp họa sao?

“Tôi không lo nhiều như vậy!” Hắc Lang vùng khỏi tay anh, khẩu khí vẫn vậy đáp:”Tôi chỉ biết lấy lại đạo lý cho Lưu Hàng!”

“Anh thật quá đáng!” Dứt lời, Lưu Hân một quyền gần như sẽ hạ xuống.

Mà lúc này, di động lại vang lên!

“Chết tiệt!” Lưu Hân khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là buông Hắc Lang ra, tiếp điện thoại, giọng điệu cũng khó chịu: “Alo, là ai?”

“Lưu Hân, tên khốn nạn, anh đã làm gì Tiểu Hiền?” Bên kia truyền đến chính là thanh âm của Chu Hủ.

“ChuHủ?” Lưu Hân hơi kinh ngạc: “Đổng Hiền xảy ra chuyện gì sao? Không có ngủ sao?”

“Nói nhảm, cửa mở, mà Tiểu Hiền thì không thấy!”

“Cái gì?”